Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Tình trạng độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau buổi trò chuyện thẳng thắn tối đó, Du Khâm dường như đã thực sự hiểu ý của Tô Nam, lùi về vị trí bạn bè, đồng nghiệp như anh đã nói. Thái độ của Du Khâm đối với Tô Nam không còn lạnh nhạt phớt lờ, hay âm thầm bực bội nữa, mà thay vào đó là sự bình tĩnh, làm việc công tư phân minh.

Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể tránh khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng. Giống như khi anh đi mua vé số cào, biết rõ xác suất trúng thưởng nhỏ đến gần như không có, nhưng thực sự không trúng thưởng vẫn khiến anh thất vọng.

Đây là lẽ thường tình, chỉ cần qua thời gian, cảm giác này sẽ nhanh chóng biến mất.

Sinh nhật con gái của bà Đỗ vào ngày mười tháng sau, thời gian hoàn thành tác phẩm dự kiến là ngày hai tháng sau, còn một tuần để điều chỉnh các chi tiết.

Còn nửa tháng nữa, Tô Nam và Triệu Tiểu Húc cùng nhau làm thì thời gian chắc là vừa đủ. Chỉ là Tô Nam còn tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức do Hiệp hội Trang sức Hồng Kông tổ chức, hạn chót là ngày hai mươi lăm tháng này, còn một tuần nữa.

Từ đầu năm nay, Tô Nam cảm thấy trạng thái của mình không tốt lắm, việc tham gia cuộc thi này hoàn toàn là do anh tự ép buộc bản thân, xem có thể thay đổi trạng thái hay không.

Nhưng có vẻ không hiệu quả, không chỉ bản thiết kế cho bà Đỗ vẽ thế nào cũng không hài lòng, mà ngay cả cách nạm đá cho tác phẩm dự thi cũng khiến anh do dự.

Triệu Tiểu Húc đã tự mình hoàn thành việc đính kim cương cho một chiếc khuyên tai, phần mặt dây chuyền vì cấu trúc phức tạp nên cậu ta không dám tự ý làm, giao cho Tô Nam xử lý.

Triệu Tiểu Húc rất tâm huyết, phần đính kim cương trên khuyên tai làm rất tốt, Tô Nam không thể chê vào đâu được, khen cậu ta vài câu rồi để cậu ta tiếp tục làm chiếc còn lại. Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì Du Khâm bước vào, bảo Tô Nam đi chọn quần áo cùng y.

"Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện ở khách sạn Khải Minh." Du Khâm nhắc nhở anh.

Tô Nam nhớ ra trợ lý Tiểu Đường đã gửi cho anh thư mời, đúng là có chuyện này.

Buổi đấu giá từ thiện này do tạp chí thời trang danh tiếng trong nước "Rui Lai" và một tổ chức từ thiện đồng tổ chức, quy tụ các nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí và thời trang. Pur Jewellery đã từng hợp tác với Rui Lai, nên cũng nằm trong danh sách được mời.

Ngoài ra, trợ lý Đường còn nói với Tô Nam rằng, bộ trang sức "Ngôi sao may mắn" mà anh làm từ kim cương vàng và kim cương trắng năm ngoái đã được mượn bởi một nữ diễn viên đang nổi trong giới giải trí.

Bộ trang sức đó đã từng giành giải vàng trong một cuộc thi thiết kế trang sức trong nước, lúc đó đã mời một nữ diễn viên lọt vào đề cử giải Kim Tượng đeo đầu tiên, sau đó nữ diễn viên đó đã giành được giải thưởng như mong muốn. Pur Jewellery nhân cơ hội này mua bài PR và quảng bá rầm rộ, từ đó Pur Jewellery đã trở thành một trong những thương hiệu trang sức được các ngôi sao nam nữ trong giới giải trí ưa chuộng.

Buổi dạ tiệc từ thiện của Rui Lai được tổ chức hàng năm, đây là lần thứ hai Pur Jewellery được mời.

Ban đầu, Tô Nam không định đi, nhưng vì trợ lý Đường nói nữ diễn viên mượn trang sức kia muốn gặp Tô Nam, nên anh cũng đồng ý đi. Khi chọn trang phục, anh tùy ý chọn một bộ vest đen đơn giản với ve áo nhỏ, kết hợp với áo sơ mi cổ trụ màu trắng ấm.

Du Khâm nhíu mày nhắc nhở: "Quá đơn giản rồi, đây là buổi dạ tiệc, không phải họp hành". Tô Nam nói không sao, anh đâu phải nhân vật chính.

Lần này, Du Khâm không tự ý quyết định thay Tô Nam, cũng không trang trí cho anh bằng ghim cài ngực, chỉ im lặng rời đi.

Các vật phẩm đấu giá trong buổi đấu giá từ thiện đều đến từ sự quyên góp của các khách mời, mỗi người tham gia cần chuẩn bị một vật phẩm để quyên góp.

Tô Nam chọn một chiếc ghim cài ngực hình cá, kích thước bằng ngón tay cái, đầu cá làm từ Phỉ thúy băng chủng và ngọc trai đen biển sâu, đuôi cá được chạm khắc từ mã não trắng, viền đính kim cương trắng. Không quá quý giá cũng không quá bình thường, rất phù hợp cho những dịp như thế này.

Pur Jewellery có ba suất mời, Tổng giám đốc Hoàng vì bận việc ở Thâm Quyến nên ngoài Tô Nam, Du Khâm còn đưa theo Dương Kỳ.

Tiểu Từ lái một chiếc xe MPV*, vì Tô Nam phải đến khách sạn trước để đưa trang sức cho nữ diễn viên kia nên không đi cùng xe với họ mà tự lái xe.

(*) Xe MPV: Multi Purpose Vehicle là dòng xe đa dụng. Mẫu xe này thường thấy với thiết kế 7 chỗ ngồi (thậm chí 8 chỗ), hàng ghế có thể linh hoạt sắp xếp.

Nữ diễn viên tên là Hứa Minh Nguyệt, là một cô gái có ngoại hình lạnh lùng và cá tính. Cô nàng mới ra mắt không lâu, hiện tại chưa được coi là ngôi sao hàng đầu, nhưng lượng fan rất đông đảo, các số liệu đều vượt xa các tân binh cùng thời.

Thực ra, với địa vị của Hứa Minh Nguyệt thì không thể mượn được bộ trang sức mà nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Tượng từng đeo khi đoạt giải. Nhưng Tổng giám đốc Hoàng nói rằng cô vừa đóng một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, còn hợp tác với nam diễn viên xuất sắc nhất vừa đoạt giải kép là Quý Quân, phim sẽ ra mắt vào tháng sau. Có khả năng cô gái này sẽ bùng nổ, việc đoạt giải chỉ là vấn đề thời gian.

Tô Nam từ nhỏ đã xem phim của vị đạo diễn đó, biết địa vị của đạo diễn rất cao, cũng từng nghe nhiều về Quý Quân, nên đã đồng ý cho mượn và đích thân đến gặp.

Tính cách của Hứa Minh Nguyệt có phần đối lập với vẻ ngoài. Cô rất khiêm tốn và ôn hòa, cảm ơn Tô Nam đã đích thân đến, sau đó nói với Tô Nam rằng cô muốn gặp anh là vì muốn nhờ anh đặt làm một đôi khuy măng sét nam.

Tô Nam ngay lập tức hiểu tại sao cô không chọn liên lạc trực tuyến mà muốn gặp mặt trực tiếp.

Anh không thể hiện thêm bất kỳ cảm xúc nào khác, trao đổi về lịch trình với cô, để lại thông tin liên lạc rồi rời đi.

Buổi đấu giá từ thiện còn chuẩn bị thảm đỏ livestream cho các ngôi sao. Tô Nam không có thói quen xuất hiện trước công chúng, sau khi đỗ xe, anh lặng lẽ vào từ một lối khác. Anh không đi tìm Du Khâm mà đi thẳng đến khu vực trà bánh.

Trên thảm đỏ ánh đèn flash rực rỡ, trong sảnh tiệc tiếng cụng ly rộn rã, sau khi vào trong Tô Nam một mình trốn trong góc ăn bánh ngọt.

Có gần một trăm khách mời tham dự buổi đấu giá, để đảm bảo tất cả vật phẩm đều có thể được đấu giá, ban tổ chức đã bố trí một số màn hình LED lớn nhỏ khắp nơi trong sảnh, tổ chức đấu giá trực tuyến theo thời gian thực, các khách mời có thể tham gia đấu giá qua điện thoại trong suốt buổi tiệc.

Những người quyên góp có địa vị cao hoặc vật phẩm có giá trị sẽ được chọn trước để đấu giá trực tiếp sau buổi tiệc.

Các vật phẩm đấu giá trực tuyến tuy nói là những thứ còn lại sau khi chọn lọc, nhưng không có nghĩa là chúng không tốt. Hầu hết đều đến từ một số ngôi sao không quá nổi tiếng, hoặc những nhà thiết kế làm công ăn lương như Tô Nam, và những khách mời khác không có khả năng chi tiêu quá nhiều tiền.

Sức hấp dẫn của buổi dạ tiệc từ thiện này đối với Tô Nam một phần là do bánh ngọt của khách sạn, một phần là do có thể tham gia đấu giá trực tuyến, cảm giác như đi chợ trời tìm đồ quý hiếm vậy.

Lần trước Tô Nam đã chụp được một số thứ linh tinh như bánh trà, đồ chơi gỗ thủ công, tác phẩm nghệ thuật điêu khắc gỗ,...

Vừa ăn bánh ngọt, vừa theo dõi cuộc đấu giá trực tuyến. Đúng như dự đoán, anh thấy chiếc ghim cài ngực hình cá của mình cũng nằm trong danh sách đấu giá trực tuyến, hiện tại chưa có ai đặt giá.

Tô Nam chỉ lướt qua, tiếp tục xem các vật phẩm khác. Anh xem rất chăm chú, không để ý đến người quen đang tiến lại gần, cũng không biết ở khu vực nghỉ ngơi liền với sân thượng trên tầng hai, có một ánh mắt đang âm thầm quan sát anh từ lâu.

Hoắc Văn Thanh thực ra mới đến không lâu, trong lúc chờ Triệu Tự Hàn, hắn tình cờ nhìn thấy Tô Nam đang đứng bên bàn bánh ngọt, từ từ thưởng thức từng miếng bánh.

Hắn không ngạc nhiên khi thấy Tô Nam xuất hiện ở đây, chỉ là hơi bất ngờ khi họ gặp nhau.

Dường như từ sau lần đầu tiên gặp mặt, tần suất Tô Nam xuất hiện trước mắt hắn đang dần tăng lên, đôi lúc hắn cũng cảm thấy có chút duyên phận.

Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoắc Văn Thanh, Triệu Tự Hàn khoác chiếc áo vest màu hồng nhạt lòe loẹt, tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh hắn.

"Còn tưởng mày không đến chứ."

"Đáng lẽ là tao tưởng mày không đến mới đúng," Hoắc Văn Thanh liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc trên cổ tay, "Lãng phí thời gian của tao."

Triệu Tự Hàn tặc lưỡi: "Không phải chỉ để mày đợi mười phút thôi sao, ở những dịp thế này, tao đâu có cần đúng giờ."

Đúng vậy, với thân phận của họ, phần lớn các dịp đều không cần đúng giờ. Chỉ là Hoắc Văn Thanh không tùy tiện như Triệu Tự Hàn, hắn giỏi tự kỷ luật, rất ít khi làm việc thiếu suy nghĩ.

"Eric sắp đến rồi, tuyệt đối không lãng phí thời gian của mày đâu." Triệu Tự Hàn gọi người phục vụ, yêu cầu hai ly brandy.

Hoắc Văn Thanh gật đầu, tỏ ý đã biết.

Trong lịch trình ban đầu của hắn không có buổi đấu giá từ thiện này. Nhưng Triệu Tự Hàn nói muốn giới thiệu một người tên Eric, người này rất am hiểu về các khu vực khai thác corundum* ở Sri Lanka, có thể giúp được gì đó.

(*) Corundum là một dạng kết tinh của oxit nhôm (Al2O3), đây là một trong các khoáng vật tạo đá.

"Định mua cả khu mỏ, xem ra mày thật sự định nhúng tay vào ngành trang sức rồi. Không định quay lại Bắc Kinh nữa à?" Triệu Tự Hàn hỏi.

Hoắc Văn Thanh dựa lưng vào ghế da, đôi chân dài vắt chéo, tư thế thoải mái, nói: "Tạm thời không về."

Triệu Tự Hàn gật đầu, vừa định nói tiếp thì điện thoại reo.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Triệu Tự Hàn thở dài, đưa màn hình cho Hoắc Văn Thanh xem, trên đó ghi "Quý Quân".

"Chắc chắn là tìm mày rồi, mày nói xem tao phải làm sao?"

Hoắc Văn Thanh liếc nhìn với vẻ mặt vô cảm: "Muốn nghe hay không tùy mày."

Chỉ nói nghe hay không tùy Triệu Tự Hàn, còn gặp hay không thì không nói, vậy là không gặp rồi.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, Triệu Tự Hàn hiểu ý của Hoắc Văn Thanh, anh ta tặc lưỡi một cái rồi bắt máy.

Như anh dự đoán, Quý Quân gọi để hỏi xem Hoắc Văn Thanh có đến không, Triệu Tự Hàn nói dối rằng "Tổng giám đốc Hoắc bận lắm không có thời gian đến" để đối phó.

Cúp điện thoại, anh ta ném điện thoại lên bàn trà: "Tao thấy cậu ta thực sự muốn quay lại, tiếc là đã quá muộn, mày đã có người mới rồi."

Hoắc Văn Thanh không đáp lại, chỉ liếc nhìn xuống dưới lầu, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ. Triệu Tự Hàn cũng không nói thêm gì nữa, chuyển sang hỏi về "người mới" của Hoắc Văn Thanh, hỏi khi nào sẽ đưa đến giới thiệu.

Đến thì đã đến rồi, nhưng e là không có cơ hội làm quen, bởi vì "người mới" lúc này đang bị người khác gây sự ở dưới lầu.

"Wow, cậu cũng đến đây à."

Khi nghe thấy giọng của Lý Minh, Tô Nam thở dài trong lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Quay đầu lại, anh thấy ngoài Lý Minh, còn có một nam và một nữ khác. Người đàn ông có gương mặt Âu Mỹ, Tô Nam cảm thấy quen mặt nhưng không nhớ ra là ai, còn cô gái thì anh đã gặp vài lần, là một biên tập viên phụ trách mảng trang sức và phụ kiện của tạp chí Rui Lai.

Lý Minh nhìn sang người đàn ông tóc vàng bên cạnh, nói: "Alex, cậu còn nhớ không? Đây là Tô Nam, bạn học của chúng ta."

Alex lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đúng mức, Lý Minh bèn cười nhắc nhở: "Chính là người hay dùng gỗ, pha lê,... để làm trang sức đó, các cậu còn hay nói cậu ta có vẻ đẹp đậm chất phương Đông ấy."

Alex tỏ vẻ chợt hiểu ra, dùng tiếng Trung có giọng ngoại quốc nói: "Đào hát phương Đông, right?"

Lý Minh vội vàng đáp: "Yes."

"Wow, lâu lắm không gặp rồi, cậu trông..." Alex đánh giá Tô Nam từ trên xuống dưới, với vẻ mặt không rõ ý tứ nói, "Có vẻ không thay đổi gì nhiều."

Không thay đổi gì nhiều mà cậu còn không nhận ra.

Tô Nam thầm đảo mắt, không thèm đáp lại, mà chỉ gật đầu chào biên tập viên kia, sau đó cũng nhìn Alex với vẻ nghi ngờ: "Xin lỗi, xin hỏi cậu là ai?"

Lý Minh cười khẩy: "Giả ngu thì không vui đâu, người bạn tốt của cậu là Du Khâm, à mà giờ phải gọi là Tổng giám đốc Du rồi, vừa nãy cậu ta còn năn nỉ Alex cho một cơ hội hợp tác, cho lên trang bìa một số đấy."

Tô Nam đã nghe nói biên tập viên mảng trang sức của Rui Lai nghỉ việc, trụ sở chính ở Anh đã cử một tổng biên tập mới đến, có vẻ chính là Alex này.

Thật là không biết nói gì.

Lý Minh vừa rồi cố tình nhấn mạnh vào từ "bạn tốt", Alex bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên nói: "Cậu vẫn còn ở bên Du Khâm à?"

Tô Nam cau mày, chưa kịp nói gì thì Lý Minh đã "tốt bụng" giải thích thay anh: "Alex, cậu hiểu lầm rồi, hình như họ... ừm, chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi, Du Khâm luôn tỏ ra mình độc thân mà."

Lời này chẳng khác nào không giải thích, ngược lại ý nghĩa ẩn ý càng khiến người ta suy nghĩ, chưa kể ánh mắt của Lý Minh không hề che giấu sự khinh miệt và chế giễu.

Cậu ta vốn đã không ưa Tô Nam, lại thêm chuyện ở bể bơi lần trước, thù mới hận cũ chồng chất khiến cậu ta càng thêm ghét.

Cậu chủ Lương Triết kia thì cậu ta không dám đụng đến, nhưng Tô Nam thì cậu ta vẫn có thể gây sự được.

Hôm nay tình cờ gặp được, chẳng phải là ông trời đã ban cơ hội cho cậu ta trút giận sao.

Toàn bộ cuộc đấu khẩu dưới lầu đều truyền lên trên.

Hoắc Văn Thanh vẫn luôn không biểu cảm gì, tư thế thư thái. Chỉ khi nghe đến cái tên Du Khâm thì hắn mới khẽ nhướng đuôi mắt, đôi lông mi dài in bóng, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc khó đoán.

---

Tác giả:

Sếp Hoắc đang tích tụ cơn giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top