Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vụn thuỷ tinh và táo ngọt(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 终有时-

Thể loại: Fanfic, ooc, gương vỡ lại lành, HE.

*Note của editor: Truyện này cũng nằm trong project chúc mừng giáng sinh giống với truyện "Giả làm AI yêu đương qua mạng với người ta thì sao bây giờ?" của tác giả Diana Yuan nhé. Dù bây giờ sắp tới tết Nguyên Đán rồi nhưng mọi người cứ đọc nha. Truyện dài khoảng 15 trang words lận nên mình chia thành từng phần để post nhé.

*From your @cvstodia to you: Dạo này mình luỵ bài My beloved của Lee Hi quá, lúc dịch truyện này cứ replay bài này mãi thôi. Ai đang ở miền Bắc thì tranh thủ pha một bình trà nóng nhâm nhi trong lúc đọc truyện nhé. Bai mọi người mình đi mần truyện tiếp đây, à quên, list này nói không với SE nhé chứ không thì mình trầm cmn cảm mất. Anh em thấy truyện hay thì vote share đẩy view giúp mình nhé

Giáng sinh an lành.

BGM: Christmas List - Anson Seabra.

Han Wangho ba chân bốn cẳng chạy vào toà cao ốc, một tay cầm chặt ipad và cà phê, tay kia đang lục lọi tìm đồ trong túi quần. Một giây ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, Seo Daegil vừa nhảy vọt vào vừa nói xin lỗi, mắt vừa nhìn thấy Han Wangho đã vui mừng chúc buổi sáng tốt lành. Han Wangho trong lòng nghĩ thầm chắc phải mất thêm năm giây nữa mới đến được văn phòng, ngoài mặt tươi cười chào buổi sáng với thực tập sinh của mình.

Có ba lý do Seo Daegil luôn vui vẻ ra mặt với kiến trúc sư trưởng Han hướng dẫn thực tập của mình, thứ nhất là thư đề cử của anh ấy sẽ làm đẹp lý lịch xin việc của cậu, thứ hai là thái độ làm việc nghiêm túc của anh ấy giúp cậu được lợi không ít, và cuối cùng trong ba tháng kể từ khi nhậm chức tới nay, mỗi ngày anh ấy đều tới công ty trước 9 giờ, dù cho cậu có đi sớm hay muộn 30 phút, Han Wangho sẽ đều ăn mặc chỉnh chu nhàn nhã ngồi trước máy tính trong văn phòng chào cậu. Hôm nay là ngoại lệ, thế nên Seo Daegil rất bất ngờ khi vị Han Wangho xinh đẹp này lại có thể đi muộn.

Đều tại ống nước đáng ghét trong nhà bị vỡ, khi Han Wangho thức dậy thấy nhà mình đang ngập nước cậu còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ cơ đấy, miễn cưỡng lội nước đến nhà vệ sinh mới phát hiện ống quần mình ướt hết. Đường nước chạy trên trần nhà vỡ hết, sau khi rửa mặt, những giọt nước nhỏ tí tách từ trên trần nhà xuống làm ướt hết mái tóc cậu.

Đấu trí đấu dũng hơn nửa giờ phát hiện đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi năng lực của bản thân, Han Wangho nhanh chóng chụp ảnh báo cho chủ nhà mau gọi thợ tới sửa, vừa sắp xếp tài liệu cần phải mang đi rồi thay quần áo. Han Wangho chê chất lượng đường nước với Son Siwoo qua điện thoại, lúc đang mua cà phê thì Amanda sếp của cậu gọi đến. Tay cầm cốc cà phê run nhè nhẹ, Han Wangho nhìn qua phương án thiết kế mình đã sửa ba tiếng trước, cậu nhận cuộc gọi ghi nhớ từng câu từng chữ phương án đã sửa.

Amanda vẫn bắt bẻ như cũ, từ kết cấu khung thép đến từng chi tiết nhỏ nhất, chỉ ra thiết kế của cậu không ứng dụng được kỹ thuật của công ty và cũng chẳng có tính thực dụng. Han Wangho phản biện ba bốn câu hỏi của cô, "Amanda, hôm nay chúng ta có thể mặt người phụ trách của Xplor, bên họ đã đề xuất ý tưởng rồi, nhưng chắc là phải mấy cuộc họp nữa mới chốt được kế hoạch, cho nên . . ."

"Cho nên sao 10 giờ vào họp mà bây giờ cậu vẫn chưa có mặt ở văn phòng?" Han Wangho muốn giải thích, nhưng chưa nói xong đã phải vào thang máy, Amanda thấy mình bị cúp điện thoại thì cạn lời luôn, bảo thư ký nếu thấy Han Wangho đến thì bảo cậu tới thẳng văn phòng của cô.

Han Wangho tán thành cách nói của Amanda, cho dọc đường đi không ngừng tra cứu thông tin về công ty Xplor, hy vọng có thể có một khởi đầu tốt đẹp với người phụ trách, không thì quá trình thiết kế sẽ như tra tấn dày vò nhau.

Han Wangho nhìn kim đồng hồ chỉ vào số 12, thời gian nhảy tới 10 giờ, cửa tháng máy mở ra, tốp năm tốp ba người phụ trách tới từ Xplor bước ra. Người đàn ông đứng giữa trông cứ quen mắt thế nào ấy nhỉ, mùi hương nước hoa là nhãn hiệu Han Wangho thích nhất, hơn nữa chiếc áo len cao cổ này giống với cái đang nằm trong tủ quần áo của cậu sao - Đây không phải người bạn trai cũ Lee Sanghyeok mà năm ấy anh suýt nữa sắp lấy thì còn là ai trồng khoai đất này nữa?

Han Wangho đột nhiên vô cùng oán trách Son Siwoo đã tìm phòng mình. Cái gì cũng tốt nhưng đúng lúc quan trọng thì đứt dây đàn, cậu hối hận sáng nay không tắm nước nóng trước khi làm, xịt hoa thơm nức rồi đeo chiếc đồng hồ đắt tiền nhất, thì bây giờ cậu đã trông không tầm thường như thế.

Trong lúc cậu còn đang chìm trong mơ mộng Lee Sanghyeok đã dẫn người tới gần, Amanda nhìn thấy người đến cũng bất ngờ nói: "Giám đốc Lee có thể có mặt ngày hôm nay thật là đáng mừng, chúng ta mau đến phòng họp nói chuyện đi."

Lee Sanghyeok bình thản đi tới trước mặt Han Wangho, nhìn khuôn mặt gầy yếu ba năm sau của cậu bị công việc bào mòn, anh không khỏi cảm thấy hơi thích thú, nghĩ thì ra cậu cũng không sống quá tốt. Anh đưa tay ra trước mặt Han Wangho, nói với âm lượng tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Đã lâu không gặp nhỉ, Wangho nhỉ."

Amanda và Ryu Minseok đang đứng cạnh Lee Sanghyeok nhìn nhau, chờ không được cái bắt tay lại của Han Wangho, Amanda hận không thể bắt tay thay anh, nói nhỏ bảo cậu nhanh đáp lễ lại người ta đi. Ryu Minseok từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ thấy Lee Sanghyeok xưng hô thân thiết với đối tác của mình như vậy, hơn nữa lại còn hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng may Han Wangho vẫn duy trì sự chuyên nghiệp của mình mỉm cười nắm lấy tay Lee Sanghyeok, lòng bởi vì nhớ lại chuyện xưa mà đau xót trong giây lát, tựa như đốm lửa rực cháy trước mắt, lệ chưa kịp tuôn đã bốc hơi hết, anh nói: "Đã lâu không gặp, tiền bối Sanghyeok."

Một đám người cuối cùng có thể hô hào kết thúc trạng thái đóng băng này, nói "Là người quen thật sự quá tốt.", "Chắc là cùng trường nên mới gọi tiền bối.", "Như vậy thì có thể dễ làm việc hơn rồi." vân vân mây mây những lời khách sáo, Lee Sanghyeok và Han Wangho bị mọi người kéo vào phòng họp, cho đến khi cuộc họp kết thúc chằng nhìn lại nhau lấy một lần.

Han Wangho nghĩ, cậu và Lee Sanghyeok đúng là học cùng trường, nhưng mà khác khoa khác ngành nên cũng không tính là tiền bối hậu bối. Gọi Lee Sanghyeok là tiền bối bởi vì sẽ làm mọi người cảm thấy mối quan hệ này không quá quan trọng; hơn nữa tiền bối cũng là xưng hô mà Lee Sanghyeok ghét Han Wangho gọi nhất.

Vừa hay, Han Wangho cũng chẳng có nhu cầu muốn người ta thích mình, mà cậu trong giây phút này chỉ muốn phủi sạch hết mọi quan hệ với người ấy mà thôi.

Han Wangho trong lúc người ta đã thuyết minh về công ty mơ màng sắp ngủ mất tiêu luôn. Xplor là công ty kỹ thuật khoa học thiên tài được thành lập tại mỹ cách đây ba năm, tận dụng thuật toán AI áp dụng vào cách ngành nghề thực tiễn, trong đó lĩnh vực chữa bệnh là ngành sản xuất phát triển nhanh nhất. Lee Sanghyeok nếu mà muốn quay về Hàn Quốc xây dựng sự nghiệp thì theo lý thường sẽ là tổng giám đốc phụ trách chi nhánh của Xplor Hàn Quốc. Amanda bị bất ngờ cũng phải vì trước đây cũng chỉ tiếp xúc với bộ phận hành chính và hậu cần, cô và Han Wangho đã từng nhắc tới bộ phận hậu cần của bên đó vô cùng chuyên nghiệp, chuyện cãi cọ là không thể tránh khỏi - càng không nghĩ tới người tổng phụ trách là Lee Sanghyeok lại đến tham dự cuộc hợp với công ty thiết kế, độ chuyên nghiệp chênh lệch đến mức khiến người ta xấu hổ. Han Wangho chẳng bất ngờ lắm với chức vụ của anh, nhưng không nghĩ tới Xplor lại phát triển với quy mô mạnh mẽ như thế. Bởi vì năm đó, anh dùng từ "năm đó" cười tự giễu, đúng thật là tồn tại một quá khứ nên vứt bỏ, trong máy tính của Lee Sanghyeok có một thư mục tên là Aproject, Han Wangho gối đầu lên cánh tay anh hỏi ngụ ý cái tên đó là gì, Lee Sanghyeok nói đó điều mà anh muốn làm được trong đời, kế hoạch vĩ đại quan trọng nhất.

Mấy năm nay cậu luôn cố tình tránh né những tin tức về anh, sự nghiệp của Lee Sanghyeok phát triển theo từng ngày, thâm chí còn có bước đột phá, hôn nhân gia đình vân vân - gặp lại bạn trai cũ ở chỗ làm, anh là bên A còn cậu là bên B, thật không thể nào tốt hơn thế. Han Wangho nghiến răng nghiến lợi ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người yêu cũ. Nếu mà từ chức được cậu sẽ làm ngay lúc này, nhưng mà không được, cho nên sắp tới còn phải họp bàn với Lee Sanghyeok và bộ phận thi công. Han Wangho nói chuyện vô cùng rôm rả với Ryu Minseok, mấy chuyện mà Amanda lo lắng ví dụ như đấu đá nội bộ rất may không xảy ra, cho nên phải nói việc chuyên môn thì nên giao cho những người có chuyên môn làm - ngay cả bản thiết kế phác thảo sơ bộ cũng đã hoàn thành. Ngoài trừ văn phòng tổng giám đốc thì chưa xong, còn lại đã bắt đầu bước vào giai đoạn thi công thiết kế.

Gõ cửa căn phòng riêng được chuẩn bị cho Lee Sanghyeok, Han Wangho ôm máy tính ngồi xuống sô pha đối diện anh, lễ phép dò hỏi anh muốn văn phòng mình được thiết kế như thế nào.

Lee Sanghyeok tự giải thích, anh trong tay một tập giấy nhớ, nói bản thân hi vọng căn phòng ấy không quá trống trải cũng không quá chật chội, mọi thứ phải được sắp xếp một cách gọn gàng, tốt nhất là sử dụng những đồ nội thất tối giản không khiến người ta cảm thấy anh vung tiền như rác.

Han Wangho ngoài mặt mỉm cười một cách chuyên nghiệp nhưng trong lòng sắp đổ lệ, cậu xóa hết yêu cầu trong file words chỉ chừa lại bốn chữ vô cớ gây rối. Han Wangho nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nỗ lực tẩy não bản thân hai người họ đã chia tay trong hòa bình không hề có ân oán, Lee Sanghyeok kia dựa vào cái gì có thể công khai xuất hiện trước mặt cậu, thậm chí có thể quấy nhiễu cuộc sống của cậu. Được rồi, tuy rằng công việc chính của cậu là cùng phối hợp vô có gây rối.

"Sanghyeok hyung, anh có thể nói cụ thể hơn được không, yêu cầu như vậy khó có thể thực hiện được.

Lee Sanghyeok nghe thấy xưng hô quen thuộc nhướng mày, nhìn thoáng qua trần nhà, suy nghĩ rồi nói thêm, "Trần nhà phải cao."

Han Wangho tuy là một kiến trúc sư có nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn không nhịn được cười, dù văn phòng nằm trong khu vực xây dựng không giới hạn độ cao, nhưng nếu nằm ở các tầng thì trần nhà sao có thể làm cao được, cậu dứt khoát chuyển luôn văn phòng lên gác mái.

"Rất cao là cao bao nhiêu, Sanghyeok hyung, chẳng lẽ anh định làm cao bằng cây thông noel dưới sảnh ấy hả?"

Lee Sanghyeok hơi vui mừng khi nghe Han Wangho lại nhắc đến vụ cây thông Noel, mà không còn hư tình giả ý gọi anh là tiền bối nữa, chứng tỏ cậu không có mất trí nhớ, rất tốt; đồng thời anh cũng cảm thấy giận sôi máu khi cậu vô tình nhắc tới người khác, nếu không phải anh đứng trước mặt cậu nhắc tới chuyện này, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân có quen biết với ạn.

Lee Sanghyeok nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, dự háo thời tiết nói hôm nay có khả năng tuyết sẽ rơi. Tuyết Seoul không chợt đến chợt đi giống tuyết Newyork, rơi xuống xếp thành chồng dày hơn nửa thước, dơ hầy hơn một tháng vẫn chưa tan hết. Như vậy mọi người đi trên đường nhất định sẽ bị trượt chân, Lee Sanghyeok suy nghĩ xem nên nói chuyện về chủ đề gì mà nghĩ mãi cũng chỉ có sao tuyết rơi nhiều vậy.

"Ừm, cao giống như trần nhà chúng ta hồi trước vậy, hoặc cỡ cây thông Noel trước của toà cao ốc Rockefeller ấy Wangho."

Căn nhà mà Lee Sanghyeok nằm trong chung cư phố 42 Newyork, nơi mà anh và cậu say giấc mỗi đêm sáu năm trước.

Ở đó mỗi nhà vào dịp giáng sinh đều sẽ trưng một cây thông trong nhà. Han Wangho nói đó truyền thống phải có thế mới là giáng sinh, cho nên Lee Sanghyeok đã đặt một cây thông trên mạng về. Cậu phấn khởi không thôi, mấy hai tiếng để vác cái cây lên trên nhà, rồi thêm ba tiếng nữa để trang trí, sau khi hoàn thành thì cười hì hì cùng anh đứng trước cây thông giơ ngón tay cái lên chụp ảnh. Lúc đăng lên trên mạng tất cả mọi người đều khen anh khéo tay, không hề biết người khéo tay ở đây chính là Han Wangho, mà Lee Sanghyeok vì giúp treo đèn lên cây thông mà được cậu đấm lưng cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top