Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

"Làm gì đấy?" Trương Huấn thấy Trần Lâm Hổ im lặng, đành phải tự mình lên tiếng hỏi, "Thanh tra đến kiểm tra à?"

"Lúc tôi gọi điện cho anh thì điện thoại vừa lúc hết pin," Trần Lâm Hổ cũng không ngờ mình lại đến đúng vào thời điểm tế nhị thế này, cúi mắt xuống giải thích nhỏ nhẹ lý do mình gõ cửa, "Bình nóng lạnh nhà tôi hỏng mất rồi, muốn hỏi xem có thể tắm ké ở nhà anh được không."

Trương Huấn gãi gãi đầu: "Được chứ, cậu mang theo quần áo thay chưa?"

Vốn dĩ chỉ lên hỏi thăm tình hình thôi, Trần Lâm Hổ đương nhiên chẳng mang theo gì cả, được Trương Huấn nhắc mới nhớ ra, vội vàng quay xuống lấy.

Trương Huấn thấy cậu lại nhảy cóc xuống cầu thang, làm bà cụ ở tầng ba đang đi lên hoảng hồn kêu "Úi trời ơi", đành phải lớn tiếng gọi: "Lấy quần áo thôi, dầu gội đầu gì không cần đâu. Đi cho đàng hoàng vào."

Ánh đèn cả khu nhà 3 đều bị tiếng gọi của Trương Huấn làm cho sáng lên, Trần Lâm Hổ lắc đầu không để tâm, nhưng mấy bậc cầu thang cuối cùng vẫn đi bình thường xuống tới đáy.

Đợi Trần Lâm Hổ lấy xong quần áo thay quay lại tầng hai, Trương Huấn mới mở cửa lần nữa, cho cậu vào nhà.

"Tôi mới tắm được một nửa, tóc còn chưa kịp xoa dầu gội nữa," Trương Huấn vừa nói vừa đi về phía nhà vệ sinh, "Cậu đợi một lát nhé, tôi tắm xong rồi đến lượt cậu."

Trần Lâm Hổ không có ý kiến gì về sắp xếp này, theo lời Trương Huấn dặn đợi anh trong phòng ngủ. Ghế sofa ở phòng khách lần này thực sự đã bị mèo của Trương Huấn nôn lên, đệm ghế đã được tháo ra chờ giặt.

Phòng ngủ vẫn như lần trước đến, trên máy tính xách tay của Trương Huấn vẫn là tài liệu công việc, chỉ có trên bàn chất thêm vài cuốn sách dùng để tra khảo tài liệu.

Trần Lâm Hổ đứng bên kệ sách một lúc, ánh mắt di chuyển từ tầng trên cùng xuống dưới.

Khác với thói quen sắp xếp đồ vệ sinh, cách Trương Huấn xếp sách rất tùy hứng, sách nhân văn xã hội có thể nhét vào giữa tiểu thuyết đại chúng, trong hàng triết học và tâm lý học lại xen kẽ mấy cuốn truyện tranh đã sờn rách, cả kệ sách như một nồi lẩu tạp nham hỗn độn.

Mấy tầng dưới phần lớn là truyện tranh, Trần Lâm Hổ cúi xuống nhìn một lúc, rồi tiện tay rút ra hai cuốn để xem.

Gu đọc sách của Trương Huấn rất đa dạng, xem truyện tranh cũng vậy, ngoài mấy cuốn truyện tranh thiếu niên mà Trần Lâm Hổ hay đọc, còn có vài cuốn truyện tranh độc lạ không biết lượm nhặt từ đâu về.

Trần Lâm Hổ hứng thú lật vài trang, phát hiện nội dung khá thú vị, là loại truyện tranh hướng về cuộc sống bình dị nhưng lại khiến người đọc đồng cảm.

Kỹ thuật vẽ của tác giả không xuất sắc lắm, nhưng bù lại nhịp điệu phân cảnh rất thoải mái. Trần Lâm Hổ đang xem đến đoạn tác giả vẽ một con mèo trông như để tóc chẻ ngôi giữa đang ăn trộm xúc xích phơi trong sân của nhân vật chính, thì bỗng cảm thấy có gì đó cọ vào lưng mình.

Cảm giác mềm mại nhưng ấm áp, lông xù xù quét qua eo sau của Trần Lâm Hổ, cậu giật mình, buông sách xuống nhìn ra sau.

Con mèo mập của Trương Huấn ưỡn người ra từ phía sau cậu, ánh mắt khinh khỉnh nhìn hành động giật mình của Trần Lâm Hổ, đuôi mèo phất qua cánh tay cậu đang chống xuống sàn.

"Hổ..." Trần Lâm Hổ lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với mèo như vậy, theo bản năng định gọi tên nó, nhưng lại thấy cái tên này thực sự không thể gọi ra miệng được, bèn đổi giọng ngay tắp lự, "Mèo, ê, mèo."

Thực tế chứng minh, hiệu quả của việc bạn gọi một con mèo là "mèo" cũng giống như bạn gọi một người là "người" vậy, không những vô dụng mà còn dễ bị người ta coi là kẻ thần kinh.

Mèo tam thể chẳng thèm ngoái đầu lại, lượn qua Trần Lâm Hổ, thẳng tiến đến gầm giường, lục lọi một hồi rồi đẩy ra một cái giỏ tre nhỏ.

Trần Lâm Hổ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là cái giỏ tre mà hôm mới đến đã thòng xuống từ cửa sổ nhà mình.

Có vẻ như con mèo tam thể rất thích cái giỏ tre này, ôm lấy vừa cắn vừa cào, đội bộ mặt côn đồ làm cái trò vô nghĩa là lấy đầu cọ vào mép giỏ, nhưng khi Trần Lâm Hổ đưa tay định chen vào xem giỏ tre, móng vuốt mèo lại nhanh nhẹn mà chính xác đập vào tay cậu.

"Chậc," Trần Lâm Hổ rụt tay đủ nhanh, không bị trúng, "Đồ hung dữ."

Lời càu nhàu của kẻ thua cuộc chẳng đáng được thương hại, mèo tam thể chẳng thèm để ý, tiếp tục dùng giỏ tre để mài móng. Vành giỏ tre này xung quanh đều có lông tơ, chắc là do nó cào ra cả.

Từ nhà vệ sinh vọng ra tiếng của chủ nhân "đồ hung dữ" kia: "Trần Lâm Hổ?"

Trần Lâm Hổ cùng con mèo đồng loạt ngẩng cổ nhìn về phía phát ra âm thanh, Trần Lâm Hổ đáp lại: "Hả?"

"Cậu có bị dị ứng với silicone không?" Giọng Trương Huấn vọng ra qua cánh cửa, hơi không rõ, "Tôi mới nhớ ra dầu gội của tôi có chứa silicone."

Trần Lâm Hổ lớn đến chừng này tuổi, dầu gội đầu cứ mua cái nào dùng cái đấy, lần đầu tiên nghe nói còn có silicone với chả không silicone, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên là gặp được một người kỹ tính, ngập ngừng đáp: "Chắc là không dị ứng đâu."

Trương Huấn trong nhà vệ sinh không nghe rõ câu trả lời thấp giọng của cậu, chợt nhớ ra mình còn một chai dầu gội mới mua để trong tủ dưới bồn rửa mặt, bèn tắt vòi hoa sen đi tìm, vừa định cúi người xuống thì chân trượt một cái "ầm" ngã xuống sàn.

Điều đầu tiên Trương Huấn nghĩ đến trước khi ngã là, đúng là nên bỏ thêm tiền mua đôi dép chống trượt.

Tiếng động trong nhà vệ sinh như trời sập, Trần Lâm Hổ cũng giật mình đứng bật dậy, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa hỏi: "Sao thế? Tiếng gì vậy?"

Gáy Trương Huấn đập vào tường, cả người choáng váng trong giây lát, theo bản năng nói một câu "Bị ngã", nghe thấy Trần Lâm Hổ đã đi đến cửa mới hoàn hồn, chưa kịp đứng dậy, một câu "Đừng mở cửa" cùng lúc phát ra với hành động kéo cửa của Trần Lâm Hổ.

Cửa đã kéo ra rồi, Trần Lâm Hổ mới nghe thấy lời ngăn cản của Trương Huấn, nhưng rõ ràng là đã quá muộn màng.

Hơi nước trong phòng mờ ảo, gương phủ một lớp hơi nước, ánh đèn màu trắng sương lờ mờ trong làn khói, khiến cả đường nét của Trương Huấn đang ngồi dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác cũng như bị hơi nước làm tan ra vậy, viền quanh mờ nhòe.

Chỉ lướt qua sơ sài một cái, Trần Lâm Hổ mơ hồ nhìn thấy trên vai Trương Huấn có vài vết sẹo cũ li ti.

Cậu không ngờ tình huống trong phòng lại như vậy, ngây ngô hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Trương Huấn đáp lại trong sự bối rối.

Hai anh chàng nhìn nhau chằm chằm mấy giây, rồi Trương Huấn "Ôi trời" một tiếng, tay chộp vội cái giẻ lau trên bồn rửa che đậy vùng nhạy cảm: "Ra ngoài! Ra ngoài ngay!"

Anh vừa cựa quậy, những giọt nước trên người liền tuột xuống theo. Lúc đầu Trần Lâm Hổ còn chưa thấy có gì, nhưng Trương Huấn ầm ĩ một hồi, khiến cậu cũng luống cuống tay chân theo.

Định bước tới đỡ, Trương Huấn lập tức lùi lại như thấy ma, muốn đóng cửa, lại thấy anh ngã có vẻ đau, ít nhất cũng phải hỏi han tình hình.

Trần Lâm Hổ đứng chôn chân giữa chừng, mắt chẳng biết nhìn đâu, đành làm bộ bình tĩnh hỏi: "Anh có cần tôi đỡ không?"

"Không cần cậu đỡ, tôi đứng dậy còn nhanh hơn!" Trương Huấn mắng, "Đệt, ngày mai tôi phải xử tử đôi dép lê chó chết này mới được!"

"Vậy anh..."

"Đóng cửa lại!" Trương Huấn hét lên, "Cậu không có bị ép phơi bày tất cả nên không vội chứ gì? Đứng đực ra làm gì, quay lưng lại, bước đều!"

Trần Lâm Hổ bị đuổi ra ngoài, tay chân luống cuống đóng cửa nhà vệ sinh lại, nghe thấy bên trong Trương Huấn loạng choạng đứng dậy, kèm theo những tiếng chửi thề nhỏ để xua tan sự ngượng ngùng.

Bình thường người đàn ông này làm gì cũng ung dung, nói năng từ tốn, lần này lại như bị chó cắn, giọng gấp gáp cao vút, hận không thể đá Trần Lâm Hổ ra khỏi cửa luôn.

Trần Lâm Hổ nhận ra chắc Trương Huấn đang cảm thấy xấu hổ lắm.

Đóng cửa rồi, đôi mắt Trần Lâm Hổ không biết nhìn đâu mới yên được, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, suy nghĩ kỹ càng rồi thấy chuyện này cũng chẳng có gì. Đều là đàn ông con trai cả, ở ký túc xá ai mà chẳng có lúc cởi trần.

"Có gì đâu," Trần Lâm Hổ nói qua cánh cửa, giải thích điều mình vừa hiểu ra với Trương Huấn, "Đều là đấng mày râu, bộ phận nào cũng giống nhau cả thôi."

Không biết Trương Huấn là bị hơi nóng trong nhà tắm hun, hay vì lý do gì khác, sau cơn bối rối ngượng ngùng anh cảm thấy cả người nóng ran. Giọng Trần Lâm Hổ vọng vào từ bên ngoài, như tạt thêm một gáo nước vào hòn đá nóng, khiến nhiệt độ lại tăng thêm mấy bậc.

"Cậu im đi!" Trương Huấn gào lên dưới vòi hoa sen, "Cấu hình máy điện thoại khi xuất xưởng cũng giống nhau, nhưng có thấy ai mua về là mổ xẻ ngay đâu?!"

Trần Lâm Hổ bên ngoài bừng tỉnh.

Đúng là thế thật!

Trương Huấn tự cho rằng cuộc đời mình sống cũng coi như bề ngoài lịch sự, bên trong thế nào không biết, nhưng người ngoài nhìn vào đều thấy là một người quân tử, quan trọng nhất là làm toàn việc đàng hoàng, cũng ít khi nói lời thô tục.

Nên vừa nghĩ đến cái ví von "cấu hình xuất xưởng" của mình, Trương Huấn có cảm giác như lớp vỏ bọc 26 năm qua bỗng chốc bị lột trần. May mà những học trò anh từng dạy sẽ không biết đến cái ví von không mấy đứng đắn này, Trương Huấn hơi cảm thấy áy náy.

Không biết là do áy náy sinh ra cảm xúc khác, hay vì lý do gì, Trương Huấn mãi đến lúc này vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngón tay cứ muốn tìm khe tường nào đó mà bấu víu, để xua tan cảm giác khó chịu trong người.

---

Đến lúc Trần Lâm Hổ tắm xong đi ra, con mèo Trương Huấn nuôi đã gần bị chủ nó vuốt trọc lông.

"Khăn tắm anh dùng xong tôi cũng đã tiện tay giặt rồi," Trần Lâm Hổ nhẹ ho một tiếng, thu hút sự chú ý của Trương Huấn, "Còn cả cái giẻ lau anh dùng để che bộ phận lúc nãy..."

"Cậu có thể không nhắc đến chuyện đó không?" Điếu thuốc trong miệng Trương Huấn suýt rơi, anh quay đầu nói, "Bộ phận đừng nhắc, giẻ lau cũng đừng nhắc-- Lúc nãy tôi cầm cái giẻ lau thật à? Thôi đừng nói nữa, nghe càng thêm bực."

Cái đầu của con mèo tam thể bị anh vuốt mạnh đến mức da đầu căng ra, khóe mắt cũng nhíu lại, phát ra tiếng "meo" như muốn nói "Mi buộc tóc chặt quá rồi".

Trần Lâm Hổ ngạc nhiên phát hiện ra mình dường như nghe thấy chút ngượng ngùng trong giọng nói cao vút của Trương Huấn, lại nhìn con mèo mập đang vùng vẫy vì bị siết da đầu, biểu cảm của Trương Huấn có vẻ hơi giả vờ bình tĩnh.

"Anh ngượng thì ngượng, đừng siết con mèo thế chứ," Trần Lâm Hổ hơi buồn cười, "Sắp lột cả da đầu nó rồi kìa."

Trương Huấn lúc này mới nhận ra nỗi khổ của mèo cưng, vội vàng buông tay, lại ngậm điếu thuốc nói lí nhí: "Nói bậy gì thế, tôi lớn thế này rồi ngượng cái quái gì chứ."

Thái độ che đậy này khiến Trần Lâm Hổ thích thú một cách kỳ lạ, cậu không vạch trần lời nói dối của Trương Huấn, chỉ nhướng mày ra vẻ hiểu chuyện, vẻ mặt biết mà không nói ngược lại khiến Trương Huấn tức đến mức cắn đuôi điếu thuốc.

Con mèo tam thể cuối cùng cũng giải phóng được da đầu khỏi tay Trương Huấn, vội vàng chạy ra ngoài, một chân giẫm lên cái giỏ tre đặt một bên, còn đụng phải chai xịt cồn bên cạnh.

Chai xịt cồn lăn đến chân Trần Lâm Hổ, cậu cúi người nhặt lên đưa cho Trương Huấn: "Đây là cái giỏ để cho mèo ăn ở ngoài phải không, cần khử trùng không?"

"Đúng rồi, sao cậu biết?" Trương Huấn hơi ngạc nhiên, nhưng chủ đề không còn xoay quanh bộ phận và cấu hình xuất xưởng nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, "Hổ nó thích ôm gặm, nên tôi dùng xong đều khử trùng rồi mới để trong nhà. Có khi nó đẩy vào góc, lăn lóc dính bẩn, cũng phải rửa sạch."

"Chỗ anh treo giỏ là dưới ban công phòng tôi." Trần Lâm Hổ nói, "Nhưng gần đây không thấy nữa, tôi còn tưởng anh cho ăn đúng giờ giấc cơ."

Trương Huấn vừa xịt thuốc khử trùng lên giỏ tre vừa nói: "Cho ăn đúng giờ có thể sẽ thu hút một đám động vật hoang dã, chưa kể chuột hay chồn, cả ngày có một đám mèo hoang ngồi ở tòa nhà số 3 kêu meo meo cũng đủ phiền rồi. Tôi chỉ xác định trước con mèo muốn bắt, rồi mới cho ăn một hai lần để làm quen, dễ ra tay hơn đấy mà."

Trần Lâm Hổ ngoài việc biết mèo kêu "meo meo" ra thì chẳng có kiến thức gì khác, Trương Huấn nói gì cậu tin nấy: "Anh còn bắt mèo nữa cơ à?"

"Chứ cậu tưởng Hổ từ đâu mà có," Trương Huấn cười nói, giơ tay xoa xoa đầu con mèo tam thể đang chen vào chân anh, "Vị này là tuyển thủ hạng nặng đấy, là kẻ bá đạo của khu tập thể này, tôi phải dụ mấy lần mới mắc câu đấy."

Nửa sau Trần Lâm Hổ không nghe rõ, ánh mắt cậu rơi xuống lưng Trương Huấn.

Ở nhà để thoải mái, Trương Huấn mặc áo ngắn tay cổ rộng, Trần Lâm Hổ vốn đứng sau lưng anh cúi xuống nhìn cái giỏ tre trên tay anh, lúc này Trương Huấn xoay người vuốt mèo, cổ áo theo đó bị vẹo đi, để lộ làn da trên vai phải gần cột sống, và một vết sẹo do bị tàn thuốc đốt.

Vốn là vị trí khá kín đáo, nhưng vì Trần Lâm Hổ đứng nhìn xuống, nên vẫn nhìn thấy rõ qua khe hở của áo.

Giống như bị đốt một lỗ trên tờ giấy, dù không to nhưng rất đáng chú ý.

Trần Lâm Hổ không biết nghĩ sao lại đưa tay ra, chạm nhẹ vào vết sẹo đó qua lớp vải cotton: "Anh bị thương ở đây này."

Chỉ là một cái chạm rất nhẹ, nhưng Trương Huấn như bị chạm vào dây thần kinh, theo phản xạ quay tay che vai mình, ngoảnh đầu nhìn Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ giật mình nhận ra hành động của mình hơi đường đột, vội đứng thẳng người giơ tay lên, lùi lại một bước nói: "Xin lỗi, tôi không kịp suy nghĩ... Thật sự, xin lỗi anh."

Cậu liên tục xin lỗi mấy lần, lại lùi đến một khoảng cách có thể khiến Trương Huấn cảm thấy an toàn hơn.

"...Không sao, chỉ là hơi giật mình thôi." Trương Huấn thu tay đang sờ lưng mình lại, gãi gãi cằm con mèo mập đang hoảng sợ, thấy Trần Lâm Hổ vẫn giơ tay, trông như đang đầu hàng tại chỗ, "Đúng là có vết sẹo, để từ hồi nhỏ, tôi gần quên mất rồi."

Trần Lâm Hổ "À" một tiếng, không biết nói gì cho phải, đành nói: "Khá tròn nhỉ."

Trương Huấn nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, mới thốt ra được một câu: "Cậu chắc từ tiểu học đến giờ chưa từng được hơn nửa điểm tiết Văn phải không?" Anh giơ tay chỉ vào đuôi mày Trần Lâm Hổ, "Khá dài nhỉ. Tôi miêu tả thế cậu có hài lòng không?"

Bình thường bị người khác chỉ vào vết sẹo ở đuôi mày, Trần Lâm Hổ đều theo bản năng che giấu, nhưng lúc này thấy vẻ mặt như trả đũa của Trương Huấn, cậu lại không hiểu sao mà cười.

Người này thật thú vị, rõ ràng là không vui, nhưng vẫn phải nhịn, chỉ có thể nói vài câu vô thưởng vô phạt về chuyện vụn vặt để tự an ủi mình.

Có vẻ đã quen với việc tránh nặng tìm nhẹ, hoàn toàn từ bỏ việc so đo những chuyện vụn vặt với người khác, dù những chuyện vụn vặt đó vẫn khiến anh không vui.

"Gần một centimet." Trần Lâm Hổ ngồi xuống, do dự vài giây, nghiêng người hơi cúi đầu, "Anh có thể sờ thử."

Trương Huấn ngẩn người.

Mái tóc vừa gội xong của Trần Lâm Hổ dính vào trán, mái tóc như bị chó gặm giống như nét bút lông quét ra, tự do phóng khoáng như chữ 'thảo' lan tỏa trên làn da trắng của cậu, được ánh đèn bàn màu ấm phủ lên một lớp mỏng mềm mại như lụa vàng.

"Anh sờ đi." Trần Lâm Hổ nói, "Coi như huề được không? Đừng không vui nữa."

Đối với phần lớn người trưởng thành, có lẽ sự trưởng thành chính là quá trình dần dần từ bỏ việc "Chuyện nhỏ hóa đại sự".

Ban đầu là từ bỏ việc khóc lóc lăn lộn vì không mua được gấu bông, sau đó là từ bỏ việc nghĩ đủ cách để thu hút sự chú ý của người khác, rồi đến việc bỏ qua cảm giác chán nản vì một câu nói của ai đó.

Bởi vì đây đều là những chuyện nhỏ nhặt, nếu so đo sẽ trở nên giả tạo.

Nhưng ở đây còn có một người, 18 tuổi rồi vẫn cố gắng làm 'huề' trong những chuyện vụn vặt nhất.

Trương Huấn nghĩ, tính cách này chẳng những sớm muộn sẽ vấp ngã, mà còn sớm muộn sẽ bị lừa đến choáng váng.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top