Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1267: Tuân lệnh, Darling! (24)

Minh Thù nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, giọng nữ lạnh băng cất lên nhắc nhở cô, không thể kết nối.

Tiếng súng ngoài kia dần vang lên, thêm một ngày thanh trừ mới được bắt đầu.

Y Tích biết việc vây bắt Lục Ngưng đã thất bại liền vô cùng tức tối, đặc biệt là khi biết Lục Ngưng thành công chạy vào Độ Kỷ, bộ dáng kia quả thật dọa sợ bao người.

Cô ta yêu cầu quân đội còn ở Đông Thành nhanh chóng càn quét, trong thời gian ngắn nhất phải dọn sạch khu Đông Thành.

Đông Thành phản kháng càng ngày càng yếu ớt, hầu hết mọi người cũng cảm thấy sắp xong rồi.

Ngay khi khu Tây Thành có cảm giác bước gần tới thắng lợi, tất cả các kênh Đông Thành sở hữu liền đăng tải một tin.

"Chị Lục Ngưng, mau nhìn!"

Ban Lan đưa điện thoại tới trước mặt Lục Ngưng.

Trên màn hình là gương mặt mỉm cười của Minh Thù, giọng nói không nhanh không chậm, như gió tháng ba nhẹ nhàng phất qua.

"Hoan nghênh mọi người tiến vào thế giới của tôi, ở đây tôi có số tuổi thọ vô tận, tiền tài vô tận..."

Lục Ngưng: "..."

Đây là chuyện gì?

"Tất cả mọi người đều nhận được tin này." Ban Lan cũng đầy mặt mơ màng nói: "Cô ấy đang làm gì vậy?"

Không chỉ riêng họ nhận được, các đài truyền hình lớn bên Tây Thành, các màn hình quảng cáo trên quốc lộ, TV, tất thảy đều là hình ảnh này.

Minh Thù nói một đống lời thoại dạo đầu như trò chơi gì đó, rồi mới nói vào mục đích chính.

"Không sai, lúc này tất cả mọi người thực ra đang ở trong một thế giới giả lập, mọi người tưởng chết là sẽ kết thúc? Không, chết không phải là kết thúc, mọi người có thể về điểm sống lại, thêm một cơ hội nữa..."

Lục Ngưng: "..."

Thế giới giả lập, điểm sống lại, thêm một cơ hội nữa...

Mấy từ này, để mọi người có chút không biết phải làm sao.

Đặc biệt là người khu Tây Thành, bọn họ vẫn đang sống rất tốt, đột nhiên nói với họ rằng, thật ra thế giới mà họ đang sống chỉ là giả tưởng?

CMN không phải buồn cười quá sao?

Các diễn đàn lớn bắt đầu bùng nổ bởi cái đề tài này.

Minh Thù làm xong việc liền trở về Độ Kỷ, người trong Độ Kỷ cũng không biết cô rời đi từ lúc nào.

Mấy người trợ lý Hạ thấy cô liền lập tức vây quanh: "Đại tiểu thư, lời cô nói là thật hay giả?"

Bọn họ cảm thấy đại tiểu thư đây là đang đánh lạc hướng khu Tây Thành!

Minh Thù: "Anh tin nó là thật, thì nó là thật."

Hạ trợ lý: "..." Câu trả lời này có cũng như không vậy.

Lục Ngưng là người biết chuyện này, bộ dáng hiện giờ rất chi là kì quặc: "Cô cứ như vậy mà nói ra sự thật có được không đấy?"

Lục Ngưng hoàn toàn không nghĩ tới cô lại làm như vậy!

Căn bản là không nghĩ đến đó có được được không?!

Dù sao chuyện này là thật hay giả, bọn họ cũng chỉ là nghe nói, không hề rõ ràng.

Minh Thù mỉm cười: "Dân chúng có quyền được biết sự thật."

Lục Ngưng: "..."
_

Trên diễn đàn lúc này đã bàn luận đến khí thế ngất trời.

Người dùng 1: Thế giới giả tưởng? Cô ta có phải là bệnh nhân chạy ra từ viện tâm thần không thế, não bổ tốt thật.

Người dùng 2: Cô ta không đi viết tiểu thuyết là một sự mất mát lớn, tôi đang sống trong thế giới giả tưởng, thế kí ức chục năm đều là giả à? Rừng rậm thật lớn, điên kiểu gì cũng có.

Người dùng 3: Điểm sống lại cơ à, cô ta coi đây là trò chơi chắc, những người đã chết kia còn có thể sống lại? Chuyện cười lớn nhất năm.

Người dùng 4: Không không, mấy ngươi không cảm thấy cô ấy rất lợi hại sao? Tất cả đài truyền hình với cả điện thoại riêng đều bắt được.

Người dùng 5: Không phải là ngày Cá tháng Tư chứ?

Người dùng 6: Tôi biết cô ấy, cô ấy là người đứng đầu Độ Kỷ, hình như tên là Giáng Tuyết.

Càng ngày càng nhiều người dùng tham gia tám nhảm, thân phận của Minh Thù cũng dần lộ ra.

Người đứng đầu khu Đông Thành Độ Kỷ, Giáng Tuyết.

Mặc dù phần lớn đều không tin, nhưng chắc chắn cũng có người hoài nghi, có lẽ đã có người phát hiện ra manh mối, chỉ là họ thấy bản thân mới là người có vấn đề, không dám nói ra, sợ bị xem là dị loại.

Hiện tại Minh Thù cứ vậy công bố, những người từng thấy được manh mối kia, tự nhiên bắt đầu biểu đạt quan điểm của mình.

Tấm thẻ chứa đựng tuổi thọ này, là vật làm cho người khác nghi ngờ nhất.

Tại sao lại có một vật như vậy?

Nhưng là nếu như nhìn việc này theo cách nhìn trong game giả lập, lại hoàn toàn có thể lý giải rồi.

Tấm thẻ chứa tuổi thọ tương đương với HP, cướp đoạt tuổi thọ của người khác là bổ sung HP.

Các loại ngôn luận chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, phản đối và ủng hộ dần ngang nhau.

Bởi vì xảy ra việc này, khu Tây Thành liền ngừng việc thành trừng lại.

Bộ chỉ huy tác chiến khu Tây Thành.

"Y tiểu thư, đây có phải là âm mưu của Độ Kỷ hay không?" Có người nói ra quan điểm.

"Tôi cảm thấy rất có khả năng, Độ Kỷ trước đó vẫn một mực không có động tĩnh, hẳn bọn họ muốn dùng làn sóng dư luận đánh lại chúng ta!"

"Cái gì mà thế giới giả tưởng, rõ ràng là nói hươu nói vượn!"

Trong phòng họp nhất thời lân vào cảnh anh một lời tôi một câu nói.

Y Tích nhưng lại nghĩ tới một việc tình khác.

Tại sao cô ta lại trọng sinh?

Nếu như là thế giới giả tưởng thật, thì cô ta được ví như một BUG, do chương trình phạm phải sai lầm, nên cô ta mới có một cơ hội để sống lại.

Giữa lúc mọi người đều đang đắm chìm trong đống tin tức, bầu trời ban đêm liền xảy ra chuyện lạ.

Bầu trời như vỡ tan, mơ hồ một mảnh.

"Darling?"

Minh Thù ôm hắn: "Không có chuyện gì."

Vô số cột sáng rơi xuống từ trên không, quét xuống toàn bộ thành phố.

Ánh sáng càng ngày càng chói loà, toàn bộ nhà cửa, người bốn phía đều nhìn không thấy.
_

Bíp bíp bíp ——

Thanh âm chói tai đột ngột vang lên, Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trên đường tấp nập xe cộ đi lại.

"Muốn chết à!" Có người thò đầu ra từ trong xe, hét với cô một câu.

Minh Thù lui về sau một bước, người kia liền hùng hùng hổ hổ lái xe đi.

Vẫn là khu Đông Thành quen thuộc, bây giờ là khoảng chiều tối tan tầm, mọi người đều vội vã chạy về nhà, xung quanh náo nhiệt dị thường.

Minh Thù quay đầu nhìn về phía tủ kính bên cạnh, vẫn là Giáng Tuyết như cũ.

Cơ mà...

Nhìn qua lại hơi trẻ chút.

Hình như là lúc mới 17, 18 tuổi.

Minh Thù lấy tấm thẻ của mình ra.

Họ và tên: Minh Thù

Tuổi thọ còn lại: 10 năm

Tuổi thọ cao nhất: 28 tuổi

Thời gian quay lại bốn năm trước.

Động tác lấy thẻ ra của cô, khiến không ít người quanh đó nhìn qua, thậm chí có cả người ác ý dò xét cô.

Minh Thù nhét tấm thẻ về lại túi, nhìn xung quanh một vòng, xác định tiểu yêu tinh không có gần đây.

Tiểu yêu tinh hẳn cũng bị thiết lập lại bốn năm trước.

Minh Thù tìm một con đường mò về Độ Kỷ, vừa vào liền có không ít người chào hỏi với cô, có xa lạ, cũng có quen thuộc.

"Đại tiểu thư đã đến."

"Chào đại tiểu thư."

Những người này hoàn toàn không nhớ được.

Minh Thù đi về căn phòng làm việc trước đây của mình, rèm cửa không được kéo lại, mặt kia kính thủy tinh trong suốt, có một người đàn ông đang ngồi, vô vàn nhàm chán lật văn kiện.

Minh Thù đẩy cửa bước vào, nam nhân ngẩng đầu, khuôn mặt có mấy phần tương tự Minh Thù nở một nụ cười rực rỡ: "Con gái, lại gặp rồi!"

Minh Thù mỉm cười: "Đúng vậy, lại gặp rồi."

Có lẽ là do biểu hiện của Minh Thù có hơi khác biệt, người đàn ông ném văn kiện trong tay đi nói: "Con gái, con vẫn nhớ rõ hả?"

"Nói đi, có chuyện gì xảy ra?"

Người đàn ông cười phá lên: "Con đã biết rồi sao phải hỏi nữa, trước đó cũng đã nói cho cả thiên hạ biết rồi còn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top