Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1265: Tuân lệnh, Darling! (22)


Khu Đông Thành, ở một phố nào đó.

Lục Ngưng tựa ngồi vào tường, bốn phía tất cả đều là người đang nghỉ ngơi, cũng có một số bị thương, người hiểu y học đang bận bịu giúp họ băng bó.

"Chị Lục Ngưng, ăn chút gì không?"

Ban Lan đưa cho Lục Ngưng một túi bánh bích quy.

Lục Ngưng không quá muốn ăn, máu tươi cùng sự chết chóc bao trùm làm cho cô có chút buồn nôn: "Mang cho họ ăn đi."

"Chị Lục Ngưng, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút chứ." Ban Lan mở túi bánh quy ra, lấy một cái đưa tới bên miệng Lục Ngưng: "Điều quan trọng nhất bây giờ chính là giữ được thể lực."

Lời cự tuyệt của Lục Ngưng nghẹn lại trong cổ họng, cô nhận lấy bánh quy, cắn một cái.

Ban Lan ngồi xuống bên cạnh cô: "Chị Lục Ngưng, chị nói xem tại sao lại thành ra như này chứ?"

"Chị cũng muốn biết." Vì sao lại thế này.

Ban Lan cúi đầu, thanh âm có chút buồn bực: "Bọn họ đều nói nguyên nhân là vì Độ Kỷ, chị Lục Ngưng, chị cũng cảm thấy vậy sao?"

Lục Ngưng một mặt mờ mịt, thì thào nói: "Chị không biết... Thế giới này..."

Ban Lan nói: "Lúc ấy Độ Kỷ cho người đưa tới rất nhiều vũ khí... Nhưng rất nhanh đã rút lại. Em nghe nói bên phía Độ Kỷ rất an toàn... Chị Lục Ngưng, chúng ta có nên rút về bên đó không?"

Ban Lan trước đó có báo danh tham gia làm việc tại tường thành, cũng may mắn, hắn được chọn.

Mà cộng thêm cá tính chịu khó làm việc, nên được một quản sự điều đến bên người.

Ban Lan cảm thấy lúc đó Độ Kỷ định thủ thành.

Chỉ là không biết tại sao, bọn họ đột nhiên lại rút lui.

Lục Ngưng lên tinh thần, lấy từ bên cạnh ra một cái bản đồ cũ nát.

"Bây giờ chúng ta đang ở đây." Cô chỉ vào một nơi: "Còn Độ Kỷ thì ở đây, những căn cứ truyền tin ở gần, kể cả mấy con phố phụ cận đều đã bị thanh trừ qua, Độ Kỷ hiện giờ giống hệt như một hoang đảo..."

Cô dừng một chút, thở dài: "Bây giờ khả năng rút được về không cao, cứ coi như chúng ta đã rút được về, họ cũng không nhất định sẽ hỗ trợ."

Khu Đông Thành tại sao lại nổi lên chiến tranh với khu Tây Thành, đến bây giờ Lục Ngưng cũng không rõ ràng lắm.

Những lời đồn kia, có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả chứ.

Lục Ngưng vừa nói vậy xong, Ban Lan rõ ràng hơi thất vọng.

Đoàng đoàng đoàng ——

Tiếng súng truyền đến từ trong màn đêm, có vẻ phá lệ đột ngột.

"Có một lượng lớn quân đội đang đi về phía bên này của chúng ta!"

Mấy người canh gác hô lên với họ.

"Mau dậy đi!" Lục Ngưng lập tức đứng lên: "Người không bị thương chăm sóc thương binh."
_

Buổi đêm Đông Thành không hề yên tĩnh, tiếng súng vọng đến từ bốn phương tám hướng.

Minh Thù đã sớm sắp một cái giường ở trong văn phòng, lúc này Diệp Tịch đang nằm trên đó, nhìn về phía ánh sáng lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ.

Hắn nằm nghiêng ngắm người vẫn ngồi trước bàn làm việc: "Darling, em tới đây chút."

Minh Thù không quá muốn hoạt động, nhưng lại không chịu nổi Diệp Tịch thúc giục, chỉ có thể cầm đống đồ ăn vặt lại gần: "Việc gì?"

Thân hình Diệp Tịch như bạch tuộc quấn lấy Minh Thù: "Không có gì, chỉ là muốn ôm darling."

Minh Thù: "..."

Minh Thù điều chỉnh tư thế ngồi, để Diệp Tịch có thể ôm mình thoải mái hơn, cô cũng có thể vui sướng ăn tiếp.

Minh Thù cầm một cái sừng nhỏ, đút cho Diệp Tịch.

Diệp Tịch cố ý ngậm lấy đầu ngón tay cô, dùng đầu lưỡi quấn lấy.

"Darling, tiếp theo em muốn làm gì?"

"Không biết." Minh Thù thành thật nói: "Đi một bước tính một bước chứ sao."

Diệp Tịch hơi nghẹn họng một chút: "Em vẫn chưa nghĩ tới sao?"

"Tại sao phải nghĩ?" Minh Thù buồn cười: "Kế hoạch nhiều như vậy, nhưng có thể tính được biến lượng không? Em muốn làm biến lượng của họ!"

Diệp Tịch nói: "Nếu như bọn họ cô lập Độ Kỷ, nhiều người như vậy, đồ ăn đồ dùng tính sao bây giờ?"

Minh Thù chớp chớp mắt, cô có hệ thống, đói không được, nên hình như đã quên mất việc này.

Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Không sao, đến lúc đó đi cướp Tây Thành, dù sao bên Tây Thành rất có tiền."

Diệp Tịch: "..."

Đây là kết quả sau khi cô nghiêm túc suy nghĩ?

Đùa hắn à!

"Trí thông minh của anh, đừng dùng vào việc nghĩ mấy thứ này, tranh thủ thời gian ngủ đi."

Minh Thù kéo Diệp Tịch về.

Diệp Tịch: "??" Trí thông minh của hắn có vấn đề gì?!

Chuyện này thì có liên quan gì đến trí thông minh của hắn!

Đừng tưởng rằng em là darling anh liền không dám nổi giận!

Lão tử cũng tức giận chứ!

Diệp Tịch nghẹn khuất hỏi: "Darling không ngủ sao?"

"Em chờ thêm một lúc."

"Vậy darling hôn anh một cái đi."

Minh Thù: "..."

Nếu không phải trẫm đang cầm đồ ăn, đã đánh mấy cái lên mặt hắn rồi.
_

Minh Thù chờ đến khi Diệp Tịch ngủ say, tiếng súng xa xa dường như càng ngày càng gần.

Cuối cùng Minh Thù xác định đây không phải ảo giác, tiếng súng quả thật càng ngày càng gần.

Diệp Tịch bị ầm ĩ có chút bất an, Minh Thù lôi thú nhỏ ra đặt bên cạnh hắn.

Móng vuốt của thú nhỏ cào một cái lên mu bàn tay Minh Thù.

Xẻng hót phân, ngươi quá phận rồi!!

Cả ngày ta phải chiếu cố ngươi còn chưa tính, bây giờ còn phải chiếu cố thêm cái thú hai chân không lông quái dị này nữa, dựa vào cái gì!

Minh Thù đưa đồ ăn vặt chưa ăn hết trong tay cho nó.

Thú nhỏ: "..."

Hừ!

Đừng tưởng rằng mới có chừng này đã có thể thu mua ta!

Ăn ngon...

Thú nhỏ tạo màng ngăn cách với thanh âm bên ngoài, Minh Thù để nó đợi ở đây, còn cô thì đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Minh Thù vừa đi, Diệp Tịch liền mở mắt ra.

Trực tiếp mắt đối mắt với thú nhỏ đang ăn.

Quai hàm thú nhỏ bị nhét đồ ăn đến phình lên, con ngươi đen bóng trợn tròn.

Lớp lông cầu vồng hiện lên ánh sáng mềm mại lại lộng lẫy.

Một người một thú im ắng trừng nhau.

Thú nhỏ: "..."

Xẻng hót phân! Cái tên tiểu tử chết tiệt này giả vờ!

Thú nhỏ lập tức gầm thét cáo trạng với Minh Thù!

Diệp Tịch cảm thấy thú nhỏ với Minh Thù lúc đang ăn cái gì đó đặc biệt giống nhau, đáng yêu.

Nhưng thái độ thú nhỏ đối với hắn...

Lại không quá đáng yêu.

Minh Thù ở bên ngoài, nghe thấy tiếng thú nhỏ gào thét, cô lập tức xoay người trở về.

Diệp Tịch muốn nhắm mắt lại đã không kịp.

"Sao lại tỉnh?"

Diệp Tịch ngồi xuống: "Em đi rồi, không ngủ được."

Minh Thù: "..."

Minh Thù mang Diệp Tịch ra ngoài theo, tiếng súng bên ngoài vẫn ngày càng gần.

Thú nhỏ núp trong lòng bàn tay Diệp Tịch, xù lông thành một cục, Diệp Tịch vuốt ve qua lại, cảm thấy chơi rất vui, làm thú nhỏ giận đến nỗi trực tiếp cho cắn một cắn.

Nhưng không dám cắn thật, nếu không xẻng hót phân lại cắt xén khẩu phần ăn của nó! Nó mới không cho xẻng hót phân cơ hội đâu! Hừ hừ!

"Đại tiểu thư, cô nhìn xem." Trợ lý Hạ đứng trước một cánh cửa sổ, đưa ống nhòm cho Minh Thù.

Nơi xa trong khu kiến trúc, có hai nhóm người đang đuổi nhau.

Rõ ràng phe chạy trốn đang ở thế yếu, đuổi theo sau là quân đội đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Những người kia bị đuổi đến mức hốt hoảng chạy bừa, rất nhiều người phân tán trong các lối rẽ, cuối cùng đội ngũ càng ngày càng nhỏ dần.

Minh Thù đặt ống nhòm xuống: "Phái người ra tiếp ứng đi."

"Hả?"

Trước đó những nơi phụ cận Độ Kỷ vẫn chưa bị thanh trừ, có không ít người chạy đến cầu cứu, nhưng đại tiểu thư vẫn không có một chút ý sẽ mềm lòng nào.

Ngày hôm nay làm sao lại...

Muốn phái người đến tiếp ứng?

Trợ lý Hạ đầy mặt nghi hoặc, nhưng vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư, hắn phái xuống một tiểu đội, cầm vũ khí, đi tiếp ứng cho đội ngũ nọ.

Người trong đại sảnh đều nghe thấy động tĩnh bên này, cũng dồn dập vây xem.

Tiểu đội kia rất nhanh đã dẫn mấy người trở về, đội ngũ đuổi theo bọn họ, thấy đã đến địa bàn Độ Kỷ liền đứng tại chỗ bồi hồi chốc lát, rồi có chút không cam lòng rời đi.

Ban Lan chống đỡ đầu gối thở dốc, còn chưa ổn định lại hơi thở đã lập tức qua xem Lục Ngưng: "Chị Lục Ngưng, chị thế nào?"

"Không sao... Không có chuyện gì." Thanh âm Lục Ngưng nói lên tình trạng lúc này của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top