Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Cú hôn bóng lần đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoắc Văn Thanh theo Tô Nam lên lầu.

Căn hộ của Tô Nam chỉ rộng khoảng tám mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ. Phòng ngủ phụ liền kề phòng khách được đập thông nửa bức tường để làm phòng làm việc. Phòng khách không có tivi mà treo một màn chiếu và dàn âm thanh. Nhà bếp được thiết kế mở, tủ bếp kéo dài đến góc tường tạo thành một chiếc bàn nhỏ, vừa làm quầy bar vừa làm bàn ăn.

Phong cách trang trí là sự kết hợp giữa phong cách Pháp nhẹ nhàng và phong cách gỗ tự nhiên, tạo nên một tổng thể tươi sáng, đơn giản mà ấm cúng. Đặc biệt, trên tấm thảm trải sàn bằng nhung trước ghế sofa còn có vài chiếc gối ôm với hình dáng ngộ nghĩnh khác nhau, như SpongeBob, Patrick Star,...

Hoắc Văn Thanh bất giác tưởng tượng ra cảnh Tô Nam cuộn mình trong chăn, ôm gối ôm xem phim.

"Xin lỗi, tôi không chuẩn bị sẵn dép mới." Tô Nam đưa đôi dép của mình cho Hoắc Văn Thanh, còn mình thì đi chân trần trên sàn nhà. "Chắc sẽ hơi chật, anh cố mang tạm nhé."

"Không sao." Hoắc Văn Thanh thay dép, Tô Nam lại tiện tay nhận lấy áo khoác hắn vừa cởi ra, vuốt phẳng rồi treo lên tủ quần áo nhỏ ở lối vào.

"Uống gì đây?" Tô Nam đi đến tủ rượu nhỏ cạnh bàn ăn, "Chỗ tôi không có rượu ngon, anh cũng chịu khó một chút nhé."

Hoắc Văn Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Tôi không kén chọn như vậy đâu, em cứ quyết định, tôi uống gì cũng được."

Tô Nam cười: "Nói gì cũng được mới là kén chọn nhất đấy." Nói rồi, anh lấy từ tủ rượu ra một chai rượu Brandy, "Vậy uống cái này đi."

Hoắc Văn Thanh không có ý kiến, dựa vào quầy bar nhìn Tô Nam mở rượu, lấy ly, rót rượu, sau đó đặt ly rượu trước mặt hắn.

"Rượu này cũng tạm được, anh nếm thử xem, không thích thì tôi lấy Coca cho anh."

Hoắc Văn Thanh bật cười, còn chưa nếm thử đã nói: "Không uống Coca đâu."

Ai lại uống Coca khi ở riêng với người trong lòng chứ, bán Coca* thì được.

(*) Tiếng trung là "买可乐" /màikělè/, đọc gần giống make love.

Loại rượu này thật sự không tồi, vị êm dịu phong phú, thoang thoảng hương gỗ sồi và thơm mùi trái cây sấy khô. Hoắc Văn Thanh nhấp một ngụm, thấy Tô Nam đang chờ đợi lời nhận xét của mình, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Tại sao em lại nghĩ tôi thích uống rượu Brandy?" Hoắc Văn Thanh

Tô Nam trầm ngâm một lát rồi nói: "Hay là anh thử đoán xem?"

Hai người mặt đối mặt, một người ngồi, một người đứng, vị trí hoàn toàn đảo ngược.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Văn Thanh nhìn Tô Nam từ góc độ ngước lên, đôi mắt phượng của người đối diện hơi cụp xuống, bóng râm che khuất chút ý cười, hiếm khi để lộ ra vẻ tinh ranh.

Là một vẻ phong tình linh hoạt khác hẳn ngày trước, khiến Hoắc Văn Thanh cảm thấy đáng yêu. Nhìn thêm vài giây, hắn lại phát hiện chỗ nối giữa cằm và cổ của đối phương có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ. Nhờ vậy, nét kiêu ngạo tinh ranh kia lại nhuốm màu sắc diễm lệ, tựa như vị cay nồng và ngọt ngào đọng lại sau khi rượu mạnh qua cổ họng.

Hoắc Văn Thanh khẽ nuốt nước bọt, uống thêm một ngụm rượu rồi mới mở miệng nói: "Tôi không đoán, tôi đợi em tự nói."

Nghe vậy, Tô Nam bật cười, cảm thấy đôi lúc Hoắc Văn Thanh lộ ra chút tính khí trẻ con trông cũng khá đáng yêu, khiến anh có cảm giác gần gũi lạ thường.

Uống cạn ly rượu, Tô Nam nghiêng đầu hắt hơi một cái. Hoắc Văn Thanh khẽ nhíu mày: "Có phải bị cảm rồi không?"

Dù sao thì trước đó cũng đứng ngoài gió lạnh lâu như vậy, còn bị dính chút mưa nữa.

Tô Nam lắc đầu: "Chắc là không đâu."

Hoắc Văn Thanh cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi chân trần không đi tất của anh, những ngón chân tròn trịa bị lạnh đến mức đỏ ửng. Từng ngón một liền kề, khiến hắn liên tưởng đến những quả anh đào vừa mới chín.

"Hay là em đi tắm nước nóng đi, kẻo bị cảm." Hoắc Văn Thanh đột nhiên nói.

Tô Nam khựng lại, trong lòng thoáng qua một tia cảm xúc khó tả.

Hai người đàn ông độc thân ở chung một phòng uống rượu đã đủ mập mờ rồi, lúc này lại đi tắm thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Thế nhưng, vẻ mặt Hoắc Văn Thanh trông rất bình thản, dường như chỉ là sự quan tâm đơn thuần. Tô Nam mỉm cười, nói: "Vậy anh đợi tôi một lát."

Hoắc Văn Thanh không bỏ lỡ sự dao động trong mắt Tô Nam, có phần bất ngờ khi anh lại thuận theo lời hắn.

Điều này có nghĩa là Tô Nam đang mềm lòng, đang cho phép hắn vượt qua ranh giới mập mờ đó.

Hoắc Văn Thanh khẽ cong khóe môi, gật đầu nói: "Được, tôi đợi em."

Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Nam reo lên.

Trên màn hình hiện ra một biểu tượng emoji hình con cá, Tô Nam cau mày, không bắt máy ngay mà do dự vài giây rồi nhấn từ chối cuộc gọi.

Từ sáng, sau khi tin tức anh hợp tác với Lynx được công bố, Du Khâm đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại. Vì chuyện của Pur Jewellery vẫn chưa được giải quyết, cuối cùng Tô Nam cũng nghe máy một lần. Nhưng quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Du Khâm gọi đến không phải vì Pur Jewellery, mà là vì chuyện giữa anh và Hoắc Văn Thanh.

Tô Nam không giải thích nhiều, lạnh lùng nói rõ rằng anh đã quyết định rời khỏi Pur Jewellery, hợp tác với ai cũng không liên quan đến Du Khâm, không cần phải giải thích bất cứ điều gì với y cả.

Còn những gì Du Khâm nói, cũng chẳng khác gì lời của ông Hoàng.

"Pur Jewellery gặp vấn đề rồi, cậu định mặc kệ sao?"

"Sao cậu có thể bỏ Pur Jewellery vào lúc này?"

Tô Nam nhắm mắt lại, trực tiếp cúp máy.

Sau đó Du Khâm lại gọi điện, Tô Nam không hề bắt máy. Đối phương thậm chí còn đến tận nhà tìm, lúc đó Tô Nam không có nhà, nhưng dù có ở nhà, Tô Nam cũng không định gặp y. Kể sau sinh nhật lần trước, Tô Nam không chỉ đổi mật khẩu khóa cửa, mà còn thu dọn hết đồ của Du Khâm trong nhà, cái nào nên vứt thì vứt, cái nào trả được thì trả.

Du Khâm không chịu bỏ cuộc, sau khi bị cúp máy lại tiếp tục gọi.

Hoắc Văn Thanh không có ý định xem trộm chuyện riêng tư của người khác, chỉ là điện thoại của Tô Nam cứ để như vậy nên hắn cũng nhìn thấy biểu tượng emoji con cá nhỏ, không khó để đoán đối phương là ai.

"Không nghe sao? Muộn thế này rồi, có khi nào có việc gấp không." Hoắc Văn Thanh tốt bụng nói.

"Không có chuyện gì đâu." Tô Nam vừa dứt lời, điện thoại lại reo lên.

Lần này không phải chú cá nhỏ mà là Đồ Hy, con gái của gia đình kết giao lâu năm với nhà Du Khâm.

Tô Nam cau mày, suy nghĩ một chút rồi nhấn nút nghe.

"Alo."

"Anh Tô Nam, bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Giọng nói của Đồ Hy vang lên từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng nhạc điện tử ồn ào từ xa vọng lại.

"Có chuyện gì không?" Tô Nam hỏi.

"Anh Khâm uống say rồi, cứ đòi gặp anh, anh qua đây một chút đi." Giọng điệu của Đồ Hy có hơi bực bội, cũng có hơi bất mãn.

Tô Nam hơi hối hận vì đã nghe máy, anh từ chối thẳng thừng: "Tôi có việc, không đi được, mọi người về sớm đi."

"Anh có việc gì chứ, anh Khâm vì anh mà thành ra như vậy, anh thật sự không quan tâm sao?"

Những lời chất vấn vô lý, những sự ép buộc đạo đức khó hiểu khiến Tô Nam chỉ cảm thấy phiền phức. Anh còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã chuyển sang giọng của Du Khâm.

"Anh Nam, xin lỗi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ ép anh làm những việc anh không thích nữa. Anh đừng rời khỏi Pur Jewellery, cũng đừng rời xa tôi, được không?"

Rõ ràng là y đã say khướt, không còn vẻ kiêu ngạo và sắc bén thường ngày, chỉ còn lại sự bất lực và buồn bã, cuối cùng là lời cầu xin gần như khẩn thiết.

Nếu là trước đây, khi nghe Du Khâm cầu xin với giọng điệu như vậy, có lẽ Tô Nam đã mềm lòng, cảm thấy xót xa, rồi đến đó ngay lập tức. Nhưng bây giờ, trong đầu Tô Nam toàn là những lời đe dọa và gào thét đầy giận dữ của Du Khâm vào buổi sáng, trái tim anh tê liệt đến mức như nước lặng, thậm chí còn vô thức nhìn về phía Hoắc Văn Thanh.

Hoắc Văn Thanh vẫn luôn im lặng, cúi đầu xoay ly rượu trong tay, dường như không hề hứng thú với cuộc điện thoại này của anh. Nhưng Tô Nam lại cảm thấy tâm trạng phức tạp, có vài giây im lặng cho đến khi Du Khâm lại gọi một tiếng "Anh Nam".

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, vậy thôi." Nói xong, anh cúp máy.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, bầu không khí thư thái trước đó vì cuộc điện thoại này mà trở nên kỳ quặc.

Hoắc Văn Thanh ngẩng lên nhìn Tô Nam, nhướn mày hỏi một câu: "Bạn trai cũ à?"

Tô Nam ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.

Hoắc Văn Thanh nghe thấy, rõ là hắn có thể đoán được người đó là Du Khâm. Nhưng hắn lại không vạch trần thân phận của đối phương, chỉ coi đó là một người bạn trai cũ không rõ tên.

Cũng không vạch trần câu nói "Tôi và cậu ta chỉ là bạn bè và đối tác làm việc" mà Tô Nam đã từng nói.

Hoắc Văn Thanh luôn chu đáo như vậy, chừa cho anh đường lui, cho anh sự tôn trọng và giữ thể diện.

Trong lòng Tô Nam dâng lên vô vàn chua xót, xen lẫn rung động không thể giấu diếm.

"Không hẳn", Tô Nam cầm chai rượu rót cho Hoắc Văn Thanh, bản thân anh cũng không hiểu sao lại nói thêm một câu "Chỉ là từng ngủ với nhau thôi."

Biểu cảm của Hoắc Văn Thanh không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.

Tô Nam đột nhiên lại cười hỏi: "Hiện tại Tổng giám đốc Hoắc có bạn trai chưa, hay là bạn giường?"

Ánh mắt của Hoắc Văn Thanh trở nên dò xét, ly rượu trong tay khẽ lắc lư, hắn hỏi: "Sao tự dưng lại hỏi vậy?"

"Hỏi vu vơ thôi." Tô Nam nói.

Hoắc Văn Thanh dừng tay lại, đặt ly rượu xuống: "Hôm đó em nhìn thấy Quý Quân đến tìm tôi, phải không?"

Tô Nam ngẩn ra, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hoắc Văn Thanh nhìn anh hai giây, rồi nhếch mép cười: "Tôi và cậu ta từng hẹn hò, đã chia tay hơn một năm trước. Bây giờ tôi không có bạn trai, cũng không có bạn giường."

Tô Nam không biết tại sao câu chuyện lại chuyển sang giai đoạn thổ lộ tình sử như thế này. Nhưng quả thật là lời giải thích của Hoắc Văn Thanh đã khiến anh cảm thấy yên tâm hơn phần nào, đồng thời anh cũng nhận ra trước đây mình đã hiểu lầm về Hoắc Văn Thanh do thành kiến.

Hắn không phải là người dễ dãi trong chuyện tình cảm.

Sự nghiêm túc này khiến Tô Nam có chút bối rối, anh gật đầu, đặt ly rượu xuống: "Anh ngồi đợi một lát, tôi đi tắm."

Đây thật sự là một cuộc đối thoại gợi lên nhiều liên tưởng, còn mập mờ hơn cả việc vừa rồi hai người thổ lộ tình sử với nhau.

Hoắc Văn Thanh chỉ lặng lẽ nhìn theo anh, nhìn anh lấy quần áo, đóng cửa phòng tắm, rồi tiếng nước chảy rào rào vang lên không lâu sau đó.

Tô Nam tắm rất nhanh, khi ra ngoài đã thay một bộ đồ ngủ mềm mại. Anh vừa lau tóc vừa tìm kiếm bóng dáng Hoắc Văn Thanh, trên người mang theo hơi nóng và mùi sữa tắm thơm ngát.

Rượu trên quầy bar chỉ còn lại một chút, Hoắc Văn Thanh đã rời khỏi quầy. Lúc này hắn đang đứng ở khu vực làm việc gần ban công, tay cầm một quả bóng snooker màu đỏ mà Tô Nam dùng làm tư liệu. Trên bệ cửa sổ bên kia còn đặt vài quả bóng màu khác, cùng với một số bản phác thảo, trong đó có bức "Lời thì thầm" mà Tô Nam gửi đi tham gia cuộc thi ở Hồng Kông được dán trên cửa sổ kính.

Tác phẩm đó được tạo thành từ ba chiếc lông vũ với kích thước khác nhau, kết cấu có thể tháo rời với thiết kế đa năng, ba chiếc lông vũ có thể tách rời để làm ghim cài áo, ghim cổ áo vest, hoặc kết hợp thành một chiếc ghim áo. Về lựa chọn đá quý, Tô Nam đã chọn ruby và sapphire cắt kiểu cushion, với các sắc độ đậm nhạt khác nhau, kết hợp với kỹ thuật Mystery Set để tạo hiệu ứng ánh sáng cho lông vũ.

Đây là tác phẩm duy nhất trong số các tác phẩm được Tô Nam công bố chỉ sử dụng kỹ thuật Mystery Set. Hoắc Văn Thanh đang xem bản phác thảo đó, ngón tay lơ đãng xoay xoay quả bóng snooker.

"Đây là tác phẩm dự thi của tôi." Tô Nam bước tới, hông anh vô tình chạm vào thước kẻ tam giác trên bàn, đầu nhọn của thước vô tình va vào những quả bóng snooker khác trên bệ cửa sổ, một quả bóng trắng lăn xuống đất.

Nghe vậy, Hoắc Văn Thanh quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Tô Nam cúi xuống nhặt bóng, lồng ngực ẩm ướt dưới cổ áo hiện rõ mồn một.

Ánh mắt vốn bình tĩnh của hắn lại càng thêm sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống theo.

"Thực sự xứng đáng được trao giải."

Tô Nam thẳng người dậy mỉm cười, nhìn vào bản phác thảo, nhớ lại những lần do dự, vô số lần muốn bỏ cuộc, và khoảnh khắc cuối cùng, nhờ vài lời động viên khen ngợi của ai đó đã giúp anh vực dậy tinh thần, làm việc cật lực mấy ngày để hoàn thành tác phẩm này.

"Trước đây tôi đã tham gia JMGA hai lần, thành tích tốt nhất cũng chỉ là vượt qua vòng sơ tuyển. Vì vậy lần này được giải, tôi rất bất ngờ, cũng rất vui." Tô Nam xoay người, đưa tay cụng ly với Hoắc Văn Thanh, chân thành nói một câu "Thực sự rất vui."

Hoắc Văn Thanh không nói gì, chỉ trầm lặng nhìn anh.

Mái tóc ướt đẫm, bộ đồ ngủ rộng thùng thình, và làn da ửng hồng. Đặc biệt là khuôn mặt ấy, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng, rõ ràng là đang cười rạng rỡ, nhưng Hoắc Văn Thanh lại cảm nhận được chút cay đắng và buồn bã ẩn giấu bên trong nụ cười.

Sự bồn chồn bị hắn kìm nén bằng rượu bỗng trỗi dậy giữa làn hơi nước ấm áp và mùi hương sữa tắm.

Có một khoảnh khắc, hắn muốn vứt bỏ sự lịch thiệp, tự tay xé toạc lớp ngụy trang kia.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Hoắc Văn Thanh.

Tô Nam không biết người ở đầu dây bên kia là ai, chỉ nghe thấy hắn im lặng nghe một lúc rồi nói: "Biết rồi, tôi sẽ qua đó."

Sau đó, điện thoại bị ngắt, Hoắc Văn Thanh đặt quả bóng bi-a trong tay xuống.

Tô Nam lên tiếng hỏi: "Anh phải đi rồi sao?"

Hoắc Văn Thanh ngẩng đầu nhìn sang, im lặng không nói.

"Sao vậy?" Tô Nam hỏi tiếp.

Lần này Hoắc Văn Thanh không im lặng nữa, mà nhíu mày trông có vẻ khó xử. Tô Nam nghe thấy hắn nói: "Em cũng khiến tôi nảy sinh một số ý nghĩ điên rồ."

Câu nói này dường như đưa Tô Nam trở lại trạng thái phấn khích sau trận đấu kickboxing, anh vô thức thở chậm lại, hỏi ngược: "Là gì vậy?"

Điên rồ đến mức nào?

"Em đang mong tôi ở lại," Hoắc Văn Thanh tiến sát lại gần, "làm một số chuyện quá đáng hơn lần trước."

Câu nói ấy gần như là một lời thú nhận trần trụi. Dưới ánh mắt sắc bén như loài thú săn mồi của đối phương, tim Tô Nam đập như trống, miệng lưỡi khô khốc. Vị cay nồng của rượu Brandy hoàn toàn khống chế cổ họng anh, siết chặt rồi lại thả lỏng, vừa sợ hãi lại vừa khao khát.

Sau vài nhịp thở, Tô Nam cụp mắt xuống, cắt đứt sợi dây vô hình kia.

Hoắc Văn Thanh dừng lại, không tiến thêm bước nào.

Hơi thở tiếp theo, năm ngón tay đang nắm chặt quả bóng của Tô Nam đột nhiên buông lỏng, khẽ đẩy một cái. Quả bóng trắng từ từ lăn trên bàn làm việc, chính xác chạm vào quả bóng đỏ mà Hoắc Văn Thanh vừa đặt xuống.

Giống như lần trước trên bàn bi-a snooker, Tô Nam gửi đi một cú hôn bóng.

Tiếng va chạm trong trẻo vang lên, Tô Nam sải bước về phía Hoắc Văn Thanh, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

---

Tác giả:

Có bạn nào còn nhớ chương 27 lúc đánh bi-a không, thầy Điểm Tâm có nói nếu anh có ý đó thì sẽ làm gì, đây chính là đáp án!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top