Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 - Chương 30

Chương 26 : Chuyện cũ

Lục Ly một đường lái xe như bay về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Chi Vận đang ôm bụng ngồi ở trên mặt đất phòng khách, sắc mặt trắng bệch, thấy Lục Ly trở về, giống như nhìn thấy cứu tinh.

" A Ly, em đã gọi xe cứu thương, nhưng mà bọn họ thật chậm chạp...... " Cố Chi Vận hữu khí vô lực muốn đứng dậy.

Lục Ly đi lên trước đỡ Cố Chi Vận dậy, nhanh chóng quyết định không đợi xe cứu thương nữa, trực tiếp đi đến bệnh viện.

Mười phút sau, đến một bệnh viện gần nhất, Cố Chi Vận được đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Ly bị ngăn cách ở bên ngoài.

Ngồi ở trên ghế dài hành lang bệnh viện, Lục Ly không tự giác nắm chặt tay. Đứa nhỏ này mặc dù cũng không phải anh muốn, nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục của anh...... Vô luận là Cố Chi Vận hay là đứa nhỏ, anh đều không hi vọng hai người xảy ra chuyện.

Đại khái hơn mười phút sau, mẹ của Cố Chi Vận nhận được tin của Lục Ly, cũng vội vội vàng vàng chạy tới.

" Con gái đáng thương của mẹ a! " Bà Cố nghe nói Cố Chi Vận đang cấp cứu ở bên trong, bất chấp tất cả, ngồi ở trên ghế dài hành lang gào khóc.

Bởi vì giọng của bà quá lớn, người xung quanh đều nhíu mày nhìn qua bên này.

Lục Ly vốn đang lòng dạ rối bời, lại bị bà ta gào khóc như thế, đầu óc càng ong ong.

Nề hà bà là mẹ của Cố Chi Vận, anh nhịn xuống không kiên nhẫn, an ủi: " Gì à, gì trước đừng có gấp, Chi Vận cô ấy không có việc gì. "

Mẹ Cố trừng mắt, nước mắt nước mũi còn treo ở trên mặt.

" Cậu nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì à? Chi Vận như vậy còn không phải do cậu hại! " Thái độ của bà Cố trái ngược với vẻ nịnh nọt Lục Ly trước đó, khóc lóc sướt mướt nói, "  Gần đây Chi Vận nó chịu rất nhiều khổ sở, cậu lại không hay về nhà, nếu như cậu ở nhà chăm sóc nó nhiều hơn, nó làm sao lại xảy ra chuyện như vậy!"

Bà Cố nói làm Lục Ly không thể phản bác, chỉ trầm mặc nghe.

" Chi Vận nó yêu cậu như vậy, sao cậu lại nhẫn tâm đối xử với nó như thế! " Bà Cố nói xong, đình chỉ lớn tiếng gào khóc, cải thành nhỏ giọng khóc thút thít.

Bà luôn hiểu được thấy tốt thì phải thu.

Lục Ly lâm vào tự trách, chuyện này, thật sự là có trách nhiệm của anh.

Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra . 

Lục Ly và bà Cố đồng thời đứng dậy vây lại, lo lắng hỏi: " Sao rồi ?"

Bác sĩ biểu tình nghiêm túc, đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lục Ly.

" Cậu là chồng của bệnh nhân? "

Lục Ly bình tĩnh gật đầu, " Là tôi."

" Người làm chồng như cậu cũng thật không xứng đáng! " Bác sĩ không chút lưu tình phê bình, " Vợ cậu trước kia đã nhiều lần làm nạo thai, thật vất vả mới mang thai lại, mấy tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất, cậu không ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, là đang bận cái gì?"

Lục Ly gật đầu, lại hỏi lại: " Cô ấy hiện giờ thế nào? "

" Lần này là điềm báo trước sinh non, nếu đưa tới trễ một chút nữa, đứa bé sẽ không giữ được. " Bác sĩ nói.

Bà Cố bắt lấy trọng điểm, trên mặt vui mừng: " Nói như vậy, đứa nhỏ được giữ rồi? "

Bác sĩ nhìn nhìn bà Cố, ánh mắt quái dị. Ông chỉ gặp qua mẹ chồng không hỏi người lớn như thế nào, chỉ quan tâm đứa bé có được bảo trụ hay không, còn chưa gặp qua loại mẹ ruột không quan tâm con gái của mình như vậy.

" Giữ được rồi, về sau phải chú ý nhiều hơn, nếu có lần sau cũng sẽ không may mắn như vậy nữa đâu . " Bác sĩ cuối cùng dặn dò hai câu, liền vội vàng rời đi trước.

Cố Chi Vận được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đã lâm vào hôn mê, Lục Ly trực tiếp tìm người sắp xếp phòng VIP cao cấp, sắc mặt bà Cố mới khá hơn một chút. 

Ở ngoài phòng VIP cao cấp, bà Cố gọi Lục Ly tới, thay đổi thành biểu tình mẹ hiền.

" Lục Ly à, lần này Chi Vận cát nhân thiên tướng, về sau cũng không thể  phát sinh loại chuyện này nữa! Gì đây, gần đây đánh bài thua tiền, vừa rồi thái độ có chút không tốt, con cũng đừng để ở trong lòng. "

Lục Ly gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt: " Con lập tức bảo người chuyển một trăm vạn cho gì, gì thích cái gì thì cứ mua đi. "

Bà Cố hớn hở ra mặt, thái độ với Lục Ly cũng thay đổi lớn. 

" Tốt, tốt, nói cho cùng đứa nhỏ Chi Vận này vẫn có phúc khí, tìm cho ta một đứa con rể tốt như thế . " Bà Cố cười đến miệng không khép lại được.

Vẻ mặt Lục Ly không thay đổi, muốn xoay người vào phòng bệnh, lại bị bà Cố kéo lại.

Trên cánh tay cảm nhận được cảm xúc đụng chạm lạ lẫm làm cho sắc mặt Lục Ly biến đổi, anh rất chán ghét người khác đụng vào anh.

Nhìn thấy Lục Ly trầm mặt, bà Cố cũng tự giác rút tay về, cười theo nói: " Con rể à, cái này, Chi Vận hiện giờ cũng đã có con của hai người, cậu định lúc nào thì đi làm thủ tục với Chi Vận đây ? "

Trước đó vẫn là cứng nhắc gọi anh Lục Ly, nghe nói Lục Ly sắp cho bà một trăm vạn, lập tức thân mật xưng hô " con rể ".

" Sắp rồi ."

Lục Ly chỉ ném xuống một câu, liền xoay người đi vào. Vui mừng trên mặt bà Cố lại càng không thể che hết. Chỉ cần là chuyện Lục Ly hứa hẹn, thì anh nhất định sẽ thực hiện, chỉ cần Lục Ly nói sắp rồi, vậy Chi Vận cũng sắp hết khổ rồi.

Nghĩ như vậy, bà Cố hận không thể lập tức gọi điện thoại cho từng bà bạn bài, khoe khoang chuyện này với mấy bà.

Trong phòng bệnh, Lục Ly tiến lên sửa sang góc chăn giúp Cố Chi Vận đang ngủ say, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cố Chi Vận.

Vừa mới mang thai một tháng, còn chưa béo lên, gương mặt của cô vẫn thon gầy, lông mi an tĩnh phủ ở dưới mí mắt.

Một năm kia, anh vẫn là thanh niên hai mươi ngây ngô, Cố Chi Vận là cô bé học đại học âm nhạc sát vách. Ngày đó, Cố Chi Vận sớm chờ Lục Ly ở dưới gốc cây anh hay ngồi, đỏ mặt, ánh mắt né tránh đưa cho Lục Ly một bức thư tình vẽ trái tim màu hồng đào.

Bề ngoài Lục Ly rất đẹp trai, lại là học bá tiếng tăm lừng lẫy bên trong học viện, gia cảnh lại tốt, nữ sinh theo đuổi anh có thể kéo dài dài từ cổng Bắc tới cổng Đông trường học.

Trường hợp như vậy cũng không phải anh gặp lần đầu tiên, mỗi lần đều là lạnh lùng đáp trả, làm cho đối phương tự mình thức thời rời đi.

Lần này cũng là như vậy, Lục Ly lạnh mặt, tránh khỏi vị trí của Cố Chi Vận, đi đến dưới một gốc cây khác, thái độ muốn bao nhiêu cao ngạo, liền có bấy nhiêu cao ngạo.

Vừa mới ngồi xuống, Cố Chi Vận lại lần nữa đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, cánh tay đưa thư tình từ đầu đến cuối đều không buông xuống.

Ánh nắng xuyên qua lá cây, chiếu xuống vài bóng nắng lộn xộn trên váy cô. Nhìn thấy đôi mắt nai con quật cường của cô, Lục Ly bỗng nhiên cười.

Sau đó, anh đưa tay nhận lấy thư tình.

Lại sau đó, hai người lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Thẳng đến tốt nghiệp, mẹ Lục không biết từ nơi nào nghe được thân thế bối cảnh của Cố Chi Vận—— Một cô gái đến từ nông thôn.

Bà dùng rất nhiều thủ đoạn, ý đồ chia rẽ bọn anh, nhưng Lục Ly lại không thèm để ý những cái đó, không màng bà phản đối, khăng khăng muốn cùng cô ở bên nhau.

Cuối cùng, mẹ Lục cho Cố Chi Vận một khoản tiền.

Cô vẫn bỏ đi.

Hai năm sau, lúc anh gặp lại cô, cô đang làm gái ở một hộp đêm. Công khai ghi giá, hai ngàn một đêm.

Anh kinh ngạc, tức giận, sau khi Cố Chi Vận nhìn thấy anh, cũng là vẻ mặt không thể tin.

" Đi theo anh. " Lục Ly mặt âm trầm, giữ chặt tay của cô, muốn mang cô rời đi.

Trên khuôn mặt trang điểm dày đặc của Cố Chi Vận, hiện ra một nụ cười chế nhạo:

" Buông tay, đừng chậm trễ tôi làm ăn."

Chương 27: Trung thu

" Em thích làm gái như vậy? " Lục Ly nổi giận, nắm thật chặt bàn tay của Cố Chi Vận, đến nỗi làm đau cô.

" Không mượn anh quản. " Cố Chi Vận lạnh lùng nói, giãy dụa mấy lần, đều không thoát khỏi giam cầm của Lục Ly, trên khuôn mặt lãnh nhược băng sương của cô rốt cục có một tia biến hóa.

" Anh thả tôi ra! " Cố Chi Vận sụp đổ khóc lớn, ở trước mặt tất cả mọi người, hung hăng quăng cho Lục Ly một bạt tai.

" Lúc trước tôi bị mẹ anh đuổi đi, anh ở đâu? Khi đó tôi liền nghĩ, dù sao chúng ta cũng sẽ bị chia rẽ, không bằng tôi cầm năm mươi vạn mẹ anh cho, từ nay không bao giờ gặp lại anh nữa! " Cố Chi Vận cơ hồ cuồng loạn.

Sau đó, Lục Ly trên mặt đã nổi lên dấu bàn tay sưng đỏ, ôm chặt cô vào trong ngực.

" Anh sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ em nữa, theo anh đi, anh sẽ kết hôn với em ."

Đàm Tích ngồi trong nhà, nhìn thấy điện thoại vẫn không sáng lên, vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Lục Ly.

Lục Ly đi ra phòng bệnh nhận điện thoại.

" Cô ấy...... Sao rồi? " Đàm Tích cân nhắc hỏi.

" Đã không sao rồi. " Nghe thấy giọng nói của Đàm Tích, Lục Ly cố gắng áp chế rung động trong lòng, lãnh đạm nói.

" Ờ, vậy là tốt rồi, tôi cúp máy trước...... " Đàm Tích không biết nên nói cái gì, vội vàng cúp điện thoại.

Thả điện thoại xuống Lục Ly hít sâu một hơi, trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng làm anh thanh tỉnh không ít.

Trở lại phòng bệnh, Cố Chi Vận đã mở mắt ra, cô nôn nóng muốn đứng dậy, được Lục Ly tiến lên đỡ lấy.

" A Ly, con của chúng ta đâu? Còn...... Có còn ở đây không? " Cố Chi Vận khó khăn phun ra ba chữ cuối, trong mắt có kinh hoàng.

Bị bộ dạng này của cô làm đau nhói một chút, Lục Ly nắm chặt tay cô, trấn an vỗ vỗ.

" Con của chúng ta rất tốt."

Nỗi lòng lo lắng của Cố Chi Vận hạ xuống, mỉm cười nắm chặt tay Lục Ly.

" A Ly, chỉ cần anh ở bên cạnh em, thì cái gì em cũng không sợ. "

" An tâm dưỡng tốt thân thể, anh sẽ luôn ở bên em. " Lục Ly vén một lọn tóc của cô ra sau tai, nhẹ giọng nói.

Cố Chi Vận cười, đầy mắt hạnh phúc.

Lúc này bà Cố cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo bao lớn bao nhỏ thực phẩm dinh dưỡng, bỏ hết vào hộc tủ bên cạnh giường bệnh.

Sau một hồi hỏi han ân cần, bà Cố rất vui vẻ mà ở trước mặt Cố Chi Vận tán dương Lục Ly có hiếu, sau khi cô tiến vào phòng cấp cứu liền gấp đến độ không còn dáng vẻ gì, Cố Chi Vận nghe xong, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Lục Ly nhận được tin nhắn Lục Thịnh gửi tới.

" Em đã đưa cô ấy bình an về nhà, về chuyện của hai người, anh tự giải quyết cho tốt đi!"

Xem xong, Lục Ly tiện tay tắt điện thoại.

Trung thu rất nhanh đã đến, khách sạn đều cho nhân viên chức vị tương đối cao được nghỉ phép, bao gồm Đàm Tích.

Đến giữa trưa, bà nội gọi điện thoại cho Đàm Tích bảo cô trở về ăn tết, bị Đàm Tích dịu dàng nói lời cự tuyệt.

Khoảng thời gian này Lục Ly vẫn luôn ở nhà chăm sóc Cố Chi Vận, ngay cả văn kiện của công ty cần xử lý đều để thư ký đưa đến nhà. Mỗi lần Đàm Tích gọi điện thoại cho Lục Ly dò hỏi chuyện xử lý thủ tục ly hôn, đều bị anh lấy lý do không rảnh thoái thác.

Hôm nay, có lẽ anh cũng sẽ không về nhà ăn tết? Dù sao quan hệ của người Lục gia và Cố Chi Vận như nước với lửa, muốn để bọn họ chấp nhận Cố Chi Vận, trong chốc lát chỉ sợ không được.

Ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, Đàm Tích ngồi xe đi vào nội thành, nhìn thấy ven đường có bán bánh Trung thu, nghĩ nghĩ, móc ra tiền lẻ mua mấy cái.

" Người đẹp, muốn bánh nhân gì ? " Ông chủ bán bánh Trung thu cười hỏi.

Đàm Tích cũng cười: " Tôi có thể tự mình chọn không ? "

" Đương nhiên."

Đủ loại màu sắc, các loại nhân bánh Trung thu thiếu chút hớp hồn Đàm Tích. Hiện nay bánh Trung thu càng ngày càng mới mẻ, có bánh Trung thu băng da ăn rất ngon ngọt, nhân bánh Trung thu cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Bánh Trung thu nhân tôm bóc vỏ, nhân trứng gà đã làm Đàm Tích trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới càng nhìn, miệng của cô càng há to hơn .

Cái gì mà nhân bánh rau hẹ, nhân bánh cải bẹ thịt băm, nhân bánh đậu nhự, nhân bánh thịt bò tê cay, khóe miệng Đàm Tích không tự giác run rẩy. Đây cũng quá kỳ hoa đi? Đây đều là bánh Trung thu hắc ám gì vậy a!

Chọn lấy mấy cái hơi bình thường một chút, còn chưa kịp bỏ vào túi, liền nhận được điện thoại của Ninh Điềm.

" Bạn yêu, tết Trung thu vui vẻ! " Tâm tình Ninh Điềm dường như không tệ.

Đàm Tích cười một tiếng, " Trung thu vui vẻ."

" Tối nay tới nhà mình ăn tết đi, cha mình và mẹ mình gần đây đều hỏi mình là cậu đang bận cái gì, bọn họ rất nhớ cậu đấy! " Ninh Điềm nói.

Không đợi Đàm Tích mở miệng, Ninh Điềm đã nói: " Không được cự tuyệt! Mình biết chuyện của cậu và Lục Ly, năm nay chúng ta không đi nhà bọn họ nhận lấy tức giận của bọn họ, trực tiếp tới chỗ của chị đây, bánh Trung thu tùy cậu ăn!"

Đàm Tích dở khóc dở cười: " Mình đâu có bị khinh bỉ...... Được rồi, vậy mình đây sẽ ngồi xe đi nhà cậu, nhớ phải ra mở cửa cho mình đấy. "

" Được rồi!"

Nhìn Bánh Trung thu cũng không thể lên được mặt bàn trong túi, Đàm Tích lại đi siêu thị mua thêm ít hoa quả đồ ăn vặt, ngồi tàu điện ngầm đi nhà Ninh Điềm.

Đến nhà Ninh Điềm, cha mẹ Ninh Điềm rất cao hứng.

" Tiểu Tích à, cuối cùng cũng gặp được con, gần đây con sống thế nào? " Mẹ Ninh kéo tay Đàm Tích hỏi han ân cần, " Gầy, rõ ràng gầy đi!"

Ninh Điềm ở một bên le lưỡi lườm nguýt.

" Mẹ, dựa vào cái gì mà mẹ vừa thấy mặt liền khen Đàm Tích gầy, ở nhà thì suốt ngày nói con béo?"

Mẹ Ninh trừng cô một cái, " Con  không thể học được một ít thành thục ổn trọng của Tiểu Tích người ta một chút à, không có ngày nào là có dáng vẻ của con gái! "

Ninh Điềm làm cái thủ thế ' Con phục ' , " Được, mẹ thích Đàm Tích như thế, không bằng để cậu ấy làm con gái của mẹ nha."

Mẹ Ninh lập tức lại mặt mày hớn hở, " Mẹ thấy được đấy! "

Đàm Tích để hoa quả và bánh Trung thu xuống, có chút ngại ngùng mà nhìn cha mẹ Ninh Điềm, ngượng ngùng nói: " Cô , chú, hôm nay không có gì chuẩn bị liền đến đây, mọi người đừng để ý."

Ba Ninh tháo kính lão xuống, hiện ra khuôn mặt liên tiếp xuất hiện ở trên trang bìa tạp chí.

" Nói lời gì vậy? Đến chỗ này, chính là đến nhà! " Ba Ninh nói. 

Đàm Tích cảm động đến không biết nói cái gì cho phải.

Ba của Ninh Điềm Ninh Viễn Uy là Tổng giám đốc của công cụ tìm kiếm ' Hạt lúa ', là bạn cũ với ba Đàm. Hai người Đàm Tích và Ninh Điềm trước khi vào đại học vốn không quen biết nhau, nhưng đều thi đậu đại học A tiếng tăm lừng lẫy, càng trùng hợp chính là, mặc dù chuyên khoa khác nhau, nhưng mà hai cô vẫn được phân đến cùng một ký túc xá.

Mặc dù khác phòng ngủ, nhưng hai người mỗi ngày ra ra vào vào, một tới hai đi cũng liền quen nhau, sau khi biết còn có chuyện của đời trước, tình cảm càng thêm thân mật.

Hiện giờ, Đàm gia suy sụp, ba mẹ Ninh Điềm còn xem cô là con gái của bạn cũ mà yêu thương, chỉ là đối với chuyện của Đàm gia đều không nhắc tới một lời, sợ gợi lên hồi ức thương tâm của Đàm Tích.

" Ninh Điềm , đi rửa hoa quả đi. " Mẹ Ninh hất cằm, chỉ hướng hoa quả trên bàn Đàm Tích mang đến.

" Hôm nay Gì Lâm về nhà ăn tết, mấy chuyện này chỉ có thể đến lượt mình đi làm. " Ninh Điềm vẻ mặt ai oán mang theo hoa quả đi vào phòng bếp.

Chương 28: Trung thu 2

" Ông xã, hôm nay Trung thu. "Cố Chi Vận vỗ vỗ bụng còn chưa tròn, thật cẩn thận quan sát ánh mắt Lục Ly.

Lục Ly không có biểu tình gì, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cố Chi Vận cắn môi một cái, thử dò xét nói:" Ông xã, mẹ biết em mang thai không? "

" Biết."

" Hôm nay, chúng ta có nên trở về, ăn tết với ba mẹ hay không ? " Cố Chi Vận vỗ vỗ bụng, trong mắt lóe ra chờ mong.

Lục Ly nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn bụng dưới còn bằng phẳng của cô, nói: " Không cần đâu, ba mẹ đã có Lục Thịnh ở đó rồi, anh vẫn nên ở nhà ăn tết với em và gì đi. "

Hai mắt Cố Chi Vận ảm đạm, có chút mất mác ồ một tiếng.

Lục Ly vẫn không muốn dẫn cô về nhà, đồng thời, vẫn kiên trì xưng hô mẹ cô là ' Gì '.

Thấy cô thất vọng, Lục Ly từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, viết một tờ một trăm vạn đưa cho Cố Chi Vận, nói: " Đã đổi mùa, đi mua mấy bộ quần áo đi."

Kỳ thật quần áo của Cố Chi Vận, phòng để quần áo trong nhà đã sắp không chứa nổi nữa rồi.

Hai mắt Cố Chi Vận lần nữa sáng lên, ngồi vào bên người Lục Ly, ngọt ngào tựa đầu ở trên bờ vai Lục Ly, giọng nói vui sướng: " Ông xã, sao anh biết người ta gần nhất đều không có quần áo mặc a?"

Lục Ly không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh của Đàm Tích. Thời tiết đã chuyển lạnh, cũng không biết cô ấy có mua thêm quần áo hay không. Bình thường nhìn cô đi ra ngoài đều mặc mấy bộ quần áo bình thường, không biết gần đây có mua quần áo mới hay không.

Cố Chi Vận đang hưng phấn, nên không chú ý tới biểu tình Lục Ly đã xuất thần.

" Ông xã, em nói với anh, hai ngày trước LV mới ra một túi xách số lượng có hạn, đẹp mắt cực kỳ! Màu sắc và hoa văn đều là kiểu em thích đã lâu......"

Bên này, Đàm Tích ngồi ở phòng khách nhà Ninh Điềm, ăn bánh Trung thu. Ba Ninh và mẹ Ninh thức thời đi ra ngoài mua thức ăn, để lại không gian cho hai người Đàm Tích và Ninh Điềm, để hai chị em tâm sự nói chuyện phiếm.

" Đàm Tích, cậu nói tết Trung thu năm nay, Lục Ly có thể mang theo người đàn bà đê tiện kia về Lục gia không ?"  Ninh Điềm hết chuyện để nói, vừa ăn bánh Trung thu, vừa ríu rít nói.

" Mình cảm thấy lấy hạnh kiểm của tên Lục Ly kia, khẳng định đã mang người đàn bà kia về rồi, nhưng mà Lục gia không phải rất phản đối hai người bọn họ ở bên nhau sao? Phỏng chừng lại là một vở kịch kinh thiên hàng năm! " Ninh Điềm ' chậc chậc ' ra tiếng, một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Đàm Tích cũng hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ tới cảnh tượng ngày đó ở Lục gia Lục Ly kiên quyết rời đi, tâm tựa như bị gai nhỏ dày đặc buộc lại, hơi đau, lại chết lặng.

" Có lẽ đi. " Đàm Tích tiếp lời nói.

Thấy tình trạng của Đàm Tích có chút sa sút, Ninh Điềm bỏ bánh Trung thu xuống, vỗ bàn một cái.

" Không phải chứ Đàm Tích, thế mà cậu còn nhớ mãi không quên tên rác rưởi kia?! " Ninh Điềm khoa trương kêu to.

" Phải, mình không có tiền đồ. " Đàm Tích tức giận trừng Ninh Điềm một cái.

Ninh Điềm lại ầm ỹ la hét một hồi.

Điện thoại Đàm Tích để ở trên bàn bỗng nhiên sáng lên, chỉ có điều tiếng chuông bị tiếng la hét của Ninh Điềm che lại, hai người đều không phát hiện.

Trên màn hình sáng lên, hai chữ ' Lục Ly ' bắt mắt.

Sau khi Ninh Điềm giáo dục Đàm Tích một trận, lấy ra điện thoại, bắt đầu tra thông tin.

" Làm gì vậy ? " Đàm Tích cảnh giác hỏi.

Ninh Điềm liếc trắng mắt: " Đương nhiên là giới thiệu cho cậu một anh chàng vừa cao to vừa đẹp trai vừa giàu có, sớm ngày quên đi cặn bã Lục Ly kia."

Đàm Tích làm một cái thủ thế ' tạm dừng ', vẻ mặt bất đắc dĩ: " Đừng, Bạn tốt của cậu thật rắc rối mình không dám lấy lòng."

" Yên tâm đi, mình giới thiệu cho cậu cam đoan là đàn ông đàng hoàng! Cậu chủ ăn chơi hết thảy PASS!"

Ngón tay nhanh chóng lướt qua màn hình điện thoại mấy lần, Ninh Điềm reo hò một tiếng.

" Tìm được rồi! Chính là người này! " Nói xong, đưa màn hình di động còn sáng cho Đàm Tích nhìn.

Quả nho trong miệng Đàm Tích thiếu chút nữa phun ra.

Ảnh chụp, cư nhiên là Ngu Thụy !

Ngu Thụy đứng ở trước một bức tường bối cảnh, giống như là đang tham gia hoạt động gì đó, anh mặc áo bành tô màu trắng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, nguyên bản mang theo khí chất vô lại được áo khoác che bớt đi, trở nên ôn tồn lễ độ, soái khí bức người.

" Đây là mình có thể tìm được đẹp trai nhất lãnh khốc nhất có tiền nhất! " Nhìn thấy ánh mắt Đàm Tích hơi đăm chiêu, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.

" Vậy cậu có thể hết hi vọng rồi. " Đàm Tích tỉnh táo lại, nói với Ninh Điềm toàn bộ quá trình gặp Ngu Thụy, đến cuối cùng cự tuyệt Ngu Thụy.

Ánh mắt Ninh Điềm dại ra, khóe miệng co quắp.

" Cự, cự tuyệt?"

" Phải. "

Ninh Điềm ném điện thoại, hai tay nắm chặt.

" Mình không cứu vớt được cậu, người đàn ông chất lượng tốt như thế theo đuổi cậu, thế mà cậu còn cự tuyệt! Cậu biết nhà bọn họ có bao nhiêu tiền không! " Ninh Điềm lại bắt đầu giáo dục Đàm Tích.

" Mình biết mà, cậu chủ của truyền thông Đế Thính, BOSS của vô số minh tinh hàng hiệu, trong nhà tiền có thể chôn sống mấy ngàn người. " Đàm Tích mỉm cười, khi Ninh Điềm tức giận trừng mắt tiến hành chuyển hướng, " Nhưng mà, đâu có liên quan tới mình?"

" Cho dù cậu không thích anh ta, cậu cũng có thể gả vào Ngu gia, sau đó lại ly hôn, tùy tiện được chia một phần tài sản, đời này, kiếp này, kiếp sau sau nữa của cậu đều có tiền ! " Ninh Điềm bi phẫn, vì cớ gì đồng dạng là phụ nữ, đồng dạng là phụ nữ xinh đẹp, vì sao cô không thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ!

" Cậu nghĩ quá nhiều. " Đàm Tích bình tĩnh đáp lại.

" Được thôi được thôi, mình đối với cậu đã từ bỏ trị liệu, chính cậu nhớ kỹ thuốc không thể đứng ở một chỗ. " Ninh Điềm hoàn toàn hết biện pháp với cô.

Đàm Tích thờ ơ nhún vai, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, này vừa nhìn, liền thấy được cuộc gọi nhỡ của Lục Ly.

Cô khẽ giật mình, Ninh Điềm nhào tới nhìn điện thoại cô, nghiến răng hét: " Cặn bã nam còn dám điện thoại cho cậu !"

Đàm Tích đẩy cô ấy qua một bên, khoát tay nói: " Có lẽ là ngày lễ hỏi thăm thôi, dù sao...... Mình tạm thời vẫn là vợ của anh ấy ."

Gọi lại cho Lục Ly, Lục Ly đứng ở trên ban công, giọng nói trầm thấp, nghe không ra cảm xúc.

" Làm sao không nhận điện thoại?"

" À, tôi đang ở nhà Ninh Điềm, vừa rồi đang nói chuyện phiếm với cậu ấy, không nghe được. " Đàm Tích giải thích nói.

Giọng nói Lục Ly hơi nâng lên, " Sao lại ở nhà cô ấy ?"

" Đã lâu không nhìn thấy cô chú, tới chào hỏi một tiếng, thuận tiện ăn chực một bữa. " Đàm Tích nói.

Đầu dây bên kia thật lâu không có hồi âm.

" Alô? Anh còn ở đấy không? " Đàm Tích nghi hoặc hỏi một tiếng.

" Ở đây. " Lục Ly trả lời.

" Còn chuyện gì không? Cô và chú ra ngoài mua thức ăn, chắc cũng sắp về đến nhà rồi, một lát nữa tôi còn phải giúp nấu cơm. " Đàm Tích nói.

Lục Ly không biết nói cái gì, lại không tìm được đề tài, có chút xấu hổ.

" Cái đó...... Cô ăn bánh Trung thu chưa ? " Lục Ly cố gắng để cho giọng nói của mình nghe lạnh lùng, che giấu vẻ quẫn bách của mình.

Nhớ tới vừa rồi ăn bánh Trung thu, Đàm Tích gật gật đầu, sau đó mới nhớ là Lục Ly không nhìn thấy, lại vội vàng mở miệng nói: " Ăn rồi, mua rất nhiều loại khẩu vị, hương vị cũng không tệ lắm."

" Vậy là tốt rồi. " Lục Ly nhàn nhạt đáp lại.

" Ừm, không có chuyện gì khác thì tôi cúp trước. " Đàm Tích nói.

" Được. "

" Tết Trung thu vui vẻ."

Sau một lúc lâu, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nhẹ nhàng.

" Tết Trung thu vui vẻ."

Chương 29: Khai trừ

Cố Chi Vận ngồi ở trên ghế sô pha, có chút bực mình nói với mẹ Cố: " Mẹ, trước đó Lục Ly cho mẹ một trăm vạn, mẹ tại sao không nói với con ?"

Nếu như không phải hôm nay mẹ Cố khoe khoang gần đây vừa mua hàng xa xỉ, chỉ sợ cô còn không biết chuyện này.

Mẹ Cố nghe vậy khinh thường hừ lạnh một tiếng, " Nói cho con làm gì? Mỗi lần đều trách cứ mẹ nhận tiền của Lục Ly, cậu ta sắp trở thành con rể của mẹ, mẹ để cậu ta sớm hiếu kính mẹ một chút thì làm sao?"

" Nhưng mà, như thế Lục Ly sẽ cảm thấy con ở bên anh ấy là vì tiền! " Cố Chi Vận đỏ cả vành mắt.

Mẹ Cố thấy cô khóc, cũng hơi hoảng.

" Được rồi, con trước đừng nổi giận, trong bụng của con còn mang đứa nhỏ đấy!"

Vừa được bà nhắc nhở như vậy, Cố Chi Vận vội vàng làm cho mình tỉnh táo lại, dù sao đứa bé này kiếm không dễ, cô nhất định phải bảo trọng thân thể.

" Mẹ, nếu như mẹ thiếu tiền, mẹ cứ nói với con là được, con bây giờ còn chưa gả cho Lục Ly, làm như vậy không tốt. " Cố Chi Vận nhẹ giọng, chậm rãi nói.

" Cho nên mẹ mới bảo con phải cố gắng một chút, để Lục Ly tranh thủ thời gian làm giấy chứng nhận với con! Giấy chứng nhận một ngày chưa lãnh, trong lòng mẹ liền không yên tâm ! " Mẹ Cố phàn nàn nói.

Cố Chi Vận cắn môi một cái, " Mỗi lần nhắc tới cái này, Lục Ly liền nói thân thể của con quá yếu, trước tiên ở trong nhà dưỡng bệnh một đoạn thời gian đã ."

" Lần trước lúc con vào bệnh viện Lục Ly nói với mẹ, sẽ nhanh chóng làm giấy chứng nhận với con, có điều trong lòng mẹ vẫn không chắc lắm, khoảng thời gian trước không phải cậu ta bị tiểu yêu tinh Đàm Tích mê hoặc sao? Có phải là cô ta làm khó dễ trong đó không? " Mẹ Cố càng nghĩ càng giận, ở trong lòng nhận định chính là vì Đàm Tích.

Nhắc đến Đàm Tích, Cố Chi Vận cũng khẽ giật mình. Lần trước sau khi làm khó dễ cô ta ở khách sạn, Lục Ly lạnh nhạt cô một khoảng thời gian dài, nếu như không phải đêm hôm đó cô cố ý câu dẫn Lục Ly, lại trùng hợp có con của anh, không biết Lục Ly có thể bởi vì Đàm Tích mà không bao giờ để ý đến cô nữa hay không.

Nghĩ như vậy, đáy lòng Cố Chi Vận lặng yên dâng lên một vòng oán hận.

" Mẹ, con đi về trước, có gì liên lạc điện thoại. " Cố Chi Vận cũng không ngồi yên được nữa, hôm nay vốn phải trở về với Lục Ly, nhưng công ty đột nhiên có chút chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, Lục Ly liền để lái xe đưa cô trở về trước.

Gọi điện thoại cho tài xế , sau một lát tài xế liền lái xe tới đón Cố Chi Vận. Ngồi ở trong xe Cố Chi Vận cắn môi một cái, nói với lái xe Trần Thành: " Đi công ty của chồng tôi. "

Trần Thành không dám dị nghị, lập tức quay đầu, lái xe về phía " Công ty rượu vang đỏ Mộng Thiêu. "

Sau khi đến công ty, Cố Chi Vận đi đến quầy tiếp tân, hỏi Lục Ly bây giờ đang ở đâu.

" Chị là? " Tiếp tân chưa từng gặp qua Cố Chi Vận, lễ phép hỏi thăm.

Cố Chi Vận mỉm cười: " Tôi là vợ sắp cưới của Lục tổng các cô. "

Cô tiếp tân có hồ nghi trong nháy mắt, lúc trước cũng thường xuyên có một người nữ sinh đến đưa canh đưa cháo cho tổng giám đốc, hình như gọi là Đàm Tích, tất cả mọi người đều cho rằng đó mới là phu nhân của Tổng giám đốc, chỉ là không công khai ra mà thôi. Chỉ có điều một thời gian rồi Đàm Tích cũng không tới nữa, hiện giờ lại tới một người, chẳng lẽ là phu nhân của Tổng giám đốc đã đổi người?

Tiếp tân cân nhắc một chút, ngữ khí càng thêm lễ phép: " Chị chờ một chút, hiện giờ Lục tổng đang ở phòng họp tầng bảy, hội nghị đã bắt đầu được một giờ, chắc cũng sắp kết thúc, chị có thể đi phòng tiếp khách bên cạnh phòng họp tầng bảy chờ đợi. "

Cố Chi Vận hài lòng gật gật đầu, xách túi xách số lượng có hạn vừa mua được, muốn đi vào thang máy.

Bỗng nhiên, cô quay đầu lại, nở một nụ cười với cô tiếp tân lễ phép kia.

" Cô rất có tiền đồ, tôi sẽ nhắc tới cô với A Ly . "

Tiếp tân kia kinh hỉ vạn phần, cảm kích nhẹ gật đầu.

Làm lơ các loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên đường đi, Cố Chi Vận trực tiếp lên tầng bảy. Bên cạnh phòng họp quả nhiên có một căn phòng tiếp khách, nhưng Cố Chi Vận không có đi vào, mà là đứng ở cửa phòng họp lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, bên trong truyền đến động tĩnh dịch bàn ghế, xem ra là hội nghị kết thúc.

Cửa vừa mở ra, người ở bên trong nhíu mày nhìn Cố Chi Vận, không rõ sao cô lại đứng ở cửa phòng hội nghị.

Cố Chi Vận nghiêng người, tránh ra lối ra, đợi đến lúc người đều ra hết, mới thò đầu vào trong phòng họp, nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Lục Ly.

Lục Ly còn đang tắt máy tính, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy Cố Chi Vận đứng ở cửa cười nhẹ nhàng mà nhìn anh, không khỏi nhướng mày, hỏi: " Sao em lại tới đây?"

Làm bộ như không nghe ra ngữ khí cũng không tốt lắm của anh, Cố Chi Vận tiến lên, hỗ trợ sửa sang lại văn kiện của Lục Ly, dịu dàng mở miệng: " Nhớ anh, liền đến thôi."

Lục Ly ngăn cản động tác của cô, khi nhìn đến ánh mắt có chút tổn thương của Cố Chi Vận, ngữ khí cũng mềm xuống một chút.

" Những văn kiện này đều có trình tự cả, xếp sai sẽ rất phiền phức. "

Cố Chi Vận gật gật đầu, nhìn Lục Ly thu thập xong văn kiện, sau đó cùng anh đi ra khỏi phòng họp.

Ngoài cửa phòng họp còn có mấy người chưa đi, sau khi nhìn thấy Cố Chi Vận cùng Lục Ly đi ra, ánh mắt lộ ra một chút biểu tình ý vị thâm trường.

" A Ly, có phải anh không hi vọng em tới hay không? " Cố Chi Vận và Lục Ly sóng vai đi tới, ánh mắt ảm đạm.

" Không có, chỉ là em bây giờ thân thể không tiện, đi tới đi lui như thế, không tốt cho thân thể. " Ngữ khí Lục Ly bình thản.

Cố Chi Vận kéo tay Lục Ly lại, khổ sở nói: " A Ly, sao anh cho mẹ nhiều tiền như vậy? Anh phải biết, bình thường bà ấy xài tiền như nước......"

" Không sao, xài hết anh lại cho tiếp là được." Lục Ly nói.

Câu này làm Cố Chi Vận sợ đến biến sắc, vội vàng giải thích nói:"  A Ly, ý của em không phải cái này! Em nói là, anh không cần cho bà tiền......"

Biểu tình của Lục Ly không thay đổi, " Không có gì, bà ấy là mẹ em, anh tự nhiên sẽ hiếu thuận."

Cố Chi Vận bối rối, cũng không biết nên nói cái gì, bàn tay kéo Lục Ly không ngừng nắm chặt, giống như sợ hãi cô mà buông lỏng tay, Lục Ly liền sẽ biến mất.

" Em đi ra ngoài công ty trước chờ anh, anh đi lấy xe. " Lục Ly tránh thoát Cố Chi Vận, vào thang máy đi ga ra tầng hầm.

Nhìn bàn tay đã trống rỗng , Cố Chi Vận có cảm giác trái tim cũng rỗng mất một khối.

Cô rốt cuộc biết được vì sao gần đây cô thường thường hoảng hốt, bất an. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly nhìn như mỗi ngày đều ở bên người cô chăm sóc cô, bảo hộ cô, nhưng mà, trái tim anh đang dần dần đi xa......

Sau một lát lặng im, Cố Chi Vận móc điện thoại ra, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó lại thu hồi điện thoại, như không có việc gì đi ra công ty.

Tết Trung thu đã qua, Đàm Tích giống như ngày thường sớm tối ngồi xe điện ngầm đi làm tan tầm.

Hôm nay, cô vừa mới xử lý một vấn đề mà khách khiếu nại, Tô Nho liền gọi cô đến văn phòng.

Tô Nho làm việc luôn luôn quả quyết, gọn gàng, hôm nay khó được không biết mở miệng ra sao.

Nhìn thấy được trong mắt của anh ta có rối rắm cùng khó xử, Đàm Tích chủ động mở miệng dò hỏi: " Tô giám đốc, tôi có chỗ nào làm không tốt sao? "

" Cô không có chỗ nào làm không tốt. " Tô Nho lắc đầu, sau đó, anh có chút khó khăn mở miệng.

" Chỉ là khách sạn cao tầng, không đồng ý cho cô tiếp tục làm việc ở khách sạn nữa."

Chương 30: Quán bar

Mặc dù đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng lúc Tô Nho nói ra, Đàm Tích vẫn sa sút một phen.

" Lý do là gì? "

" Bọn họ cảm thấy quan hệ của cô và tổng giám đốc có chút mập mờ, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của khách sạn...... " Tô Nho nói ra lý do này ngay cả anh đều cảm thấy có chút hoang đường, nhìn thấy con ngươi Đàm Tích bình tĩnh như nước, nói, " Tôi sẽ cố hết sức tranh thủ giúp cô lưu lại, chỉ có điều bây giờ tôi còn chưa có biện pháp thuyết phục bọn họ......"

" Không cần đâu. " Đàm Tích cảm kích cười cười, sau khi Tô Nho nói ra lý do này, cô đã đoán được kẻ đầu sỏ của chuyện này là ai, cho dù Tô Nho có cố gắng thế nào, cũng đều uổng phí sức lực.

" Đúng lúc gần đây tôi cũng có dự định xuất ngoại bồi dưỡng, còn đang chuẩn bị đưa đơn từ chức, hiện giờ không phải là một cơ hội tốt sao? " Đàm Tích cười cười, dường như an ủi nói.

Mặc dù thời gian vào làm ở khách sạn không lâu, nhưng Tô Nho vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, trong lòng cô, đã sớm xem Tô Nho như bạn bè.

" Xuất ngoại? " Tô Nho hỏi lại.

Đơn giản nói với Tô Nho kế hoạch xuất ngoại của cô, Tô Nho rốt cục thả lỏng.

" Cũng tốt, cứ ở nơi này làm quản lý đại sảnh, dù sao cũng không phải kế lâu dài. " Tô Nho đồng ý kế hoạch của cô.

" Được rồi, tôi đi trước tiếp tục công việc một ngày cuối cùng của tôi, ngày mai tôi sẽ gửi đơn từ chức đến hòm thư của anh. " Đàm Tích nói.

" Chờ một chút. " Tô Nho gọi lại Đàm Tích, " Công ty cao tầng mặc dù làm ra quyết định, nhưng mà bọn họ cũng đồng thời đưa ra quyết định, sau khi cô rời cương vị sẽ thanh toán cho cô ba tháng tiền lương."

" Được, cám ơn. " Đàm Tích mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra văn phòng quản lý.

Vừa ra khỏi văn phòng, nước mắt Đàm Tích liền rớt xuống.

Vì sao cô đã từ bỏ cả rồi, bọn họ còn muốn lấy đi một tia hi vọng sau cùng của cô?

Trước đó đồ cưới cha mẹ cho, lần trước cô đi ngân hàng kiểm tra mới biết được, bởi vì lấy danh nghĩa của ba ba, cho nên sau khi tập đoàn Đàm Thị phá sản, cũng đã bị ngân hàng đóng băng.

Cô chỉ có thể kéo dài kế hoạch xuất ngoại học tập, trông cậy vào chút tiền lương này , từ từ tiết kiệm tiền, sau đó lại tính tiếp.

Hiện giờ, ngay cả công việc cô cũng bị mất, chứ đừng nói đến xuất ngoại, ngay cả vấn đề thực tế nhất trước mắt -- Sinh tồn, cô đều khó mà ứng phó.

Sau khi tan tầm , Đàm Tích chỉ lặng lẽ chào tạm biệt Triệu Tư Tư, cô mặc dù không nói ra nguyên nhân của chuyện này, nhưng Triệu Tư Tư vẫn đoán được một ít.

Cho dù tức giận, cũng không thể làm gì. Cô ấy cũng chỉ là một nhân viên bình thường của khách sạn, mạo muội ra mặt sẽ chỉ thêm một người vô duyên vô cớ bị đuổi việc mà thôi.

Sau khi tan tầm, Đàm Tích thất hồn lạc phách về tới nhà.

Chuyện cho tới bây giờ, giấc mơ xuất ngoại đã trở thành bọt nước, nhưng cô thật không cam lòng.

Cô hao tốn toàn bộ thanh xuân đuổi theo Lục Ly, nhưng lại chưa bao giờ chân chính tới gần anh được một chút. Không phải cô chạy không bỏ sức, mà là Lục Ly, anh căn bản cũng không cho cô cơ hội tới gần anh.

Hiện giờ cô đã suy nghĩ kỹ càng, quyết định buông tay, muốn tác thành cho bọn họ, thành toàn mình. Cái gì cô cũng đã thỏa hiệp, nhưng bọn họ vẫn muốn đoạt đi hi vọng của cô.

Cô thật sự rất muốn rời khỏi thành phố này, rời xa người tổn thương cô.

Trong tuyệt vọng, Đàm Tích nghĩ đến lúc trước Lục Ly hứa cho cô một khoản phí phụng dưỡng ly hôn, thế là, cô bấm điện thoại gọi cho Lục Ly.

" Lục Ly, anh có thể cho tôi mượn một khoản tiền không? Tôi sẽ trả cho anh." Đàm Tích đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ.

" Tôi là Cố Chi Vận. "

Trái tim Đàm Tích trầm xuống, hỏi: " Vậy Lục Ly ở nơi nào? Có thể bảo anh ta nhận điện thoại một lúc không ? Làm ơn. "

" Thật ngại quá, anh ấy đang tắm, chỉ sợ không thể nhận điện thoại của cô."  Cố Chi Vận hững hờ nói.

" Vậy được rồi. " Đàm Tích cắn cắn môi, cúp điện thoại.

Cố Chi Vận có chút đắc ý nhìn giao diện trò chuyện đã cúp máy , sau đó nhìn thoáng qua vị trí phòng tắm, Lục Ly còn đang ở bên trong chưa có đi ra.

Sau đó, cô đem dãy số của Đàm Tích, tiện tay kéo vào sổ đen.

Một đường cuối cùng cũng bị chặt mất, Đàm Tích rất muốn suy sụp khóc lớn, nhưng cô biết cô không thể, cho dù khóc, ông trời cũng không đồng tình cô đáng thương, đến giúp cô một tay.

Vẫn phải dựa vào chính mình.

Bỗng nhiên, Đàm Tích nghĩ đến người phụ nữ cô gặp được ở trên tàu điện ngầm ngày đó, cô ấy làm cái nghề kia, cô ấy nói một ngày nào đó Đàm Tích sẽ chủ động tìm cô ấy.

Ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, Đàm Tích bất đắc dĩ cười khổ, lần này thế mà bị cô ấy nói trúng, cô hiện giờ thật sự đến tình trạng cần liên hệ với cô ấy.

Tìm kiếm danh thiếp ngày đó quên ném đi, hai chữ ' An Giai ' viết bằng thiếp vàng, phía dưới là số điện thoại liên lạc của cô ấy.

Hít sâu một hơi, Đàm Tích ở trên điện thoại di động nhấn xuống dãy số kia.

" Alô ? " Giọng nói trong điện thoại kiều mị đến cực hạn, Đàm Tích nghe được nổi cả da gà.

" Tôi là Đàm Tích, chúng ta đã từng gặp mặt. " Đàm Tích có chút do dự nói.

" Hoá ra là cô a, tôi nhớ được cô. " An Giai cười híp mắt nói, " Tôi biết ngay cô sẽ tìm tôi ."

Đàm Tích nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đáy mắt đã là một mảnh quyết tuyệt.

" Tôi muốn gia nhập với các cô. "

An Giai cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nói: " Chuyện này dăm ba câu trong điện thoại không nói rõ được, chúng ta gặp mặt rồi nói đi."

" Được, lúc nào? " Đàm Tích hỏi.

An Giai trầm ngâm một chút, " Bây giờ trời còn chưa tối. Nhà cô ở đâu ? Chúng ta hẹn ở phụ cận nhà cô đi."

" Nhà tôi ở vùng ngoại thành, có thể không tiện lắm, như vậy đi, cô ở chỗ nào? Tôi đi qua tìm cô. " Đàm Tích nói.

" Quán bar Vi Huân đối diện An Quãng đại hạ, sau khi cô đi vào trực tiếp nói tên của tôi cho chàng trai giữ cửa, cậu ta sẽ mang cô tới tìm tôi.

" Được ."

Cúp điện thoại, tay Đàm Tích đều đang run. Cô kết hôn đến nay còn chưa ngủ với Lục Ly, còn là xử nữ, chưa trải qua thế sự, liền phải đối mặt với những điều này, nội tâm của cô lâm vào thống khổ cùng giãy dụa thật lớn.

Dùng nước lạnh rửa mặt xong, Đàm Tích trang điểm nhẹ, thay lại một thân váy liền áo tương đối thành thục, ra khỏi cửa.

Đi vào quán bar An Giai nói tới, còn chưa vào cửa liền nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, lúc trước cô chỉ thấy qua trên TV, cũng chưa từng tới mấy chỗ này, trong lòng có ý muốn bỏ cuộc nửa đường, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô lại cắn răng đi vào.

Cửa quả nhiên có hai cậu trai trẻ đang trông coi, Đàm Tích đi vào, nói tên An Giai với bọn họ, bọn họ quả nhiên một biểu tình ' hiểu rõ ', ánh mắt phức tạp mang Đàm Tích đi vào một phòng bao.

" Chị An, khách của chị. " Cậu trai trẻ chào nói .

" Đi đi, khách nhân gì chứ, không biết còn tưởng rằng là tôi muốn tiếp khách. " An Giai cười mắng một câu, ra hiệu bảo Đàm Tích đi vào.

Mang theo co quắp tiến vào cửa phòng bao, trong căn phòng bao sang trọng như vậy chỉ có một mình An Giai, trên bàn bày biện rượu, hiển nhiên là đặc biệt chờ cô ở chỗ này.

" Hôm nay cô quá đẹp. " An Giai đối với trang phục hôm nay của Đàm Tích khen không dứt miệng, " Nếu tôi là đàn ông, tôi chỉ sợ bây giờ liền muốn cởi quần."

Đàm Tích có chút xấu hổ, cô không quen thuộc cách nói chuyện hào phóng như vậy của An Giai như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top