Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1-5


(Một)

Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn.

Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu.

Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết.

Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?"

Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?"

Tạ Tây Hoa thấy người nhận thư là ông nội mình, lập tức khuyên can: "Này này, ông ấy già rồi, chuyện lớn nhỏ gì cũng đừng kinh động đến ông ấy chứ."

Người trợ lý trẻ tuổi chỉnh lại cặp kính cổ lỗ sĩ: "Tôi là trợ lý được chủ tịch thuê để phụ trợ anh."

Tạ Tây Hoa cười gằng. Bộ dáng này mà đòi làm trợ lý tôi? Ba ngày sau tôi sẽ chống mắt nhìn cậu dâng lên đơn từ chức.

(Hai)

Trợ lý kia tên là Trần Diệp.

Hắn dành cả buổi sáng tra xét lý lịch của người nọ, nhưng lại không đào bới được gì. Xem ra ông nội đã có chuẩn bị. Hắn và tên này không có quan hệ gì, dùng cái gì để mà uy hiếp người ta đây?

Tạ Tây Hoa ra lệnh cho hai thư ký của mình viện cớ bị bệnh nghỉ ở nhà, bàn giao tất thảy công việc cho Trần Diệp, đồng thời bí mật ra lệnh những người khác không được giúp y.

Một giờ sau, Trần Diệp tới gặp hắn: "Việc nhiều như vậy, một mình tôi không làm xuể."

Tạ Tây Hoa cười thầm trong lòng. Nếu không làm xuể thì từ chức đi.

Trần Diệp nói: "Tổng giám đốc không cần phải lo. Tôi vừa gửi văn kiện cần xử lí đến nhà hai trợ lý bị bệnh rồi, trên đường về cũng sẵn tiện mua cho ngài một phần bánh bao súp này."

Tạ Tây Hoa: "..."

"Lúc đến nhà hai người kia, tôi thấy một người còn đang sung sức tập thể dục, người còn lại mải mê cùng bạn đánh bài. Thoạt nhìn cũng không bị bệnh nặng lắm đâu."

Tạ Tây Hoa cười lạnh.

Trần Diệp bồi thêm, "Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì xin ngài cứ gọi tôi."

Tạ Tây Hoa quay đầu đi, không thèm để ý tới y.

Cút cút cút!

(Ba)

Sau khi tan sở về nhà, Tạ Tây Hoa dẫn mấy đồng nghiệp đi uống rượu. Trong suốt quá trình, Tạ Tây Hoa không ngừng chuốt say Trần Diệp, Trần Diệp uống nhiều đến mức ho khan. "Tôi không uống nổi nữa."

Tạ Tây Hoa hả hê trước bộ dáng chật vật của đối phương, tiếp tục rót rượu vào ly bất chấp sự phản đối của Trần Diệp. Trần Diệp uống nhiều đến mức hai mắt trợn ngược, nằm bất tỉnh trên bàn. Tạ Tây Hoa hí hửng sai người đưa Trần Diệp về nhà, sau đó vọt xe đến nơi hắn vui chơi tối hôm qua, tiếp tục chè chén cùng đám bạn.

Chiến chưa được nửa giờ, ai ngờ lại thấy Trần Diệp lù lù xuất hiện, y không nói gì, cũng không tức giận, chỉ nghiêm túc ghi chép sột soạt vào cuốn sổ nhỏ.

Tạ Tây Hoa lạnh lùng bảo. "Ông ấy là ông nội ruột của tôi, cậu cho rằng ông ấy sẽ đứng về phía tôi hay cậu?"

"Về phía tổng giám đốc."

"Nếu đã biết vậy, thì cậu khôn hồn hãy tập nhắm mắt làm ngơ đi. Nếu không tôi sẽ khiến cậu mỗi ngày bị đì đến sống không bằng chết đấy!"

Trần Diệp nói. "Chủ tịch sợ anh mắc bệnh AIDS."

Tạ Tây Hoa nghe vậy sắc mặt tái nhợt: "Ai bảo tôi bị AIDS? Là thằng nào đồn? Tôi mà dính bệnh thì nhất định đã lây cho cậu đầu tiên!"

Trần Diệp chỉnh lại mắt kính: "Cảm ơn tổng giám đốc đã có hứng thú... Nhưng tôi có phương châm là không lên giường với ông chủ."

Tạ Tây Hoa tức giận cười nói: "Cậu chủ động bò lên giường tôi cũng chả thèm, cái đấy chỉ cần dùng ống tiêm là dính."

Trần Diệp cúi đầu: "Ống tiêm sao... tổng giám đốc không cần phiền toái như vậy."
 

(Bốn)

Trợ lý mới như tường đồng vách sắt, không có chỗ hở nào để công phá, cuộc sống của Tạ Tây Hoa từ nay trở nên khổ cực muôn phần. Từ nhỏ đến lớn, dù cho là người thân hoặc bạn bè, không một ai dám xúc phạm hay làm trái ý hắn, chỉ có người trợ lý không sợ trời sợ đất này, mỗi khi phạm sai lầm đều bắt chẹt hắn không thương tiếc. Có thể thấy tên trợ lý này một lòng trung thành với ông nội, đối với hắn không hề có tí ti nể sợ nào.

Ông nội đã lớn tuổi, sớm muộn gì đây cũng sẽ là vùng trời của riêng hắn. Tên trợ lí này cũng quá thiển cận rồi, nếu thật sự đắc tội hắn, sau này còn mong có thể sống tốt sao?

Phiền phức thật, lòng tận tụy của tên này với ông nội hình như có hơi vượt quá lẽ thường.

Mấy ngày nay, từng nhất cử nhất động đều bị người dòm ngó, nên hắn bây giờ làm gì cũng cảm thấy vô vị. Tạ Tây Hòa lườm Trần Diệp bảo: "Chắc cậu là con người có đời sống buồn tẻ, không kẻ yêu không ai thương phải không? Ngày nào cũng kè kè bên tôi không thấy chán sao?"

"Không ai bảo công việc phải có lạc thú, cũng không thể vì công việc tẻ nhạt mà lơ là nghĩa vụ," Trần Diệp cúi đầu, tiếp tục ghi chú: "Huống chi, đôi khi nhìn thấy ngài tức giận muốn đánh người cũng có chút thú vị."

"Chờ đến khi cậu thật sự đắc tội tôi, xem ông nội tôi có còn lưu cậu lại hay không."

"Lưu lại tôi hay không cũng không sao, chỉ cần ngài không mắc bệnh bậy bạ, tôi vẫn xem như đã làm tròn bổn phận."

"Cậu đừng có mà ra vẻ khôn lỏi, tôi đã gặp quá nhiều tên sinh viên mới tập tễnh ra trường như cậu, tự cho mình là nhìn xa trông rộng, tưởng mình biết tất. Rốt cuộc chả làm nên trò trống gì."

"Tổng giám đốc nói chí phải... À, đêm qua ngài ở lại Phi Thiên chưa đầy 15 phút. Sau đó ngài đã đi đâu vậy?"

Má nó, hành tung bị người ta xói móc đến từng lỗ chân lông như vậy, còn có thể có hứng làm cái gì nữa.

"Về nhà ngủ! Làm cái gì cũng thấy vô vị, nên về nhà xem tin tức tài chính, theo dõi chương trình thế giới động vật, được chưa?"

 

(Năm)

Tối nọ, hắn có một buổi hẹn giao lưu với khách hàng. Sau khi gọi món xong, Tạ Tây Hoa định gọi bốn cô tới hầu hạ, Trần Diệp liền ngăn lại: "Khách hàng có nhu cầu, nhưng ngài thì không. Gọi hai người phục vụ để khách hàng vui là đủ rồi."

Cho nên lúc bàn chuyện làm ăn, xung quanh Tạ Tây Hoa lại đìu hiu không một mĩ nữ.

Tạ Tây Hoa tức giận nói: "Bên ngoài tôi cũng có danh tiếng, cậu làm vậy mặt mũi tôi để ở đâu?"

"Đợi đến khi ngài có bạn gái chính thức, cũng không cần phải tùy tiện chung đụng với người ngoài nữa."

Tạ Tây Hoa cười lạnh: "Đây chính là chủ ý của ông nội sao?"

"Dù ngài quen có là nam hay nữ, chỉ cần nghiêm túc, chủ tịch sẽ an tâm phần nào."

Tạ Tây Hoa tiếp tục mỉa mai: "Bất kể là nam hay nữ sao? Tôi cảm thấy cậu trông cũng khá được đấy. Lăn giường cùng tôi đi. Cậu không có bệnh gì chứ?"

"Không có, nhưng tôi cũng không định lang chạ cùng cấp trên của mình," Trần Diệp đẩy gọng kính lên. "Xin ngài hãy mau chóng tìm đối tượng kết giao. Sau khi từ chức, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lên giường cùng ngài."

Tạ Tây Hoa tức đến thở không ra hơi, thầm mắng: Cái tên cục mịch như cậu mà cũng đòi làm tiểu tam á? Tôi mới không thèm!

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top