Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dance for me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tác giả: Leviona
• Thể loại: cosplay, Tổng giám đốc x Vũ công Latin, SM nhẹ

---------------

"Ân a..."

Trong vũ trường riêng tư truyền đến tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tới mang tai, nam hài dáng người thon dài khỏe đẹp cân đối, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ráng chống đỡ chuyển động thân thể theo âm nhạc. Toàn thân cậu trên dưới chỉ có một chiếc áo nhảy Latin màu đen tuyền khoét sâu chữ V xuống tận bụng, hạ thân trần trụi chỉ có một chiếc quần lót thuần trắng. Nam hài thanh tú chau mày, đường cong nơi cần cổ căng cứng, giống như đang cực lực ẩn nhẫn chuyện gì. Động tác của cậu hơi chậm một chút, thời điểm vặn hông eo có chút cố kỵ.

'Ba' một tiếng roi lạnh thấu xương vang lên, giống như xé mở không khí, roi da quật vô cùng có kỹ xảo, đùi non trắng nõn của Hứa Ngụy Châu lập tức hiện ra một vết đỏ.

"Cảnh Du... Đừng..." Hứa Ngụy Châu cắn chặt răng.

"Em nên gọi anh thế nào?"

Nam nhân trong góc khuất không thể nghi ngờ lại quất thêm một roi, đầu roi ngọt ngào liếm qua lồng ngực Hứa Ngụy Châu, lưu lại một vết roi rõ ràng, một roi này thiếu một chút tư vị tán tỉnh, ngược lại nhiều hơn mấy phần trừng trị cùng nghiêm khắc.

"Chủ nhân, em sai rồi."

Hứa Ngụy Châu thuận theo kêu lên một tiếng, tiếp tục cố nén khó chịu rồi nhảy theo vũ điệu âm nhạc. Vòng eo thon gầy thuần thục lắc lắc, hai chân dài thẳng tắp giao hòa trước sau ma sát, rõ ràng là vũ đạo nhiệt liệt không bị cản trở lại khiến cậu nhảy đáng thương như vậy, càng làm người thương xót. Bờ mông của cậu ướt sũng, đồ chơi nhỏ trong tiểu huyệt tựa hồ lập tức được tăng đến mức cao nhất, cậu không hề phòng bị té ngã trên đất, làn da bên đùi đã bị ma sát thành màu hồng phấn, cơ bắp nơi đó nhẹ nhàng run rẩy, luống cuống giống như chủ nhân của nó. Cậu sợ hãi cuộn thân thể mình lên, dáng vẻ trong lòng vừa run sợ lại chờ mong liền khơi gợi ham muốn làm nhục mãnh liệt từ nam nhân trong góc tối.

Giày da từng bước chậm rãi giẫm trên sàn nhà gỗ, Hoàng Cảnh Du một thân tây trang vừa vặn ưu nhã lại quý khí, hắn không chút hoang mang tới gần nam hài đang nằm nghiêng co lại thành một đoàn trên mặt đất, cây trượng khảm đá thạch anh nhẹ nhàng nâng gương mặt nam hài mang theo nước mắt.

"Chậc chậc chậc."

Hoàng Cảnh Du có chút cúi người, cây trượng bảo thạch chống đỡ cằm Hứa Ngụy Châu, cậu bối rối trừng lớn đôi mắt đen nhánh, có chút không biết làm sao.

"Bảo bối."

Hoàng Cảnh Du mở miệng trêu chọc, bàn tay to lớn sờ lên bắp đùi không ngừng run rẩy của Hứa Ngụy Châu, cảm thụ rung động cùng xúc cảm nóng ướt ngay giữa cánh mông mỹ diệu.

"Không phải đã bảo em đừng có ngừng sao..."

"Em sao lại không ngoan như vậy?"

Nam hài nằm dưới đất giống như bị điện giật kích thích lập tức ngồi dậy, vội vàng cầu khẩn, "Châu Châu không có, Châu Châu có nghe lời... Châu Châu không có không ngoan, không có không ngoan... Châu Châu chỉ là thực sự không khống chế tốt thân thể..."

Hoàng Cảnh Du cười nhạo một tiếng, "Anh đã từng nói, hài tử không ngoan sẽ nhận trừng phạt thế nào?

"... Hai... Hai mươi lần roi da..."

Thanh âm Hứa Ngụy Châu đều phát ra rung động, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào làm người thương tiếc vạn phần.

"Vậy chính em cần phải đếm hết a."

Hoàng Cảnh Du hài lòng đứng lên, kéo kéo góc áo, từ trên tường cầm xuống một chiếc roi mềm, vung tay ra ngoài.

"Ân a... Một..."

Hứa Ngụy Châu cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn cùng nước mắt mà đếm.

"... Hai..."

Tuy nói roi da đã qua xử lý, cũng sẽ không tạo thành thương tổn thật sự cho thân thể, nhưng cảm giác đau đớn vẫn rất mãnh liệt, thế nhưng cậu cũng không dám dừng lại hay đếm sót, bởi vì cậu biết nếu như đếm sai, Hoàng Cảnh Du sẽ quay lại từ đầu. Nam nhân này làm được, đồng thời cũng hoàn toàn chính xác sẽ làm như vậy. Hứa Ngụy Châu cúi thấp đầu, nước mắt nóng hổi rơi lộp bộp trên sàn nhà, sàn nhà gỗ màu nâu nhạt biến thành màu nâu đậm. Hoàng Cảnh Du vui vẻ quất roi, rất có kỹ xảo để roi da liếm lên đầu ngực mẫn cảm và bẹn đùi của Hứa Ngụy Châu, quét lên mu bàn chân cùng xương hồ điệp xinh đẹp.

Thân thể mỹ lệ này thuộc về hắn, hắn biết làm thế nào khiến cậu đau đớn, cũng biết rõ làm thế nào để cậu cứng lên, để cậu trầm luân.

"... A ha... Hai mươi..."

Hứa Ngụy Châu cắn môi đếm xong, làn da vốn trắng nõn hiện tại vết đỏ đã trải rộng, đau đớn không chỉ nhóm lửa thống khổ mà mang tới cả ham muốn thấu xương. Vật nhỏ sau huyệt còn đang ương ngạnh nhảy lên, Hứa Ngụy Châu cảm giác một trận tê dại ngứa ngáy từ nơi bị quất và từ sau huyệt truyền đến, tính khí không tự chủ ngẩng đầu, dục hoả quấn người khiến cậu hỗn độn, đại não không tự chủ kẹp chặt hai chân, nhẹ nhàng mài cọ sàn gỗ, răng môi kêu lên không rõ, "Cảnh Du... Chủ nhân..."

Đôi mắt Hoàng Cảnh Du sắc bén như chim ưng nhìn cậu chăm chú, dục vọng chinh phục nồng đậm và ham muốn phá hư phảng phất như tràn khỏi hốc mắt của hắn. Hắn tiến lên phía trước ôm lấy mỹ nhân của mình, bước chân vội vàng hướng đến chiếc giường lớn king-size.

"Tê..." Lúc Hứa Ngụy Châu bị đặt lên giường, bởi vì chỗ vết roi bị đè ép nên không nhịn được kêu đau một tiếng. Hoàng Cảnh Du an ủi hôn lên bờ môi sưng đỏ bị hắn cắn, hơi thở dã tính khiến Hứa Ngụy Châu có chút khẩn trương, ngón tay thon dài nắm chặt quần áo Hoàng Cảnh Du, hai chân nương theo sức lực của eo cũng nâng lên, quấn lấy eo của nam nhân cường tráng hữu lực. Hoàng Cảnh Du vứt bỏ cây trượng, vội vàng mạnh bạo giống như xé rách mà cởi bỏ y phục của mình, lồng ngực trần trụi mạch sắc dán lên người dưới thân. Hắn một đường liếm hôn vết roi đỏ sậm thuận theo da thịt phấn hồng, thô bạo xé rách toàn bộ y phục Latin mỏng manh của Hứa Ngụy Châu, cúi đầu cắn lên đầu ngực bị đánh sung huyết, một bên liếm cắn vật nhỏ đáng thương kia, một bên vươn tay hướng đến sau lưng Hứa Ngụy Châu, rút thứ đồ chơi đã làm say đắm cả một buổi tối kia ra. Dịch ruột non dâm mỹ mất đi ngoại vật ngăn cản, thuận theo lỗ nhỏ chảy ra, khẽ trương khẽ hợp im ắng mời gọi. Hoàng Cảnh Du kéo khoá quần xuống, nâng hai chân của nam hài dưới thân, ánh mắt cậu tan rã, hắn liền thẳng tắp xâm nhập.

Tính khí hung hãn giống như chủ nhân của nó khai mở tiểu huyệt nhạt màu, từng chút từng chút dùng sức rút ra đâm vào, Hứa Ngụy Châu hoảng hốt nhìn qua nam nhân tráng kiện không ngừng luật động phía trên, không tự chủ đưa tay xoa lên mồ hôi bên mặt hắn, nam nhân cười tà kéo tay cậu, hung hăng hôn lòng bàn tay một cái, lại tiếp tục cố gắng thao làm bảo bối xinh đẹp của mình.

Hứa Ngụy Châu thở dốc càng thêm gấp rút, cậu mang theo tiếng khóc nức nở nói.

"Em.... Em muốn bắn..."

"Chủ nhân... Để em bắn..."

Động tác của Hoàng Cảnh Du càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh, hắn đưa một tay cầm tính khí của Hứa Ngụy Châu, liếm láp lỗ tai màu hồng phấn của cậu, nói, "Chờ chúng ta cùng bắn."

Hắn dùng sức nhanh chóng luật động phần eo, âm hành thô to cơ hồ toàn bộ rút ra lại toàn bộ cắm vào.

"Ân a... A..."

Hứa Ngụy Châu rốt cục thỏa mãn lên đến đỉnh phong, tiểu huyệt phía sau được chất lỏng nóng hổi bắn vào khiến cậu cao trào càng thêm ngọt ngào, thoả mãn mơ màng thiếp đi trong dư âm cao trào mỹ diệu.

Giữa trưa ngày hôm sau Hứa Ngụy Châu giãy dụa mở đôi mắt đã có chút sưng đỏ vì khóc, hạ thân nhẹ nhàng thoải mái hiển nhiên đã được người yêu quan tâm tẩy rửa cho, vết roi trên thân cũng được thoa thuốc, giảm sưng khá tốt, Hoàng Cảnh Du thấy cậu tỉnh, bưng một bát cháo thịt cho cậu ăn. Hoàng Cảnh Du một bên nhìn cậu cuốn lên đầu lưỡi màu hồng ngoan ngoãn húp cháo, một bên lại nhịn không được oán trách, "Lần này chơi đủ chưa, em ngoan ngoãn một đoạn thời gian đi, tiểu yêu tinh."

Hứa Ngụy Châu hiển nhiên không ý thức được trong lời nói của người yêu hàm chứa đau lòng cùng trách cứ, tràn đầy hứng khởi nói, "Cảnh Du! Chúng ta lần sau chơi chế phục (*) đi!

(*) Chế phục: kiểu cosplay tình thú mặc đồ cảnh sát, học sinh... các loại đồng phục.

Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ nhét cái thìa trắng sứ vào miệng Hứa Ngụy Châu, ngăn chặn ý nghĩ loạn thất bát tao của cậu.

Gia hỏa này thật khiến người mệt nhọc.

Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ thở dài, cứng cổ tuyệt không nguyện ý thừa nhận kỳ thật chính mình lúc đó cũng rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top