Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Thú vui kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người phụ nữ đến chào hỏi họ là bạn tốt của cô Từ, cũng từng đặt làm trang sức tại Pur Jewellery.

Tô Nam đỡ rượu thay Du Khâm, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Anh không thể trơ mắt nhìn người từng phải nhập viện vì uống rượu tiếp tục uống trước mặt mình, dù là ai ở đây cũng vậy.

Người phụ nữ thông cảm cho tình trạng sức khỏe của Du Khâm, cụng ly với Tô Nam, trò chuyện thêm vài câu rồi rời đi.

"Cảm ơn anh, anh Nam." Vì chút quan tâm này, Du Khâm đã tạm thời quên đi dấu vết trên cổ anh.

Thấy Tô Nam nhìn về hướng Tổng giám đốc Đỗ, y lại nói: "Anh đừng lo, bên phía Tổng giám đốc Đỗ tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không ảnh hưởng đến công ty."

Tô Nam không tỏ rõ thái độ, Du Khâm đột nhiên cười nhẹ: "Tôi biết mà, anh sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc công ty, cũng như bỏ mặc tôi."

Sắc mặt y rất tệ, nụ cười kia vừa chua xót vừa gượng gạo. Tô Nam cũng không nặng lời, chỉ nói một câu muốn đi vệ sinh rồi bỏ đi.

Trong lúc Tô Nam đi vệ sinh, Hoắc Văn Thanh cũng rời khỏi phòng nghỉ. Dưới sự tháp tùng của Triệu Tự Hàn, hắn bước vào khu vực thưởng thức rượu được bố trí đặc biệt cho buổi tối hôm nay trong phòng tiệc.

Những kệ rượu bằng gỗ đỏ được xếp ngay ngắn, trên đó trưng bày các loại rượu vang được sản xuất trong những năm gần đây của trang trại rượu, chiếm trọn cả một bức tường. Hương rượu hòa quyện cùng mùi thơm của gỗ tạo nên cảm giác cổ kính của thời gian.

Triệu Tòng Lệ đang giới thiệu với mọi người xung quanh về tác phẩm tâm đắc của mình trong năm nay. Thấy Hoắc Văn Thanh đi tới, gã vội vàng gọi một tiếng "Văn Thanh" thân mật.

Lynx ngoài thời trang ra, còn tham gia vào rất nhiều ngành nghề khác, thực sự là đại diện cho giới tài phiệt lâu đời ở Bắc Kinh. Các nguồn lực trong tay Hoắc Văn Thanh đều có sức ảnh hưởng không nhỏ trên toàn quốc. Hắn đến Thượng Hải hơn ba tháng, tham gia không ít buổi tụ tập, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong vòng tròn của riêng mình, không phải ai cũng có cơ hội gặp mặt và nói chuyện với hắn.

Triệu Tòng Lệ có thể mời được Hoắc Văn Thanh đến buổi tiệc rượu riêng này là nhờ em trai Triệu Tự Hàn, nên gã đương nhiên đặc biệt quan tâm đến Hoắc Văn Thanh.

Ban đầu Hoắc Văn Thanh không định đến, nhưng giờ đã đến rồi thì không thể tỏ ra quá khác biệt. Hắn thuận theo ý Triệu Tòng Lệ, tham gia vào buổi thử rượu này, ngồi xuống bên tay phải Triệu Tòng Lệ, Triệu Tự Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Có sự tham gia của Hoắc Văn Thanh, tiếng cười nói trên bàn rượu càng thêm rôm rả, náo nhiệt. Hoắc Văn Thanh nói rất ít, hầu hết thời gian đều im lặng ngồi. Nếu có người bắt chuyện với hắn, hắn cũng sẽ lịch sự đáp lại, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng.

Ngay cả như vậy, xung quanh hắn vẫn như có một rào cản vô hình. Người khác ồn ào khoa trương thế nào, hắn vẫn lặng lẽ khiêm nhường, điềm tĩnh như một ngọn núi cao sừng sững. Mặc cho chim bay gió thổi, hắn vẫn luôn lặng lẽ quan sát mọi thứ. Cho đến khi hắn nhìn thấy Tô Nam theo sau Tổng giám đốc Đỗ đi đến đây.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Nam tình cờ gặp Tổng giám đốc Đỗ, lúc đó ông ta đang trách mắng một người phục vụ vô ý đụng phải mình.

Người phục vụ bưng một chai rượu trên tay, cúi gập người liên tục xin lỗi. Ông Đỗ mặt vẫn giữ vẻ giận dữ, đang định tiếp tục trách mắng thì Tô Nam tiến lên gọi một tiếng "Tổng giám đốc Đỗ".

Ông Đỗ rõ ràng không ngờ lại gặp Tô Nam ở đây, ông cau mày đánh giá anh từ trên xuống dưới. Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, trang phục đắt tiền, rõ ràng là khách mời của buổi tiệc chứ không phải người phục vụ.

"Cậu lại lẻn vào đây bằng cách nào?"

Tô Nam dĩ nhiên không thể nói rằng anh đến cùng Hoắc Văn Thanh, bèn đánh trống lảng: "Có điều cầu xin thì tự nhiên phải nghĩ cách, cách thì luôn nhiều hơn khó khăn mà."

Tổng giám đốc Đỗ nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cười khẩy một tiếng, cúi nhìn anh từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt của Tô Nam không phải là kiểu khiến người khác phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng khi anh cụp mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ ấy lại toát lên một phong thái đặc biệt. Vóc người mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt, áo vest bó sát tôn lên eo thon, thật là một dáng vẻ hấp dẫn.

Ông Đỗ thầm nghĩ chắc hẳn anh đã dùng một số thủ đoạn không chính đáng mới trà trộn vào được đây. Mà kẻ giúp anh trà trộn vào đây chắc cũng chẳng có gì đáng nói, cũng không đủ tư cách, không phải hạng người đáng để ông ta nhắc đến.

"Nếu đã như vậy, tôi cho cậu một cơ hội." Tổng giám đốc Đỗ cười khinh thường, hất hàm về phía người phục vụ, "Cầm lấy chai rượu này. Lát nữa đi vào trong, nếu Tổng giám đốc Lệ thích, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa, xem cậu còn có "cách" nào khiến tôi hài lòng không."

Tổng giám đốc Lệ tất nhiên là Triệu Tòng Lệ, để phân biệt với Triệu Tự Hàn, hai người được gọi bằng chữ cuối cùng trong tên.

Tô Nam đương nhiên gật đầu đồng ý, nhận lấy chai rượu vang đỏ từ tay người phục vụ, đi theo sau ông Đỗ vào khu vực thử rượu.

Trong lúc đi, anh cúi đầu nhìn chai rượu trong tay. Thật trùng hợp, anh không chỉ biết chai rượu này mà còn từng uống. Chính là chai Pinot Noir mà Hoắc Văn Thanh nói rằng uống xong sẽ dễ ngủ lúc hai người ngồi trong chiếc Bentley siêu dài của hắn. Chai rượu này được sản xuất tại nhà máy rượu David Moreau ở Bourgogne, có vị đậm đà, hương thơm phức tạp, còn có mùi sữa thoang thoảng.

Ông Đỗ bước vào khu vực thưởng rượu, ngay lập tức có người quen đứng dậy cười lớn chào đón. Chỉ có anh em nhà họ Triệu và Hoắc Văn Thanh ở đầu bàn là vẫn ngồi yên như núi, điềm tĩnh.

Khi Tô Nam nhìn thấy Hoắc Văn Thanh, anh có một thoáng căng thẳng. Nhưng Hoắc Văn Thanh nhanh chóng rời mắt khỏi anh, nghiêng đầu nghe Triệu Tự Hàn nói chuyện, Tô Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tổng giám đốc Đỗ đã bước đến phía bên kia của Triệu Tòng Lệ, có người nhường cho ông vị trí bên trái đầu bàn.

"Mấy hôm trước tôi vừa đấu giá được một chai rượu ngon, tiện thể mang đến đây, mời Tổng giám đốc Lễ nếm thử xem sao?"

Triệu Tòng Lệ cười nói: "Rượu ông mang tới chắc chắn là không tồi rồi, mọi người cùng nhau thưởng thức nào."

Ông Đỗ liếc mắt nhìn Tô Nam, ý tứ rất rõ ràng.

Thế là Tô Nam từ chối lời đề nghị giúp đỡ mở rượu của người phục vụ: "Để tôi làm là được rồi."

Người phục vụ gật đầu lui xuống, chuẩn bị sẵn bình decanter và ly rượu cho anh. Câu chuyện trên bàn dài vẫn náo nhiệt, Tô Nam thì đứng một bên yên lặng vặn nút chai, rót rượu vang đỏ vào bình decanter đáy hình bầu dục.

Triệu Tự Hàn lúc này mới nhìn thấy Tô Nam, nhướng mày liếc nhìn Hoắc Văn Thanh một cái: "Lại diễn trò gì đây?"

Hoắc Văn Thanh không để ý đến anh ta, lặng lẽ nhìn Tô Nam dẫn người phục vụ bưng khay rượu đến gần, bắt đầu từ Triệu Tòng Lệ, rót rượu cho từng người một.

Tô Nam luôn giữ nụ cười trên môi, thong thả rót rượu, đưa tay ra làm động tác mời, nói một câu "Mời dùng". Thậm chí lúc đi ngang qua Hoắc Văn Thanh, nét mặt của anh cũng không hề thay đổi, vẫn là câu nói không thêm bất kỳ xưng hô nào kia "Mời dùng".

Có lẽ là do cử chỉ của anh quá thong dong, cho dù đang làm công việc phục vụ, nhưng cũng không hề có vẻ nịnh bợ. Nên khi rót hết một vòng rượu, ánh mắt đổ dồn vào anh ngày càng nhiều.

Đi được hơn nửa vòng, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp ngồi ở cuối bàn nhận ra Tô Nam: "Tổng giám đốc Đỗ, người ông mang tới, sao tôi thấy quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi." Người nọ nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn Hoắc Văn Thanh, "Nhớ ra rồi. Là hôm trước, ở buổi trình diễn của Lynx, Tổng giám đốc Hoắc tuyên bố hợp tác với một nhà thiết kế, đúng không, Tổng giám đốc Hoắc?"

Nghe vậy, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Hoắc Văn Thanh.

Hoắc Văn Thanh thoải mái dựa lưng vào ghế, ngón tay ấn vào đế ly rượu vang, chậm rãi xoay tròn.

Hắn liếc nhìn Tô Nam, rồi nói: "Đúng vậy."

Sau đó là một khoảng im lặng, không có ý định giới thiệu thêm về Tô Nam.

Tô Nam vẫn thản nhiên rót rượu, vừa hay đi đến bên cạnh người đàn ông này, anh mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Lý có trí nhớ tốt thật. Tôi là Tô Nam, mời dùng."

"Trước đây có phải cậu làm việc dưới trướng Hoàng Hữu Tài không?" Người ngồi bên cạnh Đỗ Thụy Phong lại hỏi.

Tô Nam gật đầu: "Đúng vậy." Nói xong anh cũng không dừng động tác trên tay, tiếp tục rót rượu cho hai người cuối cùng, lịch sự nói một câu "Xin mời."

"Thế à? Tôi lại không biết chuyện này." Đỗ Thụy Phong liếc nhìn Hoắc Văn Thanh, cười nhạt nói, "Cậu nhóc này có phúc phận thật đấy, thảo nào dám đến đây chặn đường tôi."

Câu nói này vừa dứt, mọi người trên bàn đều có phản ứng khác nhau, nhìn Hoắc Văn Thanh rồi lại nhìn Đỗ Thụy Phong, bầu không khí bỗng chốc căng thẳng.

"Mượn thế lực của ông chủ mới để giải quyết rắc rối của ông chủ cũ," Giọng điệu của Đỗ Thụy Phong trầm xuống, "hình như không ổn lắm nhỉ?"

Tô Nam không thay đổi nét mặt, mỉm cười giải thích: "Tổng giám đốc Đỗ hiểu lầm rồi, tôi và Lynx chỉ là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ thuê mướn."

Nói xong, anh tự rót cho mình một ly rượu, nâng ly về phía ông Đỗ: "Làm Tổng giám đốc Đỗ mất hứng, mong thứ lỗi cho."

Dù đúng là nhờ có Hoắc Văn Thanh mà anh mới vào được đây, nhưng thật sự anh cũng không hề có ý định dựa hơi Hoắc Văn Thanh để giải quyết vấn đề.

Hoắc Văn Thanh biết rõ suy nghĩ của Tô Nam, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu trước thái độ phủi sạch quan hệ này. Hắn cụp mắt xuống không nhìn, ra vẻ hoàn toàn không quan tâm.

Thấy Hoắc Văn Thanh thờ ơ, Đỗ Thụy Phong không còn kiêng dè gì nữa, ngả người dựa vào ghế nói: "Cậu không chỉ làm mất hứng của tôi, mà còn làm mất hứng của mọi người, nên xin lỗi mọi người đi."

Những người có mặt ít nhiều đều biết rằng gần đây Đỗ Thụy Phong đang chèn ép Hoàng Hữu Tài, cố tình gây khó dễ bằng cách giữ hợp đồng và kéo dài thời gian giải ngân. Trước đó, sau khi Du Khâm đụng phải rắc rối, Đỗ Thụy Phong đã thẳng thừng nói Hoàng Hữu Tài hoang tưởng, không có đầu óc, nếu không phải vì làm rể nhà họ Chu thì làm sao có thể chen chân vào được giới của bọn họ.

Đối với loại người ngu ngốc chỉ có chút vốn liếng và vận may này, điều kiện tiên quyết để hợp tác chính là phải biết nghe lời. Để lão ta có dã tâm mà không có gan làm bậy, miễn cưỡng vẫn có thể lợi dụng được.

Tô Nam đã từng làm việc dưới trướng Hoàng Hữu Tài, hôm nay lại xảy ra chuyện này, người có chút đầu óc đều có thể đoán được nguyên nhân. Vì vậy cũng chẳng ai lên tiếng, chỉ chờ Tô Nam xin lỗi.

Người duy nhất không rõ chuyện là Triệu Tự Hàn, anh ta hạ giọng hỏi Hoắc Văn Thanh: "Vợ mày sắp bị người ta bắt nạt rồi, mày cũng định kệ luôn à? Hay là hai người đang chơi trò gì kỳ lạ vậy?"

Hoắc Văn Thanh ngẩng lên nhìn Tô Nam đang đứng ở cuối bàn. Người kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, mặt mày ung dung, tư thế ngẩng cao đầu. Chỉ có màu sắc trên môi vì rượu vang mà thêm đỏ, tăng thêm vài phần diễm lệ. Kết hợp với sự cứng cỏi trong phong thái của anh, làm cho vẻ diễm lệ càng thêm cuốn hút.

Hoắc Văn Thanh đợi rất lâu, cũng không thấy Tô Nam nhìn hắn lấy một cái.

Ngón tay đặt trên đế ly rượu vô thức dùng sức, một lát sau lại thả lỏng.

Hoắc Văn Thanh bưng ly rượu lên lắc nhẹ, dường như vừa tin tưởng lại vừa tức giận: "Chuyện nhỏ này, em ấy không cần tao che chở."

Tuy nhiên chỉ vài phút sau, khi Du Khâm cũng xuất hiện, Hoắc Văn Thanh đã thay đổi ý định. Lần đầu tiên trước mặt mọi người, hắn thể hiện quyền uy để áp chế người khác, bộc lộ mặt ngang ngạnh và bá đạo của mình.

---

Tác giả:

Mức độ tức giận của sếp Hoắc đang tăng lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top