Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41-45


(Bốn mươi mốt)

Trần Diệp cúi đầu, mặc quần áo vào. Tạ Tây Hoa cong môi, rút khăn giấy trên bàn lau tay. Trần Diệp im lặng, hắn cũng không tìm được lời để nói. Từ trước đến nay hắn chưa từng rung động với bất kỳ ai, hiện tại mới biết, đối với một người tình cảm càng sâu đậm, càng khó có thể diễn đạt bằng ngôn từ.

Trần Diệp nhìn điện thoại hồi lâu mới lên tiếng: "Anh có muốn về nhà không? Đã 9 giờ rưỡi rồi, em muốn đón chương trình kênh pháp luật."

Tạ Tây Hoa đứng lên, nắm tay y: "Ừm, đi thôi."

Hai người sánh vai rời khỏi quán bar nhỏ, Tạ Tây Hoa đánh mắt sang cửa hàng bên cạnh: "Mua chút pizza với bia về nhà đi, anh đói bụng quá."

Lần này đến phiên bụng Trần Diệp kêu lên ọt ọt. Hai người đi mua đồ ăn khuya rồi về nhà. Tạ Tây Hoa bật TV, nằm ườn trên ghế sô pha, sau đó kéo Trần Diệp lại, ôm y vào lòng: "Đêm nào cũng xem cái này, chán òm."

"Anh chẳng phải suốt ngày cũng chỉ xem thế giới động vật sao? Có hơn gì em đâu?" Y cầm một miếng pizza, đút đến miệng Tạ Tây Hoa.

"Ít nhất có thể học được cách giao phối." Tạ Tây Hoa cục cựa người, tìm một tư thế thoải mái hơn để ôm y, "Muốn không? Để anh thị phạm kiến thức cho em nhé."

   
 

(Bốn mươi hai)

Tạ Tây Hoa nhìn đồng hồ, cười gằng.

"Tạ tổng, hai người này có chỗ nào không thuận mắt ngài sao?" Người phụ nữ ngoài bốn mươi cười lấy lòng, "Hai cậu trai này đều là nhân viên hot nhất chỗ chúng tôi đấy. Tạ tổng cảm thấy thế nào?"

"... chưa đủ quê mùa."

"Chưa đủ quê mùa?" Người phụ nữ sống trên đời mấy chục năm rồi, đã từng nghe vô vàn lí do khác nhau, thế mà hôm nay mới nghe có người dùng cái cớ "chưa đủ quê mùa".

Tạ Tây Hoa liền xem đồng hồ đeo tay của chính mình: "Phải, chưa đủ cục mịch."

Vừa rồi hắn về nhà, cãi nhau một trận um tỏi với Trần Diệp. Hắn vốn muốn đưa Trần Diệp đi chơi bắn súng, nhưng Trần Diệp một hai bắt hắn ở nhà xử lí công việc, còn mang theo một đống văn kiện về nhà, bảo đây là mệnh lệnh của ông nội, muốn hắn làm quen với nội bộ công ty.

Đọc tài liệu một lát, Tạ Tây Hoa đã chán đến tận cổ, hắn muốn thân mật với Trần Diệp một phen, y lại không chịu, thế là hắn dỗi, bỏ chạy ra ngoài.

Đến giờ mà người kia vẫn còn chưa đuổi theo hắn? Bộ không sợ tối nay bị làm chết trên giường hay sao? Sắc mặt Tạ Tây Hoa xám xịt.

Người phụ nữ bối rối chẳng biết làm sao, vội vàng thúc giục hai cậu trai vào trong thay đồ, một lát sau hai người kia quay lại, một người mặc chiếc áo sơ mi lỗi thời không có gì nổi bật, người còn lại mặc một chiếc quần jean rách nửa vời. Người phụ nữ ngập ngừng thăm dò: "Tạ tổng, thế này đã đủ quê mùa chưa ạ?"

Tạ Tây Hoa trầm mặc một lát: "Tôi muốn cái kiểu quê mùa một cách chân chất kìa."

...Quê mùa một cách chân chất. Đây là cái yêu cầu gì vậy, bà sống lâu như vậy rồi, cũng chưa hề nghe qua cái style gọi là 'quê mùa một cách chân chất'.

Đã gần 11 giờ rưỡi, Trần Diệp vẫn chưa vác mặt đến tìm hắn. Hắn bức bối muốn chết rồi!

Đột nhiên cửa mở, một người đàn ông cao gầy đeo kính từ bên ngoài bước vào, Tạ Tây Hoa vừa nhìn thấy y ngay lập tức quay mặt đi, giả bộ làm ngơ. Trần Diệp bước đến trước mặt hắn, liếc nhìn hai cậu thanh niên ăn mặc kỳ quái, mặt không biểu cảm bảo: "Tổng giám đốc, giờ đã muộn rồi, xin mời ngài về nhà."

Tạ Tây Hoa ngẩng đầu liếc xéo y một cái: "Cậu tới đây làm gì? Tôi về nhà hay không liên quan gì cậu? Về nhà cũng đâu có ai thèm chăm lo cho nhu cầu hạnh phúc của tôi."

Trần Diệp lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

"Còn nữa, suốt ngày cứ bắt tôi làm tăng ca mà tiền thưởng thì chẳng thấy đâu."

Đó là công ty của hắn kia mà! Trần Diệp là người dưới trướng của hắn, có người nào làm công ăn lương lại phải trả ngược lại lương cho sếp hay không?


 

(Bốn mươi ba)

Y cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.

Tạ Tây Hoa ném y lên giường, lột sạch quần áo y. Trần Diệp nhắm mắt lại nói: "Lão chủ tịch muốn tổng giám đốc am hiểu công việc kinh doanh của công ty, tất cả chỉ vì muốn tốt cho tổng giám đốc, xin ngài đừng lãng phí thời gian chơi bời nữa."

Cái gì cũng dám nói ra, ở trước mặt hắn chưa từng ngần ngại mở miệng giáo huấn.

Tạ Tây Hoa banh rộng hai chân y, bôi chút dầu bôi trơn rồi thọc vào lỗ huyệt: "Vậy em làm cho anh thoải mái đi, anh sẽ ngoan ngoãn vâng lời ông nội."

Khi hắn tiến vào, hô hấp cả hai người trở nên đứt đoạn, Trần Diệp phát ra tràng rên rỉ khẽ khàng trước lực đẩy đưa của đối phương, y đáp lại hắn, từng chữ ngắt quãng: "Nắm bắt nghiệp vụ công ty là trách nhiệm của tổng giám đốc, nếu không sau này sẽ dễ bị người lừa kẻ gạt."

"Em muốn tốt cho anh phải không?" Tạ Tây Hoa duỗi thẳng eo, đâm thật sâu, "Nếu thực sự muốn tốt cho anh thì chủ động ôm anh đi, xin anh mần em, anh sẽ mần em tới khi nào thỏa mãn thì thôi, thỏa mãn rồi thì sẽ có hứng làm việc."

Không hiểu nổi, đây dù gì cũng là vì lợi ích của hắn, thế sao y phải tốn công thỏa hiệp mọi yêu cầu của hắn thế này.

Tâm tư lại phiêu dạt.

Cha mẹ của Tạ Tây Hoa qua đời khi hắn còn nhỏ, ông nội hắn lại bận rộn sự vụ công ty nên cũng không có thời gian quan tâm đến hắn. Dù xung quanh hắn có rất nhiều bạn bè thân thích, nhưng hầu hết đều mang ý đồ riêng, mà cũng chẳng ai dám đắc tội hắn. Từ khi còn nhỏ, chưa từng có ai quản thúc hắn, hướng hắn đi đúng đường.

Tạ Tây Hoa cúi đầu nhìn y, cắn môi: "Đang suy nghĩ cái gì? Giờ đang ở trên giường mà còn dám phân tâm?"

A, đau.

Trần Diệp thấp giọng nói: "Nhớ nơi dưới của anh."

Tạ Tây Hoa cứng đờ: "Em vừa nói gì?"

Trần Diệp đỏ mặt, sửa lời: "Tối nay tổng giám đốc không chịu làm việc gì cả, lãng phí quá nhiều thời gian..."

Tạ Tây Hoa thúc vào thật mạnh, eo và bụng của Trần Diệp run lên, khiến y bật nghẹn.

"Được rồi, vậy nghe lời em, anh đi làm việc đây." Tạ Tây Hoa trầm ngâm một lát, lập tức rút lui.

Trần Diệp nhịn không được nhấc mông lên, hậu huyệt quyến luyến ấn vào cự vật của hắn.

"Đừng đi mà."

"Vậy giờ em muốn thế nào?" Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, nơi kia trướng đến phát đau, khiến hắn cảm thấy khó chịu muốn chết.

Trần Diệp im lặng một lát, ôm lấy eo Tạ Tây Hoa, cúi đầu mút vào dương vật của hắn, từng chút từng chút một.

"Muốn làm?" Tạ Tây Hoa nói.

Trần Diệp gật đầu, gò má đỏ bừng.

Tạ Tây Hoa đè y xuống, banh hai chân y rộng nhất có thể, khiến cảnh xuân lồ lộ trước mắt, hắn khàn giọng nói: "Lẽ ra bây giờ có hứng làm việc, nhưng nếu em thèm khát đến thế thì chiều em vậy."

 


(Bốn mươi bốn)

Khi Trần Diệp mở mắt ra, trời đã hửng sáng. Y từ khi còn bé đã hình thành thói quen dậy sớm, cho dù đêm qua có kiệt quệ đến mức nào thì y vẫn có thể tỉnh giấc trước 7 giờ sáng.

Tạ Tây Hoa còn đang ngủ say, ngực để trần. Bên cạnh hắn, laptop đang mở, xung quanh rải rác tài liệu. Trần Diệp nhặt lên xem thử, đều là văn kiện trong công ty.

Thì ra đêm qua sau khi y ngủ quên, Tạ Tây Hoa đã ngồi nghiên cứu văn kiện.

Tạ Tây Hoa vòng tay qua eo y, giọng dày đặc cơn ngái ngủ: "Dậy sớm thế? Ngủ thêm một lát đi."

Trần Diệp nép mình vào lồng ngực hắn. Những ngày gần đây tựa như mật trộn với đường, mộng tưởng tựa như xa vời nay trở thành sự thật, khiến y không khỏi cảm thấy khó tin, ân ẩn trong lòng là cảm giác bất an.

Tạ Tây Hoa kì thực không biết y thích hắn đến nhường nào, cũng bởi vì quá thích nên mới không có gì lo sợ, bất luận là lỗi lầm gì y đều không ngần ngại chỉ ra.

Tạ Tây Hoa ấn môi vào hõm cổ của y, tay ghì thắt lưng y: "Tối qua được người hầu hạ rất tốt, cảm giác rất sung sướng, rất mãn nguyện."

"..."

Tạ Tây Hoa khóe môi nhếch lên: "Lần đầu gặp nhau, em đã là con hồ ly tinh thích dụ người rồi."

Trần Diệp không biết hình tượng mình đã trở nên bết bát như thế từ lúc nào, y ngồi dậy nói: "Đã đến giờ đi làm, tổng giám đốc phải dậy thôi."

Tạ Tây Hoa đặt một nụ hôn lên vai y: "Hôm nay anh chở em đi làm tóc, đừng quên tháo kính ra, tối nay ta đi dự tiệc."

 

(Bốn mươi lăm)

Tạ Tây Hoa dùng ngón tay ra hiệu cho y quay một vòng, ngắm nhìn đối phương trong bộ vest được cắt may khéo léo, chất lượng thượng hạng, hắn quay đầu nói với trợ lí cửa hàng: "Lấy bộ này."

Bộ âu phục khiến vòng eo của y trông vô cùng thon gọn, khiến hắn dấy lên ham muốn ôm trọn trong vòng tay.

Trong thâm tâm, hắn không muốn Trần Diệp ăn mặc như thế này, y bây giờ đã thay đổi kiểu tóc, khi tháo cặp kính ra, khoác lên bộ trang phục này, vẻ ngoài của y có thể xem như ngang hàng với những nam phục vụ hot nhất hắn từng gặp qua.

Trong giới của họ, trợ lý đồng nghĩa với tình nhân, bất kể nam hay nữ. Hắn biết rõ, khi kẻ khác nhìn vào y sẽ nảy sinh những ý tưởng quá phận, bộ dạng này của y chỉ có thể cho một mình hắn chiêm ngưỡng mà thôi.

Trợ lí cửa hàng lập tức mỉm cười nói: "Vâng ạ, để tôi đóng gói bộ mới cho ngài."

Trần Diệp nhìn nhãn giá trên tay áo, nhỏ giọng nói: "Bộ này giá mười lăm nghìn."

Tạ Tây Hoa không mấy để ý. "Ừm".

Trợ lí cửa hàng rời đi.

"Em đi thay đồ đây." Trần Diệp cởi nút áo trước ngực rồi bước vào phòng thay đồ, y chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, phát giác ra có người đang theo sau y. Trần Diệp quay đầu, thấy cửa phòng thay đồ đã khép lại, Tạ Tây Hoa hai tay đút trong túi quần, dựa vào tường, nhàn nhã nhìn y: "Cởi cho anh xem."

"..."

Vốn dĩ chỉ là thay đồ bình thường, bây giờ lại khiến y lâm vào cảnh quẫn bách.

Y cởi ra nút áo sơ mi trắng, để lộ khuôn ngực trắng nõn.

Tạ Tây Hoa ánh mắt cố định trên người y, thu vào từng tấc da tấc thịt khiến y ngứa ran. Dưới ánh nhìn oanh tạc kia, Trần Diệp cảm thấy hết sức khó chịu, mặt nóng bừng, ngoảnh đầu đi: "Đừng nhìn."

"Sao lại không cho nhìn?"

Bỗng chốc, Trần Diệp dấn tới, kích động hôn lên môi hắn.

Tạ Tây Hoa không hề nhúc nhích, hai tay đút trong túi quần, thấp giọng nói: "Muốn sao?"

Trần Diệp chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Lúc đầu y không muốn, nhưng bây giờ bị hắn nhìn đến cứng luôn rồi.

Tạ Tây Hoa chậm rãi quay mặt đi: "Đây là nơi công cộng, đừng có giở trò quyến rũ anh nữa, chờ tối nay về nhà anh sẽ cho em ăn đủ, để em nhớ rõ cảm giác bức bối lúc này là thế nào."

Thấy Trần Diệp trầm mặc, Tạ Tây Hoa bèn thì thầm vào tai y: "Bây giờ cùng anh dự tiệc, chỉ cần em quên một phút, anh liền nhắc nhở em ngay."

Tên này...rốt cuộc trong đầu toàn chứa thứ gì thế này?

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top