Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Cheonghee nhìn Han Wangho, rồi lại nhìn Bae Junsik, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Bae Junsik: "Mẹ ôm."

Bae Junsik ôm Lee Cheonghee cả người liền cứng đờ, như đang ôm một món đồ sứ quý giá biết động đậy, sợ không cẩn thận sẽ làm bé ngã, đến nỗi giọng nói cũng run run: "Wangho à, anh không có kinh nghiệm bế trẻ con, dù sao hai năm nay cũng không gặp cha, ít gặp một lần cũng không sao." Nói xong liền định nhét Lee Cheonghee vào trong lòng cậu.

Han Wangho nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Bae Junsik càng thấy buồn cười: "Anh làm sao vậy, coi như là tích lũy kinh nghiệm cho sau này đi, nếu đã định kết hôn, sớm muộn gì cũng phải có con."

Thuyết phục Bae Junsik chưa đủ, cậu lại bắt đầu dụ dỗ Lee Cheonghee: "Cheonghee à, chú Junsik có thể đưa con đến chỗ papa, con đi cùng chú ấy được không?"

Hai chữ "Papa" có sức hấp dẫn chí mạng với Lee Cheonghee trong ngày hôm nay, bé nghe hiểu lời Han Wangho nói, liền lập tức quay ngoắt lại, ôm chầm lấy cổ Bae Junsik: "Papa!"

Bae Junsik trợn tròn mắt: "Chú không phải papa con, làm ơn đừng gọi lung tung!", nhưng Lee Cheonghee cho rằng Bae Junsik đang chơi với bé, lại khanh khách nở nụ cười.

Chỉ sau chưa đầy nửa tiếng trò chuyện, Bae Junsik đã phát hiện, tính cách của bé giống hệt Han Wangho, không những không sợ người lạ mà còn rất thích tiếp xúc với người khác. Đồng thời hắn lại thở phào nhẹ nhõm, nếu bé chỉ cho bố mẹ đụng vào thì sự nghiệp của Han Wangho coi như chấm dứt.

"Xem ra Cheonghee rất thích anh Junsik, đúng là gen của em và anh Sanghyuk di truyền tốt thật, chuyện đã đến nước này, nhờ anh Junsik dẫn bé đi tìm papa nha, em sẽ thu dọn đầy đủ những thứ cần thiết cho bé, tối cũng nhờ anh đưa bé về nha."

Khi Bae Junsik ôm Lee Cheonghee ra khỏi nhà, hắn vẫn còn choáng váng nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Cheonghee à, chúng ta có thể phải đi xe đến một nơi rất xa, con sẽ không khóc chứ?"

Cheonghee đang bận rộn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không nghe anh nói gì.

Bae Junsik cảm thấy đứa bé có chút đáng thương: "Han Wangho cũng thật là, nuôi con không phải nuôi mèo, sao có thể nhốt trong nhà mãi được chứ."

Bữa tiệc ăn mừng kéo dài đến rất khuya, lại uống một chút rượu, Lee Sanghyuk hiếm hoi có được một giấc ngủ ngon, cho nên ở trên đường Bae Junsik gửi tin nhắn cho anh, anh một tin cũng không thấy.

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, cắt ngang giấc ngủ của Lee Sanghyuk, Bae Junsik đã ôm Cheonghee đứng trước cửa nhà: "Sanghyuk à, bọn tớ đến rồi, cậu đang ở đâu?"

Lý Sanghyuk vẫn còn lơ mơ, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, anh hỏi: "Đi đâu? Hôm nay chúng ta hẹn nhau làm gì hả?"

Bae Junsik nhịn không được mắng shiba một tiếng: "Tin nhắn tớ gửi cho cậu, cậu không đọc à? Con gái cậu đòi gặp cậu, cậu mau ra đón con đi!"

Lee Sanghyuk vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đi dép lê ra khỏi nhà.

Lúc đi qua phòng khách, bà nội gọi: "Sanghyuk à, đi giày vào rồi ra ngoài!"

Bae Junsik ôm Lee Cheonghee trên tay, trái phải nhìn không thấy người, bắt đầu phàn nàn vì sao nhà Lee Sanghyuk lại lớn như vậy: "Papa con đúng là tư bản vạn ác, xây nhà lớn như vậy, chính cậu ấy không sợ lạc đường sao?"

Han Wangho không muốn chăm con cũng không muốn gặp Lee Sanghyuk, người chịu khổ chịu nạn chỉ có Bae Junsik, chờ đến khi hắn chê bai từ cây xanh đến gạch lát sàn, hắn mới nhìn thấy bóng dáng Lee Sanghyuk.

Hắn đặt Cheonghee xuống, chỉ vào người cách đó không xa đang đi về phía bọn họ nói: "Papa con ở đó."

Lee Cheonghee vui vẻ vỗ tay, la lớn: "Papa! Papa!"

Lee Sanghyuk nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ ở cửa, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cảm giác không hoà hợp, sao có thể là Bae Junsik đưa Cheonghee về.

Cảm giác không được tự nhiên này cho đến khi anh ôm Cheonghee vào lòng vẫn chưa biến mất, Bae Junsik nhìn anh nhìn xung quanh lại không biết mở lời như thế nào, tức giận rốt cục tiêu tan một chút: "Đừng nhìn nữa, Wangho nói gần đây em ấy không muốn gặp cậu, là Cheonghee ầm ĩ đòi papa, tớ mới dẫn bé đến."

Lee Sanghyuk rất thất vọng ồ một tiếng: "Vậy cậu có muốn vào nghỉ ngơi một chút không?"

Bae Junsik cảm thấy kiếp trước mình thật sự nợ hai người này, hắn nhịn không được châm chọc: "Vậy nếu không thì sao, tớ là tài xế miễn phí cho hai người à? Còn nữa, tớ đã hứa với Wangho tối nay sẽ đưa bé con về nhà rồi."

Lee Sanghyuk nhướng mày: "Tớ có thể tự đưa bé con về."

Bae Junsik như đang xem kịch vui nói: "Tớ sợ có người không cho cậu vào cửa, đừng xem thường lòng hiếu thắng của Wangho thế. Hơn nữa, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện về nhà, cậu đã chuẩn bị nói thế nào với gia đình chưa?"

Han Wangho bảo Bae Junsik trực tiếp đưa Cheonghee về, cũng không phải nhất thời hành động theo cảm tính, cậu không thích xử lý quan hệ gia đình phức tạp, đơn giản đem vấn đề giao cho Lee Sanghyuk. Chuyện lúc trước của cậu và Lee Sanghyuk lúc còn chung team cũng chưa từng bị phát hiện, người nhà lại càng hoàn toàn không biết gì cả.

Cho dù là bố hay là bà nội của Lee Sanghyuk, từ đầu đến cuối đều coi cậu là bạn thân của Lee Sanghyuk, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cậu.

Mà chính là tầng quan hệ không gần không xa này làm cho tình cảnh của cậu càng thêm xấu hổ, cậu không muốn tiếp nhận ánh mắt phán xét, thẳng thắn vô tư đứng ở trước mặt bọn họ cũng không làm được, dứt khoát làm một lần kẻ nhát gan.

Dù sao, cậu cũng không muốn lôi kéo Lee Sanghyuk vào chuyện của bố mẹ mình, mỗi người lo chuyện của mình sẽ khiến mọi việc đơn giản hơn.

Kể từ khi biết về sự tồn tại của Cheonghee, Lee Sanghyuk đã suy nghĩ về cách giải thích với gia đình, nhưng vấn đề cốt lõi mà anh suy nghĩ là phản ứng của Han Wangho, nếu cậu đã biểu lộ thái độ, những chuyện khác đối với anh mà nói đều không phải là vấn đề.

Lúc ôm Cheonghee vào nhà, bà nội đang lau bàn thấy trong lòng cháu trai ôm một cô bé xa lạ, liền dừng động tác hỏi: "Đây là con nhà ai vậy, sao con lại ôm về đây?"

Lee Sanghyuk đẩy đẩy gọng kính: "Bà ơi, bố có ở nhà không? Con có chuyện cần nói với mọi người."

Là người đầu tiên đoán ra sự thật, Bae Junsik cảm thấy căng thẳng hơn bất kỳ ai trong số những người đang ngồi đây, giống như nhìn một quả bom hẹn giờ đang tiến vào đếm ngược.

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Lee Sanghyuk ôm Cheonghee vào lòng, bình tĩnh tuyên bố: "Bé con tên là Lee Cheonghee, là con gái của con."

Trong nháy mắt anh nói xong, Bae Junsik dẫn đầu nhắm hai mắt lại.

"Cái... cái gì? "Bố và bà nội nhìn nhau, khiếp sợ đến mức không biết nên trả lời như thế nào.

Cuộc sống của Lee Sanghyuk ở trong mắt bố, thực ra có thể coi là khá bình thường, lần duy nhất khác người, chính là khi anh quyết định bỏ học để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng trong cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, anh kiên quyết đặt ra cho mình một bộ quy tắc gần như hà khắc, từng bước từ một game thủ xuất sắc trở thành một game thủ chuyên nghiệp vĩ đại, anh chưa bao giờ đi sai đường.

Khi tin đồn hẹn hò với nữ MC trong giới chuyên nghiệp xuất hiện, bố cũng lo lắng hỏi qua, anh nói đó chỉ là tin đồn do truyền thông tạo ra, anh chưa bao giờ có ý định yêu đương. Từ đó về sau, anh càng cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động, như dựng lên một bức tường phòng thủ, ngăn cách bản thân với mọi người, ngay cả giới truyền thông cũng không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh có mối quan hệ mập mờ với ai.

Bố vẫn cho rằng, sau khi giải nghệ con trai sẽ suy nghĩ đến vấn đề tình cảm, nhưng không nghĩ tới trong một ngày nghỉ bình thường không có gì đặc biệt như vậy, con trai bất ngờ thông báo rằng mình đã có một cô con gái hai ba tuổi.

Bố thậm chí không thể kiềm chế bản thân khỏi những giả thuyết âm mưu: "Sanghyuk à, mẹ của đứa nhỏ đâu? Cái này... là không cẩn thận hay là..." Hay là bị người ta hãm hại, bố thậm chí còn ước tính một con số cụ thể cho khoản tiền bồi thường.

Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Cheonghee vốn đang chơi đồ chơi mình mang từ nhà đến, nhưng cũng bị bầu không khí nặng nề trong phòng ảnh hưởng, bé ném đồ chơi xuống chân, vặn mình chui vào lòng Lee Sanghyuk: "Papa, con nhớ mẹ."

Lee Sanghyuk vỗ nhẹ lưng bé, an ủi: "Hôm nay mẹ rất mệt nên phải ở nhà ngủ, chúng ta đừng làm phiền mẹ nhé, tối nay bảo chú Junsik đưa con về."

Nghe Lee Sanghyuk nói như vậy, bà nội hỏi: "Sanghyuk à, có phải con đã có người yêu rồi không? Cho nên mới sinh con?"

Lee Sanghyuk gật đầu: "Xin lỗi bà nội, cháu vốn định tìm thời gian đưa em ấy về cùng, nhưng dạo này em ấy khá mệt, hơn nữa bản thân em ấy cũng khá rụt rè, cho nên..."

Bae Junsik nghe mãi cũng thấy Lee Sanghyuk quên mất chuyện quan trọng nhất, nhịn không được bèn nhắn tin nhắc nhở anh: "Cậu đừng nói những chuyện này nữa được không, mẹ của Cheonghee là Wangho, nên cho mọi người có sự chuẩn bị tâm lý đi."

Lý Tương Hách nhìn thoáng qua điện thoại có chút khó xử, không phải anh quên, chỉ là không biết mở lời như thế nào cho tự nhiên.

Bae Junsik nhìn không nổi nữa, hắn cố ý trêu chọc Lee Cheonghee: "Cheonghee à, mẹ con tên là gì?"

Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của trẻ nhỏ: "Mẹ... mẹ sắp đi ngủ rồi."

Nhưng hành động trêu chọc của anh lại một lần nữa khơi gợi sự tò mò của bà: "Hả? Mẹ của đứa nhỏ Junsik cũng biết sao?"

Bae Junsik nói: "Vâng, bà nội cũng biết."

Không đợi hắn nói ra miệng, Lee Sanghyuk đã nhanh chóng nói trước: "Mẹ của Cheonghee là Wangho, bà nội."

Bà nội hoài nghi mình nghe nhầm: "Cái gì? Con nói ai?"

Lời đã nói đến mức này, Lee Sanghyuk đành phải tóm tắt mối quan hệ giữa anh và Han Wangho, cũng như quá trình sinh ra của Cheonghee.

Cuối cùng, Lee Sanghyuk nói: "Wangho và Cheonghee đều là gia đình của cháu, vì vậy cháu sẽ đón họ về nhà ở."

Giọng nói của anh không lớn, giọng điệu cũng không khác gì bình thường, nhưng quyết định của anh chưa bao giờ có ai phản đối, lần này cũng vậy.

Ngoài việc chơi game, Lee Sanghyuk hiếm khi thể hiện mặt độc đoán, bá đạo của mình, nhưng khi anh đưa ra quyết định mà không hỏi ý kiến ​​người khác, điều đó cũng có nghĩa là không có khả năng thương lượng.

Bae Junsik sau khi biết liền gửi tin nhắn cho Han Wangho: "Em cố ý bảo anh đưa Cheonghee đến đây phải không?"

Han Wangho quả nhiên cũng không ngủ, cậu trả lời tin nhắn rất nhanh: "Bị anh phát hiện rồi, em tin anh Sanghyuk sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả."

Về vấn đề của Lee Sanghyuk, Bae Junsik chưa bao giờ hiểu được Han Wangho.

Han Wangho đối với Lee Sanghyuk vừa mù quáng sùng bái, lại mù quáng thiên vị, niềm khao khát bảo vệ và sự phụ thuộc đan xen vào nhau, đem tình yêu của cậu cũng chia làm hai nửa. Một nửa là trở thành anh hùng của cậu, một nửa là biến cậu trở thành anh hùng của chính mình.

Huhu dạo nì tui bận quá nên ko chuẩn bị gì cho kỷ niệm 9 năm của P được, nhưng tui có 1 món quà nhỏ đã được gửi đi rùi. Sang năm thứ 10, tui hứa sẽ chuẩn bị cho ẻm món quà siu to khổng lồ lunn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top