Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

nhân duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đầu tiên là liếm và cắn một cách đơn giản, sau đó là sự xé rách, lòng tham và ham muốn ăn tươi nuốt sống con người. hơi thở chào đón thật lạnh lẽo, đôi mắt đỏ thẫm không có chút tia sáng nào, sự thuần khiết này đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng park sunghoon sẽ chỉ tự nhủ rằng đây là điều anh nên làm quen.

nếu ham muốn có thể được thể hiện thì có lẽ đó sẽ là dáng vẻ của nishimura riki ㅡㅡ mà bản thân park sunghoon chính là nạn nhân của sự trong sáng và ngây thơ. những con báo liệu có thể hiện lòng thương xót của chúng với con mồi hay không? tất nhiên là không rồi. cho dù có là thiên thần, sau khi đến gần cậu ta, cởi bỏ xiềng xích của ma cà rồng, chủ động đưa cổ mình dâng lên, e rằng trong mắt đối phương, anh cùng với con mồi cũng chẳng có gì là khác biệt lắm.

park sunghoon nhìn vào trong gương kiểm tra lại vết thương đã lành, hôm nay cậu ta sẽ lại ăn, may mắn là vết thương đã hoàn toàn bình phục. nishimura riki thực sự rất thô lỗ, và lần nào cũng suýt cắn đứt cổ anh. nhưng thiên thần lại có khả năng tự chữa lành rất mạnh, chính điều này khiến nishimura khá bất mãn, chuyện này càng xảy ra thì cậu ta càng trở nên hung hãn, như muốn nghiền nát park sunghoon thành từng mảnh.

"anh có muốn thử một chút cách thức mới không?" nishimura riki dựa vào lan can cửa nói. park sunghoon quay lại, nghi ngờ nhìn cậu ta: "gì cơ?"

"ý tôi là, thay đổi cách thức ăn uống đi." nishimura riki đi về phía anh và đứng đằng sau lưng anh, "cứ như thế này mãi thì chán quá."

"anh không hiểu." thiên thần nhìn cậu ta qua gương, "việc này có giống với ý nghĩa thay đổi bộ dụng cụ khi ăn uống cho con người không?"

"cái đó còn thú vị hơn thế này nhiều." nishimura riki nhéo cằm, "nói không chừng anh sẽ rất thích nó."

ma cà rồng không cho anh có cơ hội từ chối, park sunghoon quay người lại, lưng áp vào nền gạch trơn trượt. đôi cánh của thiên thần rất khó chịu, dù bình thường nó được gập lại nhưng so với con người vẫn nhạy cảm hơn, nishimura riki khá ý thức được điều này nên cố tình chạm từ sau gáy cho đến khi chạm vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. park sunghoon không mặc áo dài nữa vì nishimura riki không thích ㅡㅡ có vẻ cái đó đã lộ ra quá mức cao thượng và kiêu ngạo một cách khó chịu.

"ở đây, cũng có mạch máu và rất dễ cắn." ngón tay cậu ta ấn lên bắp đùi của park sunghoon, "tôi uống xong sẽ càng thấy thỏa mãn hơn."

park sunghoon cúi đầu, nishimura riki cởi áo của anh ra, vỗ nhẹ vào chân anh, ra hiệu cho anh cởi quần. thiên thần cắn môi, và ma cà rồng cứ nhìn chằm chằm vào anh cho đến khi anh cởi quần ra.

"như thế này tiện hơn phải không?" park sunghoon hỏi, "anh phải đứng, hay là..."

"đứng đi." nishimura riki quỳ xuống, "nhất định phải đứng vững đấy nhé, được không, hyung?"

park sunghoon nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để bình ổn lại cảm xúc của mình, thiên thần hiếm khi dao động như thế này, nhưng với nishimura riki, anh đã trải qua điều đó vô số lần, và mỗi lần như vậy đều giống như một chuyến tàu chạy ngang qua, cách một bước và bạn sẽ bị vỡ tan thành từng mảnh. lần này anh lựa chọn dùng toàn lực chịu đựng, park sunghoon hai chân run rẩy, ngón tay nishimura bò lên như rắn, sau đó nhéo vào bắp đùi trong của anh.

đây chẳng khác nào là một sự trừng phạt, thỉnh thoảng park sunghoon sẽ tự hỏi liệu đây có phải là một cuộc thử nghiệm khác hay không, nhưng anh nhanh chóng phủ nhận ý tưởng này.  anh phải học cách đối mặt với mọi thứ, cho dù đó là tình yêu, đức tin được con người tôn kính, hay sự thù hận và đổ lỗi, đây đều là những kho báu quý giá tồn tại trên thế giới này, được thượng đế để lại.

lưỡi của nishimura riki liếm lên làn da mềm mại, park sunghoon đã chuẩn bị sẵn sàng, anh không biết có phải vì trong khoảng thời gian này thường xuyên cho ma cà rồng ăn, nên dẫn đến nọc độc của đối phương sinh ra phản xạ có điều kiện đối với mình hay không, chỉ mỗi hơi thở này thôi cũng có thể khiến cho park sunghoon cảm nhận được mạch máu đang đập mạnh. nhưng nishimura riki rất lâu vẫn không cắn xuống, cậu ta dường như đánh giá cao làn da mềm mại ở chỗ này, đây chắc hẳn là một loại tra tấn khác, park sunghoon gần như nản lòng khi phải chờ đợi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thúc giục ㅡㅡ đây không phải là một loại phẩm chất tốt

"anh thật sự giống như một tảng băng." nishimura riki thì thầm, "thật là muốn đem anh nghiền thành từng mảnh, nhìn xem bên trong rốt cuộc là có cái gì."

cậu ta cắn xuống. park sunghoon gắt gao bám chặt vào viên gạch men, nhưng nó quá trơn, căn bản không có chỗ nào làm điểm tựa để anh bám chắc. móng tay của anh gần như bị gãy khi anh cố gắng giữ thăng bằng một cách vô ích. nọc độc của ma cà rồng thấm vào vết thương, lại có cảm giác hưng phấn mãnh liệt đến mức chóng mặt. đại não của anh trong nháy mắt trống rỗng, đau đớn dâng trào, một loại khoái cảm tê liệt nhanh chóng xâm nhập vào đường hô hấp, suy nghĩ của anh hoàn toàn bị dục vọng từ ma cà rồng khống chế, bàn tay của nishimura riki dường như đang trực tiếp bóp nghẹt linh hồn không tồn tại của anh, kéo nó ra khỏi cơ thể và nhấn chìm anh bằng những nụ hôn đẫm máu.

cậu ta có thể sẽ bóp chết anh trong trạng thái hưng phấn tột độ, giống như một con thú hoang hung dữ vồ lấy con mồi, anh sẽ chết ngạt trong cát vàng và dòng nước đẫm màu máu, tai họa sẽ trở thành vị thần mới của anh, anh sẽ nằm trong vũng bùn bẩn thỉu, bầu không khí tội lỗi mang đến những tiếng cười đầy hận thù. anh sẽ bị nuốt chửng, bị đốt cháy và biến thành tro bụi vô tận, anh sẽ bị giết chết hoàn toàn bởi sự hận thù tuyệt vọng và bạo lực này, và anh sẽ được hồi sinh bởi sự căm hận sâu tận xương tủy.

không, anh không hồi sinh bởi sự căm hận, thiên thần không sinh ra từ hận thù, thiên thần chỉ sinh ra từ tình yêu, bởi vì tình yêu ẩn giấu dưới sự hận thù, bởi vì anh đang khoác lên mình vỏ bọc của mối quan hệ là anh trai, nên anh mới đang yêu ㅡㅡ

park sunghoon lờ mờ mở mắt, lẽ ra anh phải đứng vững, nhưng vừa rồi dưới sự kích thích quá mạnh bạo, hai chân anh không thể chống đỡ được, anh ngã khụy xuống đất do choáng váng trong chốc lát. miệng nishimura riki vẫn còn đẫm máu, cậu ta lặng lẽ nhìn park sunghoon, như thể cậu ta không phải thủ phạm của tất cả những chuyện này.

"anh xin lỗi." park sunghoon khàn giọng, "anh đứng không vững rồi."

nishimura riki hiếm khi phản ứng gay gắt, ngược lại, cậu ta nắm lấy tay park sunghoon và nhẹ nhàng vuốt ve lên chỗ móng tay bị gãy của anh.

"anh nhất định phải làm ra bộ dạng như thế này sao?" ma cà rồng cúi đầu, "thật buồn cười, anh sẽ bị tôi hủy hoại đấy, anh biết không? tôi thực sự muốn làm điều này." cậu ta lặp lại, "tôi thực sự muốn nghiền nát anh thành từng mảnh, để nhìn xem rốt cuộc là anh được tạo nên từ cái gì?" 

"anh không biết," park sunghoon mỉm cười, "thiên thần được tạo nên từ cái gì..."

thiên thần được tạo nên từ tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế giới này, sự lý trí, lòng tốt, vẻ đẹp, sự chính trực, sức mạnh ㅡㅡ nhưng đó không phải là tất cả, anh biết điều đó.

anh biết điều đó.

nishimura dùng sức ôm lấy mặt anh, park sunghoon trong tầm nhìn mờ mịt cảm nhận được cậu ta đang xích lại gần hơn, sau đó là một nụ hôn dịu dàng, một nụ hôn dịu dàng đến mức khiến anh như bị thôi miên. anh có thể nếm được vị máu ngọt ngào đến không ngờ, nhưng trước khi park sunghoon kịp phản ứng, nishimura đã bắt lấy cổ anh và hôn anh sâu hơn mà không hề tỏ ra thương tiếc.

anh biết điều đó.

anh xuất hiện những vết nứt.

ʚ⋆˖⁺‧☽✝⛥✝☾‧⁺˖⋆ɞ

yang jungwon rời đi trước khi mặt trời ló dạng. park sunghoon biết chắc rằng em sẽ không chịu nhượng bộ hay nhún nhường, nhưng việc em đồng ý đến đây thăm anh đã khiến cho anh vô cùng cảm động rồi ㅡㅡ hơn nữa, tất cả đều là quyết định của chính anh.

sau khi yang jungwon rời đi, nishimura riki vẫn còn ngồi trong góc phòng, im lặng nghịch điện thoại di động. park sunghoon lại ngủ được thêm một lúc, lúc mở mắt ra lần nữa, anh cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, ít nhất thì anh vẫn còn sức để ra khỏi giường, lúc đó nishimura riki đã nằm trên thảm và ngủ thiếp đi.

park sunghoon rón rén lại gần, muốn đến gần ma cà rồng trẻ tuổi, nhưng người đối diện rất cảnh giác, cậu ta đột ngột ngồi dậy ngay khi anh vừa đến gần. động tác của park sunghoon khựng lại, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ: "anh chỉ muốn đắp chăn giúp em thôi."

"tôi không cần cái này." nishimura riki xoa tóc, giọng nói có chút không rõ ràng, "sao anh lại thức dậy rồi?"

"bởi vì anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." park sunghoon nói, "anh không nghĩ mình còn sốt nữa."

"thật vậy sao?" nishimura riki nghi ngờ đưa tay ra chạm vào trán park sunghoon
"ừm... đã đỡ hơn hôm qua nhiều rồi."

"anh sẽ ổn thôi," anh nói, "anh sẽ hồi phục sau khi nghỉ ngơi tốt."

nishimura dùng sức nặn ra một tiếng 'ừm' trong cổ họng: "yang jungwon có nói gì không? anh ta có yêu cầu gì không?"

"không có gì đâu," park sunghoon quyết định bỏ qua một số điều không cần thiết: "anh vẫn là thiên thần mà."

"ngay cả khi không có cánh à?"

"cho dù không có cánh." park sunghoon vỗ vai cậu ta, "trông em khá là tệ đấy, chàng trai, em nên nhanh nghỉ ngơi đi."

nishimura riki bất mãn cau mày, cậu ta không giỏi che giấu cảm xúc, trực tiếp kéo chăn ngã xuống đất. park sunghoon
cảm thấy bộ dạng của cậu ta buồn cười đến mức không thể nhịn cười được. ma cà rồng lén lút liếc nhìn anh và thô bạo nắm lấy cổ tay anh, buộc park sunghoon phải nằm xuống cùng nhau.

"tại sao lại phải nằm trên thảm chứ..."

"tôi lau dọn nó bằng máy hút bụi rất cẩn thận mỗi ngày rồi." nishimura trả lời câu hỏi, "chúng ta hãy ngủ một chút đi."

park sunghoon muốn nói rằng anh vừa mới tỉnh dậy nhưng nishimura riki đã nói như vậy rồi thì anh cũng không thể làm gì được. anh nằm chung một chiếc gối với cậu ta, đầu họ rất gần nhau, nishimura riki lại càng kéo chăn lên cao, gần như quấn cả hai vào với nhau. cảm giác ấm áp này thật thỏa mãn, thậm chí cơn đau trong cơ thể anh cũng đã giảm đi rất nhiều.

"trông anh có vẻ hạnh phúc nhỉ." nishimura riki nói.

park sunghoon tỉnh táo lại, "anh à? tại sao chứ?"

"anh lúc nào cũng cười cả," ma cà rồng lẩm bẩm, "tôi rất hiếm khi thấy anh cười như thế này."

"thật sao?" park sunghoon đưa tay ấn lên khóe miệng mình, "có lẽ trước đây do anh chưa quen."

"không có gì buồn cười và cũng không cần phải cười mãi," nishimura riki mở to mắt, "trông như một kẻ ngốc vậy."

park sunghoon gật đầu: "anh không quen với loại chuyện này cho lắm."

"anh... bỏ đi." ma cà rồng xua tay, "tôi sẽ nói chuyện với anh sau." cậu ta liếc nhìn park sunghoon và đột ngột chuyển chủ đề, "muốn ăn một chút không?"

"không muốn," park sunghoon nói, "anh cũng không quen ăn uống."

"anh thật sự đúng là rắc rối," nishimura riki tức giận nói, "nhưng với tình hình hiện tại, anh vẫn phải kiên trì ăn uống một chút đi chứ?"

"được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức." park sunghoon nói, "anh không ngờ rằng sẽ có một ngày lại đến lượt em nói điều này với anh."

"bởi vì tôi thực sự nghĩ rằng anh sẽ chết." nishimura riki trả lời.

một sự im lặng không thể chịu đựng nổi đang lan rộng. park sunghoon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nishimura riki, những lọn tóc vàng của ma cà rồng bung xõa lộn xộn trên khuôn mặt cậu ta, tạo ra những mảng sáng tối có nhiều sắc thái khác nhau. khi thấy anh không trả lời, ma cà rồng lại nói: "tôi nói nghiêm túc."

"thật xin lỗi." park sunghoon nói, "anh sẽ không làm em phải lo lắng nữa."

"cái đó không phải là vấn đề!" nishimura phủ nhận, "đây hoàn toàn không phải là lỗi của anh, sở dĩ cánh bị gãy cũng là bởi vìㅡㅡ"

cũng là bởi vì.

thanh âm của nishimura riki nghẹn lại trong cổ họng, park sunghoon tưởng rằng cậu ta đang cố gắng xắp xếp lại cậu từ để nói, nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên vươn tay ra, ôm thật chặt eo anh, kéo anh vào lòng. cậu ta vẫn còn quá trẻ nên dù là ma cà rồng nhưng sự trưởng thành của cậu ta không cố định, chỉ trong một năm, cậu ta đã cao hơn park sunghoon, giống như một cái cây cao lớn, thật cô đơn.

"anh không phải là hyung của tôi hay sao?" giọng nói của nishimura riki nghèn nghẹt như bị chìm trong nước. "vì anh muốn làm anh trai tôi nên anh không thể tùy tiện chết được nữa đâu."

park sunghoon có chút kinh ngạc, tay anh dừng lại trong không trung một lúc lâu, sau một hồi mới nhẹ nhàng đáp xuống lưng nishimura riki, "anh không thể."

họ thực sự trông giống như một cặp anh em. park sunghoon tựa đầu vào vai của nishimura riki, cảm nhận được mùi thơm của chất tẩy rửa trên cơ thể đối phương, đó là mùi của quê nhà, xung quanh yên ắng như thể hai con cá yên bình đang bơi trong mặt nước tĩnh lặng, căn phòng này tựa như là một cái bể cá khổng lồ, còn mọi thứ bên ngoài hết thảy đều không liên quan gì tới hai người.

"yang jungwon đã nói với tôi," nishimura riki cuối cùng cũng lên tiếng, "anh ta nói tôi sẽ giết chết anh."

"em ấy không phải là anh, em ấy không thể hiểu được cảm xúc của anh." park sunghoon thở dài, "đừng để bụng những lời nói của em ấy."

nishimura riki ngẩng đầu, tay không buông, vẫn ôm lấy eo park sunghoon.

"vậy tại sao anh lại bẻ gãy cánh của mình?" cậu ta hỏi.

phải rồi, tại sao vậy nhỉ.

🍷🥀🍷

park sunghoon biết mình đã thay đổi rất nhiều.

một ngày nọ, khi tỉnh dậy, anh nhận ra mái tóc đen của mình đã bắt đầu chuyển sang màu nâu nhạt. anh không khỏi nhìn chằm chằm vào gương, tuy rằng dung mạo trong gương không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt mơ hồ hiện lên màu đỏ thẫm, thậm chí móng tay cũng dài ra hơn một chút.

nishimura riki không biết gì về chuyện này, cậu ta sẽ không quan sát kỹ càng, mặc dù mối quan hệ của họ đã bình yên hơn trước rất nhiều ㅡㅡ vốn dĩ họ cũng chỉ tương tác với nhau khi ăn, park sunghoon giống như một bóng ma sống trong nhà, lặng thinh không một tiếng động, nhưng nọc độc của ma cà rồng lại giống như một loại virus bị nhiễm bệnh, dục vọng cháy bỏng như ngọn lửa cuồng nộ, dù băng có cứng đến đâu cuối cùng cũng có một ngày sẽ xuất hiện những vết nứt.

và dù ăn uống vẫn là một quá trình đau đớn nhưng park sunghoon đã bắt đầu học cách tận hưởng nó. khi thần kinh không còn căng thẳng nữa, anh nhận ra rằng, việc bị nuốt chửng một cách tàn nhẫn cũng đi kèm với sự vuốt ve nhẹ nhàng, anh sẽ mong chờ những nụ hôn của nishimura riki, cho dù nụ hôn đó có mùi máu nồng nặc, cho dù nụ hôn đó chỉ là để khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh.

nhờ sự nỗ lực của park sunghoon mà cả ngôi nhà đã trở nên tràn đầy sức sống. tiết trời đang dần bước vào thời điểm của tháng mười hai, cách đây không lâu lại có một đợt tuyết rơi, trong sân phủ đầy tuyết trắng và sương giá, park sunghoon rất thích khung cảnh tuyết rơi, bất cứ khi nào có thời gian anh cũng đều dành cả ngày để ngắm nhìn nó trước ô cửa sổ. anh đã cố gắng hết sức để khiến nishimura riki một lần nữa cảm thấy như đây thật sự là một gia đình, và quả thực cậu ta không còn đi săn nữa, cậu ta chỉ thỉnh thoảng ra ngoài để đi dạo, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ về nhà trước bình minh. ma cà rồng không hề bị biến thành tro bụi khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trời không thể giết chết chúng, nhưng nishimura riki quả thực quen với việc di chuyển trong bóng tối hơn.

park sunghoon gãi nhẹ cổ mình, tốc độ vết thương lành lại cũng chậm đi một chút, thậm chí còn có hơi ngứa ngáy. anh quyết định bỏ qua sự khó chịu này, đặc biệt là trước mặt nishimura riki, anh nhất định phải che giấu nó một cách thật hoàn hảo.

"hôm nay anh im lặng quá vậy."

nishimura riki dùng ngón tay xoa xoa gò má, park sunghoon tựa đầu vào lòng cậu ta, nhắm mắt chịu đựng cơn choáng váng, cố gắng thư giãn sau bữa ăn vừa rồi. từng tế bào trong cơ thể anh vẫn đang gào thét vì hưng phấn và ham muốn, anh phải ép mình rút lui khỏi cảm giác này, điều này khiến cho suy nghĩ của anh trôi dạt về mãi phương nào cho đến khi giọng nói của nishimura riki kéo anh trở lại với thực tại.

"anh chỉ là không biết phải nói gì thôi." park sunghoon trả lời, anh đang cố gắng mở mắt ra, nhưng nishimura riki đột nhiên đưa tay ra và bịt mắt anh lại.

"đừng cử động." cậu ta nói, "tôi có thứ này muốn đưa cho anh."

không biết đây lại là kiểu trò đùa tệ hại gì nữa ㅡㅡ park sunghoon có chút lo lắng trong giây lát. nishimura riki muốn tặng cho anh thứ gì? đứa trẻ này có thể làm gì một phương pháp nhục mạ mới, hay là ㅡㅡ

giây tiếo theo, anh cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đáp xuống môi mình. ánh mắt park sunghoon chuyển động, khi nishimura di chuyển lòng bàn tay ra, park sunghoon đứng dậy, mặc kệ cơn đau nhức vẫn chưa tiêu tan, anh đưa tay ra chạm vào 'thứ' rơi trên thảm.

đó là một chiếc vòng cổ, một mặt dây chuyền hình tròn đơn giản, nhìn được mười phần mộc mạc. anh nhặt chiếc vòng cổ lên nhìn một lúc: "cái này là?"

"quà sinh nhật của anh trai tôi." nishimura riki nói, "ngày mai là sinh nhật của anh ấy."

park sunghoon mở miệng: "a... anh thật sự xin lỗi."

"tôi đã dành dụm tiền để mua cái này cho anh ấy từ lâu rồi, nhưng bây giờ không còn chỗ dùng nữa, chi bằng để anh đeo nó." nishimura riki nói, "dù sao thì anh cũng giống anh ấy."

"anh không thể nhận món quà như vậy." park sunghoon cúi đầu, "mặc dù nó không phải là được tặng cho anh, nhưng..."

"nếu như anh không nhận, vậy thì tôi sẽ mang nó đến nghĩa trang và chôn nó." nishimura riki đưa tay ra, "trả lại cho tôi."

park sunghoon đặt chiếc vòng cổ vào lòng bàn tay của nishimura riki, ma cà rồng cắn môi, sau đó bất chợt kéo anh lại, trực tiếp đeo chiếc vòng lên cổ anh.

"trước khi chôn nó, anh nên đeo nó một ngày." giọng nói của nishimura riki như bị ép ra khỏi cổ họng, "đợi đến khi sinh nhật của anh ấy qua rồi thì trả lại cho tôi."

park sunghoon nhìn chiếc vòng cổ trước ngực mình và anh có thể nghe thấy nhịp tim của nishimura. một cảm xúc kỳ lạ vô thức xâm chiếm anh, anh gật đầu đồng ý "được, anh sẽ đeo nó thật cẩn thận."

chỉ là một ngày ngắn ngủi, vậy mà park sunghoon vẫn luôn vô cùng cẩn thận với chiếc vòng cổ. anh cảm thấy cổ mình rất nặng, chiếc vòng cổ trang nhã này chẳng khác nào một chiếc gông cùm lạnh lẽo, luôn nhắc nhở anh phải nhớ hôm nay là ngày gì. nhưng nishimura riki có vẻ rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn anh, nhìn anh đến mức ngẩn ngơ cả người, park sunghoon biết cậu ta đang nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, mà bản thân sự việc này cũng đã khiến anh cảm thấy áy náy.

thiên thần hiểu rất rõ, vận mệnh là thứ không thể thay đổi, anh không có khả năng can thiệp vào tất cả những chuyện này, cho dù thời gian có quay lại vô số lần, anh cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào quá khứ của nishimura riki. anh thậm chí không nên có cảm giác hối hận, anh không nên cảm thấy đồng cảm hay thương hại, bởi vì một ngày nào đó anh sẽ rời xa nishimura riki.

một ngày nào đó.

park sunghoon quay lại nhìn nishimura riki đang ngồi khoanh chân trên ghế, đứa trẻ vẫn đang nghịch điện thoại di động, vừa rồi còn chụp vài bức ảnh, nói rằng muốn lưu giữ lại dáng vẻ của anh khi đeo vòng cổ. park sunghoon nhịn không được muốn đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền, khuôn mặt phản chiếu trên tấm kính của ô cửa sổ, vẻ mặt có chút bất an.

"thật ra ngày mai là sinh nhật của tôi." nishimura riki bỗng nhiên nói, "sinh nhật của anh trai tôi và tôi chỉ cách nhau một ngày."

park sunghoon quay lại: "trùng hợp nhỉ?"

"cha mẹ tôi nói đây cũng là số mệnh." nishimura đặt điện thoại lên bàn, "vì thế chúng tôi thường chuẩn bị một chiếc bánh lớn. anh trai tôi sẽ thắp nến vào lúc sáng sớm, còn tôi sẽ thổi tắt nó sau nửa đêm."

"nghe thú vị thật đấy."

"nhưng tôi chưa bao giờ tặng quà cho anh ấy." nishimura riki nói, "nhưng anh ấy đã tặng tôi rất nhiều."

"bởi vì cậu ấy là anh trai lớn." park sunghoon bày tỏ sự hiểu biết của mình, "việc anh trai chuẩn bị quà cho em trai của mình là điều đúng đắn."

"có lẽ vậy," nishimura chống tay, "nhưng bây giờ nói về sinh nhật cũng chẳng có ích gì, tôi thậm chí còn không biết được ma cà rồng có thể sống được bao lâu. một ngày nào đó tôi sẽ quên ngay cả những ngày như thế này."

"ma cà rồng gần như bất tử," park sunghoon nhẹ nhàng trả lời, "chỉ cần em không gặp phải tai nạn gì là được."

"nhưng thế này thì chán quá." nishimura nghiêng đầu, "sống thế này để làm gì?"

park sunghoon muốn nói rằng cậu ta có thể theo đuổi những gì mà mình muốn, bất kể đó là gì, dù là nỗi ám ảnh về cái chết hay ham muốn được sống, điều đó không thành vấn đề, nhưng anh không thể nói ra được, là một thiên thần, anh là người có ít khả năng nhất để có thể trả lời câu hỏi này.

"cứ coi như là không nghe thấy gì đi." nishimura riki đột nhiên đứng dậy, "tôi ra ngoài đi dạo."

"hôm nay trời sẽ có tuyết rơi." park sunghoon nói.

"năm nào trời cũng có tuyết." nishimura liếc nhìn một cái, "bên ngoài cửa sổ sẽ rất lạnh."

nói xong, nishimura riki biến mất khỏi lối ra vào. park sunghoon đoán rằng cậu ta lại đến nghĩa trang một mình, thiên thần chắc chắn có thể đi theo cậu ta, nhưng anh biết nishimura riki không muốn bất cứ ai phá hỏng những dịp như lúc này.

cậu ta có thể sẽ đi trong một khoảng thời gian dài.

park sunghoon nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc, cho đến khi bên ngoài trời tối hẳn, chỉ còn ánh đèn đường lờ mờ phía xa. anh kéo rèm cửa lại thật kín, rồi quay người trở lại phòng ngủ.

phòng ngủ lạnh lẽo đến lạ thường, thiên thần mở ra tấm gương cao từ trần đến sàn, trong gương, đôi cánh của anh mềm mại duỗi ra, giống như những cánh hoa huệ thuần khiết. trong tay anh có một con dao găm, phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.

đây sẽ là một món quà tuyệt vời.

nhưng park sunghoon biết, đây không chỉ là món quà dành cho nishimura riki mà còn là dành cho chính anh nữa, anh giống như một nụ hoa đẩy những viên đá lăn đi, cố gắng hết sức để xuyên qua lớp đất và chạm đến không khí trong lành bên ngoài, bởi vì đã có một khoảnh khắc ㅡㅡ ngay cả chính anh cũng không thể nhớ được khoảnh khắc đó ㅡㅡ anh nhận ra rằng mình không thể chịu nổi nữa.

🍷🥀🍷

nỗi đau hành đã hạ anh, nhưng nó cũng mang lại cho anh niềm vui mà trước đây anh chưa từng trải qua.

và vì bản thân anh hạnh phúc cũng là cách gọi khác của tình yêu, vậy nên...

anh sẽ dùng máu thịt mình nghênh đón nó.

ʚ⋆˖⁺‧☽✝⛥✝☾‧⁺˖⋆ɞ

mùa đông đến thật nhanh chóng, khi park sunghoon nhận ra thì bên ngoài đã được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

sau đó, yang jungwon lại đến thăm anh, nhưng đó cũng là lần cuối cùng, em đến để từ biệt park sunghoon. bản thân yang jungwon cũng là một thiên thần hộ mệnh, em đến với thế giới này chỉ vì công việc của riêng mình, giờ đây người mà em bảo vệ đã qua đời, em cũng nên tiễn đưa linh hồn của người đó về với thiên đường.

"những gì em muốn nói, đều đã nói rất nhiều lần rồi, em sẽ không lặp lại lần nữa đâu." yang jungwon nói, em mặc một chiếc áo choàng trắng sạch sẽ và đôi cánh tỏa sáng rực rỡ trên lưng, "hyung, hãy cẩn trọng."

park sunghoon ôm lấy em. cảm giác thật kỳ lạ vì đôi cánh của yang jungwon rất thật và cảm giác mặc chiếc áo choàng rất hoài niệm... park sunghoon mặc chiếc áo len đan và chiếc áo len đan này có mùi nước hoa của con người. yang jungwon vỗ nhẹ vào lưng anh, không có gì ngạc nhiên khi vết thương ở chỗ đó vẫn chưa lành, khiến em bất lực thở dài.

"đôi cánh của anh sẽ luôn ở bên anh, hyung." em nói. "đừng đánh mất chúng."

"anh biết rồi."

"nếu như anh cảm thấy đau đớn quá, hãy cầu nguyện đi." yang jungwon nói thêm, "em sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của anh, thượng đế sẽ nghe thấy và thế giới cũng sẽ nghe thấy. anh chỉ tồn tại vào khoảnh khắc này, thời gian và không gian chỉ là một dòng nước chảy bị cắt ngang ở một đầu... hãy trân trọng tất cả những gì có thể, được không?"

em nhẹ nhàng hôn lên trán park sunghoon, park sunghoon nhắm mắt lại và chân thành đón nhận.

"nói đến đây, anh có nhớ mình được sinh ra như thế nào không?" yang jungwon đột nhiên hỏi, park sunghoon bối rối  nhìn em rồi lắc đầu: "anh không nhớ."

"em vẫn còn một chút ấn tượng," yang jungwon nói, "em chết trong một nạn đói, và em đã liều lĩnh cầu nguyện với đức mẹ trước khi chết, vậy nên cuối cùng  em đã tỉnh dậy trên thiên đường."

park sunghoon trầm ngâm: "ít người nhớ rõ được đến vậy."

"có lẽ là bởi vì em luôn nhớ kỹ lời cầu nguyện kia." yang jungwon đáp, "anh biết đấy, thiên thần cũng có thể có linh hồn."

park sunghoon ngơ ngác chớp mắt: "anh không biết em đang nói gì."

"không sao cả." yang jungwon cười nói, "em sẽ luôn luôn dõi theo anh, hyung à."

thiên thần dang rộng đôi cánh và bay đi trong ánh sáng. park sunghoon đứng đó, trong phòng không có ai, yang jungwon vừa rời đi, ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống rất nhiều, khiến anh bất giác hắt xì một cái.

"anh ta đi rồi à?" nishimura đẩy cánh cửa hé mở, "di chuyển nhanh thật đấy."

"jungwon rất bận." park sunghoon nói, "em ấy còn có rất nhiều việc phải làm."

"anh ta sẽ quay lại chứ?"

"có thể là nhiều năm sau, có thể là ngày mai, em ấy sẽ lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng có thể em ấy đã bị đưa đến một thời điểm khác." park sunghoon nói, "có lẽ em ấy đã quay về quá khứ và trở thành thiên thần hộ mệnh của một giáo hoàng hoặc một vị vua nào đó... ai mà biết được."

nishimura riki trầm ngâm gật đầu, sau đó thúc giục: "anh ta cũng đã đi rồi, có phải là nên thu dọn qua một chút không, tôi nói là tôi muốn ra ngoài."

"a, là hôm nay sao?" park sunghoon liếc nhìn cuốn lịch phía sau, "anh đi thay đồ ngay."

anh vội vàng bắt đầu tìm quần áo trong tủ, mùa đông luôn là mùa khắc nghiệt nhất trên đời nhưng may mắn thay nishimura đã không vứt bỏ đồ đạc của cha mẹ và anh trai nên anh vẫn có thể mặc áo len và áo khoác của 'park sunghoon'. anh lưỡng lự một lúc trước gương nhưng vẫn kiên quyết chọn chiếc áo len và áo khoác cao cổ màu đen.

"xin lỗi, để em phải chờ lâu rồi." anh nói, "vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?"

ánh mắt của nishimura riki dừng lại trên người anh một lúc rồi quay người mở cửa: "đây là nơi anh chưa từng đến. chúng ta đi thôi"

park sunghoon đã đi theo nishimura riki gần như khắp thành phố, quen thuộc nhất là những khu phố và nghĩa trang nơi nishimura riki thường đi săn, nhưng lần này họ lại đi theo một hướng hoàn toàn khác. bóng tối trước bình minh đặc quánh như một tách cà phê đen êm dịu, trong không khí có vị đắng lạnh buốt, hai người bước lên chuyến xe buýt sớm nhất, tromg xe chỉ có hai người, park sunghoon không còn ép buộc mình phải duy trì tư thế ẩn giấu của một thiên thần nữa mà cho phép mình xuất hiện, anh ngồi cạnh nishimura riki, ma cà rồng kéo áo khoác lên cao và tựa đầu vào vai park sunghoon.

nhưng park sunghoon rất tò mò, ngay cả lúc bình minh như thế này, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn cảm thấy rất mới lạ. ánh mắt anh dõi theo những con phố chuyển động nhanh và những bông tuyết nhỏ bay dưới ánh đèn đường. nó thậm chí còn không phải là một bông tuyết, nó giống như một tinh thể băng trong suốt, thoáng qua nhưng vô cùng xinh đẹp.

"chúng ta sẽ ngồi đây bao lâu?" park sunghoon lặng lẽ hỏi.

nishimura riki liếc nhìn rồi nói, "ngồi đến chuyến xe cuối cùng."

"việc đó sẽ mất rất nhiều thời gian." park sunghoon duỗi ngón tay ra và nhẹ nhàng vẽ một hoa văn lên cửa sổ kính.

đó là vầng sáng của thiên thần và đôi cánh nhỏ, nishimura riki cũng đưa tay ra, tinh nghịch giống như một đứa trẻ vẽ lên bên cạnh hình vẽ của anh hai dấu chấm.

"nó có nghĩa là gì?"

"nó có nghĩa là răng nanh của ma cà rồng." nishimura cười thích thú, "không giống sao?"

"em nên vẽ một con dơi." park sunghoon lúng túng cố gắng vẽ đôi cánh của con dơi, nhưng kỹ năng vẽ của anh còn hạn chế, chỉ có thể đại khái vẽ ra vài đường. nishimura riki khịt mũi, dứt khoát sửa lại hình vẽ còn vụng về kia của anh cho hoàn thiện hơn.

"em vẽ tranh thật là giỏi." park sunghoon nói, "trước đây lúc ở nhà, em cũng vẽ rất nhiều."

"vốn dĩ tôi muốn trở thành một sinh viên mỹ thuật," nishimura riki uể oải trả lời, "nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa."

"thật ra anh nghĩ đây là một dự định tốt," park sunghoon nhìn vào tay cậu ta, "em chưa nghĩ tới tương lai phải làm gì sao? tuy anh biết em thấy việc này phiền phức, nhưng xã hội loài người ngày nay đã khác trước đây rồi... con người khó có thể sống hoàn toàn xa rời với thế giới."

nishimura riki ngồi dậy: "anh nghĩ tôi có nên tập trung vào việc vẽ tranh không?"

"em thật sự rất có tài năng." park sunghoon chân thành nói, "em sẽ đạt được những thành tựu lớn sớm thôi."

"vậy tôi chẳng phải là không cần anh nữa sao?" nishimura cười lớn, "nếu vậy thì đến lượt anh là người thất nghiệp rồi, thiên thần."

park sunghoon vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu ta: "em quên rồi à, công việc của anh chỉ là hoàn thành tâm nguyện của em mà thôi."

nishimura riki không tranh cãi với anh nữa mà cầm điện thoại lên, như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là ảo ảnh. park sunghoon tưởng mình đã nói sai điều gì đó khiến nishimura lại mất bình tĩnh, nhưng không ngờ nishimura riki lại đưa tai nghe ra hiệu cho anh đeo vào.

"vẫn còn một chặng đường dài phía trước," cậu ta nói, "giết thời gian một chút đi."

park sunghoon cầm lấy một bên tai nghe, những nốt nhạc len lỏi vào màng nhĩ anh như cơn gió lặng ngoài kia. anh nhắm mắt lại, bàn tay của nishimura riki luồn vào trong lòng bàn tay anh, lén lút đan lấy ngón tay anh.

🍷🥀🍷

anh dường như vừa trải qua một giấc mơ thật dài, giấc mơ đó rất hư ảo nhưng lại giống như một hồi ức khắc sâu trong đáy mắt anh.

đôi cánh của park sunghoon kiên cường quấn quanh anh, giữ cho anh tránh xa những vệt đỏ đau đớn đó.

nhưng màu đỏ là một màu rất đẹp.

tựa như một bông hoa tươi thắm. hoa hồng, hoa thược dược, hoa anh túc, toát lên sức sống mãnh liệt và rực rỡ đến nỗi ngay cả con ngươi của ta cũng sẽ bị vẻ đẹp này thiêu đốt.

giống như một ngọn lửa, prometheus đã đánh cắp ngọn lửa thần và chịu đựng nổi đau tột cùng để mang lại hy vọng sống cho thế giới, cơ thể ngài vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng niềm tin trong trái tim ngài không bao giờ bị dập tắt.

giống như máu.

giống như máu tươi nhuộm lên áo choàng trắng và lông vũ, một màu đỏ đẹp đẽ như vậy nhưng lại toát ra mùi tanh nồng nặc, lửa đỏ và máu đỏ đang thiêu đốt bên ngoài đôi cánh của anh, báo trước cái chết và sự mục nát sau đó, anh gần như bị ngạt thở bởi mùi hôi thối và làn khói dày đặc, anh vẫn có thể nghe thấy những tiếng than khóc thảm thiết bên tai, có người không ngừng gọi tên anh, nhưng đôi cánh đã bảo vệ anh quá mức kín đáo, anh chỉ có thể cuộn mình lại, trốn trong cái kén xinh đẹp này.

nhưng park sunghoon biết rằng, điều này mang lại không chỉ là cái chết mà còn là một loại cuộc sống mới khác.

anh đang thức tỉnh, anh đang hồi sinh.

🍷🥀🍷

"chúng ta đến rồi."

khi nishimura đánh thức anh, park sunghoon dường như vẫn còn cảm thấy có lông vũ đang che phủ cánh tay mình, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng đây chỉ là ảo ảnh của bản thân. xe buýt chạy hơn một tiếng đồng hồ mà trời vẫn chưa sáng. park sunghoon thở ra một hơi, rời khỏi băng ghế và chiếc xe ấm áp, đột nhiên anh rùng mình vì gió lạnh.

"nơi này là..."

"trường học cũ của tôi." nishimura riki nói, "khuôn viên cũ mới được dời đi vào năm ngoái nên vẫn còn bị bỏ hoang."

park sunghoon nhìn tòa nhà tối tăm: "đây không phải là không thể vào được sao?"

"bên trong tòa nhà tất nhiên sẽ rất nguy hiểm, nhưng chúng ta sẽ không đến đó." nishimura riki nói, "đi thôi, theo tôi."

park sunghoon không biết cậu ta đang nghĩ gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. đúng như dự đoán, nishimura riki không dẫn anh vào tòa nhà giảng dạy mà đi vòng ra phía sau sân chơi, nơi có một tòa nhà ba tầng, ở góc có cầu thang xoắn ốc. họ leo lên cầu thang trong một buổi sáng lạnh giá, dưới chân có tiếng lạo xạo của tuyết.

"nơi này từng là thư viện," nishimura riki giải thích, "có điều phía trên còn có một tòa tháp, rất đẹp, tôi thậm chí còn từng vẽ lên đó."

quả nhiên, đúng như nishimura riki đã nói, phía trên có một tòa tháp bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bụi, bốn phía có cửa sổ, nhưng mặt kính đã bị công nhân đập sạch nên mặt đất đầy sỏi và mảnh kính vỡ. park sunghoon vẫn có chút tò mò tại sao nishimura lại đưa anh đến đây, nhưng nishimura chỉ ra hiệu cho anh rồi nói: "một lát nữa trời sẽ sáng."

"em... định ngắm bình minh sao?" park sunghoon mở to mắt, "em là ma cà rồng."

"không phải là tôi sẽ chết nếu gặp ánh sáng mặt trời, tôi chỉ là không quen thôi."
nishimura riki trả lời: "ánh sáng ở đây sẽ không mạnh lắm nên tôi muốn ngắm mặt trời mọc rồi quay về." cậu ta ngập ngừng, "nhìn mặt trời thỉnh thoảng làm tôi nhớ đến lúc còn là con người."

ánh sáng yếu ớt đang cố gắng chui ra từ đám mây, đám mây dày đặc khẳng định rằng hôm nay sẽ không phải là một ngày nắng, nhưng đối với ma cà rồng mà nói, thì chừng đó là vừa đủ. park sunghoon quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh từng bước qua những đám mây đó vào một buổi bình minh thực sự, đôi cánh của anh sẽ phủ một lớp ánh sáng rực rỡ, đây là khoảnh khắc hiếm hoi anh cảm thấy lãng mạn và ấm áp.

ánh đứng dưới ánh sáng nhàn nhạt, nishimura tựa người vào bậu cửa sổ, trên môi nở nụ cười.

"thật là tuyệt vời," nishimura nói, "tôi đã từng đến đây rất nhiều lần, nhưng hôm nay tôi thực sự hạnh phúc."

ánh mắt park sunghoon cũng dịu lại: "thật sao?"

"tôi không biết tại sao, có lẽ vì tôi đã phát hiện ra điều gì đó," nishimura nhún vai, "anh đến đây một lát."

park sunghoon có chút bối rối nhưng vẫn làm theo. anh đi về phía nishimura riki, nhưng đối phương cho rằng anh đứng quá xa nên nhất quyết yêu cầu anh đến gần mình. park sunghoon bất lực, chỉ vào bộ quần áo nình đang mặc nói: "đây là áo khoác của anh trai em, anh không muốn nó bị bẩn."

"không sao đâu." nishimura xua tay, "dù sao cũng đã đến đây rồi."

park sunghoon đứng bất động trước mặt cậu ta, anh không biết còn có những bí mật nào khác hay không, nhưng nếu đối phương là nishimura riki thì mọi chuyện dường như đều có thể xảy ra.

"có chuyện gì thế? anh ㅡㅡ"

soạt.

âm thanh kim loại va chạm vang lên rất rõ ràng và dễ chịu. khi mặt dây chuyền xinh đẹp xuất hiện trước mặt, park sunghoon khẽ mở mắt. anh đương nhiên nhận ra điều này, đây chính là điều mà nishimura riki đã nhắc đến vào mùa đông năm ngoái, đó là món quà sinh nhật mà cậu ta đã chuẩn bị cho 'park sunghoon'.

"em không chôn nó đi sao?" park sunghoon ngạc nhiên nhìn cậu ta, "tại sao..."

"ừm, lúc đó quả thực nó đã bị chôn rồi." nishimura lắc lắc chiếc vòng cổ, "nhưng sau đó tôi mới đào nó lên."

park sunghoon vẫn còn ngạc nhiên, nishimura đeo chiếc vòng cổ vào cổ và kiên nhẫn cài khóa. mặt dây chuyền lạnh lẽo và tinh tế rơi xuống trước ngực anh, trông đặc biệt phát sáng trên chiếc áo len đen.

"đeo vào như thế này thì tốt hơn." cậu ta buông tay ra, "trông đẹp hơn rất nhiều."

mái tóc vàng đã phai màu của ma cà rồng khẽ lay động trong gió, cơ thể của park sunghoon hơi cứng đờ, đầu ngón tay gần như mất cảm giác.

"thật ra, tôi không thực sự tin vào số mệnh." một lúc sau, ma cà rồng nói, "tôi không nghĩ rằng cuộc đời của tôi đã được an bài, anh chính là minh chứng thiết thực nhất. tại sao một ma cà rồng lại có cho mình một thiên thần hộ mệnh? tôi bất tử, vậy cho nên anh phải bảo vệ tôi đến hết đời à?" cậu ta chế giễu, "nói điều này ra không phải là quá mức nực cười rồi hay sao?"

nishimura riki liếc nhìn anh: "tôi vô cùng tham lam."

nếu con người có ham muốn, thì ham muốn của ma cà rồng sẽ mạnh mẽ và mãnh liệt hơn con người rất nhiều. điều tôi thực sự muốn đã sinh sinh nảy nở không ngừng trong tim tôi, giống như một hố đen trong khoảng không vô tận ㅡㅡ hyung à, anh thật sự biết điều đó mà phải không? tôi không quan tâm anh là ai hay anh sẽ đi đâu trong tương lai, tôi chỉ quan tâm đến những gì ở bên cạnh tôi và có trong tay tôi vào lúc này.

lời nói của em, anh đều hiểu rõ.

những ngón tay của nishimura riki móc vào chiếc vòng cổ của park sunghoon, đôi mắt đỏ thẫm nhướng lên, nhìn anh một cách sắc bén và rực lửa.

"anh nói rằng anh xuất hiện để thực hiện tâm nguyện của tôi." cậu ta nói, "vậy thì, anh có biết tôi đang nghĩ gì không?"

park sunghoon bình tĩnh nhìn cậu ta, anh cầm lấy mặt dây chuyền.

"tất nhiên là anh biết." thiên thần lộ ra nụ cười.

"anh chính là vì điều đó nên mới ở lại nơi này, giống như chiếc vòng cổ này, không cần phải đeo nó cho anh, anh sẽ không biến mất đâu."

nishimura riki lặng lẽ nhìn anh, ánh nắng chiếu vào sau lưng anh, bóng anh dần dần hiện rõ trên nền gạch.

park sunghoon tiến một bước gần hơn đến chỗ ma cà rồng.

"tâm nguyện của em, anh vẫn luôn hiểu rất rõ."

tay anh nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn.

"mau đến cắn anh thật đi." anh nói.

_the end_

231216

n

guồn:
https://archiveofourown.org/works/50072593

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top