Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Của tôi thì đừng đụng vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi buổi trình diễn bắt đầu, Tô Nam đã đến gặp bà Đỗ. Bà Đỗ không hoàn toàn phớt lờ anh, nhưng thái độ rõ ràng là lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Tô Nam chân thành xin lỗi vì đã giấu giếm và lợi dụng bà trước đó.

Bà Đỗ nhướng mày, lặng lẽ nhìn anh một lúc: "Thực ra bộ trang sức đó là do ai thiết kế, tôi hoàn toàn không quan tâm, tôi cũng chẳng buồn so đo với cậu. Nhưng nó lại trở thành thứ dơ bẩn vào đúng lúc không nên xảy ra vấn đề nhất, cậu hiểu chứ, Tô Nam."

Thứ dơ bẩn.

Ba chữ này khiến trái tim Tô Nam nặng trĩu, anh không nói được lời nào để phản bác.

Sau những chuyện trên mạng, bất kể sự thật thế nào, bộ trang sức này cũng đã bị gắn mác "đạo nhái". Dư luận bùng phát lại đúng vào ngày sinh nhật con gái của bà Đỗ, điều này chẳng khác nào một cái tát vào mặt gia đình bà.

Số phận của bộ trang sức đó không gì khác ngoài việc bị cất vào hộp để bụi phủ, hoặc bị vứt bỏ và đập nát.

Và số phận của Pur Jewellery có lẽ cũng không khác là bao.

Bà Đỗ có quyền lực và cũng có vốn liếng để làm vậy.

"Cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm đó con gái tôi không đeo bộ trang sức đó vì trang phục không phù hợp, nếu không tôi còn chẳng để cậu bước đến trước mặt tôi đâu." Bà Đỗ vừa nói vừa chỉnh lại chiếc nhẫn kim cương hình hoa thanh cúc trên tay, Tô Nam nhận ra đó là thiết kế của Queen.

"Tôi rất xin lỗi, hy vọng bà có thể cho tôi cơ hội sửa chữa sai lầm này." Tô Nam nói thêm.

"Không cần sửa chữa gì cả, bộ trang sức cậu làm không tệ, chúng ta đã thanh toán xong xuôi, chuyện này đến đây là kết thúc." Bà Đỗ dừng lại một chút, "Còn những chuyện khác, tôi lười quan tâm, cậu cũng không cần phải tốn tâm tư với tôi."

Tô Nam cảm kích sự rộng lượng của bà Đỗ, cũng hiểu rằng bà có thể nói vài lời rõ ràng với anh như vậy đã là hết lòng. Buổi trình diễn lớn sắp bắt đầu, anh cũng không làm phiền thêm, lịch sự chào tạm biệt rồi rời đi.

Về phần ông Đỗ, xem ra anh phải nghĩ cách khác thôi.

Không lâu sau, buổi trình diễn lớn bắt đầu. Tô Nam được nhân viên dẫn đến chỗ ngồi của mình, rồi phát hiện ra bên cạnh mình là Giám đốc thời trang của Lynx, Phương Khả Sĩ. Bên phải anh là hai chỗ trống, mãi cho đến khi buổi diễn bắt đầu cũng không có ai ngồi vào.

Giám đốc Triệu của bộ phận trang sức ngồi ở hàng thứ hai, Tô Nam liếc mắt nhìn, ngoài việc nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, anh còn nhìn thấy Lý Minh ngồi ở góc cuối cùng của hàng cuối cùng.

Khi thấy Tô Nam đi đến hàng ghế đầu tiên và ngồi xuống, Lý Minh gần như trố mắt ra.

Tô Nam lướt mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt, làm như không thấy anh ta, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Phương Khả Sĩ.

Phương Khả Sĩ là con lai, có một đôi mắt màu xám xanh và sống mũi cao, dáng người cao lớn, mặc một bộ vest đen chỉnh tề, không giống người trong giới thời trang, mà giống một nhân viên văn phòng ưu tú hơn. Nghe nói anh ta được Hoắc Văn Thanh đề bạt lên vị trí này, những thay đổi thẩm mỹ của Lynx trong những năm gần đây đều bắt nguồn từ bàn tay tài hoa của anh ta.

Đây là lần đầu tiên Tô Nam gặp Phương Khả Sĩ ngoài đời, anh bất ngờ vì phong cách của Phương Khả Sĩ hoàn toàn không giống với ấn tượng của anh về giới thời trang. Càng ngạc nhiên hơn khi Phương Khả Sĩ nhận ra anh, chủ động chào hỏi và nói đã xem qua tác phẩm của anh. Phương Khả Sĩ nói rất thích tác phẩm "Khổng tước xòe quạt" được chọn vào bộ sưu tập trang sức cao cấp Arpels, và hỏi Tô Nam về nguồn cảm hứng thiết kế.

Tô Nam cảm thấy vô cùng vinh dự, cảm giác này giống như một diễn viên vô danh hạng mười tám bỗng nhiên được ngồi cùng bàn ăn với một ảnh đế từng đoạt vô số giải thưởng, rồi ảnh đế không chỉ nhận ra diễn viên nhỏ vô danh, mà còn khen ngợi vai phụ chỉ xuất hiện ba tập trong một bộ phim nào đó của anh diễn rất xuất sắc.

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Tô Nam dù sao cũng là một người trưởng thành gần ba mươi tuổi, muốn tỏ ra ung dung tự tin trong giao tiếp cũng không phải chuyện khó. Anh trò chuyện với Phương Khả Sĩ rất vui vẻ, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.

Toàn bộ buổi trình diễn thời trang kéo dài khoảng hai mươi phút trong nền nhạc êm dịu và du dương. Tô Nam được thưởng thức một bữa tiệc thị giác, cho đến khi đèn sáng lên, anh vẫn còn đang nghiền ngẫm những ý tưởng lóe lên trong đầu khi xem trình diễn, cảm thấy đã lâu rồi mới có cảm giác muốn lập tức cầm lấy sổ phác thảo và vẽ ra những thứ trong đầu.

Đó là hai mươi phút đầy thú vị, chỉ là không biết có phải vì chỗ ngồi của anh quá nổi bật hay không, mà trong suốt buổi trình diễn luôn có người nhìn về phía anh. Trong số những người này có cả ảnh đế hai giải Kim Tượng ngồi ở hàng đầu đối diện anh, Quý Quân.

Mãi cho đến rất lâu sau này, Tô Nam mới biết được rằng vị trí anh ngồi lúc đó, thực ra là chỗ trống được bố trí để Hoắc Văn Thanh không bị làm phiền. Một bên trái một bên phải, ngăn cách với những người khác.

Những người có thể ngồi ở vị trí này đều là những người được Hoắc Văn Thanh coi trọng. Vì vậy ngay khi sơ đồ chỗ ngồi của buổi trình diễn được đưa ra, Phương Khả Sĩ đã biết tên anh, sau đó tìm hiểu tất cả thông tin về anh.

Nhưng trong suốt buổi trình diễn này, Hoắc Văn Thanh vẫn không xuất hiện, hai vị trí đó luôn trống.

Lần này quản gia Phương không hiểu, hỏi tại sao hắn sắp xếp chỗ ngồi mà lại không xuống xem cùng.

Hoắc Văn Thanh đứng trên tầng hai của phòng trưng bày bằng kính tạm thời nhìn xuống toàn bộ sàn diễn, nghe vậy chỉ lắc đầu: "Có lẽ tôi mà đến thì em ấy sẽ không thoải mái."

Bắt chuồn chuồn cần có thời gian, cũng cần có không gian.

Huống hồ, tâm trạng Tô Nam thời gian gần đây không tốt, lúc này khó có được vẻ mặt thư giãn, đắm chìm trong buổi trình diễn này. Hoắc Văn Thanh đương nhiên không muốn phá hỏng cảm xúc của anh, khiến anh phân tâm, căng thẳng, bối rối.

Anh ở dưới lầu ngắm cảnh, Hoắc Văn Thanh làm người ngắm anh cũng không tệ.

Buổi trình diễn kết thúc, cảnh đẹp tan biến. Hoắc Văn Thanh được Giám đốc bộ phận Marketing mời đến khu vực VIP phía sau sân khấu để gặp gỡ một số khách hàng quan trọng và những ngôi sao hợp tác với thương hiệu. Trong đó có Quý Quân, người đã ký hợp đồng làm đại sứ thương hiệu của Lynx nửa năm trước.

Sau buổi gặp gỡ, giám đốc bộ phận Marketing dẫn những người khác rời đi, chỉ còn Quý Quân ở lại.

"Còn việc gì nữa không?" Giọng Hoắc Văn Thanh lạnh nhạt, không khác gì khi hắn nói chuyện với những khách hàng vừa rồi.

Quý Quân lộ vẻ buồn bã: "Người ngồi bên cạnh Phương Khả Sĩ, chính là người mới mà anh Hàn nói sao? Hai người đã..."

Đã làm gì, Quý Quân không nói ra được. Như thể không muốn hỏi nữa, cũng như không dám hỏi hết câu.

Hoắc Văn Thanh vẫn không có quá nhiều cảm xúc: "Đây là chuyện riêng của tôi, không tiện trả lời."

Hắn coi Quý Quân chỉ là mối quan hệ công việc, Quý Quân nhận ra điều này, trong lòng buồn bã nhưng chỉ có thể nhịn. Nghĩ đến lúc nãy chỉ có một mình Tô Nam ngồi đó, Hoắc Văn Thanh không hề đi cùng, trong lòng anh ta không khỏi dấy lên hy vọng. Hơn nữa khi anh ta ký hợp đồng đại diện cho trang sức và phụ kiện, Hoắc Văn Thanh cũng không ngăn cản.

"Anh Thanh, anh đừng đối xử với em như vậy." Quý Quân khẩn cầu, "Đừng coi em như người xa lạ."

Tô Nam cảm thấy có lẽ mình thật sự có một mối duyên kỳ lạ nào đó với Hoắc Văn Thanh, anh chỉ ra ngoài tìm nhà vệ sinh thôi mà lại gặp phải cảnh tượng này, nghe được câu nói này.

Nếu là trước đây, có lẽ Tô Nam đã rời đi rồi, nhưng hiện tại mối quan hệ giữa anh và Hoắc Văn Thanh đang trong giai đoạn mập mờ, sự tò mò khiến bước chân anh như dính chặt xuống đất, đứng yên tại chỗ.

Quả nhiên, Quý Quân và Hoắc Văn Thanh không chỉ đơn thuần là quen biết. Tô Nam nín thở, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, đồng thời cũng bắt đầu mong chờ câu trả lời của Hoắc Văn Thanh.

Thế nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Tô Nam nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một người quen đang đi về phía bên này.

Chính là một người anh họ nào đó của Lương Triết, người đã từng chơi bi-a với Tô Nam ở Hồng Kông.

Vu Việt nhìn thấy Tô Nam cũng khá bất ngờ, khóe miệng cong lên định lên tiếng, thì phía bên kia lại vang lên giọng nói gần như van xin của Quý Quân.

"Em thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em đảm bảo tuyệt đối sẽ không giống như trước kia nữa, em có thể từ bỏ việc đóng phim, chỉ cần anh cho em một cơ hội, chúng ta quay lại với nhau."

Nghe vậy, Vu Việt sững người, nhìn về phía trước, sau đó hạ giọng nói với Tô Nam bằng tiếng phổ thông không được chuẩn lắm: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi chỗ khác."

Tô Nam nói một tiếng "Xin lỗi", rồi theo chân Vu Việt đến nơi tránh xa hiện trường bát quái. Những lời van nài phía sau đang dần trở nên xa vời, nhưng sau câu nói của Quý Quân, Tô Nam vẫn nghe thấy giọng điệu không cảm xúc của Hoắc Văn Thanh: "Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, kết thúc là kết thúc."

Mặc dù những nghi ngờ chưa được giải đáp hoàn toàn, nhưng cảm giác bức bối trong lồng ngực anh bỗng chốc tan biến.

Hai người đi đến một khu vực trống trải khác, Vu Việt vẫn nói giọng Quảng pha lẫn tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Tôi biết chắc là anh chỉ tình cờ đi ngang qua, vô tình nghe được. Nói ra điều này có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng người anh họ này của tôi, có một số chuyện không dễ dây vào. Nên tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật về những gì vừa nhìn thấy."

Tô Nam nhếch mép, nói: "Đó là điều đương nhiên, từ đầu đến cuối tôi chỉ gặp mỗi mình anh Vu ở đây thôi."

Vu Việt mỉm cười, rồi hỏi: "Đã gặp nhau rồi, có muốn cùng đi hút điếu thuốc không? Trước đây ở Hồng Kông chưa có dịp làm quen đàng hoàng."

Gu thẩm mỹ của Tô Nam có thể nói là đa dạng, nhưng những gì anh không thích thì lại rất rõ ràng và thống nhất. Chẳng hạn như vẻ phong lưu không giấu diếm của cậu ấm trước mặt này, vừa nhìn đã biết là tay chơi lão luyện trên tình trường. "Làm quen" được dịch ra là "ngủ với nhau đi".

Tô Nam dĩ nhiên không đồng ý, anh cũng không muốn để Hoắc Văn Thanh nhìn thấy mình ở đây, bèn lấy cớ đi vệ sinh rồi rời đi.

Vu Việt nhìn bóng người đang khuất dần, khẽ nheo mắt.

Xem ra khó dụ hơn anh ta tưởng, nhưng dường như cũng khá thú vị đấy.

"Đang nhìn gì vậy?"

Phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, Vu Việt quay đầu lại, rồi dùng tiếng Quảng Đông giả vờ thân thiết nói: "Anh họ, đột nhiên lên tiếng làm người ta giật mình đấy."

Thực ra anh ta và Hoắc Văn Thanh không có quan hệ họ hàng trực tiếp. Cả hai nhà đều là họ hàng với Lương Triết, chi thứ của nhà họ Hoắc cũng có thông gia với nhà họ Vu. Nên dù không giao thiệp nhiều, nhưng Vu Việt cũng theo Lương Triết gọi một tiếng anh họ.

"Tất nhiên là nhìn thứ đẹp mắt rồi." Vu Việt lại hướng ánh mắt về phía bóng người đang đi ra ngoài.

Trong màn đêm, Tô Nam cởi áo khoác vest, gió đêm thổi bay tóc mái và vạt áo của anh, khiến anh lộ ra vài phần thư thái và nét u buồn mong manh mà lúc trước khi cài cúc áo kín mít không thể thấy.

Anh thực sự rất hợp với phong cách của Lynx. Bộ đồ mà quản gia chọn cho anh lần này cũng rất phù hợp, làm nổi bật rõ nét sự mong manh và thanh nhã trên người anh. Không chói lóa nhưng vô cùng bắt mắt, là kiểu người khiến người ta nhìn một lần rồi lại ngoái đầu nhìn lại.

"Đẹp không?" Hoắc Văn Thanh đột nhiên hỏi.

Vu Việt kéo dài giọng nói đầy ẩn ý: "Đỉnh của chóp*."

(*) Raw là 顶嗮, mình tạm dịch là đỉnh của chóp. Nếu như có bị lệch nghĩa hay sai thì mọi người cứ comment cho mình biết với nhé.

Nghe vậy, Hoắc Văn Thanh bật cười một tiếng khó hiểu.

Vu Việt nhướn mày chẳng hiểu gì, thấy đối phương không nói gì mà cứ thế quay người bỏ đi. Anh ta cho rằng đây là một tiếng cười khinh miệt của Hoắc Văn Thanh, là sự khinh thường của đối phương đối với sự phong lưu của anh ta.

Nhưng sự thật không như anh ta nghĩ.

Trước khi toàn bộ buổi trình diễn kết thúc, còn có một buổi gặp mặt, giám đốc thời trang sẽ phát biểu một số lời cảm ơn, cũng như công bố một số thông tin liên quan đến thương hiệu.

Tô Nam được nhân viên dẫn đến một vị trí mới, gần sân khấu hơn, nhưng không quá nổi bật. Anh trốn sau đám đông, bận rộn xem điện thoại, không để ý đến những gì đang diễn ra trên sân khấu. Cho đến khi Vu Việt đổi chỗ với người khác và ngồi xuống bên cạnh anh.

Hai người chưa kịp nói với nhau được hai câu thì Tô Nam đã nghe thấy Phương Khả Sĩ nhắc đến Hoắc Văn Thanh. Trong tiếng vỗ tay kéo dài, Hoắc Văn Thanh đứng dậy bước lên sân khấu.

Các tin nhắn trên điện thoại liên tục hiện lên, nhưng Tô Nam không cúi đầu xuống nữa.

Dưới ánh đèn sân khấu, Hoắc Văn Thanh thực sự đẹp trai quá mức, dáng người cao ráo, khí chất ngời ngời, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Bài phát biểu của hắn rất ngắn gọn, chỉ tiếp nối lời của Phương Khả Sĩ, công bố thời gian dự kiến ra mắt bộ sưu tập trang sức cao cấp của Lynx mùa tới, và có một nhà thiết kế trang sức xuất sắc được mời đặc biệt đến tham dự.

Cả hội trường im lặng, chờ đợi Hoắc Văn Thanh lên tiếng.

Tô Nam ngây người nhìn lên sân khấu nơi mọi ánh đèn đều đổ dồn vào, Hoắc Văn Thanh đứng dưới ánh sáng rực rỡ nhất, ánh mắt không hề đảo quanh mà nhìn thẳng vào anh. Sau đó Hoắc Văn Thanh mỉm cười giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới vẫy anh: "Tô Nam, lại đây."

Như có một cơn gió lốc đột ngột nổi lên, cuốn tất cả ánh mắt vốn đang hướng về phía ánh đèn sân khấu về phía Tô Nam.

Tô Nam không khỏi nín thở, trái tim như bị cuồng phong bao bọc, trước là im lặng, sau đó đập thình thịch.

"Đến đây với tôi." Hoắc Văn Thanh lại nói.

Rõ ràng có thể nghe thấy, nhưng lại như bị gió thổi tan, bên tai Tô Nam không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng ù ù ngắn ngủi. Đợi đến khi anh hoàn hồn lại, anh đã đứng dậy bước về phía Hoắc Văn Thanh.

Tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài, Hoắc Văn Thanh đứng dưới ánh đèn sân khấu, bá đạo vòng tay qua vai Tô Nam như thể tuyên bố chủ quyền. Khi giới thiệu Tô Nam, ánh mắt hắn dừng lại một thoáng ở hướng của Vu Việt.

Chính lúc này đây, Vu Việt mới hiểu ra tiếng cười trước đó và cái nhìn vừa rồi của Hoắc Văn Thanh có ý nghĩa gì.

Đó là sự chiếm hữu và răn đe, như muốn nói với anh ta: "Của tôi, đừng đụng vào."

---

Tác giả:

Sếp Hoắc: Chúng tôi đều đã có chủ, những người khác đừng mơ tưởng nữa.

Vu Việt: ...

Quý Quân: Tan nát cõi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top