Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhất niệm si sân (2)

Cre QT: @benhnhantamthan

EDIT, THÊM THẮT CÂU TỪ THEO CÁCH HIỂU CÁ NHÂN CÓ GÌ THÌ MỌI NGƯỜI GÓP Ý NHẸ TAY GIÚP TUI!

Giác Chủy ABO, O giả A

Địa Khôn: Omega

Thiên Càn: Alpha

Cùng Nghi: Beta

----------------------------------------------------------------------------------------

Cung Thượng Giác nghe xong vốn dĩ muốn rời đi nhưng đến khi nhìn thấy bóng hình đệ đệ hắn yêu thương bên trong gió tuyết mong manh tựa như sẽ bị gió cuốn thì lại không nỡ rời đi. 

"Đi thôi, trở về uống tách trà nóng làm ấm người."

Cung Thượng Giác vươn tay mà Cung Viễn Chủy lại không nhìn rõ lại vươn tay về phía trước quơ quào vài cái cuối cùng bị Cung Thượng Giác bắt được tay. Hắn cầm lấy đôi tay lạnh buốt của thiếu niên, hai người một trước một sau trở về phòng Cung Viễn Chủy.

Đã lâu y không được nắm tay Cung Thượng Giác, đã lâu không cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của hắn... Cung Viễn Chủy gần như không nhớ được lần cuối cùng họ nắm tay là khi nào. Chắc là khi mình còn nhỏ được hắn mang về Giác cung đi.

Cung Viễn Chủy đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân đến mức quên mất mình làm sao có thể về đến phòng. Tựa như toàn bộ giác quan và sự tập trung của y trong giờ phút ấy chỉ dừng lại ở đôi tay đang đan vào nhau kia.

Cửa phòng được đẩy ra, thứ đầu tiên chào đón họ chính là mùi huân hương nồng nàn. Cung Thượng Giác nhíu nhíu mày, Cung Viễn Chủy thường ngày theo lý sẽ không mang theo túi thơm, cũng không có thói quen xống hương, hôm nay vậy mà lại để huân hương trong phòng dày đặc đến vậy.

"Ca, làm sao vậy?" nhận thấy bước chân Cung Thượng Giác đột ngột dừng lại, Cung Viễn Chủy mở miệng hỏi.

"Gần đây rất thích xông hương sao?"

Cung Viễn Chủy rút tay ra khỏi lòng bàn tay ra khỏi tay Cung Thượng Giác "A... Cũng tương đối cảm thấy có chút thú vị."

Chỉ có  nhờ hương liệu nồng đậm mới có thể che dấu đi tin tức tố càng ngày càng hỗn loạn mất khống chế của y. Kì phát tình lần này lại nặng nề hơn trước đó không biết bao nhiêu lần. Mặc kệ có dùng bao nhiêu loại  thuốc ức chế thông thường vẫn không áp chế nổi, chỉ có thể dùng các loại dược liệu mãn tính để duy trì trạng thái tạm cho là bình ổn. Khó khăn trùng trùng mà vượt qua ba ngày, cũng xem như là qua được thời điểm hung tợn nhất của kì phát tình. Cũng may mà đã qua, nếu không ở trước mặt Cung Thượng Giác mà mất khống chế, y thật sự không biết bản thân phải làm sao.

Cung Viễn Chủy không dám nghĩ tới một khi Cung Thượng Giác biết y là Địa Khôn thì sẽ thất vọng đến nhường nào, có phải sẽ vứt bỏ y, không cần y nữa hay không? Suy cho cùng thì việc này cũng chỉ khiến cả hai bên xay ra bất hòa.

"Đang nghĩ gì đó?" Cung Thượng Giác dã gần như pha xong một ấm trà nóng, hơn nữa đã muốn đưa một đoa tuyết liện trong suốt đến tay y.

"Không có gì. Chỉ là nghĩ về yến hội bảy ngày sau."

Bảy ngày sau là Cung Môn gia yến cũng chính ngày kỷ niệm thành lập Cung Môn. Vào hôm đó, các công tử, tiểu thư của Cung Môn sẽ cùng với các chưởng sự và trưởng lão phía sau núi cùng nhau tham dự. Đây là sự kiện trọng đại hằng năm của Cung Môn lại nói năm nay là đại lễ cách mười năm một lần thêm cả lần yến hội này xem như là tiệc mừng tân Chấp Nhận Cung Tử Vũ thế nên sẽ long trọng hơn đôi phần.

"Ta biết đệ không thích gia yến, nhưng mỗi năm cũng chỉ có một lần. Nhịn một chút cho qua chuyện là được rồi."

Cung Môn trưởng bối đối với Cung Tử Vũ thiên vị đủ chỗ, nếu Cung Thượng Giác không đủ cường đại chẳng biết sẽ nhận về bao nhiêu ghẻ lạnh căm hờn thế nên theo đó mà Cung Viễn Chủy cũng không quá thích bọn họ.

--------------

Vốn dĩ Cung Viễn Chủy trời sinh cũng không phải một bộ dáng ngoan độc quái đản như vậy. Chỉ là, y phát hiện mỗi lúc ca ca vắng nhà sẽ lại có người xì xào bàn tán y không cha không mẹ, nói y là đứa trẻ không ai cần chỉ có bày ra bộ dáng tiểu thiên tài kiêu ngạo với móng vuốt sắc nhọn trước mặt bọn họ thì họ mới chịu im mồm để y được yên. Cuối cùng y cũng chỉ còn để lộ một mặt ngoan ngõan nghe lời trước mặt ca ca. 

Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, dần dần Cung Viễn Chủy trong mắt tất cả hạ nhân của Cung Môn hay kể cả người trong gian hồ đều đã biến thành một bộ dáng Cung Tam thiếu gia âm hiểm độc ác, kẻ khác nghe tên thôi đã sợ mất mật, không một ai dám chọc đến y. Họ đều nói độc dược của Cung Tam khiến kẻ khác sống không bằng chết, đa dạng phong phú, không muốn chết thì đừng chọc y phải phun nọc. Từng loại từng loại độc đều do y dùng chính thân mình thử qua, biết được dùng loại nào đoạt lấy mạng người gọn gàng sạch sẽ, cũng biết loại nào khiến người ta sống không bằng chết. Nhưng y biết tất cả cũng đều bởi vì tất cả những đau đớn ấy y đều đã nếm qua, những dày vò ấy y đều từng chịu đựng. Nhưng thế nhân không biết, họ chỉ thấy một bộ dáng ngoan độc âm hiểm dày vò người khác chứ chưa từng nhìn thấy y oằn mình trong từng cơn đau đến chết đi sống lại.

Cung Viễn Chủy nhớ rõ trước đây tham gia Cung Môn gia yến không một ai để ý đến y. Y ngồi ở góc khuất mắt nhất gần với cửa ra vào, ăn những thứ đồ kém cỏi nhất. Thời điểm này mọi năm thười tiết đều rất lạnh, đồ ăn của y căn bản đều đã bị gió đông thổi đến nguội lạnh.

--------------

"Đã biết, ca. Đến lúc đó mắt ta hẳn đã tốt trở lại, sẽ không để cho Cung Tử Vũ chế giễu." Cung Viễn Chủy hướng Cung Thượng Giác khẽ cười, vẫn như bình thường nghe lời hắn. 

Cung Thượng Giác vỗ vỗ vai y "Cung Môn luôn không ngừng có thích Vô Phong trà trộn, năm nay lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, mọi việc đều phải cẩn thận hơn một chút."

"Ừm. Đều nghe ca ca."

--------------

Cung Thượng Giác đi rồi tin tức tố trong người y lại bắt đầu trở nên mất khống chế. Cung Viễn Chủy co người nằm trên giường, mồ hôi tuôn như suối. Y không tưởng tượng được chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi như vậy đã khiến mình không thể khống chế được. Đúng là ảnh hưởng của Cung Thượng Giác đối với y vẫn quá lớn. Cung Viễn Chủy miễn cưỡng cười một cái, nuốt xuống một viên thuốc, cuối cùng chỉ có thể một mình từ từ vượt qua đêm đen dài đằng đẵng.

Hai ba ngày nữa lại trôi qua, thị lực của Cung Viễn Chủy rốt cục cũng đã chậm rãi khôi phục.

--------------

Hôm nay Thượng Quan Thiển lại làm một bàn đầy đồ ăn thơm ngon để y đến ăn chung ở Giác Cung. 

Trên bàn cơm, Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển cùng nhau ngồi ở một phía làm cho y cảm thấy bản thân mình mới chính là người ngoài. Nàng ta tri kỷ thay Cung Thượng Giác múc canh vào chén nhưng ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên đối diện. 

"Đệ đệ, đây là canh ta hần đã lâu." Thượng Quan Thiển yếu ớt giương đôi mắt trong suốt hướng về phía y. Nhu nhược như không xương, đúng là Địa Khôn mà tiền Chấp Nhận ngàn chọn vạn tuyển. 

"Nói quá nhiều. Đừng gọi ta là đệ đệ."

"Viễn Chủy, đừng tức giận. Đây, nếm thử một ít."  Cung Thượng Giác gắp một miếng thịt, đặt vào trong chén của y.

Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng chịu ngoan ngoan ăn trưa. Dù gì cũng là thịt do ca ca gắp, y chỉ đành nể mặt hắn mà ngoan ngoan ăn xong một bữa cơm. Nhưng cơm cũng chỉ mới ăn được một nửa mà đã có thị vệ lục ngọc từ ngoài bước vào nói nhỏ vào bên tai Cung Thượng Giác. Hắn nghe xong cũng chỉ bỏ lại một câu "Có chút việc bận, hai người cứ từ từ ăn." rồi đi mất.

Cung Thượng Giác chân trươc vừa mới ra khỏi cửa, chân sau Cung Viễn Chủy cũng đã muốn đứng dậy rời đi, mà lời nói của Thượng Quan Thiển lại khiến y phải dừng bước.

"Mùi trăng rằm sa trên người Chủ công tử cũng thật nồng nha. Không biết là vị Địa Khôn nào may mắn được đệ xem trọng? Đệ cứ yên tâm nói cho ta, ta sẽ tìm dịp nói cho Thượng Giác để chàng ấy thay mặt trưởng bối ban hôn cho hai người." Nàng ta cười yểu điệu, cánh tay mảnh dẻ yếu ớt tì lên bàn đỡ lấy cái cằm duyên dáng. Mặt mày loan một nét tươi cười dịu dàng nhưng lại làm người khác khó chịu.

Thật ra mùi trăng rằm sa trên cơ thể Cung Viễn Chủy rất nhạt, hơn nữa y cũng cố ý che dấu, trừ phi tinh thông mười phần dược lý mới có thể bắt được một tia mùi hương từ trong hơi thở. Trăng rằm sa là loại dược ức chế kì phát tình của Địa Khôn, dược tính mạnh nên trừ phi bất đắc dĩ, rất ít Địa Khôn sẽ dùng đến loại thuốc này trong kì phát tình. 

"Chỉ là điều chế một ít loại dược khác." Cung Viễn Chủy không đợi Thượng Quan Thiển tiếp tục dây dưa phiền phức đã lập tức đứng lên rời đi.

Đầu ngón tay Thượng Quan Thiển khẽ khàng mân mê một lọn tóc, bộ dáng tùy ý, ánh mắt không rời khỏi dáng hình thiếu niên đang dần xa. 

Nếu y thật sự là Địa Khôn vậy thì gia yến sắp tới nhất định có trò hay để xem.

------------------------

Hài lú tui quay trở lại rùi đây

Cảnh báo trước là mẻ Thiển trong fic này khum có đáng iu dịu dàng đâu nha nên bạn nào mong muốn tìm một TQT ngọt ngào xinh đẹp thì đội nón bảo hiểm vào hoặc né né em này ra ròi bữa nào tui kiếm Thiển đáng iu tui edit cho 

Chúc mọi người đọc zui zẻ nhennnn ( •̀ ω •́ )y

08.01.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top