Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Chịch một lần lấy học phí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt Tưởng Dao đỏ đến mức nhỏ ra máu. Đường Mật có thể đừng hóng hớt như vậy được không?

Cô liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Mật, nghĩ thầm, đây thật sự là chuyện mà một học sinh trung học có thể hỏi sao?

Tưởng Dao chỉ có thể trả lời: "Không nói chuyện riêng tư được.. Nhưng tớ và Tống Sơ Diễn chỉ mới ngủ vài lần. Không có quan hệ gì khác. Tớ không thích cậu ta chút nào, ngủ với cậu ta chỉ đơn giản là sai lầm thôi."

Nhưng may mắn thay, là Đường Mật chỉ biết rằng cô có mối quan hệ với Tống Sơ Diễn sau khi xem video trước đó.

Những người khác hẳn là không biết cô và Tống Sơ Diễn đã ngủ với nhau. Cùng lắm thì chỉ phát hiện cô đang mặc áo khoác của Tống Sơ Diễn thôi.

Tuy nhiên, lời nói của Đường Mật đã thành công nhắc nhở Tưởng Dao. Điện thoại di động của Tống Sơ Diễn cũng có video cô ngủ với Tống Sơ Diễn tối qua.

Không thể giữ video, nếu nó bị phát tán thì sẽ xong đời.

Sau khi tan học, Tưởng Dao lập tức đi tìm Tống Sơ Diễn.

Lúc này, các bạn học đều ở trong lớp, cô nhất định sẽ không thể đến chỗ Tống Sơ Diễn trước mặt các bạn cùng lớp.

Chỉ có thể chịu đựng cho đến khi Tống Sơ Diễn đi vệ sinh, Tưởng Dao lập tức đi theo.

Cô muốn chạy nhanh hơn, nhưng âm hộ phía dưới của cô đau quá, vì vậy cô chỉ có thể đi từng bước thế này

"Tống Sơ Diễn, mau đưa điện thoại cho tôi."

Tưởng Dao nắm lấy tay Tống Sơ Diễn khi anh bước vào nhà vệ sinh.

"Tưởng Dao, tôi muốn đi vệ sinh."

Ánh mắt Tống Sơ Diễn rơi vào trên áo khoác trên người Tưởng Dao.

Nghĩ đến chiếc áo khoác từng quấn lấy thân thể mình lúc này lại dính chặt vào thân thể Tưởng Dao, cơ thể anh không khỏi dao động.

"Cậu đưa điện thoại cho tôi trước."

Tưởng Dao sốt ruột nói, quỷ mới biết video trong máy anh sẽ truyền đi nơi nào.

"Muốn lấy điện thoại thì đợi tôi ra rồi tìm tôi. Hiện giờ tôi cần đi WC."

Tống Sơ Diễn không hề nể mặt cô mà đi vào WC.

Tưởng Dao tức giận giậm chân nhưng không có cách nào.

Tống Sơ Diễn ở trong WC xem video kia mà yết hầu lăn lên xuống.

Tiểu mập mạp muốn điện thoại của anh không phải vì cái này sao.

Tống Sơ Diễn lưu video vào đám mây rồi sau đó xóa đi, vứt điện thoại xuống bồn cầu.

"Điện thoại cậu đâu?"

Tưởng Dao đợi Tống Sơ Diễn ra rồi nhìn anh hỏi.

"Tiểu mập mạp cậu muốn lấy điện thoại của tôi, nhưng giờ nó rơi vào bồn cầu rồi."

Tưởng Dao không tin lập tức lục soát người anh, quả nhiên không tìm được.

Nhưng điện thoại bị rơi đúng lúc hợp ý cô: "Nếu cậu không có điện thoại thì bỏ đi."

Nói xong Tưởng Dao chạy bước nhỏ về lớp, giải quyết xong phiền phức này khiến tâm trạng cô khá hơn.

Sau khi tan học, Tưởng Dao tiếp tục cầm bài tập toán đi tìm Tống Sơ Diễn.

Lúc này, các bạn học trong lớp lần lượt rời đi. Chỉ còn lại Tưởng Dao, người ở lại làm đề và đọc sách cùng Tống Sơ Diễn, người phụ trách ở lại trực nhật.

Mặc dù tối qua có quan hệ với Tống Sơ Diễn không hiểu sao. Nhưng may mắn thay, mối quan hệ giữa cô và Tống Sơ diễn đã tiến xa hơn một bước.

Bây giờ cô bảo Tống Sơ Diễn giảng bài cho cô cũng không sao chứ?

Tưởng Dao nghĩ như vậy trong lòng, nhưng khi cô đặt đề thi toán trước mặt Tống Sơ Diễn thì anh lại nhìn cô với vẻ mặt chế nhạo.

"Tưởng Dao, sao đột nhiên cậu đổi tính nết vậy? Người đứng cuối môn toán mà bỗng dưng thích học." Mặc dù Tống Sơ Diễn giễu cợt, nhưng anh cũng không đuổi Tưởng Dao rời khỏi chỗ ngồi.

"Không phải tôi nghe lời thầy giáo chăm chỉ học bài sao? Hơn nữa điểm toán của tôi kéo điểm trung bình của lớp khiến tôi rất xấu hổ?"

Tưởng Dao nói dối không chút hoảng sợ.

"Đó là vì đàn anh của cậu thì có. Cậu muốn học cùng trường đại học với anh ta. Nhưng điểm số của bạn bây giờ quá thấp, và điểm tệ nhất là toán."

Tống Sơ Diễn lập tức nói ra những gì Tưởng Dao đang nghĩ. Càng nói, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm nhìn vẻ mặt Tưởng Dao.

Nhưng Tưởng Dao lại không phát hiện ra sắc mặt anh đã rất tệ rồi.

"Tống Sơ Diễn, làm sao cậu biết?"

Tưởng Dao nhìn anh với vẻ mặt sửng sốt. Rất nhiều bạn học đều cho rằng sau khi bị cô chế giễu trên diễn đàn lần trước thì cô không còn ý nghĩ gì về Hứa Thanh nữa

"Cậu thích anh ta vậy à?"

Ánh mắt Tống Sơ Diễn lạnh như băng.

"Tất nhiên! Tống Sơ Diễn, chỉ cần cậu bằng lòng giúp tôi giảng bài. Để tôi có thể học cùng trường với đàn anh thì toàn bộ tiền lì xì của tôi đều sẽ cho cậu! Tiền lì xì mấy năm nay tôi tiết kiệm đã mấy vạn rồi đó."

Số tiền này đương nhiên là một số tiền lớn đối với học sinh cấp 3 bình thường. Hơn nữa mấy vạn còn có thể tìm một giáo viên dạy thêm không tệ bên ngoài.

Nhưng Tưởng Dao biết thành tích học tập của Tống Sơ Diễn, phương pháp học tập của anh chắc chắn tốt hơn nhiều so với gia sư bên ngoài. Ví dụ như lúc trước mọi người đều ghi nhớ điểm kiến thức sinh học quá kém, Tống Sơ Diễn dạy mọi người một phương pháp quy nạp tổng kết, khiến điểm trung bình môn sinh học trong lớp tăng thêm mười điểm.

"Tưởng Dao, cậu cho rằng tôi thiếu tiền Tết của cậu sao?"

Tống Sơ Diễn lạnh lùng nói.

Tưởng Dao nhớ tới tiền thưởng của Tống Sơ Diễn đã kiếm được hàng triệu rồi, quả nhiên không thiếu tiền của cô.

"Cậu ra điều kiện đi! Miễn là cậu sẵn sàng giúp tôi bổ túc, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

Tưởng Dao vốn tưởng rằng nếu không thể đánh bại Tống Sơ Diễn, cùng lắm cô sẽ bị anh xem như chân sai vặt

Chỉ cần có thể ở bên đàn anh, tất cả đều đáng giá!

"Được rồi, mỗi tối đợi ba mẹ cậu ngủ sau thì tìm cách đến nhà tôi. Phí dạy học được trả bởi tiểu huyệt bên dưới của cậu. Tôi bắn một lần thì tính một lần phí dạy học. Còn nữa, ở trường cậu phải nghe lời tôi, tôi bảo gì cậu làm đó."

Tống Sơ Diễn nhàn nhạt nói, trên mặt còn nở nụ cười dịu dàng.

"Tống Sơ Diễn, sao cậu không đi cướp đi! Sao cậu có thể nói ra điều kiện như vậy?"

Tưởng Dao nghe anh nói xong thì cảm thấy cả người bốc hỏa.

"Đương nhiên cậu có thể lựa chọn không làm, tôi không có ý kiến gì."

Nói xong, Tống Sơ Diễn cầm balo lên chuẩn bị ra về.

Một bên là đàn anh cô yêu thầm, một bên là chịu đựng sự tra tấn của Tống Sơ Diễn.

Tưởng Dao nghiến răng nói: "Tống Sơ Diễn, tôi đồng ý với cậu."

Anh nghe vậy thì trên mặt không hề thấy vui vẻ.

Ngược lại khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Tưởng Dao, xem ra cậu thật sự thích đàn anh kia nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, Tống Sơ Diễn, cậu không có người mình thích, đương nhiên không hiểu cảm giác của tôi."

Tưởng Dao chỉ cảm thấy tương lai ai bị anh thích thì đúng là xui xẻo.

Tống Sơ Diễn này là tên khốn kiếp không có trái tim!

"Được, vậy bây giờ bắt đầu trả học phí đi."

Tống Sơ Diễn xoay người đi đến trước mặt Tưởng Dao.

"Cậu, cậu có ý gì?"

Tưởng Dao nhìn nụ cười lạnh như băng của anh, không khỏi thấy cả người lạnh toát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top