Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hệ liệt Không Thể Miêu Tả] Chuyện gọi rời giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tác giả: Wulizhoulideyu

• Nguồn: https://archiveofourown.org/works/22799329

---------------

Khó có buổi sáng hai người đều được nghỉ ngơi như hôm nay.

Cho dù tối qua phóng túng đến mức xương sống thắt lưng cùng chân đều mềm nhũn, Hứa Ngụy Châu vẫn bị đồng hồ sinh học đúng 7 giờ làm tỉnh giấc.

Mắt nhìn người bên cạnh không có chút nào phòng bị, Hoàng Cảnh Du vẫn ngủ say sưa, Châu Meo nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm hông mình ra, vén một góc chăn, đứng dậy xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ chiếu lên, rơi xuống thân hình trần trụi hoàn mỹ, từng tấc từng tấc chiếu sáng hoa văn hình xăm mảng lớn trên lưng, vòng eo gầy mảnh hữu lực, cánh mông tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên...

Qua một lát, tiếng xối nước trong phòng tắm liền vang lên.

Châu Meo vốn muốn để Hoàng Cảnh Du khó có được cơ hội nghỉ ngơi ngủ thêm một chút, nên mới dự định tự mình dội nước tắm qua, nhưng chờ đến lúc chính mình tắm rửa xong xuôi bụng không ngừng kêu đói, trông thấy người nào đó vẫn còn ngủ như heo, liền không thèm đau lòng nữa.

"Hoàng Cảnh Du, rời giường!" Nói rồi còn nhấc chân đạp cái mông đang lộ ra ngoài chăn, khóe miệng nhẹ cười thoả mãn, ừm, co dãn mười phần.

"Ngô ..." Sáng sớm bị đạp tỉnh còn không hề tức giận, đoán chừng chỉ có thể là đặc quyền của Hứa Ngụy Châu. Hoàng Cảnh Du dụi dụi mắt, đang muốn dùng âm thanh nhỏ sữa đùa nghịch, lại bị cảnh sắc hương diễm trước mắt kích thích, không chỉ có ý thức thanh tỉnh, ngay cả thân thể cũng tỉnh theo.

Châu Meo vừa mới tắm rửa qua, trên thân mặc chiếc áo bị ném đi trong lúc tình nồng ý mật đêm qua, tóc ngắn chưa khô, giọt nước thuận theo thái dương chậm rãi trượt xuống, lướt qua cần cổ còn lưu lại dấu đỏ mập mờ, dọc theo hoa văn da thịt trượt đến lồng ngực ẩn dưới lớp vải vóc, áo phông bị thấm ướt như ẩn như hiện lộ ra hai viên thịt đỏ hồng khiến người nhịn không được muốn hôn. Hạ thân mặc quần cộc ngắn nhỏ chăm chú bao khỏa bờ mông mê người kia, hai chân thon dài lại thẳng tắp, ngay cả nơi lông chân hơi rậm cũng tản ra gợi cảm trí mạng.

Nam nhân buổi sáng sẽ dễ dàng kích động, huống chi còn có thị giác xung kích mãnh liệt như vậy.

"Mau dậy đi, lão tử sắp chết đói." Chọc người người lại không tự biết, lẽ thường tình sẽ la hét một trận.

"Người không thể lập tức dậy được..." Che giấu dục vọng trong mắt, Hoàng Cảnh Du dáng vẻ vẫn một bộ buồn ngủ, đem chăn lôi kéo, xoay người tiếp tục vờ ngủ.

"Mặc kệ, muốn dậy lập tức có thể dậy được..." Đoán trước người này muốn nằm ỳ, Châu Meo bước nhanh đến phía trước, đang chuẩn bị thô bạo đem chăn mền xốc lên...

Người vốn đang nhắm mắt trên giường lại xoay người một cái, cánh tay dài duỗi ra, đem cậu kéo lên giường.

"Hoàng Cảnh Du!"

"Chỉ có một biện pháp có thể giúp anh lập tức dậy được." Hai mắt tỉnh táo không có một tia buồn ngủ ngược lại nhìn thẳng người phía trên, Hoàng Cảnh Du nhếch miệng cười ý vị sâu xa.

"A?" Châu Meo còn chưa rõ ràng sự tình, sững sờ nhìn đối phương.

Cánh tay hắn dùng sức một cái, đem người nhấc lên, dùng đầu gối tách chân cậu ra, nâng hai cánh mông xúc cảm vô cùng tốt, đem Mèo con toàn bộ ôm trọn. Thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, Hoàng Cảnh Du chế trụ phần gáy đem người kéo xuống, khí tức ấm áp phun bên tai, "Thao em."

"Cút cút cút!" Mèo nhỏ lấy lại tinh thần, phát hiện mình chính đang dạng chân trên hạ thân rắn chắc của người nào đó, đồ vật nóng bỏng cách một lớp chăn mềm đỉnh lên khe mông cậu, Châu Meo mặt đỏ tới mang tai giãy dụa muốn đứng lên, liên tiếp mắng mấy câu, "Con mẹ nó, anh vừa sáng sớm đã phát tình cái gì!"

Người phía trên uốn éo như thế, Hoàng Cảnh Du chỉ cảm thấy bụng dưới càng gấp rút kéo căng, màu sắc đáy mắt chìm xuống, không nói lời nào đè lại Châu Meo, phần hông ám chỉ hướng lên đỉnh đỉnh, khóe miệng ý cười không giảm, "Buổi sáng không phải dùng để phát tình sao."

Bị đỉnh một cái như thế, thân thể vừa giải cấm thân hôm qua không ngừng mềm nhũn. Vì công việc mà xa cách lâu như vậy, một buổi tối sao có thể đủ?

Không muốn để người nào đó dễ dàng khống chế mình như vậy, nhưng lại ngăn không được phản ứng thân thể thành thật, Châu Meo hùng hùng hổ hổ kéo Cá Voi đang cười đắc ý qua, khí thế hung hăng ngăn chặn cánh môi mỏng gợi cảm.

Lông mày hơi nhướn, bàn tay vốn đang giữ chặt vòng eo thuận theo tấm lưng chậm rãi đi lên, án giữ gáy Mèo nhỏ, Hoàng Cảnh Du duỗi lưỡi dài làm nụ hôn thêm sâu.

Vốn không tuân theo quy luật nào, chỉ là phát tiết gặm cắn, nhưng lúc hắn đem đầu lưỡi chống đỡ tiến vào miệng mình, trong lòng Mèo nhỏ nhịn không được khẽ động.

Trong hô hấp ngập tràn hơi thở đối phương, trong miệng là nước bọt đối phương, dưới thân cảm thụ nhiệt độ đối phương.

Đây là sự tình xa xỉ cỡ nào khiến người thỏa mãn.

Than nhẹ một tiếng, Châu Meo nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi mềm dò xét quấn lấy hắn, đôi môi kìm lòng không đặng nhẹ nhàng mút vào.

Phảng phất như có thuốc nổ trong đầu, ngay sau đó chính là dòng điện bay thẳng xuống bụng dưới. Hoàng Cảnh Du một bên càng thêm quyết tâm càn quét khoang miệng nóng ướt, một bên đem chăn giật ra, eo liền dùng sức, tráo đổi vị trí hai người, đem Mèo nhỏ đặt dưới thân.

Châu Meo chân còn không kịp khép lại, tùy tiện tách ra đỡ hai bên eo hắn.

Có chút tách ra, hơi thở bất ổn phun trên mặt cậu, Hoàng Cảnh Du ánh mắt cưng chiều sờ vuốt gốc râu trên cằm có chút dài của bé Mèo, nhìn đôi mắt mình yêu nhất cũng đồng dạng tràn ngập tình dục không che giấu.

"Thật đẹp." Đối với Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du xưa nay không tiếc lời tán dương.

"Biến, còn cần anh phải nói sao?"

Trong dự liệu nghe được người nào đó ngạo kiều theo thói quen, khóe miệng Hoàng Cảnh Du cong lên, cũng không nói gì, đưa tay đem áo phông đã sớm đã xốc xếch giải khai, lộ ra lồng ngực chập trùng bên trong, hiện ra một màu ửng đỏ.

Cúi đầu xuống, Hoàng Cảnh Du không do dự ngậm lấy nhũ tiêm chính mình thèm nhỏ dãi đã lâu, mút vào khẽ cắn, phối hợp với đầu lưỡi vòng quanh trêu đùa, chưa được một lát liền khiến bé Mèo nào đó giãy giụa.

"Ân ... đừng liếm chỗ đó ... ngứa ..." Châu Meo thoạt nhìn như muốn khước từ, nhưng tay lại nhịn không được ôm sát sau cổ đối phương.

Bất quá nơi này xác thực không phải trọng điểm. Hoàng Cảnh Du cuối cùng hung hăng mút mạnh viên thịt xung huyết, duỗi đầu lưỡi ra, dọc theo bắp thịt hoa văn, từng chút từng chút dời xuống.

"Aha ngứa ngứa!" Châu Meo cười lớn hô hào, bị kích thích giống con cá chạch uốn qua uốn lại muốn né tránh, bất quá liền bị lực đạo không để lại dấu vết nhưng mười phần bá đạo ngăn chặn, không được trốn thoát.

Chờ khi hơi thở quen thuộc rốt cục tìm đến mục đích chân chính, bao phủ nơi kia của mình, Châu Meo từ lâu đã không còn khí lực phản kháng.

Cho dù hạ thân cũng trướng đến khó chịu, Hoàng Cảnh Du vẫn kiên nhẫn dùng răng chậm rãi cắn mép quần lót đã sớm bị tính khí bên trong thấm ướt, từng chút giật xuống, phóng xuất Tiểu Châu Châu đã vội vã không nhịn nổi.

"Nhanh lên!" Chịu không được loại tra tấn chậm rãi này, Châu Meo nhịn không được chống nửa thân trên nhìn về phía người đang chôn ở giữa chân mình, không kiên nhẫn nâng eo, dục vọng đã hoàn toàn cương cứng cọ qua khuôn mặt tuấn dật của hắn.

Còn chưa hoàn toàn đạt được mục đích, sao có thể nhanh như vậy đã thỏa mãn Mèo nhỏ thèm ăn này?

Hoàng Cảnh Du quay đầu, hôn một chút đỉnh đầu đã đỏ lên, nhưng cũng không ngậm vào, thanh âm nhiễm chút tình dục khàn khàn, "Châu Châu, chúng ta thử tư thế mới đi."

"A?"

Giương mi mắt, Hoàng Cảnh Du ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, " 69, chúng ta cũng chưa chơi thử."

Sững sờ một chút, sau khi nghe rõ khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kìm nén đến đỏ bừng. Mặc dù trên giường hai người luôn không cố kỵ chuyện gì, nhưng cái tư thế xấu hổ này vẫn một mực chưa từng thử qua. Châu Meo phản xạ có điều kiện muốn cự tuyệt, nhưng nhìn dục vọng ẩn nhẫn giữa chân người kia, ánh mắt liền mủi lòng, tâm không khỏi mềm nhũn, chỉ có thể kéo gối che mặt mình lại, buồn buồn hừ một tiếng, "Ân."

Giường đệm mềm mại một trận sụp đổ lại khôi phục nguyên trạng, Hoàng Cảnh Du cười nhẹ giật cái gối ra, "Em che mặt như vậy thì chơi thế nào?"

Trong mũi đã tràn ngập mùi hương quen thuộc, Châu Meo vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Cảnh Du gần trong gang tấc, kích thước tuyệt đối ngạo nhân, khí thế vô cùng hùng hổ.

Từng cái gân xanh quấn quanh côn thịt, cây nấm màu đỏ sậm hưng phấn, đỉnh đầu óng ánh chất dịch tuyến tiền liệt, ngay cả hai tiểu cầu trĩu nặng dưới đáy đều nhẹ nhàng run rẩy. Châu Meo nhịn không được nuốt nước miếng một cái, còn đang trố mắt nhìn, dưới thân Hoàng Cảnh Du đã đem tính khí của cậu ngậm vào.

Cảm giác nóng ướt mềm mại trong khoang miệng cùng lưỡi mềm kích thích Châu Meo toàn thân một trận rung động, ma xui quỷ khiến, duỗi tay nắm chặt Tiểu Cảnh Du tráng kiện phía trên, khẽ ngẩng đầu, cũng mở miệng nuốt vào.

"Ân..."

Sảng khoái kêu lên một tiếng đau đớn, một bên càng thêm ra sức phun ra nuốt vào Tiểu Châu Châu đang phồng lớn, Hoàng Cảnh Du một bên trầm eo xuống, đem Tiểu Cảnh Du đưa sâu vào miệng cậu. Cho dù hai má bị chống đau nhức, Châu Meo vẫn hết sức nghênh hợp, một bên dùng tay xoa nắn tiểu cầu sung mãn, một bên thỉnh thoảng dùng lưỡi vừa ướt vừa mềm liếm lên côn thịt gân xanh, sau đó lại mút vào một chút đỉnh mã mắt không ngừng tiết dịch, chiếu cố đến từng li từng tí.

Nam nhân đương nhiên biết phải làm như thế nào để khiến đối phương dễ chịu.

Hạ thân bị khoái cảm bao khỏa liếm láp, nhưng lại không phát ra được âm thanh, mà trong miệng tràn ngập tư vị có chút tanh, lại khiến chính mình trầm mê hương vị đối phương.

Trước đó cấm dục thật lâu, hai người cũng không khỏi đỏ mắt, phun ra nuốt vào, tốc độ cũng không tự chủ tăng lên, rốt cục đến điểm cực hạn, Hoàng Cảnh Du một bên đem dục vọng sắp bộc phát của chính mình rút khỏi miệng bé Mèo, một bên ngoài miệng dùng sức khẽ hấp.

"Ân a..." Nương theo khoái cảm khống chế không nổi, Mèo nhỏ gầm nhẹ, bạch trọc đậm đặc cũng bắn đầy miệng Hoàng Cảnh Du.

Một bên không chút nào bài xích ngẩng đầu nuốt xuống, Hoàng Cảnh Du cũng theo tiếng gầm nhẹ cao trào bắn ra.

Châu Meo còn đang chìm trong dư vị sau cao trào, hoảng hốt sững sờ nhìn tịnh dịch đậm đặc bắn trên ngực mình, vô thức hỏi, " Vì sao... không bắn trong miệng?"

"Sao vậy, bảo bối muốn ăn đồ vật của anh?" Bị bộ dáng ngu ngơ của bé Mèo chọc cười, đồng thời lại mê muội dáng vẻ hồn nhiên hiếm thấy của cậu, Hoàng Cảnh Du cúi người, thanh âm khàn khàn, hôn đôi mắt vừa sáng vừa tròn, nói, "Không sao, một hồi liền để miệng dưới ăn no."

... ... ... ...

Từ đó Hứa Châu Meo rút ra một cái kết luận, buổi sáng tắm rửa xong sẽ không để tên Cá Voi lưu manh này nghe được tiếng rên rỉ, phi, gọi rời giường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top