Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hệ liệt Không Thể Miêu Tả] Miêu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Wulizhoulideyu
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/22878709?view_adult=true

---------------

Hôm nay là ngày kỉ niệm hai người quen biết nhau mười năm, cũng là tròn hai năm kết hôn, vốn muốn tổ chức ăn mừng, nào ngờ phim điện ảnh mới của Hoàng Cảnh Du lại triệu tập một buổi họp báo, không có cách nào đành phải đổi thành ở nhà, chờ đến khi hắn vội vã chạy từ địa điểm họp báo trở về cũng đã gần 12h đêm.

Nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, Hoàng Cảnh Du liếc mắt một cái liền thấy Châu Meo đang cuộn mình ngủ trên sô pha trong phòng khách rộng thoáng. Mèo nhỏ một thân áo len thuần trắng, khung xương trời sinh mảnh khảnh được lông nhung mềm mại che đậy, cực kỳ giống một bé bạch miêu dày lông đang nghỉ ngơi.

"Nhóc con lại không ngủ trên giường, đừng có cảm lạnh…" Một bên khó nén đau lòng than thở, Hoàng Cảnh Du vừa đi đến sô pha định đem người nào đó ôm lấy, nhưng mới tiến gần, động tác liền dừng lại, cổ họng không khỏi khô cứng. Mèo nhỏ nằm trên sô pha, thân trên chỉ mặc một chiếc áo lông thùng thình, hạ thân chỉ có một cái quần lót tam giác ngắn nhỏ, ẩn ẩn hiện hiện hình dáng Tiểu Châu Châu còn đang ngủ say, hai chân dài thẳng tắp hữu lực tùy ý cuộn lại, vải dệt ve vãn bao lấy cánh mông kiều mị no đủ, giống như mỹ vị thành thục lại mê người.

Chính chủ vô thức nhưng lòng người xem cũng đã đấu tranh qua lại mấy lần.

Cuối cùng vẫn không đành lòng quấy rầy cậu ngủ, Hoàng Cảnh Du hít sâu một hơi, cố gắng áp chế ngọn lửa từ bụng dưới dâng lên, tiếp theo cúi người một tay ôm vai cậu, một tay nâng dưới chân ôm lên, nhưng vừa mới động tay, tóc hắn đã bị hung hăng giật lên.

"Ai ai, đau! Được lắm, em còn dám đùa giỡn anh, căn bản cũng không ngủ?" Hoàng Cảnh Du đau đến nhe răng trợn mắt giả bộ khiển trách, cánh tay ôm Mèo nhỏ cũng thuận thế buộc chặt, đem người nào đó kẹp trong lòng.

Châu Meo vòng tay qua gáy hắn, hai chân giống như khỉ con vòng lên thắt lưng rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cổ áo lông che che lấp lấp, ánh mắt tối đen khôn khéo mang theo tức giận cùng lo lắng vì chờ lâu, "Còn dám chất vấn em? Hôm nay là ngày gì không biết sao? Con mẹ nó anh còn biết trở về? Lúc vào cửa em còn không đánh anh một cái là may!" 

Hoàng Cảnh Du một bên đau lòng tự trách, một bên cảm thụ Châu Meo giống như gấu koala treo trên người hắn, hai người dính sát vào nhau nhiệt độ vô cùng phù hợp.

Ngọn lửa vừa mới mới áp chế nháy mắt có xu thế cháy lan ra đồng cỏ.

Bàn tay nâng cánh mông người nào đó không an phận hung hăng xoa nhẹ hai cái, yết hầu Hoàng Cảnh Du càng khô khốc, "Là lão công sai rồi, bảo bối đừng nóng giận."

"Ai là... Ngô..." Lời còn chưa dứt, bé Mèo đã bị người trước mặt sắp khó nhịn nổi che chặn bờ môi, ngay sau đó chính là đầu lưỡi bá đạo xông tới muốn khai mở hàm răng cậu. Cho dù đã hôn nhiều lần như vậy, Mèo nhỏ vẫn không khỏi run lên, nguyên bản hai chân vòng trên lưng eo đối phương không khỏi run rẩy sắp rơi xuống.

Hoàng Cảnh Du thấy thế, bàn tay vốn giữ lưng cậu liền cách áo lông sờ soạng một hồi, dọc theo thắt lưng hoàn mỹ chậm rãi xuống phía dưới, mặt khác bàn tay còn lại cùng nâng một bên cánh mông đưa người cậu hướng lên trên, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, Hoàng Cảnh Du mê muội mút cắn môi dưới dày dặn khêu gợi của Mèo nhỏ, đầu lưỡi xâm nhập cẩn thận liếm láp mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng ấm áp, lại liếm đi hỗn hợp nước bọt của cả hai, cuồn cuộn lôi kéo đầu lưỡi Mèo nhỏ còn dục cự hoàn nghênh mang sang miệng mình mút vào, triền miên quấn quít.

Hết lần này tới lần khác, khuôn mặt bé Mèo đã ửng đỏ, hai tay chống đỡ vai Hoàng Cảnh Du, cố sức đem đầu lưỡi trong miệng hắn rút ra, đầu hơi hơi ngửa ra sau tách rời một chút khoảng cách, hơi thở lửa nóng phun lên chóp mũi đối phương, "Em... Chúng ta trở về phòng..."

Cho dù hạ thân đã trướng lên ấn vào khe mông cách lớp quần lót của Mèo nhỏ, Hoàng Cảnh Du vẫn nhịn không được muốn trêu chọc Mèo con nghịch ngợm này, "Trở về phòng? Trở về phòng làm gì? Hả?"

"Thao! Anh lại kiếm chuyện có phải không? Làm hay không làm? Lão tử không chơi với anh!" Tuy rằng bị trêu chọc đến đỏ bừng tai, nhưng tính tình Châu Meo cũng nổi lên, hùng hùng hổ hổ liền từ trên người Hoàng Cảnh Du nhảy xuống, xoay người muốn đi.

Một bàn tay thô ráp lại rộng lớn nương theo mép quần lót từ phía sau trượt vào, nắn cánh mông mềm mại của cậu, ngón tay như có như không cọ qua khe mông bí ẩn, dò xét miệng nhỏ bởi vì kích thích mà không tự giác co rút lại.

Mèo nhỏ bị kích thích đến lảo đảo một phen, một bên đỡ lấy lưng sô pha, một bên không có khí lực đẩy người phía sau, "Anh con mẹ nó… buông ra đi!"

"Là đi ra hay là đi vào?" Hạ giọng, Hoàng Cảnh Du hấp dẫn hỏi, hướng đến cái miệng nhỏ nhắn làm hắn trầm luân chen vào một ngón tay, cong ngón tay cọ lộng vách tràng nháy mắt nóng bỏng kia.

Hậu huyệt đã sớm quen được tiến vào bị dụ dỗ đến mức lập tức dâng lên cảm giác hư không vô hạn cùng ngứa ngáy phiền lòng, "Ân..."

Kết hôn nhiều năm như vậy, Châu Meo giờ phút này cũng không còn mạnh miệng, thuận theo cảm giác đem thân trên nằm ở thành lưng sô pha, nâng cánh mông tròn đã bị cởi một nửa quần lót, ánh mắt mông lung lắc lắc đầu nhìn Hoàng Cảnh Du phía sau, khàn khàn mời gọi, "Ưm tiến… tiến vào..."

Áo lông trắng ngà mềm mại giống như lông mèo, bên dưới là vòng eo gầy tinh tế lưu đầy dấu tay, cùng mông thịt tuyết trắng phiếm hồng, màu sắc ngăn không được tràn lan bốn phía, kích thích Hoàng Cảnh Du hai mắt sung huyết đỏ bừng.

Muốn ăn cậu, muốn hoàn toàn đưa người nuốt vào trong bụng.

Hoàng Cảnh Du thô bạo cởi chiếc quần lót đáng thương lại chướng mắt kia, dùng sức mở rộng hai cánh mông co dãn, nếp uốn nơi mật huyệt ẩn ẩn phiếm nước bị kéo căng thành một đường, co rúm bại lộ trong không khí, trần trụi dưới ánh mắt hắn.

"Hoàng, Hoàng Cảnh Du… Đừng..." Tiểu Châu Châu đã sớm cương cứng chảy mước, nương theo thân thể bất an vặn vẹo, ma xát cọ trên sô pha, trước sau đều không chiếm được thỏa mãn làm cậu khó chịu, nhịn không được làm nũng.

Không đáp lại cậu, Hoàng Cảnh Du nửa quỳ xuống, đưa mặt lại gần, dùng đôi môi che cái miệng nhỏ nhắn cơ khát kia.

Lưỡi mềm giống như trấn an vuốt lên nếp uốn, ngẫu nhiên đâm vào rồi rút ra, kéo theo chút mị thịt tươi đẹp cùng thủy quang trong suốt, một phen cảnh đẹp làm hạ thân Hoàng Cảnh Du lại không khỏi trướng lớn vài phần.

"Đừng, đừng như vậy… ngứa..." Chiều sâu quá nông ngược lại là gãi không đúng chỗ ngứa, Mèo nhỏ nắm chặt thành lưng sô pha, chủ động đẩy mông về phía sau, thầm nghĩ làm cho đầu lưỡi kia nhanh chóng liếm đến nội vách ngứa ngáy. Hoàng Cảnh Du cũng quyết định không trêu cậu, giữ mở mật huyệt, đem cả đầu lưỡi tiến vào.

"A..." Mặc dù không có Tiểu Cảnh Du thô dài, nhưng đầu lưỡi mềm mại ướt át cũng đủ linh hoạt, từ thịt mềm nơi miệng huyệt cho đến vách tường nóng ướt run rẩy, Hoàng Cảnh Du nhất mực cẩn thận liếm lộng, bắt chước động tác trừu sáp giao hợp, tiến tiến xuất xuất, từng chút từng chút đem cái miệng nhỏ nhắn kia thấm ướt, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, đem dịch ruột non tràn ra ngậm vào miệng, không chút nào ghét bỏ nuốt xuống toàn bộ, tán thưởng nói, "Châu Châu… Em thật ngon..."

"Anh... Đừng phí lời nữa được không! Em… em muốn bắn..." Lời nói thẳng thắn làm cậu cảm thấy thẹn cùng với hậu huyệt bị dịch ruột non thấm ướt làm Mèo nhỏ nhịn không được run rẩy, mật động nho nhỏ cũng kịch liệt co rút lại mở ra, giống như sợ hãi lại giống như chờ mong mời gọi hắn.

"Bắn? Lão công còn chưa vào em đã bắn?" Hoàng Cảnh Du nghe vậy liền đứng thẳng lên, nửa đặt Mèo nhỏ lên phía sau sô pha, một tay nắm lấy Tiểu Châu Châu nổi lên gân xanh, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve đỉnh đầy đã chảy nước, một bên đem Tiểu Cảnh Du đã sớm giương cung bạt kiếm để ở miệng huyệt đang đóng mở.

"Gọi lão công."

"Thao! Anh con mẹ nó sao lại vô nghĩa như vậy?! Đã nhiều năm rồi còn… còn như thế… Nhanh lên!" Bé Mèo thẹn quá hoá giận quát người phía sau.

"Được, vậy không phí lời, lão bà, anh đến đây." Cười sủng nịch một tiếng, thắt lưng khỏe mạnh một đường đâm vào, Tiểu Cảnh Du khiến kẻ khác kinh hãi vào đến tận gốc, mài phẳng tất cả nếp uốn xung quanh mật huyệt.

"A! Anh ưm... quá sâu..." Ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại bởi vì hưng phấn mà nhiễm màu ửng đỏ, áo lông trắng mở ra một nửa làm nổi bật hạ thân, dường như càng thêm gợi cảm mê người.

"Ân? Không đủ sâu sao?" Cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, Hoàng Cảnh Du vừa nói một bên rất nhanh liền đong đưa phần eo cường tráng hữu lực, sáp nhập thật sâu rồi lại rời ra, hận không thể đem hai tiểu cầu no đủ cùng nhét vào cái miệng nhỏ tham ăn kia, ma xát mỗi một tấc nội vách, đè ấn điểm mẫn cảm một chút, hoàn toàn châm ngòi thân thể Mèo nhỏ, buộc cậu cùng chính mình lâm vào biển lửa đáng sợ.

"Em… em nóng a..." Bị đỉnh lộng đến nói không xong, Mèo nhỏ theo bản năng muốn cởi bỏ áo lông trắng còn sót lại trên người.

"Không được cởi." Hoàng Cảnh Du đem hai tay cậu khoá lại sau lưng, thở không xong ra lệnh nói, "Sẽ mặc nó làm."

"Ân a… nhanh quá… ưm..."

Thanh âm ba ba rung động ngay sau đó chính là mạnh mẽ xuyên xỏ liên tiếp không ngừng, tiếng thở dốc dâm mị, cùng tiếng đánh không dứt bên tai làm cho cả hai hoàn toàn đắm chìm trong biển dục vọng.

Thời điểm hai người đều sắp đạt cao trào, Hoàng Cảnh Du nhẫn nhịn cảm xúc kêu gào trong cơ thể, đột nhiên thả chậm tốc độ, ở bên tai bé Mèo nói nhỏ, "Châu Châu, học tiếng mèo kêu đi."

"A... Cái… cái gì?"

"Châu nhi, học tiếng mèo kêu anh liền đem em thao bắn."

"Con mẹ nó..."

"Kêu hay không, không kêu anh rời đi đây..."

"Ưm… miao..."

"Thực ngoan, bảo bối." Ánh mắt sáng lên, Hoàng Cảnh Du gia tăng tần suất nhanh mạnh hơn tiến vào lần cuối...

Lúc sau ----- 

Mèo nhỏ, "Anh có bệnh đúng không! Bắt người ta… học mèo kêu cái gì!"

Hoàng Cảnh Du, "Khụ, Châu Châu, em về sau đừng mặc cái áo lông này nữa..."

Mèo nhỏ, "..."

---------------------

Đây là phần mới nhất của hệ liệt rồi, ko biết tác giả có viết thêm ko nhưng mình sẽ tiếp tục edit thêm những đoản H khác vào đây nhé.
Còn nữa là tác giả đã cho phép chuyển ngữ rồi nha, xin permission lâu rồi nhưng giờ mới up:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top