Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26-30

(Hai mươi sáu)

Ông nội Tạ Tây Hoa làm vậy cũng có lí do riêng: "Cháu ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, tuy vật chất đầy đủ nhưng nó giống như bèo tấm không rễ, khi không có ta ở bên cạnh, sẽ chẳng ai trông nom nó. Bạn bè nó tuy nhiều nhưng không có lấy một người đáng tin cậy, vì sợ làm mất lòng nên cũng không ai dám quản nó. Ta biết con không lo sẽ xúc phạm nó, nên việc này đành phải giao cho con vậy."

Trần Diệp sợ hãi.

Trên thực tế, y gặp Tạ Tây Hoa tổng cộng không quá ba lần, hai lần đầu tiên là trong căn phòng nhỏ của quán bar, ánh sáng nơi đó hiu hắt, bọn họ lại đang say rượu nên có lẽ cũng không ai để ý bộ dáng người phục vụ bình thường như y.

Lần cuối cùng, mặc dù khi ấy ngồi cạnh Tạ Tây Hoa, nhưng Tạ Tây Hoa từ đầu đến cuối không hề nhìn kĩ y. Chưa kể, theo trí nhớ của y, lúc đó y cũng chẳng nhớ nổi những người khác trông như thế nào, thậm chí ấn tượng về sắc mặt Tạ Tây Hoa lúc ấy cũng rất mơ hồ. Thời điểm bọn họ làm ra hành vi càn rỡ trong hẻm, trời tối đến mức chỉ nhìn thấy mang máng bóng người, chưa kể lúc đó cả hai đều say túy lúy, mọi hành động đều dựa trên cảm tính.

Bây giờ đã bốn năm trôi qua, nếu không phải ký ức về Tạ Tây Hoa từ nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy của y, thì đối với kẻ mà y chỉ gặp thoáng qua ba lần, có lẽ y cũng đã quên sạch.

Trần Diệp nói: "Con có thể trông chừng anh ấy... nhưng chắc chắn anh ấy sẽ coi con như kẻ thù. Sau này muốn gia nhập công ty có thể sẽ khó khăn."

Ông nội Tạ Tây Hoa trấn an: "Tạm thời con không cần nghĩ nhiều như vậy."

Trần Diệp nói thêm: "Anh ấy đã từng giúp đỡ con lúc còn nhỏ. Nếu anh ấy biết con là ai, chắc chắn sẽ dựa vào đó để thoái thác. Lúc ấy con cũng sẽ rất khó xử."

"Thôi được rồi, ta tạm thời sẽ sai người chỉnh sửa danh tính của con, để nó không phát hiện ra."

Trần Diệp sau đó rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định đổi kiểu tóc sang phong cách mộc mạc hơn, đeo lên cặp kính dày cộm. Như dự tính, vào ngày ông nội Tạ Tây Hoa ra nước ngoài, Tạ Tây Hoa đêm đó ra ngoài rượu chè đến say khướt, y tới đón Tạ Tây Hoa về nhà.

Sáng hôm sau, Trần Diệp ngồi trên ghế sofa, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, chờ đợi cơn giông bão chực tới. Tạ Tây Hoa dù có đối phó y, ức hiếp y như thế nào, y vẫn không sợ. Y chỉ sợ một điều duy nhất.

Tạ Tây Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, đầu tóc rối bù. Hắn liếc nhìn Trần Diệp, giận dữ chất vấn: "Cậu là ai?"

Trần Diệp cúi đầu, mở máy tính lên.

Đúng như dự đoán, hắn đã quên sạch mọi thứ về y.

 
 

(Hai mươi bảy)

Trần Diệp bày ra tư thế nửa quỳ trên giường, Tạ Tây Hoa nhấc một chân của y lên, dương vật không ngừng tiến nhập. Tạ Tây Hoa thấy y bặm chặt môi, sắc mặt tái nhợt nên hỏi: "Có muốn dừng lại một lát không?"

Giọng nói của Trần Diệp có chút ấm ức: "Nếu bây giờ không cho ngài bắn, chẳng phải lát nữa lại càng giày vò tôi sao?"

Tạ Tây Hoa vốn đang cảm thấy có chút áy náy, nghe đến lời này sắc mặt liền trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Cậu cũng biết điều đấy, nếu không muốn tôi biến thành cầm thú thì hãy để tôi làm cho thỏa."

Vừa nói, hắn vừa lật Trần Diệp lại, thúc vào một cú thật mạnh để trấn áp y. Trần Diệp run rẩy đến mức bấu chặt chăn, Tạ Tây Hoa đè người y xuống, hôn môi y thật sâu.

Đâm rút hồi lâu, cuối cùng Tạ Tây Hoa cũng bắn.

Trần Diệp xoay người ngồi dậy. Tạ Tây Hoa thầm nghĩ, cậu bị tôi làm cả đêm, bây giờ xuống giường không sợ té dập mặt à? Vừa định vươn tay giúp đỡ, Trần Diệp lại nói: "Đáng lẽ ra hôm nay phải trả phòng, nhưng bây giờ đã là 2 giờ chiều, lại phải tốn thêm một ngày phí. Sau này tổng giám đốc làm những loại chuyện thế này cũng phải biết tiết chế lại một chút."

Tạ Tây Hoa không nói gì.

Ông nội không biết tìm được trợ lý ăn gan hùm mật gấu như vậy ở đâu, phải trái rạch ròi, sai một chút là không ngần ngại chỉnh đốn hắn.

Tạ Tây Hoa ôm eo y: "Ừm... nếu công ty hôm nay có mở đợt kiểm kê quỹ, tôi sẽ bảo là bị trợ lý mê hoặc đến mức không xuống giường được."

Trần Diệp lạnh lùng nhìn hắn.

Tạ Tây Hoa cười nhẹ bảo: "Mặc quần áo vào đi, ngoan ngoãn nghe lời nào, đừng làm tôi mất hứng nữa, lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn trưa nha."


  
(Hai mươi tám)

"Sao lại đi về hướng Tây? Cậu rẽ sai đường rồi." Tạ Tây Hoa chỉ vào con đường chính phía Tây: "Nhà hàng nằm ở bên kia mà."

Trần Diệp cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: "Chúng ta có việc gấp cần xử lí, xin lỗi tổng giám đốc. Lát nữa hẵng quay lại ăn cơm trưa nhé."

Càng ngày càng cách xa nhà hàng, Tạ Tây Hoa chán nản ngậm miệng. Ban đầu hắn còn có ý đưa y đi ăn tối, thế mà người này lại dám từ chối hắn. Lâu lắm rồi hắn mới có hứng thú làm ba cái chuyện như vậy, lại bị đối phương tạt thẳng một gáo nước lạnh.

Trần Diệp từ trong ngăn xe lấy ra một túi bánh mì qua đêm: "Nếu tổng giám đốc đói bụng, ngài ăn cái này lót dạ trước đi, lát nữa ta sẽ ra ngoài ăn tối."

Tạ Tây Hoa nheo mắt nhìn túi nhựa. Cái này mà cũng ăn được sao?

Chỉ biết làm hắn bực tức!

Về đến nhà, Trần Diệp đi tắm trước. Y đi công tác hai ngày, có rất nhiều điều cần tổng kết và báo cáo tại cuộc họp ngày mai. Y uống một ít nước, ăn bánh mì mà Tạ Tây Hoa không chịu ăn rồi chăm chú ngồi viết báo cáo trong phòng.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Trần Diệp cố gắng trấn tĩnh, bước đến mở cửa: "Tổng giám đốc?"

Tạ Tây Hoa đứng ở cửa, trong tay bưng ly sữa nóng, nhìn như đang kiềm chế cảm xúc: "Cả ngày cậu chưa ăn gì, uống chút sữa đi."

"Không cần, tổng giám đốc uống đi. Nếu tôi muốn uống sẽ tự rót."

Tạ Tây Hoa cảm thấy khó chịu. Chẳng phải chỉ là ly sữa thôi sao, Trần Diệp cũng không thèm nhận.

Tối qua hắn lăn lộn y lâu như vậy, đây chắc hẳn là lần đầu tiên của Trần Diệp, nên nơi đó của y chắc chắn rất khó chịu. Cảm thấy có chút đau lòng nhưng không dám nói gì, Tạ Tây Hoa nhìn vào máy tính: "Đang chuẩn bị văn kiện cho cuộc họp à?"

"Ừm."

"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ hoãn cuộc họp lại hai ngày."

Trần Diệp lắc đầu nói: "Không cần đâu, tranh thủ một chút sẽ hoàn thành ngay, bây giờ thông báo cũng đã muộn, lại còn khiến cấp dưới cho rằng tổng giám đốc làm việc tùy tiện."

Tạ Tây Hoa muốn sờ mặt y, lại sợ bị y phũ phàng, đành cúi đầu đặt sữa lên bàn nói: "Cậu muốn sao cũng được, lỡ mà bị bệnh thì cũng chẳng liên quan gì tôi."

Hắn quay phắt người bước ra ngoài, Trần Diệp khép cửa lại sau lưng hắn.

Tạ Tây Hoa dừng ở cửa, bất động thanh sắc.

Từ nhỏ tới lớn, hắn có bao giờ ăn nói nhún nhường như thế với ai đâu chứ.
 

  
(Hai mươi chín)

Cuộc họp chính thức bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, Trần Diệp và Tạ Tây Hoa đến công ty lúc 8 giờ, Trần Diệp photo tài liệu, đặt từng văn kiện lên bàn dài hội trường.

Sau khi cuộc họp bắt đầu, Tạ Tây Hoa cùng các phòng ban thảo luận vấn đề, khi cấp dưới báo cáo công việc, Tạ Tây Hoa liếc nhìn về phía Trần Diệp, phát hiện sắc mặt y càng ngày càng đỏ, cúi đầu trông rất bất thường. Hắn nhìn lại lần nữa, thấy Trần Diệp đầu càng cúi rũ, Tạ Tây Hoa đợi cho tới giờ nghỉ giải lao, thông báo: "Mọi người tạm ngưng mười lăm phút." Sau đó, hắn hướng Trần Diệp gọi: "Tôi có chuyện muốn bàn với cậu, đi cùng tôi."

Vừa vào cửa văn phòng, Tạ Tây Hoa liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Trần Diệp cúi đầu.

Thấy Trần Diệp đứng mà còn không vững, hắn liền nắm lấy cánh tay đối phương. Tạ Tây Hoa sờ lên trán nóng hổi của y, kéo y về phía mình, Trần Diệp choáng váng, cứ thế mà ngã nhào vào ngực hắn. Tạ Tây Hoa lần đầu nhìn thấy bộ dáng yếu mềm như vậy của đối phương, giọng cũng trở nên dịu dàng ân cần hơn hẳn: "Cậu phát sốt rồi."

Trần Diệp không nói gì, chỉ khép chặt mắt lại.

Tạ Tây Hoa ôm y ngồi lên đùi mình, dùng tay vuốt ve trán y: "Không thoải mái sao?"

Trần Diệp không đáp, y muốn rời đi nhưng lại không còn sức lực, thân thể không tự chủ áp vào hắn, môi lướt qua cổ Tạ Tây Hoa. Tạ Tây Hoa lòng rung rinh, kéo mặt Trần Diệp ra xa, nhẹ giọng nói: "Tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi."

"Ừm......"

Tạ Tây Hoa đỡ lấy y, trực tiếp đưa y đi thang máy riêng, xuống bãi đậu xe tầng dưới.

Sau khi thắt dây an toàn cho y và lái xe ra khỏi công ty, Tạ Tây Hoa gọi một trợ lý khác: "Thông báo cho tất cả các bộ phận, thời gian họp sẽ hoãn lại hai tiếng, 2 giờ chiều bắt đầu."

Về đến nhà, Tạ Tây Hoa đặt Trần Diệp lên giường. Trần Diệp không còn tỉnh táo nữa: "Tôi khó chịu..."

Lòng Tạ Tây Hoa hóa thành vũng nước: "Để tôi đi gọi bác sĩ."

Môi Trần Diệp bỗng áp vào môi hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng hắn. Tạ Tây Hoa trong lòng rung động, kiên nhẫn nói: "Cậu hiện tại đang bị bệnh đấy, chờ cậu khỏe lại hẵng..."

Khóe mắt Trần Diệp ươn ướt, y ôm chặt cổ Tạ Tây Hoa, kéo mở cổ áo hắn, "Tôi khó chịu..."

Nói là khó chịu, nhưng y cũng không biết mình khó chịu ở đâu, cơ thể hay trái tim.

Tạ Tây Hoa thật sự hết cách với Trần Diệp rồi, liền đè y hôn thật sâu: "Cậu yên tĩnh cái coi, tôi không kiềm chế được bây giờ." Trần Diệp không biết có nghe thấy hay không, nhưng y lại trở nên kích động hẳn, mở rộng hai chân, không ngừng cọ xát vào hạ bộ hắn. Tạ Tây Hoa trong lòng mắng một câu, cởi thắt lưng của y ra: "Bây giờ tôi mần cậu, cậu không đau sao?"

Trần Diệp không nói lời nào, y nắm lấy tay Tạ Tây Hoa, di chuyển nó đến hậu huyệt mình, khàn giọng nói: "Làm tôi...làm tôi đi mà."

Tạ Tây Hoa đút ngón tay vào hậu huyệt của y, hô hấp trở nên dồn dập: "Tên hồ ly tinh này."
    

  

(Ba mươi)

Quần áo của Trần Diệp hỗn độn mở toang. Rèm cửa hiện đóng khít, tuy là ban ngày nhưng bên trong tối om, Tạ Tây Hoa mở ra hai chân y, làn da trắng nhợt trên ga trải giường tối màu tạo nên sắc tương phản rõ rệt, hắn thấy phía dưới mình ngày càng nóng hừng hực.

Tạ Tây Hoa đưa hai ngón tay vào, chọc ngoáy.

Trần Diệp rên rỉ một tiếng, ngón tay Tạ Tây Hoa tiếp tục tiến vào càng sâu, khiến hai chân y khẽ run lên, cảm thấy ngứa ran khôn cùng.

Tạ Tây Hoa rút ngón tay ra, sờ vào huyệt đạo sưng tấy, nuối tiếc bảo: "Tối qua làm hơi quá trớn, hôm nay thôi bỏ đi, đợi cậu nghỉ ngơi cho khỏe một chút--"

Trần Diệp nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, hai tay vuốt ve dương vật vốn đã cứng như mỏ hàn của Tạ Tây Hoa, dẫn dắt vào hậu huyệt mình, trong giọng nói y có chút làm nũng: "Cho tôi đi, tôi muốn ngài...Làm tôi đi mà...."

Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, không tự chủ mà ấn thứ cương cứng của mình vào cái lỗ nhỏ kia, từ từ tiến vào.

Sau khi đã ở bên trong, hắn vẫn không nhúc nhích, Trần Diệp dường như rất khó chịu, khóc lóc ôm lấy cổ hắn, còn hai chân thì quấn chặt lấy eo hắn: "Chạm vào tôi đi, muốn ngài chịch tôi, xin ngài mà..."

Tạ Tây Hoa thế là quẳng đi toàn bộ lí trí, giơ chân y lên, đụ y thật tàn bạo.

Trần Diệp giữa chừng thì ngất đi, nhưng Tạ Tây Hoa đã chẳng thể ngừng lại nữa, tiếp tục thúc vào y cho đến khi xuất tinh.

Sau đó, hắn bấm số gọi cho một người bạn bác sĩ với vẻ mặt khó chịu.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top