Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[H] Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà tặng cho ngày 8/3 đây hehe, với lại cũng sắp hết phần couple cute này rùi nên mình cũng xin thông báo couple sau là cảnh sát hình sự x pháp y tâm cơ nhó, tình yêu trưởng thành, cảnh báo không song xử cho bạn nào không thích ạ ^^

Nguyễn Du Mẫn thực bất đắc dĩ.

Cậu muốn hỏi lại rõ ràng một ít nhưng Lê Sân đã không tính toán lại nhịn xuống, cô đơn giản thò lại gần, nhón chân lấp kín môi Nguyễn Du Mẫn.

Môi răng cọ xát dồn dập lại triền miên, dòng nước tinh tế dòng chảy từ đỉnh đầu bọn họ xuống, dọc theo đường cong khuôn mặt của hai người mà một đường uốn lượn xuống phía dưới.

Lê Sân nếm tới hương vị nước ấm, nhưng càng nhiều là vị ngọt nhàn nhạt trong miệng cậu.

"Nguyễn Nguyễn thối," cô mím môi, mơ hồ ở khóe môi cậu lẩm bẩm, "Tớ đã chủ động đến như vậy, rốt cuộc cậu đang đợi cái gì nữa?"

Nguyễn Du Mẫn: ".... Hình như cũng có lý."

Khi nói chuyện, Lê Sân đã bắt tay câu, ấn lên khoá kéo phía sau lưng mình.

Tuy Nguyễn Du Mẫn cúi người nhưng cậu vẫn cao hơn Lê Sân rất nhiều. Cô mệt mỏi, liền dứt khoát đứng dậy bình thường, ngược lại cắn vào cổ cậu.

Cái lưỡi mềm mại liếm láp phần cổ, xương quai xanh, nhìn như không có kết cấu nhưng thật ra việc cắn nhẹ cắn mạnh vừa mang đến khoái cảm, vừa khơi dậy hơi đau đớn.

Nguyễn Du Mẫn nắm sợi dây tinh tế, chậm rãi kéo khóa kéo xuống.

Cùng với váy dài được cởi ra, tấm lưng của thiếu nữ tảng lớn tảng lớn bại lộ trong không khí.

Bóng loáng, tinh tế, tựa như một mảnh gấm vóc ngọc ngà, cùng với mái tóc đen bóng lại càng tăng thêm sức mạnh.

Dòng nước khiến váy áo mỏng manh dính vào da thịt cô. Nguyễn Du Mẫn liền cởi lớp vải dệt ấy ra, khiến nó ướt nhẹp ở trên mặt đất.

Vì phối hợp váy liền áo hôm nay nên trên người cô chỉ mặc một chiếc bralette hơi mỏng, đai đeo mảnh khảnh chống đỡ lớp vải ren mỏng như cánh ve ren, những chiếc hoa văn đan xen phác họa ra hai luồng nhỏ xinh, nhòn nhọn cong cong.

Không đặc biệt đầy đặn, nhưng hình dáng lại cực đẹp.

Mà từ ngực đi xuống là vòng eo thon nhỏ, sau sống lưng hơi lõm, mông lại nhô lên với độ cong đầy đặn.

Nguyên bộ quần lót che không được mông thịt trắng nõn, mơ hồ lộ ra hai vòng cong của mông.

Nguyễn Du Mẫn xem đến miệng khô lưỡi khô.

Đặc biệt là dưới dòng nước thêm vào, da thịt trắng bóng đều tựa lau một lớp ánh sáng, vô cùng mịn màng.

Cậu nhớ tới giấc mơ lúc trước.

Mà hiện tại, cảnh trong mơ tựa hồ biến thành thật, tuy rằng tình hình có hơi biến hóa nhưng cũng may, vai chính không thay đổi.

Lê Sân giơ hai tay về phía cậu, cười hì hì nói: "Đi thôi, đổi chỗ khác, tớ không muốn nhón chân suốt đâu."

Nguyễn Du Mẫn buồn cười.

Cậu tắt vòi sen, lấy một cái khăn tắm bọc lên cả người cô, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn vào trong lòng ngực.

Hai chân thon dài của cô nhếch lên lắc lư, bàn tay xoa da thịt trần trụi của cậu, ý xấu chọc hạt đậu đỏ nổi lên ấy.

Nguyễn Du Mẫn liếc mắt nhìn cô thật kỹ, chỉ đổi lấy nụ cười gian của cô.

Chiếc giường mềm mại đã gần trong gang tấc. Lê Sân bị Nguyễn Du Mẫn đặt ở chính giữa, cậu gỡ khăn tắm của cô ra, giống như ở gỡ một phần quà được gói ghém tỉ mỉ.

Nội y ướt dầm dề cũng bị người vô tình vứt bỏ, tung bay ở góc giường.

Lê Sân vòng lấy cổ cậu, hai chân khẽ nhếch, làm cậu khắc sâu vào thân thể của mình, da thịt tương dán.

Thân thể cậu nóng bỏng, còn cô thì lại hơi lạnh.

Nguyễn Du Mẫn nhẹ nhàng cọ chóp mũi của cô, đổi lấy tiếng cười ngọt ngào.

Bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng vuốt ve đùi cô, xúc cảm trơn mềm làm người yêu thích không muốn buông tay, ấm áp, nhẵn mịn, một đường thẳng tới bên hông.

Nhiều một phân thì béo, thiếu một phân thì gầy.

Cậu cúi người, nhẹ mút vào cổ thon dài của thiếu nữ, môi răng cùng uốn lượn một đường đến xương quai xanh, để lại một dấu vài đỏ nhàn nhạt.

Khi tới ngọn núi cong đang run rẩy, cậu hơi hé miệng ngậm lấy.

Cậu muốn từ từ nhấm nháp thật kỹ, nếm rõ ràng mỗi một tấc của cô.

Lê Sân rên một tiếng, mười ngón tay dùng sức nắm vào mái tóc dày của cậu, cảm thụ được đầu lưỡi cậu đang đảo quanh đầu vú hồng phấn, mang đến từng trận tê dại.

Bụng nhỏ truyền đến cảm giác nóng bỏng kích động quen thuộc, cô muốn kẹp chặt hai chân theo bản năng, lại chỉ là siết eo cậu càng chặt hơn.

Đầu vú bị câu phục vụ kỹ càng, còn có sợi chỉ bạc dính từ trong miệng dính ra. Mũi của Nguyễn Du Mẫn dọc theo khe rãnh ở giữa mà một đường hoạt động, hương thơm nhàn nhạt phảng phất thấm vào sâu trong da thịt cô, ngọt ngào tận xương.

Cậu hôn chiếc rốn mượt mà, thân mình lui về phía sau, bắt đầu tiếp cận mảnh rừng bí ẩn kia.

Lông tơ mềm mại bao trùm cũng không nhiều, nên lộ ra da thịt trắng nõn ở phía dưới.

Ở giữa là một khe hở phình phình, hai cánh trai thịt gắt gao mấp máy xấu hổ, tựa như đang chờ đợi cậu đến.

Đầu ngón tay Nguyễn Du Mẫn từ đỉnh trượt xuống, chậm rãi đẩy hai cánh trai thịt, lộ ra màu tắc hồng phấn ở bên trong.

Cậu nắm lấy một chân cô, răng năn nhòn nhọn nhẹ cắn vào da thịt mềm mại bên góc đùi, làm đường đi thần bí bắt đầu dần dần tràn lan, chảy ra nước xuân trong vắt.

Đầu ngón tay cậu dính một ít, dựa vào sự trơn trượt ấy mà tìm đến châu nhuỵ ở phía trước.

Thăm dò châu nhuỵ chỉ cần nhấn một cái là giống như mở ra nút bấm trên người Lê Sân. Cô vặn eo nhỏ, miệng rên rỉ kêu gọi tên của cậu.

"A ······ Nguyễn Nguyễn ·········"

Dường như không nghĩ tới phải phản kháng cậu hoặc là ngượng ngùng, cô hào phóng triển lãm tất cả về chính mình, toàn tâm toàn ý hưởng thụ.

Nguyễn Du Mẫn ngón trỏ hơi cong, lấy ra một sợi chỉ bạc.

Hai tròng mắt cậu tối dần, kéo hai chân cô làm khe hở kia càng rõ ràng, loã lồ ra tướng mạo sẵn có. Đốt ngón tay thon dài quen cửa quen nẻo mà thâm nhập lối vào chật hẹp, chỉ trong nháy mắt đã bị mấp máy mị thịt chặt chẽ bao vây.

Cảm giác hôm nay rất khác biệt so với thường ngày, chỉ cần tưởng tượng đến cậu không cần lại cách quần áo cọ xát thì nhiệt huyết trong thân thể như sôi trào lên.

Một ngón tay biến thành hai ngón, đường đi chật hẹp bịt kín lúc đầu cũng bị cậu dần dần mềm mại mở ra, phát ra lời mời không tiếng động.

Mật dịch trong suốt dính ướt đẫm đốt ngón tay cậu. Cậu đâm thọc qua lại, làm mị thịt hấp thụ ngón tay của mình, mang đến vui thích cực hạn cho cô.

Thân thể Lê Sân phiếm hồng như hơi say, da thịt hơi lạnh lẽo ban đầu cũng nóng lên.

Cảm giác trống rỗng dưới thân truyền đến từng đợt, cô dùng sức giam cầm tay Nguyễn Du Mẫn ở giữa hai chân.

Khi Nguyễn Du Mẫn nghi ngờ ngẩng đầu, cô mị nhãn như tơ, âm thanh mềm ngọt như vắt ra mật: "Nguyễn Nguyễn.... Tớ không cần cái này, " Cô lại liếm môi, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua một vòng, "Tớ muốn cậu."

Chói lọi mời gọi.

Nguyễn Du Mẫn chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì ầm ầm nổ tung, nổ khiến đầu óc cậu trống rỗng, thân mình lại nóng bỏng từng cơn.

Cậu lập tức rút ngón tay ra, đứng dậy bao trùm lên cô.

Lê Sân vươn cánh tay ngọc ngà, mềm mại không xương leo lên bờ vai của cậu.Đầu ngón tay cô giống như lông chim, mơ hồ phất quá bờ vai rộng lớn của cậu, đốt cháy lên ngọn lửa vô danh.

Hô hấp của Nguyễn Du Mẫn nóng rực, cả người cơ bắp căng chặt, cứng rắn như sắt.

"Nếu tớ không làm tốt, cậu không được mắng tớ đâu đấy." Cậu miễn cưỡng kiềm chế sự xao động ở thân dưới, đè nặng giọng nói.

Lê Sân tươi sáng cười, cắn vành tai của cậu một cái, hàm hồ nói bên tai cậu: "Làm không tốt thì phải làm thêm mấy lần."

Lời vừa dứt, Nguyễn Du Mẫn cảm nhận được cảm xúc vô cùng phấn khởi của bản thân trong nháy mắt.

Tuy rằng cậu là "trai tơ" đúng nghĩa, nhưng cũng không coi như tay mới. Bởi vô số lần lau súng cướp cò cùng Lê Sân khiến cậu rõ như lòng bàn tay thân thể của cô.

Cậu nắm lấy năm căn sớm đã cứng phát đau, chậm rãi để ở lối vào của cô.

Quy đầu phình phình lây dính mật ngọt, qua lại hoạt động ở khe hở kia mà phát ra âm thanh dính nhớp ái muội của vệt nước.

Chờ đến khi xác nhận đã đủ ướt át, cậu mới hít sâu một hơi, tìm kiếm tới đường đi đã hé mở, thong thả chen vào từng tấc một.

Tuy rằng cô cũng đã đủ ướt mềm, nhưng đường kính của ngón tay so với ngọc trụ rốt cuộc cũng không giống nhau. Một khúc thô tiến vào, Nguyễn Du Mẫn đã cảm thấy có hơi khó đi từng bước.

Lối vào chật khít co bóp gắt gao bọc lấy ngọc trụ, hai cánh trai thịt bị xô đẩy thành tầng bao vây thứ hai.

Cậu nhìn biểu cảm của Lê Sân theo bản năng.

Cô hơi nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng không phải bộ dáng vô cùng đau đớn.

Thấy Nguyễn Du Mẫn tạm dừng động tác, cô nhịn không được mà nhõng nhẽo thúc giục: "Nguyễn Nguyễn... Đừng dừng ở chỗ này, khó chịu quá..."

Giọng mũi nghèn nghẹt như bộ dáng cô thường làm nũng.

Nguyễn Du Mẫn rất sợ cô đau, nhưng kẹt lại như vậy cũng không thoải mái chút nào. Có  lời nói của Lê Sân, cậu khẽ cắn môi, eo thon nhúc nhích, lại đẩy thêm mấy tấc.

Không hoàn toàn đi vào hết, nhưng mị thịt đã gấp không chờ nổi mà chen chúc đi lên, giống như vô số bàn tay nhỏ mềm mại trước sau an ủi ngọc trụ đang trướng đau.

Nguyễn Du Mẫn cảm thấy bản thân có chút nhịn không được.

Cậu vốn định chờ Lê Sân thích ứng thêm chút nữa, nhưng Lê Sân lại bị loại cảm giác nửa vời này làm cho cả người khó chịu.

Cô dứt khoát buộc chặt chân, đẩy chính mình về phía trước người Nguyễn Du Mẫn —

Phụt một tiếng, thân thể hai người chính thức kề bên nhau, không chừa một khe hở.

Bị căng ra đến mức tận cùng nhưng cũng không đến nỗi khó có thể chịu đựng, bởi thân thể của cô đã hoàn toàn mềm mại xuống dưới.

Nguyễn Du Mẫn chỉ cảm thấy bản thân như tiến vào một nơi cực kỳ ấm áp thoải mái, toàn thân tựa như được ngâm suối nước nóng, mềm như bông.

Chỗ giao hợp có nhàn nhạt tơ máu nhỏ giọt, giây lát lướt qua.

Lê Sân mặt mày nhíu lại, thân mình kỳ thật đau cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác bị căng ra làm cô có hơi không thích ứng.

Cũng may Nguyễn Du Mẫn tuy rằng bản thân đều nhịn muốn nổ mạnh nhưng vẫn nhớ kỹ chờ Lê Sân.

Ước chừng sau một lúc lâu, Lê Sân mới thả lỏng biểu tình.

Nguyễn Du Mẫn biết thời cơ tới rồi.

Cậu thử thăm dò rời khỏi một ít, thấy Lê Sân cũng không đặc biệt đau đớn, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận đâm thọc lên.

Ngay từ đầu biên độ của cậu rất nhỏ, cơ hồ là cọ xát mấp máy trong cơ thể của cô làm thân thể cô tê dại, cố tình lại không dùng lực.

Cô nhịn không được mà mở ra đôi mắt đang khép hờ, sâu trong con ngươi bị tình dục mơ hồ mờ mịt một mảnh.

"Nguyễn Nguyễn..." Cô nhẹ giọng nói, thân mình hơi ưỡn, dùng nụ hoa phấn hồng cọ xát ngực cậu, "Khó chịu quá."

Nguyễn Du Mẫn nghe vậy cả người run lên, nâng mông cô, đem ngọc trụ căng đỏ rời khỏi lối vào, lại thật mạnh đẩy vào.

Va chạm như vậy đã đánh vào đúng chỗ ngứa.

Lê Sân cắn chặt môi, hai má lan tràn sắc xuân, kiều diễm ướt át.

Nguyễn Du Mẫn cũng cảm nhận được vui sướng. Vào khoảnh khắc đụng vào ấy, thân mình cô co chặt lại, mị thịt bị đẩy ra ban đầu liền siết chặt cậu, cắn gắt gao.

Sống lưng tê dại như bị điện giật, cậu nhịn không được lại đụng phải một chút, lại một chút.

Lê Sân bám vào vai cậu, móng tay ở trên lưng cậu trượt xuống nhàn nhạt vệt đỏ. Thân mình cô lay động, hai luồng mềm mại trước ngực cũng trên dưới nhảy lên, làm người hoa cả mắt.

Nam căn thô thạc trong cơ thể cô thọc vào rút ra va chạm, lỗ mãng rồi lại không đến mức khiến cô bị thương. Tinh lực, thể lực của thiếu niên vốn đã dư thừa, càng miễn bàn cậu nhịn đã hơn một năm mới được ăn thịt.

Trong nhất thời, Lê Sân chỉ nghe được tiếng thở dốc thô nặng bên tai, còn có tiếng chụp đánh thân thể phát ra do va chạm ở dưới thân.

Giữa hai chân cô là một mảnh hỗn độn, lông tóc dây dưa đều bị dâm dịch lây dính, phần da thịt mềm mại bên trong đùi đã bị va chạm ra một mảnh đỏ ửng.

Lúc tình sâu vô cùng, Nguyễn Du Mẫn tựa hồ cũng vứt bỏ sự ngượng ngùng cùng khẩn trương vừa rồi. Cậu dứt khoát đem tách hai chân cô ra thật rộng, cả người kề sát cô, chỉ còn lại phần eo di chuyển, làm ngọc trụ căng cứng ra vào qua lại ở đường đi của cô.

Lúc đầu Lê Sân chỉ là tinh tế thở gấp, tới lúc sau lại cũng có chút khống chế không được mà rên rỉ lên.

Cô rên rỉ vừa ngọt lại vừa mềm, gọi tên Nguyễn Du Mẫn từng âm từng chữ bồi hồi bên tai cậu giống như lửa cháy đổ thêm dầu, làm cậu càng thêm dùng sức.

Ngọc trụ quấy xuân dịch dư thừa vẩy ra bên ngoài đường đi, những cái đó phấn nộn mị thịt hấp thụ quá mức khẩn, cho nên luôn là bị hắn trừu kéo ra tới.

Hai cánh môi mềm mại múp máp bó chặt cậu, bôi dâm mĩ vệt nước lên nam căn, phảng phất như đang chứng minh tình cảm mãnh liệt của hai người.

Lớp thịt mềm bên trong đã trở thành bia ngắm của cậu. Nhiều lần nhắm trúng hồng tâm khiến hai tròng mắt cậu dần dần đỏ, những khoái cảm như điện giật ấy thúc giục cậu lại mau một ít, lại mạnh một ít.

Không bao lâu sau, Lê Sân vừa rên rỉ vừa nghẹn ngào như khóc.

Đương nhiên, cô không phải là đau, là sướng, hơn nữa thích thú.

Nguyễn Du Mẫn giống như là máy móc không biết mệt mỏi. Mỗi khi cô cảm thấy cậu nên kiệt sức, cậu lại càng mãnh liệt thọc vào rút ra thêm một đợt để chứng minh bản thân.

Thể lực của thứ này thật sự không phải người.

Cậu chưa có nhiều kỹ xảo nhưng cũng không phải hoàn toàn thô lỗ lỗ mãng, khi dùng sức  cậu còn tinh tế nắm chắc lực đạo, để lại cho cô chút dịu dàng cuối cùng.

Cho nên cô hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.

Sướng muốn chết luôn được chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top