Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Việc này có chút khi dễ người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Hạ

Thời tiết trong lành, lại không có gió, rất thích hợp phơi nắng.

Thúy Châu đẩy Hạ Văn Chương, ở trong hoa viên rục rịch, đồng thời nói về tình hình trong phủ với Vu Hàn Chu.

"Chúng ta ở trong phủ tương đối lớn, người phục vụ lại không nhiều, nếu như nãi nãi thích thanh tĩnh, núi giả bên kia, hồ nước bên kia, còn có hoa vườn bên này, đều có thể đến để tiêu khiển thời gian. Nếu như nãi nãi thích náo nhiệt, cứ việc phân phó, các nô tì nhất định kêu bà nội thật cao hứng...(?)"

Đại khái nói xong cấu tạo trong phủ, còn nói: "Đại gia thân thể không phải rất tốt, quy củ ở Trường Thanh viện chúng ta lại không nghiêm, nãi nãi cũng không cần thiết lo lắng, có việc gì cứ việc phân phó các nô tì sẽ tốt."

Ngay sau đó đem việc sinh hoạt thường ngày của Hạ Văn Chương, bao lâu thì rời giường, bao lâu thì ngủ trưa, bao lâu thì đi ngủ, một ngày mấy bữa ăn, mỗi bữa ăn món gì, phối hợp thuốc gì nước phụ trợ, từng chút một nói vô cùng kỹ càng.

Vu Hàn Chu đã sớm cảm thấy nàng ấy khôn khéo già dặn, tính tình lại trầm ổn, bây giờ nghe, giống như là tổng quản nha hoàn bên người Hạ Văn Chương.

Nghĩ đến chuyện buổi sáng dậy trễ, nàng gật gật đầu, nói: "Ta đã biết. Hôm nay chậm trễ, suýt nữa đã làm lộn xộn chuyện của đại gia, ngược lại là ta không phải."

Không đợi Thúy Châu nói cái gì, nghiêng đầu nói với Hạ Văn Chương đang ngồi trên xe lăn: "Ngài không cần thay ta chịu trách nhiệm. Rõ ràng là ta dậy trễ, không hề liên quan tới ngài?"

Sau đó hắn liền nói với Thúy Châu: "Ta bây giờ đã thành thân, sắp xếp sinh hoạt thường ngày, ta đều muốn thay đổi, cũng không thể lúc nào cũng như cũ được."

Lúc nói những lời này, trên lỗ tai hắn dâng lên một tầng hồng hồng, ánh mắt không nhìn về hướng của Vu Hàn Chu, chỉ nghiêm túc nói với Thúy Châu.

Thúy Châu khóe mắt nhảy lên, rất nhanh đè lại, sắc mặt như thường, cười nói: "Dù là đại gia nói cái gì, nô tỳ đều sẽ làm theo. Chỉ là chuyện này, còn phải đối với Thường đại phu nói một tiếng ổn thỏa."

Thường đại phu thường ở tại trường trung học phụ thuộc (?), lão đại phu này nhìn Hạ Văn Chương từ nhỏ cho tới lớn. Sinh hoạt thường ngày của Hạ Văn Chương, đều là Thường đại phu sắp xếp, bây giờ mà thay đổi, thay đổi thành dạng gì, Thúy Châu không dám chuyên quyền.

[ (?) Mình nghĩ có lẽ đây là trường học ở đó nhưng nguyên văn cv là Trường trung học phụ thuộc lại nghe vô cùng hiên đại]

Hạ Văn Chương cũng nghĩ đến, nghiêng đầu đi: "Ân."

Lúc này Vu Hàn Chu nhìn thấy bả vai Thúy Châu run lên hai lần, bờ môi mím thật chặt, bộ dáng giống như cố nén ý cười vậy.

Vu Hàn Chu nghĩ nghĩ cũng thấy buồn cười. Nói là thành thân , không thể giống như trước được... Chỗ nào không giống nha? Vợ chồng người ta tân hôn mỗi ngày dậy trễ, là có chuyện đứng đắn muốn làm. Hai người bọn họ thì sao? Đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm.

A, chăn bông còn không đắp chung một cái.

Nhưng mọi người đều nhất trí không có nói gì, rất nhanh đã chuyển chủ đề, lại là Thúy Châu nói: "Đại gia cùng nãi nãi nói chuyện đi, nô tỳ đi pha cho đại gia cùng nãi nãi ấm trà."

Nói xong, phúc phúc thân, liền lui xuống.

Mấy tiểu nha hoàn khác chờ ở một bên, cũng đều đi theo lui xuống. Bên trong vườn hoa chỉ còn lại hai người Vu Hàn Chu cùng Hạ Văn Chương .

"Khục." Lúc này Hạ Văn Chương hắng giọng một cái, vẫy vẫy tay với nàng: "Ngươi tới gần một chút."

Vu Hàn Chu liền tới gần hắn: "Cái gì?"

"Chuyện bao lâu thì rời giường, không cần nghe theo bọn họ." Âm thanh Hạ Văn Chương trầm thấp: "Nàng muốn bao lâu rời giường thì nói cho ta, ta sẽ bảo bọn họ."

Dưới ánh mặt trời da của hắn cực kì tái nhợt, cánh môi cũng không có huyết sắc, cả người gầy đến đáng thương, cùng với áo bào rộng rãi trên thân, càng thêm lộ ra hắn gầy đến một thanh xương cốt.

Lúc hắn nói chuyện với nàng, dường như đang ngại ngùng nhìn nàng, buông thõng con mắt, chỉ nhìn đạt được ý nghĩ mà hơi cuộn lông mi, khẽ run, giống như con bướm giương cánh muốn.

Hắn quá yếu đuối, tựa như gió thổi qua liền muốn tan đi, Vu Hàn Chu kìm lòng không được thả nhẹ thanh âm: "Được, ta nghe ngài."

Khóe miệng Hạ Văn Chương khóe liền giương lên, sau đó nói: "Ân, ngày sau ngươi cần cái gì, cứ việc nói cùng ta. Ta đã hứa với nàng, không cho nàng chịu ủy khuất."

Nàng gả cho hắn, chính là chuyện ủy khuất nhất rồi, hắn dùng hết khả năng ở việc khác mà đền bù cho nàng.

Vu Hàn Chu liền cảm giác tâm địa của người này cũng quá tốt đi. Càng phát giác dạng thân thể này của hắn, đối với hắn là mười phần không công bằng.

Người tốt nên phải sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi mới đúng.

Nhưng nàng lại biết rõ, một người tuổi thọ không dài cùng việc hắn là người tốt hay là người xấu, thật ra không có liên quan quá nhiều.

"Cám ơn ngài." Nàng nói, thanh âm cũng thả nhẹ rất nhiều, tiến tới một chút: "Nếu như ngài có chuyện gì không thoải mái, cũng có thể cùng ta nói, ta nhất định giúp ngài, sẽ không giúp người khác."

Giả như vào thời điểm tâm tình của hắn không tốt, nếu có yêu cầu gì không quá đáng, chỉ cần hắn nói ra, nàng nhất định nguyện ý thỏa mãn hắn.

Tốt nhất là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu hắn đã đối xử tốt với nàng, nguyện ý trông nom nàng, nàng cũng nguyện ý đối tốt với hắn hơn.

Dù sao tính mạng của hắn không dài, thời gian có thể đối tốt với hắn cũng sẽ không quá nhiều.

Đầu tiên Hạ Văn Chương cảm nhận được là nàng tiếp cận, trong không khí truyền đến mùi thơm trên người nàng. Sau đó, mới là lời nàng nói.

Hai cái này hợp lại cùng nhau, khiến trên mặt của hắn có chút nóng, trong cơ thể hình như có cái gì đó lưu chuyển, huyết mạch khuấy động, hắn kìm lòng không được nắm chặt tay vịn xe lăn mới trấn định được mấy phần, nhàn nhạt nhẹ gật đầu: "Ân."

Vu Hàn Chu thấy thái độ hắn nhàn nhạt, cho là hắn không tin nàng, nghĩ nghĩ, không có nhắc lại lần nữa.

Dù sao hiện tại bọn họ còn chưa quen thuộc. Mà nàng lại vừa mới gả đến đây, đối cái gì cũng không quá quen lại nói muốn giúp hắn, hắn không tin cũng là chuyện bình thường.

Chờ thời điểm cần hắn cần hỗ trợ, nàng sẽ hỗ trợ hắn.

Không bao lâu, Thúy Châu mang theo nhóm tiểu nha hoàn nhóm trở về , mời Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Chu đến bên trong đình uống trà.

Hạ Văn Chương lúc này nghỉ ngơi đủ rồi, đình lại không xa, hắn liền đứng lên, cùng Vu Hàn Chu sóng vai đi qua.

Ngồi bên trong đình bên, ngửi thấy hương trà lượn lờ lại nhìn trong hoa viên một mảnh muôn hồng nghìn tía, tâm tình không tự giác liền trở nên tốt đẹp.

Thúy Châu chờ người tự tại cười mới nói: "Ngươi nói cái gì? Dám mạnh miệng, cẩn thận nãi nãi phạt ngươi tiền lương một tháng."

"Nhưng ta không có mạnh miệng, Thúy Châu tỷ tỷ đừng oan uổng ta."

"Ai muốn oan uổng ngươi? Tiểu đề tử." Thúy Châu cười mắng một câu, liền nhìn nói với Vu Hàn Chu: "Hiện giờ mới nhớ tới, hạ nhân bên trong Trường Thanh viện chúng ta, vốn là phu nhân trông coi. Bây giờ nãi nãi tới, chúng ta nên để nãi nãi quản."

Vu Hàn Chu khoát tay áo: "Đừng tìm ta, ta thích thanh nhàn."

Nàng vừa gả đến, gót chân còn chưa có đứng vững đã muốn nhúng tay vào chuyện của cả Trường Thanh viện, không thể có chuyện như vậy.

Mặc dù nên để nàng quản, nhưng là không nên do nàng đề ra. Nếu như hầu phu nhân chủ động giao cho nàng, nàng nhất định sẽ nhận. Nếu như hầu phu nhân không đề cập tới, Vu Hàn Chu càng thích thanh nhàn.

Thúy Châu liền cười: "Ồ ~ thì ra nãi nãi là người như vậy."

Một tiểu nha hoàn khác liền tới vặn nàng ta: "Nãi nãi là ngườinhư thế nào? Ngươi nói đi? Vừa mới dạy dỗ chúng ta, chính mình đã dám bẩn thỉu nãi nãi."

Vu Hàn Chu ở một bên nhìn các nàng náo, lại cảm thấy hoạt bát đáng yêu giống như một đám động vật nhỏ.

Liền nghe các nàng lại nói: "Thế nhưng phu nhân quy củ cực nặng, ngươi nói chuyện nhưng cẩn thận chút, dám va chạm nãi nãi, phu nhân không tha cho ngươi."

Còn nói: "Nhưng phu nhân chúng ta coi trọng nhất nãi nãi, không nhìn thấy nhị gia cũng bị phu nhân vì nàng dâu mà răn dạy sao, còn không mau bồi tội với nãi nãi."

Thúy Châu bị các nàng huyên náo tới không chịu nổi, đành phải tìm đến Vu Hàn Chu bồi tội: "Nãi nãi thứ tội, nô tỳ không có ý gì."

Sao Vu Hàn Chu lại không biết cơ chứ, các nàng thông qua trận đùa giỡn này, nói cho nàng hầu phu nhân là một người nặng quy củ, đem sự vụ trong phủ xử lý ngay ngắn rõ ràng, là người thưởng phạt phân minh. Hơn nữa còn nói cho nàng, hầu phu nhân cực kỳ coi trọng nàng, bảo nàng cứ an tâm.

"Vậy ngươi vì ta mà rót chén trà, ta sẽ tha thứ cho ngươi chuyện lúc nãy ." Vu Hàn Chu nói.

Thúy Châu cười rót chén trà, đưa cho nàng nói: "Đa tạ nãi nãi đã khoan dung độ lượng."

"Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng nói là khoan dung độ lượng sao?" Vu Hàn Chu cảm thấy nàng ấy nói chuyện rất thú vị, nhịn không được cười nói.

Thúy Châu liền diệu ngữ liên tiếp, một trận lấy lòng nàng.

Tiểu nha hoàn khác cũng ở một bên góp vui, quả thực đem Vu Hàn Chu khen thành một đóa hoa, trên trời tuyệt đối không có, trên mặt đất cũng chỉ có một chủng loại kia.

Mà Hạ Văn Chương ở một bên, chỉ thấy Vu Hàn Chu cùng bọn nha hoàn nói đùa đến náo nhiệt, con mắt một mực uốn lên, ý cười đều không dừng lại, dần dần nhếch môi, thõng mắt xuống.

Vu Hàn Chu đang nghe nhóm tiểu nha hoàn thổi phồng, đột nhiên cảm giác được cảm xúc người bên cạnh không đúng, liền quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt Hạ Văn Chương nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, nhìn cũng bình thường không có gì khác biệt, còn nếu là nhìn kỹ lại, có thể phát hiện môi của hắn có chút nâng lên.

Nghĩ nghĩ, nàng cười nói: "Chén của đại gia cũng đã muốn cạn, tại sao không ai cho rót trà cho đại gia? Có nãi nãi, cũng không cần đại gia luôn sao?"

Thúy Châu vội vàng nói: "Nô tỳ nào dám?"

Đang nói chuyện, đem chén trà củaHạ Văn Chương cái rót đầy, vừa cười vừa nói: "Đại gia đừng trách bọn nô tỳ, thật sự là phu nhân đã phân phó, nãi nãi là người nhất đẳng tôn quý, bảo bọn nô tỳ không được lãnh đạm nãi nãi."

Làm sao hầu phu nhân có thể cho phép bọn nha hoàn hầu hạ con dâu trước tiên, sau đó mới hầu hạ nhi tử? Đơn giản là làm ra bộ dạng này, cho thấy bà coi trọng Vu Hàn Chu. Mà mấy người Thúy Châu cũng là thật rõ ràng, mới dám "Làm càn" như này.

Vừa chơi được một lát, rất nhanh đã đến lúc dùng cơm trưa, Thúy Châu liền nhắc nhở cần phải trở về.

Thế là Hạ Văn Chương đi xuống đình, nhìn xe lăn bên dưới bậc thang một chút, môi mấp máy, ngồi lên.

Khí tức trên người hắn lại một lần nữa trầm xuống, Vu Hàn Chu liền hiểu, hắn không thích ngồi xe lăn.

Việc này lại không biện pháp, dạng thân thể này của hắn, chính mình đi không quay về, không ngồi xe lăn thì phải làm thế nào đây? Nàng cũng hiểu rõ vì sao Thúy Châu lại giả bộ như không có phát hiện dáng vẻ hắn không cao hứng của hắn —— đây là chuyện không có cách nào khác.

Trở lại trong viện nghỉ ngơi một lúc liền dùng cơm trưa.

Trên bàn bày biện phân biệt rõ ràng hai loại món ăn, một bên nhìn qua thanh đạm nhạt nhẽo, một bên nhìn qua sắc hương vị đều đủ.

Nửa món ăn thanh đạm nhạt nhẽo kia là cơm trưa của Hạ Văn Chương cơm trưa. Nửa món ăn sắc hương vị đều đủ kia là vì Vu Hàn Chu mà chuẩn bị.

Vu Hàn Chu cảm thấy, việc này có chút khi dễ người khác.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Văn Chương: T^T nàng dâu ngồi ăn thịt ta ngồi nhìn...

=====

Lại nói, nhóm tiểu đáng yêu có khả năng cảm thấy không có kịch bản? Là như vậy a, bài này cũng không có kịch bản gì, tất cả đều là lột mèo thường ngày.

_Hế lu mọi người là tui đây. Chương mới tặng mọi người nè, tuần mới vui vẻ nhoaaa. Sẵn tiện thông báo tui đổi tên nha, gọi là "Hạ Hạ" thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top