Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【胖丧】孕期
Tác giả: 小透明
Link gốc: https://xiaotouming622.lofter.com/post/30c1b8ed_1ca120743
Cốt truyện riêng, nam giới có thể sinh con.
OOC là của tôi
Tâm huyết dâng trào viết ra truyện này

Editor: Dạ Tinh
Link wordpress: xem dưới comment.

Bàn Tử và Lưu Tang đã kết hôn được một năm. 

Bàn Tử lúc đầu hay nói xấu Lưu Tang, sau này liên tục theo đuổi cậu, tốn rất nhiều công sức mới ôm được người trong tay. Bàn Tử từng trải nói với mọi người theo đuổi vợ rất vui vẻ, truy thê hoả táng tràng.

Bàn Tử đã hơn 40 tuổi lớn hơn Lưu Tang 20 tuổi, trâu giả gặm cỏ non lại vất vả lắm mới theo đuổi được nên anh rất cưng chiều cậu, nâng niu trên tay. Vì thế không nói với cậu rằng mình muốn có con. Bên kia Ngô Tà và Tiểu Ca ở với nhau mười mấy năm đã có bốn đứa con. Bàn Tử cảm thấy ghen tị khi nhìn bọn trẻ nô đùa, gần gũi với Ngô Tà và Tiểu Ca. Mặt khác anh nghĩ cậu không thích trẻ con, hơn nữa anh cũng lo cho cậu, tai của Lưu Tang rất thính, sinh con rất phiền mỗi tối nó sẽ khóc la khiến cậu không ngủ được.

Hôm nay, Bàn Tử nấu bữa sáng xong đợi một lúc không thấy Lưu Tang ra ăn, anh quyết định vào phòng gọi cậu thức dậy,

"Mèo con lười biếng, chưa chịu dậy sao?" Bàn Tử véo mũi Lưu Tang, hôn cậu một cái.

"Uhm~" Lưu Tang lẩm bẩm một tiếng, không mở mắt, chỉ làm nũng như con nít: "Muốn ngủ nữa~ "

"Vậy em ngủ tiếp đi." Anh lại hôn cậu thêm cái nữa rồi đi ra ngoài rửa chén bát. Nhưng đến trưa cũng không thấy cậu tỉnh dậy, anh lo lắng kiểm tra thì thấy mặt cậu đỏ bừng tưởng cậu bị bệnh nên vội vàng muốn đưa cậu đi bệnh viện. Cậu đẩy tay anh ra, "Bàn Tử chết bầm, em không sao, hôm qua chỉ tại anh..." Mặt cậu càng đỏ hơn, "Bây giờ eo vẫn còn đau."

"Tang Tang đừng giận mà, để anh massage cho. Em muốn ăn gì anh làm cho em ăn, đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm nha." Bàn Tử yên tâm, tay giúp Lưu Tang xoa eo lại thừa cơ hội hôn hít vài cái.

Chú hai nói với Ngô Tà lần này cần Thiết Tam Giác xuống mộ. Bởi vì mấy ngày nay không biết xảy ra chuyện gì mà Lưu Tang rất thích ngủ, Bàn Tử không yên lòng, dụ dỗ nửa ngày mới khiến cậu chịu ở nhà.

"Tang Tang ở nhà ngoan, nhớ ăn đủ bữa, anh sẽ về nhanh thôi." Bàn Tử không nỡ đi.

Lưu Tang trong lòng ngàn lần không muốn anh đi nhưng vẻ mặt vẫn tự tin nói: "Được rồi. Đi nhanh đi, không ai thèm nhớ anh đâu."

Bàn Tử đi rồi, trong nhà im ắng hẳn, Lưu Tang làm ổ trên sô pha, không muốn làm gì cả chỉ mong anh mau trở về, cậu nhớ anh. Bàn Tử không ở nhà, Lưu Tang rất nghe lời ăn uống đúng giờ nhưng không có Bàn Tử bên cạnh cậu cũng không có cảm giác đói bụng, đang ăn bỗng cậu nhăn mặt, che miệng chạy vào WC nôn ra hết những gì vừa ăn được. Lưu Tang bước ra từ WC với gương mặt tái nhợt, nhìn đồ ăn trên bàn thì không muốn ăn nữa, đem đổ vào thùng rác. 

Suốt một tuần, Lưu Tang ngày nào cũng uể oải buồn ngủ, không ăn được gì, lúc nào cũng muốn nôn mửa, sợ vài ngày nữa Bàn Tử sẽ trở lại, nếu nhìn thấy cậu thế này anh sẽ rất lo lắng, Lưu Tang quyết định đến bệnh viện khám xem sao. 

Thật ồn ào, lâu rồi cậu không có đi đến nơi đông người lại không mang theo tai nghe chống ồn, chịu đựng cảm giác muốn ói cậu đi tới bệnh viện. Đó là... Bàn Tử?! Đến bệnh viện cậu bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Bàn Tử về rồi? Chẳng lẽ anh ấy bị thương? Cậu chưa kịp vui mừng đã lo lắng. Thiết Tam Giác cũng nhìn thấy Lưu Tang, cậu nghe được Ngô Tà nói: "Lưu Tang sao lại đến bệnh viện?" Sau đó Bàn Tử vội vàng chạy về phía cậu, Lưu Tang cũng bước nhanh về phía anh.

"Em/anh có sao không?" Hai người lên tiếng cùng một lúc, anh cười nói: "Anh không có chuyện gì, còn em sao lại đến bệnh viện?" Cậu do dự một chút "Em ăn không ngon, thường xuyên nôn ói, hay buồn ngủ." 

Ngô Tà ở bên cạnh nghe được bèn nói: "Không phải là có thai chứ?"

Nghe vậy cả Bàn Tử và Lưu Tang quay phắt lại nhìn chằm chằm Ngô Tà, cậu ta nói thêm: "Đi xét nghiệm một chút đi, tôi đoán chừng là có rồi." 

Lưu Tang ngẩn ngơ sờ sờ bụng của mình, Bàn Tử xúc động đến mức giọng nói hơi run: "Đi thôi, Tang Tang, chúng ta đi xét nghiệm."

Sau khi xét nghiệm xong trở ra, tay run run cầm tờ giấy kết quả mỏng trên tay Bàn Tử vẫn không dám tin. Ngô Tà cười nói: "Chúc mừng anh nha Bàn Tử, sắp làm cha rồi."

Bàn Tử cự kì vui mừng chợt nhớ tới Lưu Tang từ nãy giờ không nói một chữ, dè dặt nhìn cậu hỏi: "Tang Tang, em muốn đứa bé này không? Anh tôn trọng ý kiến của em."

Cậu ngẩng đầu, đặt hai tay lên bụng rồi nói: "Bàn Tử, nói thật là em chưa sẵn sàng cho việc có con." Anh nghe vậy trong lòng tuy buồn nhưng vẫn gật đầu: "Không sao đâu Tang Tang, bây giờ chúng ta đi phá bỏ cái thai này."

"Khoan, anh nghe em nói hết đã Bàn Tử. Em muốn sinh đứa nhỏ này bởi vì đây là kết tinh tình yêu của hai chúng ta." Lưu Tang dừng một chút, "Em rất yêu anh cho nên em muốn sinh nó ra."

Bàn Tử sững sờ, hai mắt đỏ lên. Anh cho rằng cả đời này nhất định sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại nhưng không ngờ lại may mắn gặp được Lưu Tang, không những vậy cậu còn chấp nhận sinh con cho anh, "Cảm ơn em, Tang Tang. Anh cũng yêu em, Tang Tang anh rất yêu em." Bàn Tử ôm chầm lấy Lưu Tang, siết chặt cậu trong lòng, người này chính là cả thế giới của anh.

END

Tác giả: Lảm nhảm: tôi đã quen dài dòng, cứ như vậy đi, phần này không biết có tiếp theo không. Sau đó muốn viết Khảm Tang nhưng chẳng có chút ý tưởng nào cả. (rầu)
_____________

Thông cảm, editor là tui đây thích sinh tử văn 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top