Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ra tao biết, thích một người và hợp với một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Han Wangho quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cố gắng không để Son Siwoo phát hiện ra mắt mình đã đỏ hoe. Cậu đặt tay lên ngực, liền cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Bao nhiêu năm qua, chỉ cần nghĩ đến người đó, trái tim cậu luôn thổn thức như vậy.

"Nhưng mà, dù không thể đến được với nhau, tao vẫn không thể ngừng yêu anh ấy."

Son Siwoo đẩy cửa bước vào, Han Wangho vừa mới cởi đồ diễn ra, cẩn thận mặc áo phông tránh để lớp phấn trang điểm dính vào quần áo.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Han Wangho giật mình kéo vội gấu áo xuống, quay người nhìn Son Siwoo với vẻ cảnh giác, dài giọng khó chịu: "Siwoo à, mày đi vào mà không biết đường gõ cửa à? Mày đang cố tình lợi dụng tao đúng không?"

"Sao mày biết hay thế, tao không chỉ muốn lợi dụng mày mà tao còn mang theo máy ảnh để quay lại cảnh mày thay quần áo đấy chắc cũng kiếm được kha khá tiền nhỉ? Có khi xong tao còn được nghỉ hưu sớm." Son Siwoo nhe nhởn trả lời, thành công nhận được cái lườm đầy khinh bỉ từ Han Wangho.

"Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tao còn phải về ngủ." Han Wangho mất kiên nhẫn thúc giục.

"Bớt đi, tao là tao thấy mày đang vội về nhà với DNF ấy?" Son Siwoo chẳng ngại vạch trần cậu, nói: "Đạo diễn bảo là tiết mục của mày cần phải tập lại cùng nhóm nhảy một lần nữa, đừng có mà mơ mộng về cái DNF của mày nữa superstar ơi, thay đồ xong rồi ra phía sau chờ đi." Nghe vậy, Han Wangho lập tức cau mày: "Aishhh, tao thật sự kiệt sức rồi, sao lại còn phải tăng ca vậy.."

Mặc dù nói thế, nhưng cậu cũng là một idol nổi tiếng với hình tượng siêng năng hăng làm, Han Wangho cuối cùng vẫn thay đồ rồi quay trở lại phía sau.

Tối nay là buổi tổng duyệt cho đêm giao thừa của đài L, lúc này vẫn còn sớm, hành lang tấp nập nhân viên đi qua đi lại cùng các nghệ sĩ tham gia biểu diễn, thỉnh thoảng có người dừng lại chào hỏi Han Wangho – bất cứ ai quan tâm đến giới giải trí chắc chắn đều nhận ra Han Wangho. Cậu ra mắt từ sớm, lúc mới mười mấy tuổi đã hoạt động trước ống kính, lại chuyển qua ký hợp đồng với nhiều công ty giải trí khác nhau, tính ra bây giờ những idol còn hoạt động trước ống kính chắc chắn không có mấy người không phải là hậu bối của cậu. Thế là Han Wangho vừa đi vừa đáp lại những lời chào hỏi "Anh Wangho muộn thế này mà vẫn chưa về, anh chăm chỉ quá" của những người khác, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình sắp cười đến cứng đờ.

Jeong Jihoon đang đợi mày ở phía sau, thấy Han Wangho đến liền ồn ào: "Anh, sao anh chậm thế? Mọi người đều chờ anh đấy." Han Wangho nói, "Aishh, im miệng đi, nếu còn muốn giữ lại tình anh em này thì hãy câm mồm vào."

Tiết mục không dài, nhưng khi Han Wangho tháo tai nghe bước xuống sân khấu vẫn mướt mát mồ hôi hột, ánh đèn sân khấu quá nóng, rọi thẳng vào mặt khiến mặt cậu nóng bừng. Cậu cởi áo khoác ra vắt lên cánh tay, đứng bên cạnh Son Siwoo, câu ta cười hì hì nói: "Wangho à, sao tao thấy mỗi lần gặp mày là mày đều đang cởi áo vậy?"

"Chắc chắn là do mày không biết lúc nào nên ló mặt ra đấy!" Han Wangho nói một cách hùng hồn, "Mày hỏi Jihoon đi, liệu mỗi lần em ấy đến em ấy có thấy tao đang cởi áo không?"

Jeong Jihoon chạy đông chạy tây cả chương trình, giờ đang mệt đến thở không ra hơi, ngẩng đầu lên nhìn Han Wangho và Son Siwoo một cách ngơ ngác: "Hả?"

"Không có gì đâu, không có gì đâu," Han Wangho vươn tay khoác lên vai Jeong Jihoon, vẫy tay chào tạm biệt Son Siwoo, "Siwoo à, tao với Jihoon đi trước đây, mày cố gắng dẫn dắt nốt nhé, bọn tao tin mày nhất định sẽ làm được, fighting!" Thậm chí mày còn không quên giơ tay ra hiệu "cố lên" cho Son Siwoo.

Son Siwoo kéo lấy áo của Han Wangho không buông: "Không phải thế đâu, Wangho, mày nỡ lòng nào để bạn thân của mày một mình chịu khổ ở đây sao?"

Han Wangho rút tay hắn ra, nói một cách chân thành: "Siwoo à, tao tin mày mà, mày không còn là đứa trẻ cứ không có mẹ bên cạnh là khóc nhè nữa rồi, một mình mày nhất định cũng làm được mà!"

Son Siwoo không nói gì, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo của Han Wangho không buông: "Được rồi, tao thừa nhận là tao không muốn về ký túc xá một mình thôi, ở một mình buồn chết mất, Wangho, mày ở lại chơi với tao đi."

"Thế thì mày tìm Jihoon đi, bắt tao ở lại làm gì." Han Wangho quay đầu tìm Jeong Jihoon, nhưng phát hiện cậu ta đã chạy đi đâu mất rồi, còn quay đầu lại vẫy tay với họ: "Anh hai, các anh chơi vui nhé, em về trước đây!"

"Aishh thằng nhóc này." Han Wangho lắc đầu.

Son Siwoo nhìn Han Wangho làm bộ đáng thương: "Bây giờ tao chỉ còn mỗi mày thôi đấy, Wangho."

Han Wangho: "......"

Cảm giác như mình bị bạn thân chơi đểu vậy.

Tuy nhiên, sau khi kết thúc buổi tập, chưa kịp ra khỏi tòa nhà đài L, Han Wangho đã bắt đầu hối hận vì đã đồng ý ở lại với Son Siwoo.

Mọi chuyện bắt đầu từ một tin đồn nhỏ.

"Tao vừa nghe Minseok nói, 'vị đại nhân đó' hình như cũng đến đây kiểm tra buổi tổng duyệt đấy." Khi chờ thang máy, Son Siwoo làm bộ vô tình nói, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ thích thú muốn xem kịch hay.

"Hả." Han Wangho vốn đang chăm chú nhìn vào số tầng của thang máy, nghe thấy cậu này như bị điện giật, lập tức sực tỉnh, tay chân không biết đặt ở đâu, nói lắp bắp: "Cái, cái gì?"

"Tao nói," Son Siwoo cố ý lặp lại một lần nữa, "Nghe Minseok nói là 'vị đại nhân đó' cũng có mặt ở buổi tập tổng duyệt hôm nay đấy, không biết có cơ hội gặp không nhỉ."

"Không, không có chuyện đó đâu nhỉ?" Han Wangho liếm môi, nhỏ giọng nói, "Chúng ta sắp đi rồi mà, lại còn là buổi biểu diễn của đài L nữa, liên quan gì đến anh Sanghyeok đâu."

"Buổi biểu diễn năm nay do T1 tài trợ đó, Wangho, mày quên rồi à?"

Han Wangho có chút áy náy nói: "Tao không để ý..." Đúng lúc đó, thang máy vừa dừng lại ở tầng của họ, Han Wangho nhanh chóng bước vào, như thể muốn bỏ lại tất cả những cảm xúc hỗn loạn đằng sau.

Nhưng Son Siwoo làm gì có chuyện buông tha cho cậu, cũng bước vào thang máy, nói đùa: "Wangho, mày đang xấu hổ đấy à?"

Han Wangho cúi đầu, lẩm bẩm nói làm gì có.

"Thật ra xấu hổ cũng không sao, chứng tỏ Wangho của chúng ta là người rất chung tình, đến tận bây giờ vẫn thích người ta thì xấu hổ cũng là điều dễ hiểu mà. Tòa nhà T1 còn đối diện công ty chúng ta, nếu muốn gặp nhau thì lúc nào chẳng được."

"Aish, Son Siwoo, tao nói cho mày biết lần cuối, tao với anh Sanghyeok thật sự không có gì hết, trước đây không có gì, sau này cũng không có gì cả!" Han Wangho mất kiên nhẫn nói với Son Siwoo, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Son Siwoo đang cố gắng ra hiệu cho mình. Han Wangho theo ánh mắt của Son Siwoo nhìn sang, mặt đỏ bừng lên.

Lee Sanghyeok đang đứng bên ngoài thang máy, một tay đút túi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Han Wangho. Đằng sau hắn còn có vài người mặc vest, đeo thẻ nhân viên, vẻ mặt có phần lúng túng, dường như không biết nên nhìn đi đâu.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Han Wangho trở nên trống rỗng, những kỹ năng giao tiếp vốn dĩ rất thành thạo cũng hoàn toàn biến mất, thậm chí cậu còn không biết nên chào hỏi trước hay cứ im lặng. Vài giây ngắn ngủi mà tưởng như cả thế kỉ đã trôi qua, sau này khi nhớ lại Han Wangho cảm thấy mình lúc đó giống hệt một tên ngốc – cho đến khi Lee Sanghyeok nhướn mày một cái, lặp lại cậu nói: "Trước đây không có gì, sau này cũng không có gì cả?"

"A," trong khoảnh khắc đó, Han Wangho theo phản xạ đứng thẳng người, tránh ánh mắt của Lee Sanghyeok, nhỏ giọng giải thích: "Ý em muốn nói với Siwoo là chúng ta không phải mối quan hệ đó... ý là, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Nhận thấy tình hình càng giải thích càng rối, Han Wangho đành im miệng, kéo tay áo của Son Siwoo, ra hiệu cho cậu nói vài câu.

Son Siwoo lúc này chỉ muốn chui xuống đất cho rồi, ai ngờ Han Wangho lại dám nói dối trước mặt Lee Sanghyeok như vậy.

"Vậy thì em với Siwoo đi trước đây, tạm biệt anh Sanghyeok!" Han Wangho nâng giọng, kéo theo Son Siwoo cúi đầu đi qua đám người mặc vest, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Xin tránh đường, xin tránh đường"

Son Siwoo nhìn thấy dáng vẻ như con con rùa rụt đầu của Han Wangho thì chỉ muốn thở dài, trong lòng thầm nghĩ hết cứu, Han Wangho bây giờ đâu còn làm việc dưới trướng của anh ấy nữa, sao phải căng thẳng đến vậy, dù sao Lee Sanghyeok cũng không thể trừ lương cậu – mặc dù trước mặt sếp tổng, Han Wangho chưa từng căng thẳng như vậy.

Khi đi ngang qua Lee Sanghyeok, hắn khẽ nghiêng người sang một bên nhường đường cho họ. Han Wangho không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng lại phát hiện Lee Sanghyeok cũng đang nhìn mình, cậu vội vàng thu lại ánh mắt, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Lee Sanghyeok quay đầu nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của ai đó, không nhịn được mà lắc đầu cười một cái, hỏi những người xung quanh: "Nãy chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?"

Mọi người lại tiếp tục cuộc nói chuyện về kinh phí tài trợ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng thì ai cũng âm thầm tò mò.

Lee Sanghyeok lắng nghe mọi người nói về chi phí tài trợ, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ đến người vừa mới đi khỏi. Cậu idol trẻ tuổi vừa mới biểu diễn xong, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm chưa kịp tẩy, những hạt kim tuyến lấp lánh ở khóe mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn người khác, giống như một chú mèo con.

Bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau, không biết lần gặp mặt tình cờ tiếp theo sẽ là khi nào.

Han Wangho và Son Siwoo vừa mới đến dưới tòa nhà ký túc xá, thì gặp phải Park Jaehyeok – một trong những trụ cột của Gen.G, đang đội mũ, đeo khẩu trang, tay cầm túi đồ ăn như thể đang đi mua sắm. Các thành viên trụ cột của Gen.G đều có lịch trình dày đặc, cứ vài phút lại có một lịch trình mới, vì thế để tiện đi lại, hầu hết các thành viên đều ở trong ký túc xá do công ty sắp xếp, số lần về nhà mỗi tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Park Jaehyeok nhìn thấy Han Wangho liền bắt đầu trêu chọc, cách đó vài mét đã chạy đến, vội vàng hỏi: "Tao nghe nói hôm nay chúng mày gặp Lee Sanghyeok à?"

Han Wangho bất ngờ: "Sao mày biết?"

Park Jaehyeok lắc lắc điện thoại: "Trong nhóm chat của công ty có người thấy, còn chụp ảnh nữa."

Son Siwoo cười lớn bên cạnh: "Hả, kiểu đó mà cũng chụp được à?"

Han Wangho nhún vai: "Nếu người chụp ảnh không sợ bị fan của anh Sanghyeok tấn công thì tao cũng không ý kiến."

Park Jaehyeok bắt chước giọng điệu của Han Wangho: "Tao với anh Sanghyeok thật sự không có gì, trước đây không có gì, sau này cũng không có gì! là ai nói thế nhỉ?"

Han Wangho lập tức quay sang nhìn Son Siwoo: Quả nhiên trong đám này có kẻ phản bội.

"Không sao đâu Wangho, bọn tao đều biết mày là loại người xi nhan trái nhưng rẽ phải mà" Park Jaehyeok nói.

Han Wangho không chịu nổi mà đáp trả: "Jaehyeok à, đó là đồ ăn tối của mày à? Đừng ăn nữa không thì tuần sau lại bị quản lý bắt ăn kiêng đấy? À, đó là gà rán à, vậy tao mình xin ké một chút nhé?"

Cuối cùng Park Jaehyeok vẫn bảo vệ được gà rán của mình, nhưng bị Han Wangho lấy mất một chai bia.

"Này, Han Wangho, mày lấy bia của tao làm gì, không phải vì hôm nay gặp lại bạn trai cũ nên muốn mượn rượu giải sầu đấy chứ?"

Han Wangho ôm chai bia đi không ngoảnh lại, vừa đi vừa nói: "Phiền vl, tao đã nói bao nhiêu lần là không phải bạn trai cũ mà."

Park Jaehyeok đi theo sau, lén lút ra hiệu với Son Siwoo: "Tao không tin."

Son Siwoo nói: "Thế mày làm gì được nó?"

Han Wangho đi lên phía trước, rồi lại quay lại gọi bạn mình: "Này, hai đứa kia đi chậm thế, đang nói xấu tao đấy à?"

Son Siwoo bất lực nhún vai với Park Jaehyeok, nhưng giọng điệu lại rất vui vẻ: "Thấy chưa, chẳng làm gì được nó đâu."

Có lẽ ấn tượng về việc Han Wangho say rượu đã quá sâu đậm, đến khi vào phòng, Son Siwoo vẫn không yên tâm dặn dò: "Mày thật sự uống được không đấy, Wangho? Mai mày còn phải chạy lịch trình mà."

Han Wangho chớp mắt với cậu: "Không phải nói là muốn mượn rượu giải sầu à, đương nhiên là phải say mới đúng chứ."

Cuối cùng Son Siwoo vẫn không nhịn được mà lo lắng cho sức khỏe của Han Wangho, nửa đêm gửi tin nhắn: "Đang làm gì đấy? Say rồi à?"

Một lúc sau, Han Wangho mới trả lời chậm rãi: "Chưa."

Son Siwoo hỏi: "Thật không?"

Han Wangho nói: "Nếu không tin mày cứ qua đây xem."

Son Siwoo: "Tao không tin mày đâu, lần trước mày say rượu ôm gối khóc nức nở, vừa khóc vừa hỏi làm thế nào để quay ngược thời gian, còn bắt tao với Jaehyeok đi tìm Doraemon cho mày, không tìm được thì không chịu ngủ. Mày còn lục điện thoại ra xem ảnh cũ của mày với Lee Sanghyeok rồi cười như thằng điên nữa... tao còn lưu video đấy, cần tao nhắc lại cho nhớ không?"

Han Wangho: "Mày im ngay cho tao, tao cho mày đứng ngoài bây giờ."

Son Siwoo vừa vào phòng đã thấy lon bia được Han Wangho đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ, thậm chí còn chưa mở, còn Han Wangho thì ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, đang trầm tư suy nghĩ.

"Mày ngồi thế này trông hơi đáng sợ đấy," Son Siwoo nói, "cẩn thận mai đau đầu."

"Không sao đâu," Han Wangho nói, "chỉ hơi lạnh thôi."

Cậu không uống rượu, nhưng cảm thấy mình như sắp say vì gió đêm.

Ánh đèn sân khấu và âm thanh náo nhiệt trên sân khấu tối nay khiến đầu óc cậu quay cuồng. Han Wangho chớp mắt vài cái, hồi tưởng lại những ký ức về Lee Sanghyeok: giọng nói quen thuộc, ánh mắt chạm nhau, và mùi hương nước hoa thoang thoảng khi đi ngang qua.

Son Siwoo không nói gì, cậu biết lúc này Han Wangho chỉ muốn tìm một người để tâm sự.

"Thật ra tao biết, thích một người và hợp với một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Han Wangho quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cố gắng không để Son Siwoo phát hiện ra mắt mình đã đỏ hoe. Cậu đặt tay lên ngực, liền cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Bao nhiêu năm qua, chỉ cần nghĩ đến người đó, trái tim cậu luôn thổn thức như vậy.

"Nhưng mà, dù không thể đến được với nhau, tao vẫn không thể ngừng yêu anh ấy."

p/s: Tôi bị HLE đánh cho hoang tưởng luôn rồi nên up con fic chữa lành chính mình 😭Hạ Long Esports hủy diệt tôi nên tuần sau không update fic cả nhà tự hiểu vì sao nha 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top