Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Tôn phu tử vân vê chòm râu bạc cong cong, phe phẩy cán bút, vạt áo dài màu xanh rủ xuống đung đưa chạm vào bàn chân nho nhỏ, trong lòng bật ra một câu thật phù hợp với tình cảnh. Câu này đặt tại lịch sử phát tài của Giang Nam đệ nhất phú gia, vậy cũng liền đủ nói lên tất cả.

Nhưng là liếc mắt nhìn khối nguyên bảo (*) đang tỏa ánh vàng rực rỡ đặt trên bàn, lại nghĩ đến món nợ chiếu bạc đã nóng đến mông, liền đem cái gì mà chính nghĩa, cái gì mà khí khái văn nhân, nhanh như chớp ném bay xa ngàn dặm.

(Nguyên bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng. Ở đây là đĩnh vàng)

Con mắt gã đảo qua đảo lại theo người đang đi loanh quanh trong phòng, nhìn người thiếu niên trắng trắng tròn tròn chắp tay sau lưng làm ra vẻ lão luyện, vẻ mặt học đòi văn vẻ thưởng thức mấy bức mặc bảo (bức thư pháp quý) trong phòng gã, một bên rung đùi đắc ý một bên phát ra những âm thanh "Ừm", "Hửm?", hoặc là "Chậc chậc" lưỡi tán thưởng.

Tôn phu tử mồ hôi lạnh cũng rớt xuống rồi.

Hắn từ lúc dính vào đổ bạc, trong nhà cái gì nhìn được cũng đã bán sạch, còn có cái rắm gì mặc bảo, những thứ kia đều là chính mình tự viết, phàm là có chút khả năng giám định và thưởng thức cũng có thể nhìn ra đó là hàng dởm, mà gã nhị thế tổ vô dụng này, không hổ là được nuôi lớn từ trong nhà lưu manh, cái danh chơi bời lêu lổng, thuần túy là một kẻ vô tích sự quả thực không phải giả, đáng tiếc dù sao cũng là kim chủ của gã, không thể không cho người ta mặt mũi.

Tôn phu tử đối với Kim gia này vừa đố kỵ lại vừa căm hận, dựa vào cái gì mà hạng sơn phỉ thô tục có thể đại phú đại quý. Gã tài trí hơn người, học thức sâu rộng (*)lại rơi vào khốn cảnh viết truyện ký cho một bang phái lưu manh duy trì cuộc sống, cái loại này đúng là đối với mặt mũi văn nhân mà nói, gã ấm ức chết rồi.

( Nguyên văn: 学富五(học phú ngũ xa): Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử "惠施多方,其书五车。"- "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa.")

Vội vàng liếc nhìn thêm vài lần khối nguyên bảo kia, hận không thể trực tiếp nuốt xuống làm định tâm hoàn (thuốc an thần).

Người đang lắc lư kia rốt cuộc cũng quay trở lại trên ghế, hắn mặc một thân tơ lụa thượng đẳng màu trắng thêu hoa văn rồng ẩn, bao trên thân hình phát tướng càng lộ rõ các đường ngấn ở ngực và bụng trông rất tức cười, lúc chuẩn bị ngồi xuống còn cố làm ra vẻ tiêu sái hất trường sam, sau đó dụng lực ngồi xuống.

Két~

Chiếc ghế yếu ớt thật không khách khí rên rỉ một tiếng.

Hai người sắc mặt đều hơi biến, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

Tôn phu tử cười ha hả chắp tay: "Ai nha, Kim thiếu gia đích thân quang lâm hàn xá, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, nghe nói Kim thiếu gia đang giúp Kim lão gia và phu nhân thu xếp chuyện làm ăn khắp trời nam biển bắc, trăm công nghìn việc còn bớt thời giờ tới nơi này, lão hủ thật là thụ sủng nhược kinh thay."

Người được xưng là Kim thiếu gia đối với những lời khen này tương đối hưởng thụ, thầm nghĩ không hổ là người có học, quan sát sự việc cũng tỉ mỉ, cũng nhìn ra bản thiếu gia vì gia nghiệp mà lăn lộn ngược xuôi. (*)

(Nguyên văn: Nhật ký vạn ky (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, hàm ý một người có bao nhiêu công việc quan trọng cần giải quyết)

"Khụ khụ, Tôn phu tử cũng thực vất vả, bản sơ thảo ngươi hoàn thành trước đây, ta và Đại gia phụ đã xem qua, viết rất tốt, thực sự. Nhưng chính là ta cảm thấy..."

Tôn phu tử vươn cổ chờ hắn cảm thấy cái gì.

" Chính là ta cảm thấy... phần liên quan tới ta, ta lại không đặc biệt hài lòng".

Tôn phu tử ồ một tiếng thật dài, nói: " Nhưng là thưa Kim thiếu gia, Kim lão gia dặn dò ta viết về lịch sử phát tài và các đạo lý độc môn kinh thương, mà...thời điểm đó Kim thiếu gia vẫn còn nhỏ."

Kim thiếu chủ không nhìn hắn, bưng chén trà nhấp một ngụm, động tác chậm chạp lề mề, sau đó gõ gõ miệng chén, cuối cùng thở dài một hơi.

Tôn phu tử như bừng tỉnh, khoa trương vỗ gáy một cái mới nói: "Ngài xem ta đây đúng là lão hồ đồ, nghe nói thời điểm Kim thiếu gia sinh ra, đó là một ngày tháng tám sương bay, nhật nguyệt cùng tỏ, trên bầu trời hiện ra từng áng tường vân báo hiệu điều tốt lành, gà chó cùng cất tiếng..."

"Khụ" Kim đại thiếu gia Tiểu Bảo nặng nề ho khan một tiếng.

Tôn phu tử lại nói tiếp: "Kim Tiền Bang có thể một bước trở thành Giang Nam đệ nhất phú gia, đó cũng là bởi số mệnh Kim thiếu gia tất phải đại phú đại quý, Kim thiếu gia vừa sinh ra, chuyện làm ăn của Kim Tiền Bang từ đây như mặt trời ban trưa không thể chống lại, Kim thiếu gia chính là quý nhân trời sinh!"

Kim Tiểu Bảo cười híp mắt vừa gật đầu, vừa nói: "Quá khen, quá khen!"

Tôn phu tử liếc mắt nhìn bảo bối vàng lấp lánh đang đặt trên bàn, bấm mạnh xuống bắp đùi mình một cái, hạ quyết tâm, tiếp tục thổi gió: "Kim thiếu gia không chỉ có mạng sinh phú quý, từ nhỏ đã lộ thiên tư thông minh rất có tuệ căn, ba tuổi có thể viết chữ, bốn tuổi có thể đánh võ, đến tuổi nhược quán (20 tuổi) liền chọc cho các cô nương chưa chồng trong tám thôn mười dặm xung quanh đây xuân tâm nảy nở, hiện giờ lại càng thêm tuấn tú ngọc thụ lâm phong, trên thương trường bộc lộ tài năng, ẩn trong đó lại có phong phạm thế gia, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử!!!"

Gật gù đắc ý nói xong câu nói sau cùng, Tôn phu tử vội vàng cúi đầu âm thầm lau mồ hôi trên trán, trong lòng hét thảm "Làm bậy nha!"

Trên gương mặt béo tròn trắng nõn của Kim Tiểu Bảo, hai con mắt tròn xoe đen láy đã cười đến cong vút: "Tôn phu tử không hổ là tài trí hơn người, một chút chỉ điểm là đã có thể viết ra những lời lẽ tuyệt diệu, cũng không phải ta ưa khoe mẽ, tiểu gia ta cũng tạm coi như tuấn tú lịch thiệp, gia cảnh lại đầy đủ, đúng không? chẳng qua là các tiểu thư dòng dõi thư hương khắp nơi đối với nhà chúng ta ít nhiều có chút hiểu lầm, Tôn phu tử đúng lúc đem chuyện này nói rõ ra, các nàng  có thể dứt bỏ thành kiến để cùng ta... cùng ta... hắc hắc... ngâm thơ, vẽ tranh, ngắm trăng, ngắm tuyết, làm chút... chuyện phong nhã như vậy, hắc hắc, được, cứ theo như vậy mà viết đi."

Tôn phu tử trong lòng phỉ nhổ, tiểu thư dòng dõi thư hương nào không có mắt mới vừa ý loại không thành văn cũng bất thành võ này, tham ăn háo sắc du thủ du thực không khác nào phá gia chi tử, ngay cả tiền tài trước kia của Kim Tiền Bang cũng là dựa vào cướp bóc, phàm là người nào biết tới Kim gia, đều biết đây chẳng qua là một ổ thổ phỉ.

Kim Tiểu Bảo nhìn mặt gã đầy tươi cười tất nhiên không biết người này đang liều mạng chửi thầm hắn, chỉ nói hình tượng phong lưu và gia thế hiển hách của hắn phải được biên soạn thành sách, nghĩ đến lúc đó có bao nhiêu tiểu thư xinh đẹp say mê hình tượng đại phú đại quý tiêu dao mỹ mạo công tử là hắn, bỗng chốc thấy xuân phong đắc ý vô cùng.

Đứng dậy cáo từ, Kim Tiểu Bảo rảo rước ra khỏi nhà Tôn phu tử.

Hai người hầu Chiêu Tài cùng Tiến Bảo hấp tấp chạy tới, "Thiếu gia thiếu gia, thế nào rồi?"

" Thiếu gia ta không như thế nào, chỉ đến chỉ điểm một chút, lão đầu tử này lập tức thông suốt."

"Hì hì" Chiêu Tài đắc ý cười, "Thiếu gia, người xem ta ra chủ ý có tốt không."

"Được, trở về thưởng cho ngươi một nồi thịt chó."

"A..." Chiêu Tài mặt lập tức dài ra.

Kim thiếu chủ cười hắc hắc hai tiếng, "Trêu ngươi thôi, nhìn dáng vẻ ngươi thật không có tiền đồ, thiếu gia ta sẽ tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho hai người các ngươi."

Chiêu Tài trên mặt lập tức nở hoa, Tiến Bảo mồm miệng chậm chạp bình thường cả ngày không nói được mấy câu, vừa nghe chủ nhân tăng tiền hàng tháng liền vui vẻ, vô tâm vô phế đi theo ha ha cười: "Không biết lão đầu này có thể bịa ra được cái gì."

Chiêu Tài hung ác véo vào mông y một cái.

Tiến Bảo nhìn thấy thiếu gia sắc mặt tối sầm, đem tiếng tru sắp tuột khỏi miệng cứng rắn nuốt trở vào.

Chiêu Tài cười ha ha đem Tiến Bảo đẩy ra phía trước, "Thiếu gia, người xem hắn đúng là tên miệng thối, cái gì mà bịa a, Kim Tiền Bang thiếu chủ nhà ta hình tượng chói sáng, nhà nhà đều biết, trên đường chỉ cần tùy tiện hỏi một người nào đó, ai mà không biết Giang Nam đệ nhất phú gia Kim đại công tử, chỉ một cái tên, cũng đã đủ để nói lên một đại nhân vật. Đúng không, Tiến Bảo!"

"Phải phải" Tiến Bảo cúi người gật đầu phụ họa.

Kim Tiểu Bảo này cũng thật dễ dụ, thế là cũng thuận tiện đạp vào mông Tiến Bảo một cái, cũng không làm ầm ĩ, ngược lại mặt mày hớn hở tiếp tục đi.

Lời tác giả: Trái tim nhỏ bé đang run rẩy ~~~ đây là tác phẩm đầu tay của Lão Thiên a... mỗi lần đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, quyết tâm muốn ở sự nghiệp đam mỹ vĩ đại chiếm giữ một chỗ nhỏ nhoi, hôm nay là một ngày kỷ niệm vô cùng ý nghĩa, mười vị gửi tin nhắn đầu tiên, ta đây hôn gió một trăm lần a một trăm lần~~~~ 


Lời editor: đầu tiên là xin chào mọi người, mình sẽ bắt đầu edit bộ truyện này dù nó rất dài và thực tế là mình chưa hề đọc nó, chỉ là mình quá thích Lão Thiên, thích văn phong cũng như thích cách xây dựng nhân vật và cốt truyện của tỷ ấy. Khá bất ngờ khi mình đã quyết định edit tác phẩm đầu tay của tỷ, hi vọng mọi truyện đều thuận lợi. Lâu rồi không edit nên tay nghề có thể xuống dốc, hi vọng mọi người giúp đỡ *cúi đầu*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top