Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho bị đuổi việc, nguyên nhân rất đơn giản, cậu ngủ với ông chủ.

Chưa đầy một giờ sau khi thức dậy trên giường, thư ký Han đã nhận được thông báo thôi việc. Đồ đạc của cậu được đóng gói và chuyển phát nhanh về nhà, Lee Sanghyuk thậm chí không muốn nhìn cậu thêm một lần nào nữa.

Phù.

Han Wangho nằm thư giãn trong bồn tắm ở nhà, những dấu vết mờ ám trên cơ thể vẫn nhắc nhở cậu về sự điên cuồng đêm qua. Hành động tự ý của cậu đã khiến mối quan hệ giữa cậu và Lee Sanghyuk đi đến hồi kết.

Ít nhất cũng không tính là chuyện xấu, Han Wangho nghĩ thầm, cậu đã ngủ với Lee Sanghyuk, mối tình đơn phương không có kết quả này coi như đã có một kết thúc hoàn hảo.

1.

Ban đầu cậu định đi du lịch, truyện tranh nói phong cảnh là phương pháp chữa khỏi thất tình tốt nhất.

Han Wangho liếc nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, Lee Sanghyuk đối xử với cậu không tệ, hơn nữa là thư ký thân cận, những năm gần đây cậu cũng coi là một người thành đạt.

Han Wangho viết viết vẽ vẽ trên giấy, lên kế hoạch cho chuyến du lịch.

Có thể đi chùa, đi miếu một chuyến, cậu nghĩ, có lẽ có thể xin một quẻ xăm.

Suy nghĩ đang bay lượn bị một cuộc điện thoại cắt ngang, giọng nói của Son Siwoo có vẻ không rõ ràng, "Wangho à, tớ cần cậu!"

Dự án nước ngoài mà Gen.G đàm phán đã kết thúc từ lâu, với tư cách là người đứng đầu, Park Jaehyuk phải đi kiểm soát tình hình, Son Siwoo cũng đã đến chi nhánh, hiện tại Gen.G không có người lãnh đạo, hội đồng quản trị đã đưa cậu chủ nhỏ của nhà họ Jeong lên.

"Jihoon?"

Han Wangho có chút khó tin, "Không phải thằng nhóc ấy vừa mới tốt nghiệp sao?"

"Đúng vậy."

Son Siwoo ở đầu dây bên kia thở dài.   

Gen.G được chia thành ba nhóm quyền lực, nhà họ Park chiếm phần lớn, hai nhà họ Son và Jeong chia đều phần còn lại, hiện tại Park Jaehyuk và Son Si-woo vắng mặt, những con cáo già trong hội đồng quản trị đã đưa người trẻ nhất lên, con rối mà, càng nhỏ càng dễ kiểm soát.

Nhưng Jeong Jihoon hết lần này tới lần khác không làm cho người khác bớt lo, hôm nay đua xe, ngày mai ngâm mình trong quán bar, Son Siwoo nghe nói cậu chủ nhỏ Jeong lên nắm quyền suýt chút nữa thì nghẹn cơm chết.

"Wangho à, sự sống còn của Gen.G giao cho cậu."

Han Wangho nên từ chối, thư ký thân cận của chủ tịch T1 sau khi nghỉ việc lại chuyển sang làm thư ký cho đối thủ, bất kể trong ngành nào cũng là hành vi khó hiểu.

Nhưng Son Siwoo là bạn cùng phòng đại học của cậu, cậu ấm ăn chơi chưa bao giờ cầu xin ai, rõ ràng, Gen. G đã đến bờ vực.

"Nửa năm, Han Wangho."

Son Siwoo ở đầu dây bên kia đau khổ cầu xin, "Lương cậu muốn bao nhiêu cũng được, cậu chỉ cần trông chừng Jeong Jihoon nửa năm."

2.

Son Siwoo mời Han Wangho ra tay không phải là không có lý do, ngày đầu tiên thư ký Han vừa nhậm chức, ông chủ đã không thấy tăm hơi.

Cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu, cả Gen.G không tìm thấy bóng dáng của Jeong Jihoon đâu.

"Cậu Jeong nói muốn ở một mình, bảo chúng tôi đừng làm phiền, nên chúng tôi không dám vào."

Cô gái mới nhậm chức sắp khóc đến nơi, giọng nói nghẹn ngào, giọng nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, "Thư ký Han, chúng tôi thực sự không biết cậu ấy đã đi đâu."

"Được rồi, giao cho tôi đi."

Han Wangho vỗ vỗ vai cô để an ủi.

Mấy năm trước khi cậu khi còn làm việc dưới trướng Lee Sanghyuk, cậu luôn chu toàn, gọn gàng, chưa từng mắc lỗi. Nào ngờ vừa đến Gen.G đã gặp rắc rối.

Han Wangho theo bản năng nhéo mi tâm, thở dài.

Xem ra, Jeong Jihoon này khó chơi hơn cậu tưởng tượng nhiều.

Thật ra thì người cũng không khó tìm, Son Siwoo cung cấp cho cậu một vài địa điểm, quán bar, KTV, trường đua xe, Han Wangho vận khí tốt, trạm thứ nhất quán bar, liền bắt được đã bắt được cậu chủ Jeong.

"Jihoon à, đến giờ họp rồi."

Han Wangho chống cằm ngồi ở quầy bar, ánh đèn nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cậu, tay cầm chai rượu của Jeong Jihoon cứng đờ tại chỗ, vô duyên vô cớ cảm thấy ớn lạnh.

Nói ra thì, Jeong Jihoon và Han Wangho cũng có chút quan hệ. Người bạn thân có khuôn mặt idol của Son Siwoo, thời đi học thường xuyên đến nhà họ chơi.

Khuôn mặt thiên sứ, tâm địa ác quỷ, mấy chữ này rất thích hợp hình dung Han Wangho, cậu luôn nở nụ cười ngọt ngào nhưng lại nói ra những lời cay nghiệt.

Cậu chủ Jeong từ nhỏ đã có ấn tượng không tốt đối với người anh trai xinh đẹp này.

Nhưng hiện tại rất rõ ràng, thế cục đối với hắn mà nói vô cùng bất lợi, Han Wangho trở thành thư ký riêng của hắn.

Hắn không có bất kỳ quyền phản bác hay thương lượng nào. Vài vệ sĩ áo đen bên cạnh thư ký Han nhanh chóng kéo hắn vào trong xe, bên trong chiếc xe Lincoln bên di chuyển êm ai, chuyên gia trang điểm và stylist đã chờ sẵn.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Jeong Jihoon, Han Wangho lựa chọn mấy bộ âu phục trong tay trợ lý.

"Nói với mấy cổ đông kia, Jeong tổng sắp tới rồi."

Han Wangho ném điện thoại trong tay cho trợ lý, quyết định bộ âu phục sọc đen kia.

Cổng Gen.G đã ở ngay trước mắt, thư ký Han ném quần áo vào lòng cậu Jeong, nhanh chóng kéo hắn xuống xe.

"Hai người, đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh."

Han Wangho chỉ vào hai vệ sĩ áo đen phía sau, sau đó nhìn Jeong Jihoon đang ngơ ngác, nụ cười ngọt ngào khiến cậu chủ Jeong khiếp sợ, "Tôi chỉ cho cậu hai phút để thay đồ."

3.

Hiển nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.

Hơn 7 giờ sáng một chút, thư ký Han đã kéo rèm cửa sổ phòng Jeong Jihoon. Ánh nắng mặt trời tràn vào qua khung cửa sổ lớn. Cậu chủ Jeong, vẫn còn cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm nghiền, bị thư ký Han lôi dậy không thương tiếc.

"Rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng rồi đến công ty."

Han Wangho rất tự nhiên mở tủ quần áo của anh, chọn lựa những bộ đồ bên trong.

"Hôm nay phải gặp chủ tịch của tập đoàn Kim, âu phục thuần đen sẽ trang trọng hơn một chút. Còn có..."

Bàn tay đang lướt trên giá treo quần áo của thư ký Han dừng lại, các khớp ngón tay thay đổi phương hướng, lấy ra vài chiếc cà vạt ở hàng thứ hai và ném vào tay trợ lý, "Những thứ này đều phải vứt đi, sau này cà vạt của cậu sẽ do tôi chọn."

Jeong Jihoon tay cầm bàn chải đánh răng điện sững sờ tại chỗ, bọt trên khóe miệng cũng không kịp lau, "Sao lại vứt đồ của em!"

"Bởi vì xấu xí."

Han Wangho thậm chí không ngẩng đầu lên, đáp lời ít ý nhiều.

"Aish!"

Cậu chủ Jeong cạn lời, "Sao Lee Sanghyuk có thể chịu đựng được anh vậy!"

Khu vực cấm địa trong lòng bị xé toạc một cách thô bạo, Han Wangho khựng lại, giơ tay ném những bộ quần áo ở hàng thứ ba xuống đất một cách dứt khoát.

"Những thứ này cũng vứt đi!"

4.

Han Wangho từng là thư ký của Lee Sanghyuk, là thư ký thân cận nhất của anh.

Năm 2019, Han Wangho 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, thiếu niên mới bước ra đời đã được T1 chọn, trở thành thư ký thân cận của chủ tịch Lee Sanghyuk.

Han Wangho đã ở bên Lee Sanghyuk bốn năm, cậu biết tất cả sở thích và thói quen của anh, cậu là người gần gũi nhất với Lee Sanghyuk.

Ăn, mặc, ở, đi lại của Lee Sanghyuk, đều phải qua tay Han Wangho, chưa bao giờ giao cho người khác.

Giống như bây giờ, hơn 10 giờ sáng một chút, Han Wangho sẽ lặng lẽ đẩy cửa vào, sau đó mang đến cho anh một miếng bánh ngọt dâu tây nhỏ và một cốc cà phê ít đường.

Nhưng không, thư ký mới của Lee Sanghyuk mang đến một miếng tiramisu và một cốc Americano đá.

Món tráng miệng rất hấp dẫn, nhưng Lee Sanghyuk không có hứng thú gì.

"Cái tiramisu này rất ngon."

Thư ký mới vẫn đang cố gắng giới thiệu, chàng trai trẻ còn non nớt vẫn chưa hiểu được sắc mặt của chủ tịch, "Kết hợp với Americano đá quả là một sự hưởng thụ."

Lee Sang Hyuk cảm thấy mình có hơi đau đầu.

"Tôi không muốn ăn, cậu cầm xuống đi."

"Hả?"

Sự nghi ngờ trên khuôn mặt của thư ký nhỏ sắp tràn ra ngoài, "Nhưng mà..."

"Tôi bảo cậu mang xuống."

Lee Sanghyuk không muốn nói nhảm với anh ta.

"Ồ."

Chàng trai hai mươi tuổi đầu còn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, sự thất vọng lộ liễu khiến chủ tịch Lee có chút không đành lòng.

"Đổi cho tôi một phần bánh dâu tây, và một cốc cà phê ít đường."

"Vâng."

Đôi mắt của thư ký nhỏ sáng lên, bưng đĩa chạy ra ngoài, suýt chút nữa thì đụng vào cửa.

Lee Sanghyuk cảm thấy đầu mình càng đau hơn. Bae Seongung đã chọn cho mình người gì vậy!

Nếu như là Han Wangho, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cậu sẽ biết anh thích ăn cái gì.

Lee Sanghyuk vô thức nhìn chằm chằm chim cánh cụt bên tay phải.

Đó là món quà Han Wangho tặng cho anh, một con chim cánh cụt nhỏ đầu tròn vo, lưng đeo cặp sách, ánh mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, rất giống Han Wangho khi mới đến T1.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ Lee Sanghyuk sẽ luôn giữ cậu ở bên mình.

Nhưng thời gian không thể quay ngược, những bông hoa đã rơi xuống bùn cũng không thể quay trở lại cành cây. Anh sa thải Han Wangho, tự tay cắt đứt tình nghĩa bốn năm.

Trong lúc ngây người, cậu thư ký nhỏ lại đẩy cửa đi vào. Cậu ta khá khỏe, cánh cửa văn phòng bị đập đến rung lên bần bật.

Thiếu niên đặt đồ ngọt cùng cà phê ở trên bàn, sau đó cười híp mắt đứng sang một bên, chờ đợi khen ngợi.

Lee Sanghyuk sửng sốt, anh nhìn khuôn mặt hơi mũm mĩm của thư ký nhỏ, vụn bánh màu đen bên khóe miệng dường như đang báo hiệu điều gì đó.

Chủ tịch Lee theo bản năng xoa xoa thái dương, cảm thấy miếng tiramisu đó rất có thể đã chui vào bụng cậu ta.

Thành thật mà nói, anh đã làm chủ tịch nhiều năm, có không ít thư ký, nhưng ăn bánh của sếp thì Lee Sanghyuk mới thấy lần đầu.

"Tên cậu là gì?"

"Choi Wooje."

Thư ký nhỏ cười toe toét trả lời, khuôn mặt ngây thơ đến mức Lee Sanghyuk không thể nói lời trách móc.

"Được rồi, cậu đi xuống đi."

Chủ tịch Lee nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng.

Hương vị bánh dâu tây cũng không ngon, Lee Sanghyuk chỉ ăn một miếng, ngấy đến khó chịu, chiếc đĩa tinh xảo bị anh đẩy sang một bên, bây giờ anh hoàn toàn không có khẩu vị.

Cà vạt sáng nay thắt không đẹp, quá lỏng, sandwich buổi sáng cũng không ngon, rau xà lách vừa đắng vừa chát.

Cà phê cũng không ngon, Lee Sanghyuk thầm nghĩ, mọi thứ xung quanh anh dường như đều đang lùi lại, dường như những thứ trước đây mới là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top