Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Chương 2

"A... Đừng... Đừng mà... Buông tôi ra aaaa cứu với aaaaa!"

Không gian phía sau vách tường là một thế giới hoàn toàn khác, giống như động pha lê phát ra ánh sáng xanh lạnh băng, kỳ ảo tráng lệ như cảnh trong mơ, tiếc là Hoan Hoan căn bản không có tâm trạng thưởng thức tất cả những thứ này. Bị xúc tua kéo đi, cô cố gắng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, xúc tua càng quấn chặt hơn.

Nếu cô có thể bình tĩnh lại thì sẽ phát hiện, thật ra những xúc tua mềm mại đó đang muốn bảo vệ cô, tránh cho cô bị va đập rồi bị thương. Nhưng bị những xúc tua này trói buộc, Hoan Hoan hét ầm lên còn không còn kịp chứ đừng nói là bình tĩnh để ý đến việc này.

Qua một lúc lâu, cuối cùng xúc tua cũng dừng động tác kéo, Hoan Hoan thở hổn hển mở to mắt. Lúc cô đang phân vân không biết có nên hét tiếp hay không thì cơ thể cô lại bị kéo đi, lơ lửng trên không trung, tiếp theo, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước.

"Tại sao em lại ở trong nhà anh?"

Hoan Hoan ngẩng đầu lên thì thấy Phó Đán đang khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường băng màu xanh lam lạnh lùng nhìn cô. Bình thường ở trước mặt cô, lúc nào anh cũng mỉm cười, vậy nên thái độ lúc này của anh làm Hoan Hoan cực kỳ khẩn trương. Môi cô run run nhưng không nói ra được lời giải thích nào, bởi vì hai mắt cô đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần như nhộng của Phó Đán.

Trước kia, cô biết da mặt Phó Đán trắng nõn không tì vết, nhưng bây giờ cô mới biết, cả người anh từ trên xuống dưới căn bản là không tìm ra được khuyết điểm nào. Đôi chân thẳng dài đầy mạnh mẽ, bờ mông cong rắn chắc xinh đẹp, cơ bụng hoàn hảo, điều đáng tiếc duy nhất là cơ ngực bị cánh tay anh che mất một phần, không có cách nào nhìn hết được, dù vậy, khe rãnh phập phồng vẫn khiến tim cô đập bình bịch.

Đương nhiên, Hoan Hoan vẫn biết xấu hổ nên bỏ qua bộ phận quan trọng nhất giữa hai chân anh, nhưng càng không nhìn cô càng tò mò muốn tìm tòi đến cùng. Giờ phút này, cô thậm chí còn quên mất nỗi sợ khi bị xúc tua quấn lấy.

Có vẻ như Phó Đán rất không hài lòng với khuôn mặt đỏ bừng, tầm mắt ngó nghiêng của cô, anh buông tay đi về phía trước, thế là Hoan Hoan không cẩn thận thấy rõ hai hạt đậu hồng nhạt trước ngực anh, cả người cô bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, lúc này xúc tua vỗ vào mông cô, làm cô sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại.

"Tối nay... Tại sao em lại ở trong nhà anh? Không phải anh nói đêm nay anh có việc à?"

Giọng Phó Đán hơi kích động, hai má cũng hơi phiếm hồng, xúc tua quấn quanh người cô cũng bắt đầu di chuyển một cách từ từ rồi cởi quần áo cô ra từng chút một. Hoan Hoan hơi vặn người, một xúc tua cuốn lấy váy cô, roẹt một tiếng liền kéo lớp vải dày kia ra, cô kêu lên thành tiếng nhưng không dám nhúc nhích, chỉ đáng thương nói: "Em... Em đến tặng quà... Không, em, em đến mượn lọ hạt tiêu, à không, em đến mượn lọ tương đen."

"Em không vào phòng bếp..." Phó Đán thở hổn hển như đang cố kìm nén gì đó, con ngươi đen nhánh như vực sâu, giống như hận không thể lập tức kéo cô vào bóng tối: "Em... em còn cọ lung tung trên sô pha của anh một lúc... tất cả đều là... mùi của em..."

"Em, em, em không biết, em không cố ý... Xin lỗi anh, em lau sô pha giúp anh được không?"

Hoan Hoan không biết rốt cuộc mình cọ ra mùi gì, cô sợ anh sẽ ghét mình vì việc này nên hoảng loạn muốn tìm cách cứu chữa, nhưng Phó Đán chỉ lắc đầu, giống như đã dùng hết tất cả sức lực, nói đứt quãng: "Không kịp nữa rồi... Em không nên... đến vào đêm nay... còn để lại mùi của mình..."

"A... Không.... Đừng đừng mà a..."

Xoẹt một tiếng, xúc tua trên người Hoan Hoan đột nhiên nổi điên, xé váy cô thành mảnh nhỏ. Giữa tiếng van xin bất lực của cô, xúc tua dùng sức kéo hai chân cô ra, gập đôi chân xinh đẹp trong đôi tất màu trắng sang hai bên sườn, để lộ ra nơi tư mật được quần lót ren che giấu.

Hoan Hoan muốn kẹp hai chân lại, nhưng cô dùng hết toàn lực cũng không có cách nào dao động xúc tua. Xúc tua không kiêng nể gì mà bắt đầu mân mê da thịt cô, hơn nữa còn làm rách đôi tất để phụ trợ cho vẻ thuần khiết của cô. Lúc Hoan Hoan sắp bật khóc, Phó Đán lại phi người về phía trước, nâng cằm cô rồi mạnh mẽ hôn xuống.

Trong nháy mắt kia, Hoan Hoan ngạc nhiên tới nỗi quên cả khóc, cô bị cuốn vào trong lốc xoáy mê loạn. Môi lưỡi linh hoạt của anh cuốn lấy môi lưỡi không hề phòng bị của cô, ép cô nhảy múa theo tiết tấu của mình. Hơi thở dồn dập của anh làm cô mê say không thôi, nước sốt trong miệng anh tràn đầy xuân sắc, làm cả người cô mềm nhũn nóng lên, mất đi sức chống cự.

Lúc Phó Đán rời khỏi môi cô, hai mắt Hoan Hoan ngấn nước, cả người lâng lâng không nghĩ được gì. Phó Đán khẽ liếm vành tai cô, làm cô thở dốc thành tiếng, xúc tua tà ác nhân cơ hội quét qua quét lại bên dưới quần lót cô, mang đến cảm giác vi diệu, vải dệt trắng như tuyết dần ướt át, loáng thoáng lộ ra phần lông thưa thớt bên dưới.

"Em còn ngon hơn cả trong tưởng tượng của anh..."

Anh thở nhẹ vào tai cô, giọng nói lưu luyến. Hoan Hoan ý loạn tình mê muốn đến gần anh hơn chút, nhưng anh lại đột nhiên đỡ trán, lảo đảo lui lại mấy bước: "Không được... Anh không thể làm vậy với em..."

Tảng băng màu xanh lam phía sau anh lập tức ngưng tụ thành một chiếc ghế pha lê trong suốt, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của anh, hai tay anh ôm đầu, đau đớn lẩm bẩm: "Tại sao đêm nay em lại đến... rõ ràng đêm nay... nguy hiểm nhất... Chìa khóa... sao anh... sao anh lại... mắc phải... loại sai lầm này..."

Hoan Hoan hoang mang nhìn anh, cảm nhận được xúc tua quấn quanh người hơi nới lỏng một chút, nhưng chưa được bao lâu, anh lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lạnh băng với cô.

Nụ cười kia không hề có độ ấm, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, làm cô không rét mà run. Cùng lúc đó, các xúc tua vốn đang nới lỏng lại phát điên lần nữa, chúng nó kéo quần lót của cô ra mà không hề do dự, vặn vẹo quấn chặt lấy chân tay cô, vải dệt rách nát khó có thể che đậy cơ thể, ba xúc tua đỏ thẫm như con rắn to chui ra, mở cái miệng tà ác, trực tiếp ngậm vào ba điểm yếu ớt nhất của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top