Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Đối tượng hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nam về đến nhà, nhìn thấy một chiếc ô đen ngoài cửa, trên đó còn đọng nước, rõ ràng là vừa mới được sử dụng. Ban đầu anh tưởng có người nhầm tầng nên để quên, nhưng khi đặt tay lên ổ khóa cửa, thấy trên đó cũng có vết nước, suy đoán này đã bị bác bỏ.

Trong nhà có người.

Người biết mã cửa chỉ có vài người, Tô Nam dễ dàng đoán ra ai. Anh mở cửa, nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng đồng thời ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Trong giây lát, Tô Nam tưởng mình đã đoán sai, rằng đó không phải là Du Khâm mà là mẹ anh, bà Triệu, đến để thể hiện tình mẫu tử.

Nhưng khi thay dép bước vào phòng khách, nhìn thấy bó hoa và nến trên bàn ăn, Tô Nam biết mình đã đoán đúng.

Du Khâm mặc áo sơ mi và quần tây, đang rót rượu vào bình decanter, thấy Tô Nam đến, y có chút không tự nhiên nói: "Về rồi à."

Tô Nam có một thoáng ngây người, như thể anh và Du Khâm là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu, đây là một ngày bình thường, và đây cũng là một cảnh lãng mạn thường thấy, để chúc mừng sinh nhật anh.

Nhưng trên thực tế, đây là lần đầu tiên sau bao năm.

Không thể gọi là bất ngờ, Tô Nam chỉ thấy có chút hoang đường.

Anh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Biểu cảm của anh quá bình thản, giọng điệu quá lạnh lùng, Du Khâm thoáng chốc cảm thấy lúng túng: "Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không quên đấy chứ."

"Không quên, chỉ là không ngờ cậu lại làm ra trò này." Tô Nam đặt món quà sinh nhật trên tủ bên cạnh bàn ăn, đi qua rót cho mình một ly nước.

Du Khâm cau mày, hoàn toàn không ngờ Tô Nam vẫn giữ thái độ này, điều này khiến y tức giận, nhưng vẫn cố nhịn không nổi cáu, vẫn hạ giọng, gọi: "Anh Nam, đừng như vậy, hôm nay tôi đến để xin lỗi anh."

Động tác uống nước của Tô Nam khựng lại: "Xin lỗi về chuyện gì?"

"Tất cả mọi chuyện trước đây," Du Khâm cúi đầu, như một đứa trẻ nhận lỗi, "Tôi không nên nổi giận với anh vì chuyện của Triệu Tiểu Húc, cũng không nên hiểu lầm anh và Hoắc Văn Thanh."

Tô Nam vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt hiện lên một chút thất vọng, anh im lặng vài giây rồi nói: "Ừ, tôi biết rồi."

Thấy anh vẫn giữ thái độ thờ ơ này, Du Khâm biết anh vẫn chưa hết giận, bèn nói: "Anh chưa ăn tối đúng không, ngồi xuống ăn chút gì đi."

Tô Nam không nhúc nhích, đặt ly nước xuống: "Tôi đã ăn trên máy bay rồi, cậu ăn đi, ăn xong dọn dẹp rồi về sớm đi."

Nói xong, anh định rời khỏi phòng ăn, Du Khâm cau mày, nắm lấy cánh tay Tô Nam: "Anh Nam, anh có thể đừng giữ thái độ này với tôi được không."

Anh làm thế khiến tôi không biết phải làm sao nữa.

Mấy ngày nay, y không phải là không liên lạc với Tô Nam, chỉ là đối phương hoặc không trả lời WeChat, hoặc chỉ trả lời ngắn gọn, công việc là công việc, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.

Du Khâm đã chịu đựng đủ rồi, cuối cùng không thể buông bỏ, muốn nhân dịp chúc mừng sinh nhật để phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo với anh.

Tô Nam dừng lại, ánh mắt dừng trên bàn tay trái của Du Khâm.

Ngón tay của Du Khâm cũng rất dài, khớp xương rõ ràng, chỉ là từ mu bàn tay đến ngón út có một vết sẹo dài nửa ngón tay làm mất đi vẻ đẹp.

Vết sẹo này đã có năm năm rồi, cùng thời gian với vết sẹo trên lưng Tô Nam.

Khi tai nạn trên máy bay xảy ra, nếu không phải Du Khâm giơ tay lên đỡ, thì có lẽ lưng Tô Nam không chỉ đơn giản là để lại một vết sẹo.

Có lẽ thời gian thực sự có thể thay đổi mọi thứ, vết thương đã lành, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, Tô Nam không còn mềm lòng như trước nữa.

Tô Nam ngước mắt nhìn Du Khâm, rồi chuyển ánh nhìn sang bàn ăn đầy nến lãng mạn, một bó hoa hồng đỏ lớn, và một chiếc hộp nhung đen đặt bên cạnh hoa hồng.

Tô Nam nhận ra chiếc hộp đó, anh biết bên trong có chiếc ghim cài hình con hạc trắng đính đá đá ruby mà anh đã từng đeo, một tác phẩm tượng trưng cho tình yêu.

"Đây không giống như chỉ đơn giản là mừng sinh nhật."

"Anh không thích sao?" Du Khâm hỏi.

Tô Nam không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Du Khâm, cậu còn nhớ những gì tôi đã nói không?"

Du Khâm mím chặt môi, cảm xúc sắp không kìm nén được, nhưng Tô Nam lại như không nhận ra, thản nhiên nói: "Tốt nhất chúng ta nên quay lại mối quan hệ bạn bè ban đầu, vì vậy cậu không cần phải làm những việc này, có tổ chức sinh nhật hay không, tôi không quan tâm."

Cảm giác đau đớn truyền đến từ cánh tay, Tô Nam đưa tay đẩy bàn tay đang nổi gân xanh của Du Khâm ra: "Cứ như vậy đi."

Du Khâm không buông tay, nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc tôi phải làm gì để anh tha thứ cho tôi?"

Tô Nam cảm thấy nghẹn lòng.

Hoàn toàn không nhận ra anh đang quan tâm đến điều gì, lại muốn anh tha thứ điều gì?

Anh có thể tha thứ điều gì?

"Cậu không có gì phải xin lỗi tôi, tôi cũng không có gì để tha thứ." Tô Nam khẽ thở dài, "Tôi thực sự mệt mỏi, không muốn cãi nhau với cậu."

Lời này có phần tác dụng, khiến Du Khâm nhớ ra lý do mình chờ đợi lâu như vậy để gặp anh là gì.

Y buông tay, giọng dịu lại: "Được, chúng ta không cãi nhau. Không muốn ăn thì thôi, tôi sẽ dọn dẹp."

Tô Nam gật đầu, trở về phòng để tắm rửa xua tan mệt mỏi.

Khi trở ra, Du Khâm đã dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, nhưng hoa hồng và chiếc hộp nhung vẫn còn đó.

"Tôi đi đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Du Khâm nhìn sâu vào Tô Nam, người đã ăn mặc chỉnh tề, "Anh Nam, chúc mừng sinh nhật."

"Đợi đã." Tô Nam gọi y lại.

Ánh mắt Du Khâm lóe lên một tia vui mừng, nhưng rồi y thấy Tô Nam chỉ tay về phía bàn, "Mang về đi."

Du Khâm sững lại, giọng không giấu được sự giận dữ và tổn thương: "Cậu nhất định phải như vậy sao?"

"Tôi đã nói rồi, chúng ta chỉ có thể là bạn, những thứ này tôi sẽ không nhận." Tô Nam bình thản nói.

Bầu không khí trong phòng gần như đông cứng lại, Du Khâm nghiến hàm, nhìn chằm chằm Tô Nam cả một phút, rồi mới chộp lấy bó hoa hồng.

Những cánh hoa vì lực mạnh của y mà rơi rụng tứ tung, thêm phần hoang lạnh.

"Cầm cả ghim cài áo về đi." Tô Nam nhắc nhở nhẹ nhàng, khi thấy Du Khâm nhìn mình với ánh mắt tổn thương, anh dịu giọng giải thích, "Trước đó cậu đã tặng tôi một bộ lễ phục làm quà sinh nhật, như vậy là đủ rồi."

Anh đang nói đến bộ lễ phục được tặng tại Triển lãm Trang sức Thế giới trước đó.

Nói đến đây, Du Khâm cũng biết Tô Nam đã quyết tâm không nhận, nếu nói thêm nữa, dù anh bảo không muốn cãi nhau, cũng sẽ không kìm được cảm xúc mà bùng nổ, y đành phải nhượng bộ, cầm đồ đạc rời đi.

Giấy gói hoa hồng bị y bóp chặt, những chiếc gai chưa được tỉa kỹ đâm vào lòng bàn tay, nhưng y không bận tâm, chịu đựng sự tủi thân và tức giận rời khỏi nơi này.

-

Sau sinh nhật, Tô Nam vẫn đi làm bình thường. Vấn đề với viên sapphire đã được giải quyết. Sau hơn ba mươi giờ miệt mài chạm khắc và mài giũa, anh đã gắn tất cả các viên đá theo bản thiết kế vào khung bạch kim, một bộ dây chuyền kết hợp có thể tháo rời, rực rỡ, kiểu dáng dịu dàng và tinh nghịch đã được ra đời.

Sau khi hẹn thời gian để bà Đỗ đến thử, Triệu Tiểu Húc thở phào nhẹ nhõm.

Tô Nam mỉm cười vỗ vai cậu ta: "Khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi."

Triệu Tiểu Húc cười bẽn lẽn: "Tôi không làm được gì nhiều, là giám đốc mới vất vả."

Lời cậu ta nói không hoàn toàn là tâng bốc, mặc dù Tô Nam khen cậu ta làm rất tốt, nhưng cậu ta tự biết trình độ của mình đến đâu, dù là đính đá hay mài khung, giữa cậu và Tô Nam vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.

Thậm chí bản phác thảo thiết kế ban đầu cũng chỉ thực sự thể hiện được phong cách dịu dàng và tinh nghịch của tác phẩm sau khi được Tô Nam sửa đổi.

Bộ trang sức này, ngoài bề mặt khảm đá của hoa tai ra, phần thân dây chuyền phức tạp nhất và mặt dây chuyền đa năng có thể tháo rời đều nhờ vào Tô Nam. Để làm cho nó có thể tháo rời, có thể dùng làm mặt dây chuyền, hoa tai và ghim cài áo, cần phải có thiết kế cơ khí tinh xảo, và phải ẩn giấu, độ khó về mặt kỹ thuật không hề thấp, nếu không có Tô Nam, Triệu Tiểu Húc chắc chắn sẽ không làm được.

Tô Nam thì không bận tâm, bảo cậu ta đừng tự ti, còn nói sẽ đưa cậu ta đi gặp bà Đỗ.

Triệu Tiểu Húc cảm thấy được ưu ái, càng thêm kính trọng Tô Nam. Nhưng người bạn thân của cậu ta, cũng là trợ lý thiết kế tại Pur Jewellery, Phó Vĩ, lại khuyên cậu ta đừng vội mừng, nói rằng Tô Nam đưa cậu ta đi có thể là để cậu ta chịu trách nhiệm, dù sao bà Đỗ nổi tiếng là khó chiều, sản phẩm không vừa ý đập đi làm lại cũng có, phải có người chịu đòn.

Triệu Tiểu Húc cảm thấy lo lắng, chỉ nói đến đó rồi sẽ biết, Phó Vĩ cười khẩy không bình luận gì.

Sau khi hoàn thành công việc này, Tô Nam còn đến gặp nữ diễn viên đang nổi Hứa Minh Nguyệt. Bộ phim mới của Hứa Minh Nguyệt và ảnh đế Quý Quân đã ra mắt, độ hot tăng cao, đúng ngày đó cô đến Ma Đô để tham gia buổi quảng bá, hẹn gặp Tô Nam để bàn bạc về thiết kế.

Nhà hàng hai người gặp nhau rất kín đáo, Hứa Minh Nguyệt cũng rất cẩn thận, nhưng vẫn bị paparazzi chụp ảnh, sau khi ảnh được đăng lên, còn lên hot search một lúc.

Hứa Minh Nguyệt trước đó đã có tin đồn tình cảm, những bức ảnh này bị các tài khoản marketing lợi dụng, tạo ra một làn sóng thảo luận, nói rằng cuối cùng đã chụp được bạn trai bí mật của Hứa Minh Nguyệt. Mặc dù công ty quản lý của Hứa Minh Nguyệt đã nhanh chóng xử lý, nhưng thông tin vẫn lan truyền rộng rãi, thậm chí cả bà Triệu cũng nhìn thấy, chạy đến hỏi Tô Nam có phải thật không.

Tô Nam chỉ biết ôm trán cười khổ, rõ ràng mấy hôm trước về ăn cơm, bà Triệu còn bóng gió hỏi anh về chuyện giữa anh và Du Khâm, nói rằng vào ngày sinh nhật Tô Nam, Du Khâm đã đợi cả ngày ở nhà bà mà không dám gọi điện cho Tô Nam.

Tô Nam cảm nhận được bà Triệu có chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh và Du Khâm. Anh không giải thích nhiều, chỉ nói có chút xích mích trong công việc, không có gì to tát.

Còn về những tin đồn trên mạng, lại càng là chuyện không đâu.

Tuy nhiên, điều anh không ngờ là tin đồn này thậm chí còn lan đến tai Hoắc Văn Thanh.

Đã một tuần trôi qua kể từ sinh nhật của Tô Nam, trong thời gian này, Hoắc Văn Thanh đã ở Sri Lanka năm ngày vì vụ mua lại mỏ đá, trở về Ma Đô lại tiếp tục họp hành liên tục, đến cả thời gian ngủ cũng một nửa là trên xe, không có cơ hội liên lạc với Tô Nam.

Hôm nay, bộ phận tiếp thị gửi lên bản kế hoạch cuối cùng cho buổi ra mắt sản phẩm Xuân Hè, Hoắc Văn Thanh thấy tên Tô Nam trong danh sách khách mời, lập tức hỏi đã gửi thư mời chưa.

Lương Triết vừa đến ăn chực, nói: "Gửi từ lâu rồi, em tự tay gửi, anh Nam nói chắc chắn sẽ đến."

Hoắc Văn Thanh liếc Lương Triết một cái, tỏ vẻ không hài lòng vì cậu ta lắm chuyện.

Lương Triết không hiểu, quay đầu nhìn quản gia, quản gia mỉm cười, nghĩ bụng lần này cậu chủ lại phải tìm cớ mới rồi.

"Dạo này cậu ấy đang làm gì?" Hoắc Văn Thanh hỏi tiếp.

Lương Triết: "Làm đồ trang sức chứ gì."

Nói thừa.

Hiểu được ý trong ánh mắt của Hoắc Văn Thanh, Lương Triết lại nói: "Hình như là làm trang sức đặt riêng cho con gái của một ông trùm bất động sản, em thấy anh ấy có nhắc đến trong một cuộc phỏng vấn."

"Phỏng vấn gì?" Hoắc Văn Thanh hỏi.

Lương Triết nghiêng đầu, do dự một hồi lâu không nói nên lời, bèn mở điện thoại ra tìm. Lúc này, quản gia nói thay cậu ta tên của tạp chí đó, là một tạp chí trang sức không lớn lắm, đã quay một video quảng cáo cho Pur Jewellery, Tô Nam có xuất hiện trong đó, giới thiệu phòng làm việc và một số tác phẩm của mình.

"Hình như là thế, nhưng sao bác Phương lại biết rõ như vậy? Bác đã xem rồi à?" Lương Triết tò mò hỏi.

Quản gia gật đầu: "Cậu Tô có đăng trên Moments mấy hôm trước."

"Ồ." Lương Triết hiểu ra, nhưng Hoắc Văn Thanh lại khựng lại, nghiêng đầu nhìn quản gia: "Chú cũng có WeChat của cậu ấy?"

"..." Quản gia đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, dường như lại ngửi thấy mùi giấm chua, giải thích rằng lần trước ở Hồng Kông, để tiện gửi quần áo đã giặt khô cho Tô Nam nên đã thêm WeChat.

Hoắc Văn Thanh không có biểu cảm gì, nhưng Lương Triết thì đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó: "Anh họ, anh không có WeChat của anh Nam sao?"

Hoắc Văn Thanh: "..."

"Sao không nói sớm, em gửi cho anh."

Hoắc Văn Thanh đặt dao nĩa xuống, giọng điềm tĩnh: "Ăn xong chưa? Xong rồi thì cút đi."

Lương Triết vội im lặng, cúi đầu ăn ngấu nghiến, vừa nuốt hai miếng tôm vào bụng, liếc thấy anh họ mặt lạnh như băng của mình đột nhiên cầm lấy điện thoại cậu ta.

"Làm gì vậy?" Lương Triết cúi đầu xuống, nhìn thấy bên dưới video phỏng vấn trên điện thoại của mình xuất hiện một tin đồn tình cảm, trong bức ảnh mờ mờ có một người mà cậu ta rất quen thuộc.

Chính là bức ảnh paparazzi chụp trộm Hứa Minh Nguyệt và Tô Nam.

"Cái này giả quá, anh Nam rõ ràng là gay, sao có thể hẹn hò với nữ diễn viên được." Lương Triết bĩu môi.

Hoắc Văn Thanh không có biểu cảm gì, chỉ mở hình ảnh xem một lát rồi đặt điện thoại xuống.

Lương Triết nhận lại điện thoại, lẩm bẩm: "Không biết anh Nam đã biết chưa, em phải báo anh ấy một tiếng, kẻo lỡ đối tượng hẹn hò thực sự của anh ấy thấy trước thì chết dở."

Hoắc Văn Thanh ngước mắt hỏi: "Đối tượng hẹn hò thực sự?"

"Đúng vậy," Lương Triết vừa gõ bàn phím vừa nói, "Lần trước ở Hồng Kông, anh Nam đã bỏ rơi em để đi ăn tối với người đó."

Hoắc Văn Thanh hơi nheo mắt.

Hắn nhớ rất rõ Tô Nam đã nói rằng đến Hồng Kông là vì công việc, khi nào mà ngay trước mắt hắn lại có một đối tượng hẹn hò chứ?

Chỉ trong chốc lát, hắn nghe Lương Triết nói thêm: "Đi ăn tối mà còn phải về tắm rửa thay quần áo, long trọng như vậy, không phải hẹn hò thì là gì?"

Hoắc Văn Thanh nhướng mày: "Chính là tối hôm cậu đi cùng đến triển lãm trang sức đó sao?"

"Ừm." Lương Triết đáp.

"Cậu ấy nói với cậu là đi hẹn hò?"

"Em hỏi anh ấy có phải không, anh ấy không phủ nhận, vậy chẳng phải là đúng rồi sao." Lương Triết ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ ngờ vực, "Anh hỏi những điều này để làm gì?"

Hoắc Văn Thanh thong thả lau miệng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ăn xong chưa?"

Lương Triết cảm thấy tim mình đập nhanh, tưởng lại sắp nghe thấy câu "cút đi" quen thuộc, nhưng không ngờ, cậu lại nghe được một câu gần như là dịu dàng: "Không vội, cậu cứ từ từ ăn."

Lương Triết: ?

Không ổn rồi, bữa tối này có độc, mình nghe nhầm rồi.

---

Tác giả:

Sếp Hoắc: Em ấy thừa nhận là hẹn hò, em ấy còn hỏi sinh nhật tôi, trong lòng em ấy có tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top