Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Đáng yêu và thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải làm việc, cuộc sống của Tô Nam kể ra lại trở nên nhàn rỗi. Sau ngày hôm đó, anh đến chỗ bà Triệu chơi mạt chược cả ngày, rồi một mình đi đến đảo Sùng Minh.

Từ khi đăng bài viết đính chính trên Weibo, Tô Nam không còn quan tâm đến những gì trên mạng nữa. Trong thời gian đó, Du Khâm có liên lạc với anh, nói rằng dư luận trên mạng đã được xử lý ổn thỏa. Hứa Minh Nguyệt cũng đã làm rõ mối quan hệ hợp tác với Tô Nam, sau khi hết hot thì không ai còn bàn tán nữa.

Du Khâm đương nhiên hy vọng Tô Nam không từ chức, nhưng thái độ của Tô Nam thì lại cứ thờ ơ, không nói cho Du Khâm biết mình đang ở đâu, cũng không đồng ý ở lại. Sau cuộc điện thoại này Tô Nam không nhận thêm cuộc gọi nào nữa.

Ngày thứ ba trên đảo, Tô Nam mở email thấy thư trả lời từ ba ngày trước của Giám đốc Triệu, nói rằng sau khi điều tra kỹ lưỡng sự việc. Bộ phận pháp lý cho rằng sự việc lần này không gây tổn hại đến danh tiếng của Lynx, do đó sẽ không truy cứu trách nhiệm, và vẫn giữ tên anh trong vai trò thợ chế tác, cảm ơn sự hợp tác của Tô Nam, đồng thời xin lỗi Tô Nam vì hiểu lầm trước đó.

Tô Nam đột nhiên có hơi tò mò về kết quả điều tra, liệu Hoắc Văn Thanh đã tìm ra kẻ đứng sau nhắm vào Lynx chưa?

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Tô Nam không thể hỏi.

Trong bốn ngày này, Tô Nam và Hoắc Văn Thanh không có bất kỳ liên lạc nào. Ngay cả buổi trình diễn Xuân Hè mà anh đã đồng ý với Lynx, Tô Nam cũng bắt đầu do dự có nên đi hay không.

Khi tắt điện thoại, anh nhận được tin nhắn WeChat của quản gia Phương.

Nói là muốn đưa quần áo cho Tô Nam, hỏi anh thời gian nào thích hợp.

Tô Nam ngẩn người ra mấy giây, lại lưỡng lự về việc đi hay không.

[Đưa quần áo gì ạ?]

Quản gia Phương trả lời rất nhanh, nói rằng đó là trang phục xem buổi trình diễn ngày mai.

Ông ấy không nói rõ có phải do Hoắc Văn Thanh sắp xếp hay không, nhưng trực giác của Tô Nam cho rằng đúng là như vậy.

Tuy nhiên, quản gia Phương dường như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Ông như thể biết anh đang nghĩ gì, bèn nói rằng đây là do Lương Triết chuẩn bị, để xin lỗi vì trước đây đã không tin tưởng Tô Nam.

Tô Nam: "..."

Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Lương Triết cũng gửi đến, bảo Tô Nam nhất định phải chấp nhận lời xin lỗi của mình.

Tô Nam: "..."

Sao anh lại không tin được chứ?

Nhưng lời đã nói đến mức này, Tô Nam cũng không từ chối nữa, hẹn thời gian với quản gia Phương.

Đó là một bộ vest cực kỳ đơn giản, màu sắc nằm giữa màu xám tro và xám bạc, phối với áo sơ mi trắng cổ rộng bằng lụa, là mẫu thiết kế theo phong cách tối giản cao cấp của Lynx trong bộ sưu tập Thu Đông năm nay.

Thiết kế tổng thể chủ yếu thể hiện ở kiểu dáng cắt may của áo vest và độ rũ của chất liệu quần dài. Phần vai áo được thiết kế độn vừa phải, không quá phô trương, kết hợp với hàng khuy đôi giúp tôn dáng. Còn quần dài rộng rãi giúp giảm bớt cảm giác gò bó do áo khoác mang lại, tạo nên sự uyển chuyển, nhẹ nhàng như nước khi di chuyển.

Đây là phong cách nhất quán của Lynx trong những năm gần đây, vừa ổn định vừa không kém phần phóng khoáng, vừa tối giản nhưng cũng đầy vẻ thanh lịch.

Tuy nhiên, lần này không kèm theo kẹp áo sơ mi mà thay vào đó là một chiếc ghim cài cổ áo lượn sóng màu bạc đơn giản để cố định cổ áo.

Tô Nam chợt nhớ đến món quà sinh nhật mà Hoắc Văn Thanh tặng, chiếc kẹp áo sơ mi có khắc chữ Vinson bên trong.

Mặc dù không gặp mặt, nhưng những ngày này Tô Nam không ít lần nghĩ đến Hoắc Văn Thanh. Anh cố gắng quên đi nụ hôn đó, nhưng lại phản tác dụng, cứ nhớ đi nhớ lại hết lần này đến lần khác.

Hành động tiến lại gần của Hoắc Văn Thanh mang theo sự thăm dò. Có lẽ vì trước đó đã thất bại một lần, nên lần này Tô Nam không né tránh, để bản thân chạm vào sự mềm mại ấm áp, nếm thử vị rượu Brandy êm dịu và trơn mượt.

Trong mắt Tô Nam, Hoắc Văn Thanh giống như một ly Brandy. Màu sắc ôn hòa, hương vị mượt mà, tỏa ra mùi hương trái cây thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy dịu dàng thoải mái, vui vẻ an lành, quên mất rằng thực chất đó là một loại rượu mạnh. Sau khi chất lỏng vào cổ họng, nó sẽ hoàn toàn bộc lộ vị cay nồng và mãnh liệt, khiến người ta nhớ ra rằng mình không phải đang ở chốn thiên đường, mà là trên một bãi săn.

Có thể chỉ là một giây, cũng có thể là vài giây, ánh mắt anh và Hoắc Văn Thanh chạm nhau, nhìn vào sâu thẳm đôi mắt của đối phương.

Rồi men say lan tỏa, Tô Nam bị cướp mất hơi thở, đón nhận nụ hôn vừa dịu dàng vừa hung hãn của Hoắc Văn Thanh.

Đối phương dùng tay khống chế gáy anh, dùng môi lưỡi chiếm lấy khoang miệng anh. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở đan xen.

Mãi cho đến khi bàn tay to lớn với những ngón tay thô ráp đang bóp chặt eo anh, Tô Nam mới giật mình tỉnh giấc trong cơn run rẩy kích thích, cuối cùng không chịu nổi mà nghiêng đầu rút lui.

"Xin lỗi." Tô Nam cố gắng kiểm soát hơi thở hỗn loạn của mình, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Hứa Văn Thanh vẫn giữ nguyên tư thế hôn, im lặng một giây rồi mới thả lỏng, giọng nói khàn đặc chưa từng có: "Là tôi nên xin lỗi mới đúng, đã đường đột rồi."

Vì vậy đêm đó kết thúc bằng sự rời đi trong hoang mang của Tô Nam.

Tô Nam ngắt dòng suy nghĩ trước khi cơ thể nóng lên, ký ức dừng lại ở đó.

Không liên lạc, cũng không gặp mặt, cho đến khi quản gia Phương cho người mang bộ lễ phục này đến.

Đã nhận đồ rồi, buổi trình diễn Lynx chắc chắn phải đi. Quản gia Phương thậm chí còn sắp xếp xe đến đón Tô Nam, tất nhiên cũng nói là do Lương Triết chuẩn bị. Tô Nam không so đo, cứ thế mà đồng ý tất cả.

Sàn diễn của Lynx được đặt ngoài trời, trong một công viên ven sông gần Bến Thượng Hải, đối diện với Tháp Truyền hình Minh Châu Phương Đông.

Bám sát chủ đề hiện đại hòa quyện cùng thiên nhiên, cách bài trí sàn diễn vẫn theo phong cách tối giản pha chút cổ điển đang thịnh hành của Lynx trong những năm gần đây. Sàn catwalk được tạo thành từ những khối đá cẩm thạch cao từ năm đến mười mét với độ dài khác nhau, nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy dòng chữ Lynx được viết hoa. Lối đi của người mẫu là những tấm đá cẩm thạch đen rộng một mét được lát phẳng trên bãi cỏ. Tông màu nâu xám chủ đạo tạo nên cảm giác cổ điển, kết hợp với khung cảnh sông nước bao la và cảnh đêm thành phố rực rỡ ở phía xa, tạo nên sự giao thoa, hòa quyện đầy độc đáo giữa những yếu tố đối lập.

Tô Nam luôn cảm thấy gu thẩm mỹ của Lynx rất tốt, đặc biệt là trong những năm gần đây, sự tối giản và thanh lịch được phát huy đến mức tối đa.

Giống như chính Hoắc Văn Thanh vậy.

Ngay khi ý nghĩ này lóe lên, Tô Nam lập tức lắc đầu, xua đuổi hình ảnh của người nào đó ra khỏi tâm trí.

Buổi trình diễn quy tụ rất nhiều ngôi sao, còn lộng lẫy hơn cả buổi dạ tiệc từ thiện trước đó gấp mười lần. Tô Nam vẫn như mọi khi, lặng lẽ đi vòng qua những ống kính phóng viên, đến hậu trường gặp Rebecca.

Nhờ có Lương Triết, hoặc có thể là nhờ sự sắp xếp của một vị tổng giám đốc tao nhã không muốn tiết lộ danh tính nào đó, mà thư mời của Tô Nam khác với những người khác. Không có nơi nào trong khu vực sàn diễn mà anh không được phép đến.

Khác với vẻ nhàn nhã, thư thái trên sàn diễn, hậu trường lại là một khung cảnh vô cùng bận rộn, náo nhiệt. Ngay cả cậu ấm đích thực như Lương Triết cũng tất bật chạy đôn chạy đáo, chỉ kịp liếc nhìn bộ trang phục của Tô Nam rồi buông một câu khen ngợi trước khi lại vội vã rời đi. Tô Nam cùng Rebecca xem qua khâu chuẩn bị phụ kiện trang sức một chút rồi cũng rời khỏi nơi huyên náo này.

Trên đường đi, Tô Nam gặp không ít người quen. Vì những lùm xùm trên mạng vừa qua, mọi người khi gặp anh đều có chút kinh ngạc, không ít kẻ buông lời mỉa mai, châm chọc.

Tất nhiên cũng có một vài người có quan hệ tốt với anh vẫn chào hỏi như bình thường, thậm chí có người còn hỏi anh về dự định tương lai sau khi rời khỏi Pur Jewellery, ngỏ ý muốn mời anh về đầu quân cho công ty mình.

Sau khi Tô Nam đưa ra tuyên bố, phía Pur Jewellery cũng ra thông báo chính thức một lần nữa, coi như ngầm ủng hộ lời nói của anh. Họ thừa nhận sai sót trong việc ký tên thông báo trước đó, coi như tuyên bố vô hiệu hóa quyết định sa thải trước đây.

Trước đó, Du Khâm cũng đã dùng Weibo cá nhân của mình để lên tiếng minh oan cho Tô Nam, liệt kê những giải thưởng mà Tô Nam đã đạt được và phản bác lại những bình luận ác ý.

Dư luận trên mạng chia làm hai phe, vẫn còn không ít người không tin tưởng Tô Nam, nhưng cũng không tạo nên sóng gió gì quá lớn. Tuy nhiên, danh tiếng của anh vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.

Tóm lại, sau những chuyện này, Tô Nam không thể nào tiếp tục ở lại Pur Jewellery được nữa.

Thật ra Tô Nam vẫn chưa suy nghĩ kỹ về những dự định tiếp theo, anh chỉ cười trừ cho qua chuyện. Người bạn hiểu tính tình của Tô Nam nên cũng không khuyên nhiều, rồi mắt anh ta bỗng nhìn thấy Tổng giám đốc Hoàng nên lập tức nhắc đến một chuyện khác, nói rằng dạo này Pur Jewellery làm ăn không tốt, hay nói đúng hơn là ông Hoàng đang gặp khó khăn.

"Tổng giám đốc Hoàng của các cậu chẳng phải đã dựa vào mối quan hệ với ông Đỗ để lấy đất xây nhà máy chế tác ở Thanh Phố sao? Nghe nói ông Đỗ đang giữ hợp đồng không chịu ký, cứ kéo dài thế này, e là chuỗi vốn của ông Hoàng sẽ gặp vấn đề đấy." Người bạn nói tiếp, "Nghe nói mấy hôm nay ông ta cứ tìm cách để gặp ông Đỗ, nhưng ông Đỗ toàn tránh mặt, thế nên ông ta mới đến đây để "chặn đường" bà Đỗ."

Tô Nam nhìn theo hướng mắt của bạn mình, quả nhiên thấy ông Hoàng đang nói chuyện trước mặt bà Đỗ. So với vẻ mặt nịnh nọt của ông Hoàng, nét mặt của bà Đỗ lạnh lùng hơn nhiều. Chưa nói được ba câu, bà Đỗ đã quay người bỏ đi.

Dự án nhà máy chế tác do một tay ông Hoàng thúc đẩy, Tô Nam không biết rõ lắm, chỉ biết ông Hoàng đã đầu tư không ít. Nếu thật sự xảy ra vấn đề về vốn, e rằng Pur Jewellery sẽ lại phải đối mặt với nguy cơ phá sản một lần nữa. Đúng vào thời điểm này tiếng tăm bên ngoài của Pur Jewellery không tốt, việc kêu gọi đầu tư khó khăn hơn nhiều so với hai năm trước.

Ngoài chuyện của bà Đỗ ra, Tô Nam không nghĩ ra lý do nào khác khiến ông Đỗ giữ hợp đồng.

"Vì vậy, cậu phải tính toán kỹ cho bản thân." Người bạn vỗ vai Tô Nam, rồi rời đi.

Tô Nam đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó bước về phía ông Hoàng.

Sau vụ việc ở văn phòng trước đó, cộng thêm việc Tô Nam là người khởi xướng sự kiện của bà Đỗ, ông Hoàng đương nhiên không có sắc mặt tốt với anh, chỉ trích anh là kẻ vong ân bội nghĩa.

Tô Nam sa sầm mặt, nhưng không cãi nhau với ông ta. Trong công việc, Tô Nam có đủ tố chất để kiềm chế cảm xúc của mình.

Ông Hoàng thấy anh thực sự quan tâm đến Pur Jewellery nên không mắng mỏ vô nghĩa nữa, bảo anh đi tìm Hoắc Văn Thanh để giải quyết chuyện này.

Tô Nam cau mày, chỉ nói: "Tôi sẽ đi gặp bà Đỗ để xin lỗi." Hoàn toàn không đề cập đến việc nhờ Hoắc Văn Thanh ra mặt giúp đỡ.

Ông Hoàng cười lạnh: "Chỉ cần xin lỗi là đủ? Tổng giám đốc Đỗ sẽ đem hàng tỷ đầu tư ra đùa giỡn sao?"

"Chuyện này nói đi nói lại đều là lỗi của cậu, bây giờ cậu không làm ở Pur Jewellery nữa, cũng phải giải quyết chuyện này cho xong." Ông Hoàng biết Tô Nam là người trọng tình cảm, cũng biết anh có lòng tự trọng, chỉ có thể dùng chiêu bài đạo đức để ràng buộc anh. "Du Khâm vì dọn dẹp mớ hỗn độn cho cậu mà uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, cậu không mau đi cầu xin Tổng giám đốc Hoắc giúp một tay giải quyết việc này, cậu có thấy có lỗi với cậu ta không?"

Tô Nam nhíu mày, không hoàn toàn tin những lời này. Dù sao trong ấn tượng của anh, ông Đỗ tuy thích rượu, nhưng cũng không đến mức ép người khác uống đến xuất huyết dạ dày.

Rất có thể là ông Hoàng đang phóng đại sự việc.

Trong lòng Tô Nam vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu, không phải vì Du Khâm, mà là vì Pur Jewellery.

Dù sao đây cũng là thương hiệu do chính tay anh gây dựng, là tâm huyết bốn năm qua của anh, rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, công lao của kẻ ngốc trước mắt này không hề nhỏ.

"Tôi phải làm thế nào không cần ông dạy." Tô Nam đối với ông Hoàng không còn giữ vẻ mặt tốt, "Nếu ông thực sự muốn Pur Jewellery phát triển, hãy giao việc cho người có chuyên môn, bớt chỉ tay năm ngón gây rối."

"Cậu..." Ông Hoàng vừa định nổi giận mắng lại đã bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt ngang.

Tô Nam cũng không nói thêm gì nữa, quay lưng bước đi chỗ khác.

Anh đứng bên rìa sàn diễn trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình nên anh bèn ngẩng đầu lên nhìn quanh, và chạm phải ánh mắt của Hoắc Văn Thanh không biết đã xuất hiện trên sàn diễn từ lúc nào.

Hôm nay đối phương mặc một bộ vest đen, cũng là kiểu cắt may rộng rãi kết hợp với áo sơ mi trắng cổ cứng đơn giản và cà vạt sọc đỏ rượu, áo khoác mở ra bớt đi vẻ cứng nhắc công sở. Tóc được chải gọn, vài sợi tóc rơi xuống, cả người vừa tao nhã vừa phóng khoáng, một tay đút túi đứng đó, còn nổi bật hơn cả người mẫu.

Lúc này, bên cạnh hắn không có quản gia đi cùng, mà là những quý ông và quý bà ăn mặc sang trọng, vẫn như mọi khi được vây quanh như sao đêm.

Trong vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, Tô Nam bỗng thấy tim đập nhanh, lúng túng dời mắt đi chỗ khác. Anh để ý thấy trên cổ tay người đối diện đang cầm ly champagne ngoài chiếc đồng hồ đen quen thuộc ra, còn có một chiếc khuy măng sét hình con chuồn chuồn nhỏ nhắn tinh xảo.

Chính là cặp khuy măng sét mà Hoắc Văn Thanh đã mua trong lần gặp đầu tiên, tác phẩm của "thầy Điểm Tâm".

Nhịp tim dường như lại nhanh hơn một chút, không rõ đang mong đợi điều gì, Tô Nam lại liếc nhìn cổ áo vest của đối phương, chẳng có gì cả.

Điện thoại đổ chuông, Tô Nam cầm máy đi đến một góc yên tĩnh bên cạnh, khi đi ngang qua Hoắc Văn Thanh, vừa đúng lúc nghe thấy có người nói khuy măng sét của hắn rất độc đáo, hình như không phải phong cách của Lynx.

"Đúng vậy, đây là tác phẩm của một nhà thiết kế mà tôi rất ngưỡng mộ, tác phẩm rất đáng yêu và thú vị," Hoắc Văn Thanh ngừng một chút, đuôi mắt liếc sang bên phải, khóe môi nở nụ cười, "Người đó cũng đáng yêu và thú vị."

Người đối diện chắc hẳn chưa từng nghe thấy Hoắc Văn Thanh khen ai đáng yêu thú vị bao giờ, sững người một giây rồi mới cười lớn, bắt đầu một tràng nịnh hót.

Những lời sau đó Tô Nam không nghe thấy nữa, trong đầu chỉ vang vọng câu "Người đó cũng đáng yêu và thú vị", thậm chí còn không nhận ra rằng tai và vùng da sau tai của mình đã đỏ bừng lên.

Hoắc Văn Thanh cong khóe môi, cúi đầu nhìn chú chuồn chuồn nhỏ đậu trên khuy măng sét của mình.

Người đó cũng giống như chuồn chuồn, nhát gan vô cùng.

Tự mình khiêu khích, khiêu khích xong lại hoảng sợ bay đi mất.

Thật sự thú vị, cũng thật sự đáng yêu.

Vậy nên càng không muốn buông tha.

---

Tác giả:

Viết ngẫu hứng một đoạn kịch ngắn:

Sếp Hoắc: Đi xin lỗi Tô Nam đi.

Lương Triết: Hả? Tại sao? (●°u°●)​ 」

Quản gia: Bởi vì cậu chủ muốn tặng quần áo, sợ người ta không nhận.

Lương Triết: Hả? Tại sao? (●°u°●)​ 」

Sếp Hoắc: Hỏi nữa thì cút ra ngoài.

Lương Triết: Vâng ạ (●°u°●) ​」(Lấy sách hướng dẫn tự rèn luyện của chạy việc ra đọc đi đọc lại)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top