Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Tinh dịch chảy dọc theo đùi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu là lừa à? Có thể nhẹ một chút không!" Tưởng Dao vội vàng đẩy lồng ngực Tống Sơ Diễn ra, khiến cây gậy tím đen to lớn của anh trượt ra khỏi lỗ nhỏ của cô.

Sau khi côn thịt rút ra khỏi tiểu huyệt, tinh dịch bắn bên trong bắt đầu chảy xuôi xuống.

Tưởng Dao nhìn chất lỏng trắng đục chảy dọc theo háng ra thì vội vàng cầm khăn giấy lót lên quần lót.

Nếu không lát nữa chảy xuống đất sẽ bị mẹ cô phát hiện ra.

"Dao Dao, con làm gì trong đó vậy? Sao nấu canh lâu thế?"

Chu Vân đứng ngoài phòng khách thúc giục.

"Mẹ, con xong rồi đây."

Tưởng Dao nói xong lập tức muốn múc canh trong nồi ra. Nhưng cô vừa mở nồi ra thì lập tức nổi giận.

"Tống Sơ Diễn, đều tại cậu! Đền canh cho tôI!"

Chỉ thấy thịt viên bên trong đã bị cháy, thịt cháy đen dính chặt vào đít nồi.

Tống Sơ Diễn đuối lý, mặc kệ cho Tưởng Dao đánh mấy chục cái trên người mình, anh cũng không phản kháng, kệ cho cô trút giận.
"Làm lâu như vậy mà cậu vẫn còn sức. Xem ra lần sau chúng ta phải làm lâu hơn."

Tống Sơ Diễn thấy cô vẫn còn sức đánh người thì hài lòng gật đầu.

"Tống Sơ Diễn, mẹ nó ai muốn có lần sau với cậu! Cậu nằm mơ đi! Đây là lần cuối của chúng ta!"

Tưởng Dao bê nồi canh không nỡ nhìn kia đến trên bàn cơm.

Trên bàn ăn, Chu Vân trách mắng Tưởng Dao một lúc, cô nghe mẹ trách mắng thì dùng sức dẫm lên ngón chân Tống Sơ Diễn ở dưới gầm bàn.

Ngón chân anh bị giẫm mạnh lên trong hai phút, nhưng sắc mặt Tống Sơ Diễn không hề thay đổi, vẫn tiếp tục ăn cơm.

Nồi canh cháy kia không có ai ăn, chỉ có mình anh ăn.

Thấy Tống Sơ Diễn mặt không đổi sắc ăn hết toàn bộ nồi canh, khóe miệng Tưởng Dao không nhịn được con lên.

Hừ, kệ đi. Tâm trạng cô tốt không muốn so đo với tên khốn Tống Sơ Diễn này!

Theo lời Tưởng Dao nói. Một tháng sau, cô luôn trốn tránh anh.

Trước kia cô và Tống Sơ Diễn vừa chạm mặt thì cô sợ mình không khống chế được mà đi đến.

Còn bây giờ vừa nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn theo đúng nghĩa đen.

"Dao Dao, cậu giống như bị thất tình vậy. Cả người ủ rũ."

Đường Mật nhìn Tưởng Dao nằm bất động trên bàn học, nhịn không được đưa tay sờ trán cô.

"Không sốt nhưng sao lại chán nản thế?"

Đường Mật nghi ngờ nói.

"Một tháng nữa đàn anh thi đại học. Anh ấy thi đại học thì tớ sẽ không được gặp."

Tưởng Dao che ngực lại, vẻ mặt đau lòng.

"Dao Dao, cái này đơn giản thôi. Cậu đi theo anh ấy thổ lộ là được. Chờ đến sau khi anh ấy tốt nghiệp đại học, cậu muốn liên lạc với anh ấy thì sẽ khó đó."

Tưởng Dao nghe Đường Mật nói vậy thì lập tức tỉnh táo lại!

Trước đó cô tỏ tình thất bại. Lần này cho dù thế nào cô cũng phải tỏ tình được với đàn anh.

Tục ngữ có câu có công mài sắt có ngày nên kim. Cô còn sợ tỏ tình thất bại sao!

Tưởng Dao cầm thư tình đến bên ngoài phòng học lớp 12 chờ Hứa Thanh đến lớp thì lập tức cầm lá thư hồng nhạt đi đến trước mặt anh ấy.

"Đàn anh, em thích anh."

Tưởng Dao nói một câu lập tức làm nổ tung toàn khối.

Tất cả mọi người đều nhìn cô, vốn dĩ lớp 12 đều tập trung học hành, bình thường không có chuyện gì thú vị.

Kết quả màn thổ lộ này của Tưởng Dao đã làm mọi người chú ý. Tất cả đều sôi nổi mong chờ bước phát triển tiếp theo.

Tưởng Dao thấy mọi người nhìn nhiều như vậy thì tai đỏ lên.

Cô không muốn tỏ tình trước nhiều người như vậy cũng vì nguyên nhân này. Nếu bị đàn anh từ chối thì mất mặt chết mất.

Hứa Thanh đẩy gọng kính lên, nhìn Tưởng Dao.

"Bạn học, em thật sự thích anh sao?"

"Vâng ạ! Em thích thầm anh từ một năm trước rồi. Bây giờ chỉ còn một tháng nữa anh sẽ thi đại học, nếu anh vào đại học thì em sợ sau này không còn cơ hội tỏ tình với anh nữa."

Tưởng Dao nặng nề gật đầu, cô chỉ cảm thấy cả đời này mình chưa từng dũng cảm đến vậy.

"Bạn học, anh nhận thành ý của em. Nhưng anh không có ý định yêu đương ở cấp 3. Như vậy đi, em cứ học tập cho tốt, chỉ cần tương lai chúng ta thi đậu cùng một trường, anh sẽ nhận lời tỏ tình của em được không?"

Tưởng Dao không để ý đến câu ở phía trước, chỉ quan tâm đến câu nói cuối kia.

"Đàn anh, anh đồng ý nhận em làm bạn gái sao?"

Tưởng Dao kích động nhảy dựng lên.

"Phải, nhưng có một yêu cầu. Em phải học cùng trường đại học với anh."

"Không thành vấn đề! Đàn anh, anh đợi đi. Một năm sau anh chính là của em!"

Tưởng Dao nói xong thì nhảy nhót trở về lớp học của mình.

Hai tay cô chống mặt, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ủ rũ nửa ngày trước.

"Dao Dao, xem dáng vẻ này của cậu thì thành công rồi đúng không?"

Đường Mật nhìn dáng vẻ của cô thì không nhịn được trêu chọc.

"Đương nhiên rồi! Tớ đáng yêu như vậy, có nam sinh nào không thích chứ?"

Tưởng Dao nói xong thì chọc Lâm Cẩm Niên mập mạp ngồi phía trước!

Lâm Cẩm Niên quay lại nhìn qua gương mặt Tưởng Dao, gật đầu nói: "Bạn Tưởng Dao đáng yêu nhất."

"Cậu xem!"

Tưởng Dao đắc ý hếch cằm lên với Đường Mật.

Cô vừa nói xong thì giọng nói lạnh như băng của Tống Sơ Diễn truyền từ trên đỉnh đầu xuống.

"Bài tập toán!"

Tưởng Dao ngẩng đầu lên thấy, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tống Sơ Diễn.

Ban ngày mà tên này giả ma làm quỷ à? Thấy ánh mắt của anh, Tưởng Dao chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cô không biết anh đã đứng sau lưng cô bao lâu. Nếu Tống Sơ Diễn biết cô yêu sớm, nói không chừng tên tiểu nhân đê tiện này sẽ nói với ba mẹ cô mất.

Đến lúc đó cả nhà biết cô yêu sớm thì chuyện tình cảm của cô sẽ hỏng mất.

Vì không thể cho Tống Sơ Diễn đi mật báo, lúc này Tưởng Dao chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn.

Thành thật lấy bài tập toán ra, kết quả tìm mãi cũng không thấy.

"Tống Sơ Diễn, hôm qua phát bài tập toán tôi quên ở nhà rồi. Sáng mai tôi đưa cậu."

Tưởng Dao chột dạ nói.

"Không mang là không làm, lập tức ra ngoài phòng học đứng."

Giọng nói của Tống Sơ Diễn lạnh lẽo.

"Cậu là đại diện môn toán sao? Có gì hay chứ!"

Tưởng Dao chỉ cảm thấy Tống Sơ Diễn cố ý nhắm vào mình. Các bạn khác trong lớp không nộp toán cũng chỉ ở lại để bổ sung trước khi về, không giống cô còn phải chịu phạt.

"Còn có Lâm Cẩm Niên. Bài tập toán của cậu cũng chưa làm, ra ngoài đứng với nhau đi."

Lâm Cẩm Niên cũng đành kéo cơ thể mập mạp ra ngoài phòng học. Cậu ta với Tưởng Dao là hai nữ sinh và nam sinh béo nhất lớp.

Hai người đồng thời đứng ngoài chịu phạt, thoạt nhìn rất hài hước.

Sau khi kết thúc tiết tự học, Tưởng Dao trở lại phòng với đôi chân run rẩy.

Nhưng cô còn chưa kịp ngồi yên vị thì đã nghe Đường Mật đột nhiên kêu lên:

"Dao Dao, cậu tiêu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top