Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11-15

 (Mười một)

Hai người đang trong chuyến đi công tác. Vừa vào khách sạn, Tạ Tây Hoa ném vali xuống, cởi ra áo vest: “Tối nay lịch trình thế nào?”

"Ăn cơm tối với quản lý Chu, sau đó bên ngài Phí có tổ chức một bữa tiệc xã giao. Khả năng cao sẽ có kha khá khách mời có máu mặt. Giám đốc nên đến dự một chuyến."

Tạ Tây Hoa kéo xuống cà vạt, cởi bỏ áo sơ mi rồi bước vào phòng tắm: “Được rồi, cậu về phòng tắm rửa trước đi.”

Tắm xong, Tạ Tây Hoa không tìm được dao cạo râu, hắn cầm thẻ phòng, không chút nghĩ ngợi mà bước thẳng vào phòng Trần Diệp. Cửa phòng vệ sinh đóng khít, Trần Diệp chắc là đang tắm, chiếc vali của y mở một nửa, bên trong là quần áo kèm dụng cụ vệ sinh.

Tạ Tây Hoa ngồi xổm xuống lục lọi, sau khi tìm được dao cạo của Trần Diệp, hắn đứng trước gương thong thả cạo râu.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Trần Diệp trần truồng bước ra ngoài.

Tạ Tây Hoa đứng đực ra như pho tượng.

Trần Diệp lúc này không đeo kính, cả người ướt sũng, đang nhắm mắt mò mẫm tìm chiếc khăn tắm treo ở cửa. Da dẻ y rất đẹp, vừa trắng vừa mịn. Tạ Tây Hoa luôn cho rằng kiểu tóc của Trần Diệp rất khó coi, nhưng bây giờ tóc ướt, nhìn không ra hình ra dạng, thế nhưng lại trông đẹp hẳn.

Khuôn mặt kia bỏ kính ra tuy không thể gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng lại mang theo vẻ khả ái, đáng yêu.

Trần Diệp vớ được khăn, quay trở về phòng tắm.

Tạ Tây Hoa đứng bất động hồi lâu, đặt dao cạo xuống rồi trở về phòng.

Hắn đã lâu không nghĩ tới chuyện này, nhưng hôm nay chả hiểu sao lại rục rịch. Tạ Tây Hoa nhắm mắt lại, đứng trong phòng tắm bám vào tường, tiến hành chiến dịch tự xử toàn diện và triệt để.

 

(Mười hai)

Suốt hôm đó, Tạ Tây Hoa cứ thất thần dùng bữa, không hề nghe lọt tai những gì Trần Diệp nói. Sau bữa tối, Trần Diệp chở hắn đến bữa tiệc của nhà họ Phi rồi dặn dò: “Tiệc của Phi gia tối nay, không tránh khỏi sẽ có nhiều người đến làm quen, Tổng giám đốc xin hãy kiềm chế bản thân.”

Tạ Tây Hoa vẫn im lặng.

Bước vào dinh thự họ Phi, Tạ Tây Hoa liền bước đến hàn huyên với gia chủ, cùng lúc đó, không ít người chủ động đến chào hỏi hắn.

Tạ Tây Hoa vốn đã quá quen với cảnh tượng này. Một người đàn ông anh tuấn tiêu sái như hắn, tự nhiên sẽ có nhiều ong bướm vây quanh.

Tạ Tây Hoa cũng không có ý xua đuổi họ, mặc cho những kẻ kia thân mật hai bên ôm lấy tay mình. Trần Diệp đứng ở cửa, nhìn thấy hắn như vậy mau chóng bắn qua một tin nhắn: "Đây chỉ là sự kiện xã giao thuần túy, mong Tổng giám đốc hãy tiết chế."

Tạ Tây Hoa phớt lờ y, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cô nàng nhà báo nọ. Trần Diệp lại gửi thêm một tin nhắn: "Tổng giám đốc, chỉ cần tôi ở đây, tối nay anh không được đưa người về khách sạn."

Tạ Tây Hoa trực tiếp tắt điện thoại.

Trần Diệp nhìn thấy Tạ Tây Hoa dẫn vị nhà báo kia rời khỏi tiền sảnh, y đành cắn môi bước theo sau.

Người phụ nữ đang ở trong nhà vệ sinh, còn Tạ Tây Hoa thì đứng cách cửa không xa, tay cầm ly rượu.

Trần Diệp tiến đến nói: "Tổng giám đốc, ngài biết rõ ông nội mình muốn gì. Nếu ngài cứ cố chấp như vậy, tôi chỉ có thể báo cáo với chủ tịch."

Tạ Tây Hoa cong môi: “Tôi hiện tại có nhu cầu, giờ cô nàng kia không được, vậy thì dùng cậu thay nhé?"

Tạ Tây Hoa bề ngoài có vẻ ngông ngạo khó thuần, nhưng thực chất lại là đứa cháo hiếu thảo, dù trước đây rất thích chơi đùa nhưng vì có sự hiện diện của ông nội, hắn cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân. 

Mấy tháng nay Tạ Tây Hoa đôi lúc sẽ cố tình gây rắc rối cho y, nhưng y chưa từng chứng kiến thái độ bất cần 'muốn tố cáo tôi thì cứ việc, tôi đếch quan tâm' như thế này.

Lấy chủ tịch để răn đe đã không còn hiệu quả, để xem y tính thế nào?

Tạ Tây Hoa cúi đầu, nhấp một ngụm rượu: "Giờ sao? Cậu có định làm không thì bảo?"
 
 

(Mười ba)

Trần Diệp im lặng đứng đó.

Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, nghe như có ai đang rửa tay sau khi trang điểm xong, ánh mắt Trần Diệp neo đậu tại cánh cửa không rời.

Một tốp người đi ngang qua.

Tạ Tây Hoa chăm chú nhìn Trần Diệp. Trần Diệp vẫn không nói gì.

Tạ Tây Hoa khịt mũi, khóe môi khẽ nhếch.

Cửa phòng tắm động đậy, chực mở ra, khi Tạ Tây Hoa biểu cảm lạnh lùng toan đứng lên, Trần Diệp mới đột nhiên nói: “Nếu tôi đồng ý ngủ với ngài, ngài sẽ nhẹ tay với tôi chứ?"

Tạ Tây Hoa lạnh lùng đáp: “Còn phải xem kỹ thuật của cậu tốt đến đâu, có chịu phối hợp hay không.”

"..."

"Ít nhất hãy đợi tới khi ta trở về khách sạn đã." Trần Diệp nói.

Tạ Tây Hoa nghe vậy liền kéo y ra khỏi phòng. Hắn dành thời gian hàn huyên thật lâu với gia chủ rồi mới mạn phép rời đi, đưa Trần Diệp lên xe. Tạ Tây Hoa nhịn lâu ngày đã sắp đạt đến cực hạn rồi, hắn tùy tiện rẽ vào một con đường nhỏ, dừng xe tại một nơi yên tĩnh và vắng vẻ.

Tạ Tây Hoa lập tức nhào đến, xé rách quần áo của người ngồi ghế sau.

"Chẳng phải bấy lâu nay ngài luôn chê tôi khó nhìn hay sao? Bây giờ cũng có thể cứng được?"

Tạ Tây Hoa luồn lưỡi vào miệng y, càn quét mọi ngóc ngách. Trần Diệp có thể cảm nhận được dục vọng hừng hực của đối phương, như dã thú muốn xông vào nuốt tươi con mồi. Bị cấm phóng túng chỉ mấy tháng, không ngờ hắn giờ lại biến thành bộ dạng này.

Hô hấp y trở nên khó nhọc.

Tạ Tây Hoa đầu lưỡi không ngừng oanh tạc khoang miệng người nọ: “Ngoại trừ phun ra mấy lời khiến tôi ngứa tiết, cái miệng này xem ra vẫn còn công dụng tốt."

Miệng Trần Diệp hoàn toàn bị chiếm cứ bởi người kia, không thể phát ra âm thanh, Tạ Tây Hoa xé áo y, vội vàng hôn y. Ngón tay hắn nhéo nhéo điểm đỏ trên ngực, khiến Trần Diệp nhịn không được phải cau mày rên rỉ.

Miệng của hai người thật lâu mới tách ra, nhưng sau một khắc lại quấn quýt lần nữa.

"Cậu tơ tưởng đến việc này bao lâu rồi?" Tạ Tây Hoa chất vấn.

"Không có."

Tạ Tây Hoa sắc mặt tối sầm: “Không có?”

"...Tôi ngủ với ngài chỉ vì có trách nhiệm với ông nội ngài mà thôi."

Tạ Tây Hoa nở một nụ cười tàn khốc, cởi cúc quần y: "Vậy sao? Ông ấy tín nhiệm cậu, giao phó đứa cháu trai duy nhất của mình cho cậu, thế mà cậu lại trơ tráo leo lên giường hắn ta. Cậu không cảm thấy hổ thẹn với ông ấy sao?" Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt ve dương vật cương cứng, trượt tới lỗ sau hơi ướt át của y: “Nhìn cậu đi. Còn mạnh miệng bảo không có hứng thú?"
 

(Mười bốn)

Trần Diệp trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu nhìn hắn: "Trước khi lên giường, giám đốc lúc nào cũng nói nhiều như vậy sao?"

Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, ngay tức khắc nâng mông Trần Diệp lên, kéo quần mình xuống. Tạ Tây Hoa nhẹ nhàng ấn ngón tay vào hậu huyệt của y. Khi cảm giác được eo và chân y khẽ run rẩy, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thương hại: "Đây là lần đầu tiên của cậu?"

Trần Diệp ôm cổ hắn, thấp giọng nói: "Ngài nói nhiều quá đó."

Tạ Tây Hoa ngực lại dâng lên lửa giận, mạnh bạo hôn lên môi y lần nữa, lưỡi hai người quấn quyện lấy nhau, hắn nhắm mắt bảo: “Định nhẹ nhàng với cậu một chút, nhưng tôi đoán là cậu cũng kinh nghiệm đầy mình rồi nhỉ."

Vừa nói, hắn vừa nhấc mông Trần Diệp lên, ấn bộ phận to lớn của mình vào lỗ nhỏ, từ từ chen vào. Chân của Trần Diệp run lên vì đau, y cắn môi, miệng bật ra tiếng rên rỉ khẽ khàng. Tạ Tây Hoa đút lưỡi vào khoang miệng y lần nữa, Trần Diệp liền dùng sức cắn lưỡi hắn, nhưng dương vật của hắn không những không rút ra, mà đòn tiến công càng dữ dội hơn.

Dương vật cọ sát vách thịt bên trong, ngày càng căng cứng và nóng rực, Tạ Tây Hoa đè lên người y, cả người run lên vì khoái cảm. Trần Diệp đắc ý, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tổng giám đốc… quả nhiên là cao thủ tình trường, dù làm Ngưu lang cũng không sợ thiếu thịt ăn."

Tạ Tây Hoa tức giận lật người y lại, buộc y ngồi lên đùi mình: "Tự mình di chuyển, cho tới khi tôi bắn thì thôi. Làm không được thì một tháng cậu đừng mơ xuống giường."


 (Mười lăm)

Trần Diệp khó nhọc di chuyển lên xuống, Tạ Tây Hoa sau một lúc kiên nhẫn cũng bị rút cạn, ghì lấy eo y ngăn y động đậy. Sau đó hắn nhấc chân y lên, dùng sức đâm vào. Trần Diệp cắn môi im lặng chịu đựng, Tạ Tây Hoa thấy vậy lại cảm thấy có chút không nỡ: "Mở miệng cầu xin tôi đi, tôi sẽ nhẹ tay hơn."

Đôi chân của Trần Diệp không khỏi run rẩy: "... Đây là phương châm làm tình của ngài ư? Dịu dàng, chậm rãi, tỉ mẩn?"

Tạ Tây Hoa nở nụ cười độc địa, ấn người Trần Diệp xuống ghế khiến y quay lưng về phía hắn, hắn nâng mông y lên rồi tiếp tục xâm nhập. Hắn duỗi thẳng eo mình, tét vào mông Trần Diệp thật mạnh, khiến y phát ra tràng âm thanh đứt quãng. Dương vật của người đàn ông nay đã chạm đến điểm sâu nhất, cảm giác tê dại khiến Trần Diệp run lẩy bẩy, chẳng mấy chốc y đạt tới giới hạn mà xuất tinh.

Tạ Tây Hoa lúc này đã giận ngút trời, hắn lái xe về khách sạn, ném Trần Diệp lên giường, xé xuyên y không thương tiếc. Trần Diệp cũng bị bắt nạt đến hai mắt đỏ hoe, Tạ Tây Hoa có chút không đành lòng, nhưng cũng kích động muốn dừng chả được: “Vậy giờ muốn cái nào, dịu dàng, chậm rãi hay tỉ mẩn?”

Trần Diệp không đáp.

Tạ Tây Hoa đưa lưỡi vào trong miệng y, thèm khát mút mát. Đối phương bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, không phun ra những lời khiến hắn bực tức, chẳng phải rất đáng yêu hay sao? Xứng đáng được thưởng một nụ hôn dịu dàng.

Nói ra những lời tốt đẹp khó đến vậy ư?

“Tổng giám đốc…”

"Cái gì?"

Trần Diệp hai chân quấn chặt eo hắn, ý thức có chút mơ hồ: “Ngài đã từng thích ai chưa?”

"Chưa từng."

"Chưa từng sao?"

"…Ừm."

"Vậy thì tốt," Cả thân thể Trần Diệp bị người tùy ý đưa đẩy, không ngừng run lên bần bật, viền mắt y nổi lên tầng hơi nước, "Tốt nhất sau này ngài đừng bao giờ thích ai, bởi lẽ...cảm giác rất khó chịu."

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top