Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Thay đồ bơi xinh đẹp cho cô gái nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dưa Xanh

---

Kết cục của Thẩm gia đã được định trước, tuy Thẩm Viên không biết khi nào ập đến, nhưng anh sẽ ở một bên quạt gió thêm củi.

Thế lực ngầm sẽ không tồn tại được lâu, đất nước không cho phép loại tà ác này phát sinh, đây cũng là nguyên nhân khiến cho âm mưu đó thất bại.

"Nghe nói Thẩm gia muốn tổ chức yến tiệc, Thẩm Minh Nghĩa hình như là định mang Thẩm Thông giới thiệu vào trong vòng này, còn mời tới rất nhiều người."

Thẩm Thông chính là đứa con hoang thủ đoạn chồng chất kia, hắn cùng mẹ hắn đều là người có bản lĩnh. Có thể thấy, được Thẩm Minh Nghĩa sủng ái nhiều năm như vậy hẳn không phải là người đơn giản. Mà hơn nữa Thẩm Thông như thế nào mà kết giao được với giới hắc đạo, Thẩm Viên đối với việc này vô cùng tò mò.

Hắn rõ ràng chỉ là con của kẻ thứ ba, lại không có tài nguyên hỗ trợ, nên trong đây nhất định phải có bí mật gì đó.

"Đối phương thật đúng là đã gấp tới không chờ nổi."

Câu nói này của Thẩm Viên không rõ là đang ám chỉ ai.

Là người cha tàn nhẫn vô tình, hay là thằng con hoang nham hiểm độc ác của ông ta?

Thẩm Viên cười nhạt.

Thẩm gia tổ chức yến tiệc cũng không có người nào thông báo cho anh biết. Quả nhiên là người đi trà lạnh. Nếu không phải trong tay anh còn có cổ phần, Thẩm Viên cảm thấy người bên Thẩm gia đã sớm cắt đứt quan hệ với anh.

"Cậu chuẩn bị như thế nào? Tôi đoán trước khi bữa tiệc diễn ra thì Thẩm gia bên kia sẽ liên lạc với cậu. Cũng đã qua hơn hai tháng, đám người đó hẳn là đã rất muốn gặp cậu."

Phó Nghị Luân suy tư nhìn đối phương.

Thật ra trong lòng anh rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của Thẩm Viên. Bất quá khi nhìn thấy Thẩm Viên hôm nay có vẻ đã tốt hơn không ít, tâm tình luôn luôn thấp thỏm của anh cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nhưng đây là chuyện của nhà người ta, anh cũng chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào.

Tình cảm đối với người Thẩm gia quá mức bạc bẽo. Thẩm Viên từ nhỏ đến lớn vì tập đoàn Thẩm thị mà phải trả giá nhiều như vậy, nhưng Thẩm gia lại nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Phó Nghị Luân từ khi còn rất nhỏ đã quen biết với Thẩm Viên.

Khi đó Thẩm Viên chính là "con nhà người ta" trong mắt các bậc phụ huynh. Anh có thành tích học tập tốt, ngoan ngoãn lễ phép, chưa bao giờ có thời gian dành riêng cho chính mình. Ngoài việc đi học ở trường ra, anh còn phải học thêm những kiến thức khác từ bên ngoài.

Một ngày trừ bỏ ăn và ngủ thì Thẩm Viên cơ hồ đều chỉ chú tâm vào việc học tập.

Đến khi trưởng thành, Thẩm Viên cũng không giống như những tên phú nhị đại khác, hoàn toàn đem hết tâm tư cùng thời gian dành cho công việc. Sau khi ngồi lên vị trí chủ tịch thì càng thường xuyên lưu lại công ty.

Tuổi tác của anh suy cho cùng cũng không còn nhỏ nữa, nhưng chưa từng yêu ai cũng không có sở thích gì đặc biệt. Ngoại trừ những chỗ xã giao thì những tụ điểm ăn chơi hầu như chưa bao giờ thấy anh lui tới.

Phó Nghị Luân có đôi lúc vẫn không thể nào tưởng tượng ra được cái loại cuộc sống như vậy. Anh luôn cho rằng Thẩm Viên chỉ là mắc chứng cuồng công việc. Nhưng không phải, Thẩm Viên chỉ đang bị lũ sài lang hổ báo rình rập đuổi theo, không dám cũng không thể dừng lại.

Một khi Thẩm Viên có chút buông thõng, kẻ thù liền sẽ như cá mập hung ác ngửi thấy mùi máu tanh chen chúc kéo đến, cấu xé Thẩm Viên, tìm mọi cách đem anh kéo xuống.

Ở trong gia đình đó không có bất kỳ cái gì gọi là dịu dàng đáng nói.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ Thẩm Viên vốn cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Tuy rằng mẹ của Thẩm Viên là Hứa Tình Nghiên trước khi qua đời đã đem toàn bộ cổ phần chuyển giao cho anh, nhưng đây cũng không phải là bởi vì lo lắng cho Thẩm Viên mà là vì công ty của Hứa gia.

Bà muốn Thẩm Viên nắm được vị trí cao ở Thẩm thị, đồng thời chiếu cố Hứa thị.

Thẩm Viên chưa bao giờ cảm nhận được chút tình yêu thương từ cha mẹ. Nếu không phải từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, anh có lẽ đã sớm bị bọn họ vứt bỏ.

Bây giờ còn bị người khác hãm hại tới mức không thể nào đứng lên. Phó Nghị Luân suy nghĩ nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ cùng cả nhà họ Thẩm đồng quy vu tận.

"Tôi không đi, chẳng có ai muốn làm bản thân khó chịu. Chỉ cần người Thẩm gia không trêu chọc tới tôi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ra tay. Thế lực ở phía sau Thẩm Thông quá phức tạp, nếu không có sự khẳng định tuyệt đối, tôi sợ rằng sẽ gây ra rắc rối lớn."

Thẩm Viên không phải sợ đối mặt với ánh mắt thương hại hay hả hê khi người khác gặp họa, mà là cảm thấy không cần thiết.

Đúng vậy, thật sự không cần thiết.

Anh đối với Thẩm gia đã quá nản lòng thoái chí, bọn họ mở yến tiệc thì có liên quan gì tới anh đâu?

"Đó chỉ là cậu nghĩ, nhưng chỉ cần trong tay cậu còn nắm giữ cổ phần, bọn họ sẽ không để cho cậu được yên tĩnh. A Viên, nếu cậu muốn đi, thì thông báo cho tôi biết, tôi đi cùng với cậu."

Phó Nghị Luân không yên tâm để Thẩm Viên một mình hành động. Trước mắt, ấn tượng của Thẩm gia trong lòng anh, không thể nghi ngờ là so với loài thú dữ còn ngoan độc hơn. Anh sợ bọn người đó lại làm tổn thương Thẩm Viên một lần nữa.

"Hừ, trước kia là tôi không biết, hiện tại đã nhìn thấu, sao còn có thể tiếp tục ngu ngốc."

Trước kia Thẩm Viên còn cho rằng cha mẹ tuy ngoài mặt đối với anh có lạnh nhạt đi chăng nữa, nhưng trong lòng vẫn coi trọng anh. Ông nội cũng vậy, đã sớm xem anh như người thừa kế, khi mới bước vào công ty còn phân cho anh 5% cổ phần không phải sao?

Nhưng anh ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, cái quan trọng trong gia đình đó chỉ có lợi ích mà thôi!

Mẹ cho anh cổ phần chỉ mong hắn chiếu cố Hứa thị. Mà ông nội cho hắn cổ phần cũng chỉ vì muốn trấn an anh, để anh liều sống liều chết bán mạng cho Thẩm thị.

Ai cũng không phải vì anh, không ai trong số bọn họ ban phát cho anh một chút quan tâm.

Ánh mắt Thẩm Viên lạnh nhạt, vuốt ve hai chân vô thức, đơn giản, anh đã không còn chờ mong gì. Hơn nữa anh còn có những người khác yêu thương, có bạn bè ở bên cạnh...

Và còn có một cô gái nhỏ theo họ của anh.

Thẩm Khả Ái giống như cũng biết rằng Thẩm Viên đang suy nghĩ đến cô, một tin nhắn đột nhiên từ điện thoại gửi đến.

[Cô gái dễ thương đang nhớ bạn, hãy nhanh đến gặp cô ấy đi~]

Vào lúc âm thanh thông báo từ điện thoại vang lên, Phó Nghị Luân ở bên cạnh cũng nghe thấy.

"Đây là cái gì?"

Phó Nghị Luân kinh ngạc nở nụ cười. Được nha, bây giờ đã tìm được niềm vui mới, còn biết chơi game nữa?

"Không nói cho cậu."

Thẩm Viên nhẹ nhàng nhướng mày, ra vẻ khoái trá bảo vệ bí mật nhỏ: "Văn kiện đều để ở phòng ngủ, cậu tự mình xem đi."

Mà anh, hiện tại muốn đi xem Thẩm Khả Ái.

"Chủ nhân... Em vừa mới ăn xong, bây giờ muốn đi bơi. Chủ nhân mua cho em một cái kỹ năng bơi lội đi, sau đó đổi cho em một bộ đồ bơi nữa được không?"

Thẩm Viên nhìn Phó Nghị Luân đi vào, sau khi xác định đối phương chắc chắn không nghe thấy. Lúc này mới cong môi mở ra di động, vừa mới nhấp vào ứng dụng đã nghe được giọng nói đáng yêu của Thẩm Khả Ái.

Mua mua mua! Cả mạng đều cho em cầm đi.

Đối mặt với cô gái nhỏ làm nũng, Thẩm Viên không hề có sức chống cự.

Anh lick mở phần giao diện kỹ năng, dùng 10.000 đồng vàng kích hoạt khả năng bơi lội. Sau đó tiến vào trung tâm thương mại để chọn đồ bơi.

"Em thích kiểu đồ bơi như thế nào?"

Thẩm Viên cười khẽ hỏi Thẩm Khả Ái, trong con ngươi sâu hút mang theo vạn phần cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra.

"Em muốn một bộ đồ bơi có ren trắng còn có váy nhỏ, phải hở lưng!"

Thẩm Viên dựa theo yêu cầu của Thẩm Khả Ái mà tìm kiếm. Chẳng mấy chốc đã tìm được một bộ đồ bơi màu trắng dụ hoặc, kiểu dáng một mảnh, bên trong là vải dệt cùng màu, phần eo được bao bọc bởi một lớp ren bồng bềnh, phía sau khoét rỗng hoàn toàn, hở lưng hình chữ U lớn. Thẩm Viên dùng thẩm mỹ của một thẳng nam tự đánh giá một phen, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Thẩm Khả Ái cũng cảm thấy rất đẹp.

Cô đem quần áo trên người chậm rãi cởi ra, "Chủ nhân, anh có thể thử đem quần áo kéo lên người em, như vậy liền có thể trực tiếp thay rồi nha."

----------------------------------

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top