Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt của Dư Già bởi vì động tác ngửa về phía sau của cô mà hơi trượt xuống, dừng ở ngực cô. 

Áo sơmi vừa người, nút thắt chỉ có một viên chưa cài, ngực cô căng phồng, chặt chẽ phảng phất như muốn nứt vỡ quần áo.

Dư Già cảm giác bản thân đã nhìn thấy loáng thoáng đường viền màu đen trong lớp áo sơ mi trắng kia, nhất thời chật vật quay đầu đi chỗ khác.

Trong đầu đều là lời nói đêm đó của cô.

"Như thế nào, bạn trai cậu tức giận?" Dư Già bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói, "Nếu bởi vì nguyên nhân này, vậy thì tôi sẽ không tới quấy rầy cậu nữa."

Lê Sân nghe vậy, cặp chân mày đẹp hung hăng nhíu lên: "Cậu có ý gì?"

Định làm cô thấy ghê tởm à, biết rõ cô đã cắt đứt với Tôn Viễn Hải rồi mà còn nói.

Dư Già cười cười, vừa giả vừa dối trá: "Ý trên mặt chữ."

Lê Sân một bàn tay chụp lên bàn, chấn đến ly nước trên mặt bàn đều rung rung.

Người bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh, thường thường thăm dò nhìn lại đây, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.

"Cậu bớt âm dương quái khí," Lê Sân không vui nói, "Tôi ở một mình rất tốt, không cần đàn ông như các cậu."

Dư Già thoáng cả kinh, chợt như nghĩ tới cái gì, khẽ cười một tiếng: "Vậy tác phong của ngài đội trưởng Lê thật đúng là không câu nệ tiểu tiết."

Lê Sân nhất chịu không nổi hắn như vậy, đê tiện hề hề, nhìn bực mình muốn chết.

Cô híp mắt, ngữ khí thêm vài phần tức giận:

"Cậu tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, nếu không chúng ta còn có thể ở đây  'nói ' thật lâu."

Cô cố tình nhấn trọng âm.

Dư Già ngước mắt, liếc nhìn cô:

"Việc riêng của ngài tôi nhưng không dám hỏi thăm kỹ, chỉ muốn nhắc nhở ngài chú ý hình tượng một chút."

Lê Sân đứng thẳng thân mình: "Hình tượng của tôi rất tốt, không cần cậu tới khoa tay múa chân."

Dư Già xuy một tiếng.

Thật ra đến bây giờ, Lê Sân cũng chưa rõ ràng sắc mặt kia của hắn là chuyện như thế nào, hỏi hắn hắn lại không nói rõ ràng, chỉ một câu một câu nói ẩn ý cô.

Chẳng lẽ, là do lần trước cô hôn hắn?

Cô mới là bên có hại được chưa!

"Cậu cũng thật là bụng dạ hẹp hòi," Lê Sân khinh thường nói, "Lúc trước rõ ràng là cậu muốn tôi giúp cậu, lại chưa nói dùng phương pháp gì. Như thế nào, còn không phải là hôn một cái, miệng cậu mạ vàng hay sao?"

Dư Già ngẩn người, sau khi phản ứng lại đây không khỏi nhấp môi: "Tôi nói đến chuyện này khi nào?"

Lê Sân ha hả cười: "Vậy cậu quấy rối tôi cái gì đây?"

Dư Già đột nhiên bạnh cằm: "Đêm đó lúc nghe điện thoại cậu đang làm gì, chính cậu không biết à?"

Mệt hắn còn bởi vì nụ hôn kia mà tâm thần không yên một đoạn thời gian, còn cô thì khen ngược, xoay mặt liền đi.

Lê Sân sửng sốt: "Cái gì làm cái gì, trừ bỏ nghe điện thoại tôi còn có thể làm cái gì?"

Dư Già nhếch khóe miệng, nhắc nhở cô: "Kẹo que."

Lê Sân quả thực không thể hiểu được: "Ai quy định nghe điện thoại không thể ăn kẹo, tôi ăn viên kẹo còn phải dè chừng cậu?!"

Bởi vì một viên kẹo mà giận dỗi cô? Người này thật sự có đầu óc sao?

Dư Già chuẩn xác bắt được "viên" kẹo kia trong giọng nói của cô.

Là kẹo que thật, không phải "kẹo que".

Cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền biết bản thân hiểu lầm, lại còn bởi vì cái này hiểu lầm mà làm ra một việc vô cùng ngu xuẩn.

Tức khắc biểu tình trở nên xấu hổ lên.

Lê Sân mờ mịt nhìn hắn một lúc lâu, đại não bay nhanh di chuyển, kết hợp liên hệ hành động trên dưới của hắn.

Đờ mờ!

"Cậu mẹ nó sẽ không cho rằng tôi đang ăn 'kẹo que' đó đi?"

Cô đầy mặt không dám tin tưởng.

Dư Già một tay nắm lại, đặt dưới môi nhẹ nhàng khụ hai tiếng, không trực tiếp trả lời.

Nhưng biểu tình của hắn cũng đủ thuyết minh vấn đề.

Lê Sân im lặng thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Cậu dâm quá đi thôi."

Dư Già:...

Gương mặt Dư Già đỏ bừng.

Hắn khó được hoảng loạn đứng lên, dùng ngón tay đỡ mắt kính, đè nặng giọng nói:

"Xin lỗi, tôi hiểu lầm, tôi đi trước."

Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Lúc gần đi, không biết có phải hay không quá căng thẳng mà chân hắn còn đụng ngã ghế dựa trước người, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn.

Cảnh sát bên ngoài nghe được đều tỉnh táo tinh thần.

Diệp Hinh nhanh chóng nhắn vào nhóm WeChat:

Ta là tiểu Diệp: Tình báo mới nhất, Lê tỷ với pháp y Dư hình như đánh nhau rồi.

Kéo lông chân của Vương cục: Đờ mờ!

Tiểu đệ của đại lão: Đờ mờ!

Diệp Hinh tỏ vẻ bản thân muốn im lặng hóng biến này.

Lại nói trong văn phòng, bởi vì đụng vào ghế dựa nên Dư Già không thể không dừng bước chân, xấu hổ đỡ ghế lên.

Toàn bộ hành trình, Lê Sân đều dùng một ánh mắt sâu kín, ý vị thâm trường nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến da đầu hắn tê dại từng đợt.

Đỡ ghế dựa xong, Dư Già chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài.

Không nghĩ rằng phía sau truyền đến một lực đạo, hắn bị kéo lui hai bước, một chân vướng tới góc bàn, cả người đảo về phía sau.

Mắt thấy hắn muốn ngã trên mặt đất, Lê Sân đá ghế xoay một chân, vừa lúc tiếp được hắn.

Khi ngồi vào ghế xoay, Dư Già còn hơi ngơ ngác.

Lê Sân chậm rì rì đi tới, một tay đặt trên lưng ghế, nhẹ nhàng di chuyển.

Ghế xoay chuyển Dư Già tới trước mặt cô.

Lê Sân cúi người xuống, một chân thoáng gập lên, đè ở giữa hai chân hắn tách ra khe hở, cảm giác áp bách mười phần.

"Tôi nói," Cô nắm cằm hắn, rất giống ác bá đùa giỡn phụ nữ nhà lành trong phim truyền hình, "Cậu lên cơn thèm muốn có phải không?"

Dư Già:...

Bởi vì sự kiện kẹo que, hắn không phải rất muốn trả lời vấn đề này.

Thấy hắn không đáp, Lê Sân nhướng mi cười: "Tôi rất nghi ngờ là cậu đang yêu thầm tôi đó, ghen hả?"

Cái này thì Dư Già có phản ứng, kéo tay cô ra, thần sắc phức tạp: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Dựa vào quá gần, lại là tư thế nữ trên nam dưới, cổ áo cô hơi rộng nên khuôn ngực đẫy đà có thể nhìn thấy một góc, sâu thẳm câu nhân.

Dư Già muốn quay đầu, lại bị Lê Sân câu trở về.

Cô tiến đến bên tai hắn, thổi khí như trò đùa dai: "Mới vừa rồi cậu nhìn lén ngực tôi phải không." 

Dư Già thật là đối với trình độ mặt dày của Lê Sân có nhận thức hoàn toàn mới.

Tuy hắn tự nhận là bình tĩnh, nhưng cũng có thể bị lời nói trắng ra lớn mật của cô kích thích mặt đỏ tim đập.

Vành tai hắn nóng lên, cầm cổ tay của cô kéo ra: "Tôi phải đi."

Lê Sân lại duỗi tay tháo mắt kính của hắn, cầm ở trong tay.

Dư Già nhíu mắt lại, nhìn cũng rất có vài phần nguy hiểm: "Trả cho tôi."

Lê Sân treo mắt kính ở ngực, cười hì hì nói: "Tự cậu tới lấy đi này."

Nói xong cô dựa về phía sau, ngồi xuống bàn làm việc, thân mình hơi ngửa ra.

Rất có ý chờ người tới hái.

Cặp mắt kính kia có chút trọng lượng, lôi kéo cổ áo của cô xuống một ít, lộ ra da thịt tinh tế trơn bóng, cùng với khe rãnh căng tròn ở giữa.

Không biết do trời xui đất khiến hay là Lê Sân cố ý mà gọng kính tinh tế thế nhưng khảm vào bên trong khe rãnh, bị thịt mềm kẹp gắt gao.

Dư Già siết chặt nắm tay: "Trả cho tôi."

Lê Sân quơ quơ cặp chân dài, hoàn toàn không có ý nghe lời.

Cô cảm thấy đùa giỡn hắn vui hơn nhiều so với cãi nhau.

"Tự mình lấy đi."

Cô nghiêng đầu nói.

Dư Già hít sâu, không muốn để ý tới cô, xoay người.

Mới vừa nhấc chân, phát giác tầm mắt mờ mịt, hắn nhịn không được mà dừng lại.

Hắn chỉ phải khẽ cắn môi, căng thẳng đi đến trước mặt Lê Sân, duỗi tay đi lấy mắt kính trên ngực cô.

Khó khăn lắm mới chạm đến cạnh mắt kính, Lê Sân liền nắm lấy cánh tay hắn:

"Nếu pháp y Dư cảm thấy tác phong của tôi phóng đãng," Cô cười như không cười, "Tôi cũng không ngại làm một phát với cậu đó nha ~"

Dư Già nhất thời ngơ ngẩn.

Khóe môi cô cong lên, mặt mày diễm lệ như ngọn lửa thiêu đốt hồn người.

Tay hắn phảng phất như bị bỏng mà rụt trở về.

Lê Sân lại cười toét miệng, lôi mắt kính ra tới, nhẹ nhàng bỏ vào túi áo khoác của hắn: "Đùa thôi."

Cô nói như thế.

-----------------------

Cửa văn phòng mở, nhóm cảnh sát vây quanh hóng chuyện tức tốc tản ra.

Dư Già từ cửa lạnh mặt đi ra.

Lê Sân bên trong bình tĩnh ngồi trên vị trí, lật tài liệu như bình thường.

Từ biểu hiện của bọn họ mà nói, thật sự không có gì khác thường.

Nhóm cảnh sát vừa may mắn vừa mất mát.

Không bao lâu sau, Lê Sân đi tới bên cạnh Diệp Hinh, nhỏ giọng dò hỏi việc tra biển số xe.

Phía trước Diệp Hinh đã tra được chiếc xe đen này, cô nàng liên hệ thì chủ xe nói rằng hôm đó mình bật phần mềm chở khách, sau khi nhận được đơn đặt hàng và đưa Tiền Đình Đình đến điểm đón thì đã đi ngay rồi.

Theo như lời chủ xe, Tiền Đình Đình ngồi xe từ đại học C đến tới một khu dân cư kiểu cũ gần ngoại ô thành phố.

Video giám sát cũng thể hiện như vậy.

Chẳng qua cụ thể nạn nhân đi đến địa phương nào thì còn cần tiến hành điều tra thêm một bước.

Võ Kha và Trần Khánh An đều không ở đây. Lê Sân mang theo một nam cảnh sát khác, bắt xe đi đến khu dân cư kiểu cũ kia trước.

Thông qua dò hỏi bảo vệ, Lê Sân đã biết Tiền Đình Đình thường xuyên ra vào toà số 3, nhưng toà số 3 tổng cộng có năm tầng lầu, mỗi tầng đều có hai hộ gia đình.

Không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thuỷ.

Tra từng hộ một.

Hiện tại vấn đề mấu chốt là Tiền Đình Đình đến tột cùng là ở nơi này, hay là tới gặp người nào đó, hoặc là làm gì đó ở đây.

Lê Sân và nam cảnh sát phân công nhau hành động, một người phụ trách tầng một đến tầng ba, một người phụ trách tầng bốn tầng năm.

Lê Sân gõ cửa nhà hỏi qua.

Cũng không phải tất cả mọi người trong toà đều ở nhà, vừa nghe người đến là cảnh sát cũng đều khá cẩn thận, Lê Sân hỏi hai tầng lầu cũng không có được tin tức nào hữu dụng.

Nhưng thật ra nam cảnh sát có phát hiện.

Hắn gọi Lê Sân đi lên, trình bày hộ cư trú ở lầu 4 đã từng gặp qua Tiền Đình Đình từ trên lầu xuống dưới.

Bọn họ tới là mang theo ảnh chụp, mà người gặp qua Tiền Đình Đình chính là con trai của chủ nhân căn nhà này, sau khi tan học thường xuyên ở cửa thang lầu chơi bắn bi.

Có một lần viên bi bị rớt xuống dưới lầu, là Tiền Đình Đình giúp cậu nhóc nhặt lại.

Cậu nhóc nói cảm ơn, thấy cô nàng tiếp tục đi lên trên lầu.

Nói cách khác, hai nhà ở tầng trên đều có khả năng.

Lê Sân và nam cảnh sát lên đến tầng trên, không khéo chính là hai nhà đều không có người ở.

Cô nhìn cửa trước sạch sẽ của một hộ nhà, một hộ nhà còn lại là tích đầy tờ rơi quảng cáo.

Lê Sân gọi cho Diệp Hinh, báo địa chỉ cho cô nàng, yêu cầu cô nàng điều tra chủ hộ của hai nhà này.

Cùng lúc đó, Võ Kha cũng về tới cục cảnh sát.

Cậu mang về một tin tức tốt.

Ngày xe vận tải bị đánh cắp, ở lò sát sinh có ông cụ trông cửa thấy bóng dáng của người nọ.

Không thể nghi ngờ, đây là tin tức tốt.

Lê Sân lập tức trở về, triệu tập mấy người mở cuộc họp nhỏ.

Căn cứ như lời của ông cụ trông cửa, người ngồi xe mang mũ lưỡi trai, đội đè xuống rất thấp.

Nhưng ông cụ tuổi tác lớn, thị lực không tốt, thấy không rõ bộ dáng của hắn, ngồi trên xe cũng nhìn không thấy hắn cao bao nhiêu, chỉ có thể mơ hồ biết là một người tương đối gầy.

Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn để tóc dài qua vai, còn mang một cái hoa tai lớn khoa trương.

Lúc này mới khiến ông cụ nhớ kỹ.

Lý do của ông là, rõ ràng là đàn ông lại ăn mặc thành như vậy, cảm giác dáng vẻ như lưu manh, không giống người tốt.

Người của thế hệ trước có kiên trì của bản thân, lưu hay không lưu manh tạm thời không nói, như vậy đặc thù không rõ ràng lắm nhưng ít nhất cũng rút nhỏ phạm vi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top