Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌟Chương 3.1: Chị có đau hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Edit: Cam 🍊
Thái độ của Trần Mỹ Cầm đối với Chu Ca Thư rất nịnh nọt, ai cũng không lý giải được trong đầu bà ta nghĩ gì, cớ gì đối với đứa con trai mới 18 tuổi nhà hàng xóm lấy lòng, nhưng bà ta lại làm như vậy. Mở miệng ra là tiểu Thư, ngậm miệng cũng tiểu Thư, thân thiết như con của mình sinh ra, đem cậu xem như cháu ruột của mình.
   Mặc dù từ đầu tới đuôi thái độ của Chu Ca Thư rất lạnh nhạt, đi thật nhanh tới trước cửa nhà vệ sinh. Lục Thành Lâm đỡ Lục Kim từ trên mặt đất lên, thật ra là túm cánh tay cô như túm một con cẩu, Lục Kim ngửi được trên người hắn từng đợt mùi vị ghê tởm, làn da bị hắn đụng vào trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà. Nhưng cô không tránh, bởi vì Chu Ca Thư đang nhìn.
  "Tiểu Thư đến rồi à." Trên mặt Lục Thành Lâm không có biểu tình nhiệt liệt như Trần Mỹ Cầm , nhưng tuyệt đối so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều, có lẽ ôm tâm trạng không muốn tiếng xấu vang xa, cũng có lẽ là ánh mắt Chu Ca Thư quá mức trực tiếp, hắn thậm chí còn giải thích một câu : " Lục Kim vừa rồi bị ngã".
  Chu Ca Thư không thấy rõ mặt Lục Kim, cô cúi đầu, giống một con rối gỗ bị Lục Thành Lâm thao túng, chỉ nhìn thấy rõ mồ hôi giữa trán.
" Phải không." Tiếng nói cậu lạnh như giá rét sương tuyết ngày đông, nói không nhân nhượng : " Tôi còn tưởng rằng, Lục Kim bị ai đánh."
  Mặt Lục Thành Lâm giật giật vài cái, chưa kịp nói gì đã bị Trần Mỹ Cầm giành trước.
" Ai u  tiểu Thư, cháu nói gì thế, chúng ta đau Lục Kim còn không hết, hai người chúng ta khổ cực kiếm tiền nuôi nó đi học, cái gì mà đánh với không đánh."
Chu Ca Thư trầm mặt nhìn Lục Kim, phảng phất chờ mong cô mở miệng nói chút gì, nhưng chờ một lúc lâu, Lục Kim chỉ hơi hơi ngẩng đầu, dùng cặp mắt hắc bạch phân minh, đạm mạc nhìn cậu, hỏi:
" Cậu tới làm gì?"
  Lúc này Chu Ca Thư mới nhớ tới mục đích ban đầu, cậu nói: " Có vài đề tôi không làm được, muốn qua hỏi chị."
  Lục Kim ừm một tiếng, lặng yên không tiếng động tránh thoát tay Lục Thành Lâm, vào trong nhà hướng cửa lao ra, tốc độ phi thường nhanh.
  Lúc đi thang máy, Chu Ca Thư đứng phía sau Lục Kim, cậu nhìn cô thẳng thắn eo lưng, nghĩ thầm, người này vì cái gì từ trước đến giờ đều không mở miệng cầu cứu. Như vậy là khó sao, vì cái gì không nói với cậu một câu : " Chu Ca Thư, cậu giúp tôi với" , cho dù là đưa cho cậu một ánh mắt cũng tốt.
  Ra ngoài, Lục Kim trầm mặt đi về phía trước, cô bước chân thật nhanh, phi thường rõ ràng, gấp không chờ nổi rời đi cái nhà kia. Chu Ca Thư lại đột nhiên ngừng, cậu đem tay cuộn tròn lại thành nắm đấm giấu ở trong túi quần, trong không khí oi bức, nhẹ giọng nói: " Này chị, chị có đau hay không."
Lục Kim như thoát khỏi trạng thái con rối, rõ ràng phải dựa vào sự kiên cường cuối cùng duy trì tinh thần. Nhưng Chu Ca Thư thấy tay phải nàng không ngừng run rẩy.
" Chu Ca Thư, tại sao cậu tới nhà của tôi?" Lục Kim hỏi cậu.
" Tôi có đề....."
" Tôi hỏi cậu, tại sao tới nhà của tôi!"
Chu Ca Thư mím môi, nói: " Tối hôm qua tôi đụng phải hắn, nghe được mùi rượu."
Hắn này, tự nhiên là chỉ Lục Thành Lâm.
  Lục Kim một trận choáng váng, cô vẫn luôn cực lực duy trì mặt ngoài bình tĩnh, bất luận ở trong phòng phát sinh cái gì, cô đều tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn có một gia đình bình thường, cô có lẽ có thể thừa nhận được một Trần Mỹ Cầm chanh chua, một Lục Thành Lâm tối tăm đáng sợ, nhưng không thừa nhận được ánh mắt của hàng xóm, thừa nhận không được ánh mắt đáng  thương thổn thức của bọn họ đối với cô.
  " Chu Ca Thư, có phải cậu thấy tôi thực đáng thương?" Cô hỏi.
Nhưng Chu Ca Thư lắc nhẹ đầu, cậu đi qua nắm lấy tay trái Lục Kim, nói: " Chị, chúng ta đi bệnh viện."
Ngữ khí thiếu niên nhẹ nhàng, lại mạc đang toát ra một loại nùng liệt ôn nhu, tựa hồ đem người khác ngăn cách ngàn dặm, lại cất giấu đồ vật quan trọng, làm người khác nhịn không được tới gần.
Lục Kim bị cậu hấp dẫn, không tự chủ đi theo cậu.
Kiểm tra xong, kết quả là dây chằng bị thương, kết quả này đối với Lục Kim là thật tốt, không bị gãy xương thật đáng chúc mừng.
Bác sĩ hỏi tại sao lại bị như vậy, Lục Kim nhẹ nhàng bâng quơ nói té ngã, bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhắc mãi một câu : " Quăng ngã thật đủ."
  ————————————————-
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad Sạp Nhà Cam.
Hãy theo dõi sạp trên Facebook để cập thông tin mới nhất của truyện nhé.
Vì một chương hơi dài nên mình sẽ cắt ra làm hai chương nhỏ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top