Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 151. Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa
kính tấp nập người ra kẻ vào, ai ai gương mặt cũng sáng ngời sang trọng.
Trong hội trường buổi đấu giá cũng đã bắt đầu, ghế cũng đã bị ngồi hết.

Bà Minh cùng Trương lão gia ngồi ở vị trí đầu, sợi dây chuyền Bán Nguyệt
này thật sự rất tinh tế, bà Minh vừa nhìn thấy qua màn ảnh tivi đã thích
ngay, cái tên Bán Nguyệt đều là do mặt của sợi dây chuyền, mặt của sợi
dây chuyền là nửa mặt trăng, toàn bộ đều làm bằng kim cương trắng trong
suốt có kích thước bằng nhau, ánh sáng của những viên kim cương sáng lấp
lánh ngay cả trong bóng đêm cũng bị ánh sáng của nó làm chói mắt. Sáng
cứ như mặt trăng trên trời cao.

-Đây là số của em, chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền anh cũng trả.-Trương lão gia đưa biển số cho bà Minh

Bà Minh cầm lấy, từ lúc gặo Trương lão gia đến giờ, ông luôn quan tâm bà
hết mực, chưa bao giờ xem thường xuất thân của bà, ngay cả đứa con gái
Lệ Dĩnh của bà, ông cũng rất quan tâm, ông còn đưa ra đề nghị sẽ giúp
trả số nợ cho Lệ Dĩnh không cần ở nhà Chính nữa, nhưng mà bà không dám
nhận, ông quá tốt, làm bà thấy rất áy náy.

Dương Thành Thiên ngồi ở hàng ghế phía sau, cách chỗ bà Minh và Trương lão gia khoảng hai hàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bà.

Dương Dương lại không ngồi cạnh ông, ngồi phía trên ông cách bà Minh một
hàng. Bởi vì anh là ca sĩ, ba anh lại không muốn bị chú ý nên không còn
cách nào khác không thể ngồi cạnh ông.

-Xin kính chào tất cả các vị đã đến tham gia buổi đấu giá sợi dây
chuyền Bán Nguyệt ngày hôm nay. Sau đây mời nhà thiết kế ra sợi dây
chuyền đem sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra.-người dẫn chương trình đứng
trên khán đài, cầm micro nói lớn

Lời ông vừa dứt, một người con gái trẻ trung, thoạt nhìn là người nước ngoài, chắc là người Nga.

-Giá khởi điểm một trăm triệu.-người dẫn chương trình tiếp lời

-Một trăm năm mươi triệu.

-Hai trăm triệu.

-Ba trăm triệu.

Từng đợt người vẫn liên tục giơ chiếc bảng số lên để lên giá, bà Minh đắn đó một lúc cuối cùng giơ bảng: \"Bốn trăm triệu.\"

Dương Dương thấy bà Minh đã bắt đầu hành động, khóe môi hơi cong lên,
sau đó giơ bảng lên, giọng nói lưu loát: \"Năm trăm triệu.\"

Bà Minh quay đầu nhìn Dương Dương , sợi dây chuyền này thật đẹp, nhưng mà
nếu trả giá nữa thì số tiền sẽ rất cao, mặc dù Trương lão gia nói cứ việc
trả giá nhưng trong lòng bà cũng biết chừng mực.

Trương lão gia nhìn ba luyến tuyến sợi dây chuyền, cũng thấu hiểu tâm tư
của bà, sau đó cầm tấm bản trên tay bà, giơ cao: \"Sáu trăm triệu.\"

-Không cần mua đâu, em hết thích rồi.-bà Minh giật mình nói

-Miễn em thích là được.

Khó mà có thể tìm được một người bạn tri kỉ, càng khó hơn chính là khó tìm ra một giai nhân tri kỉ.

-Một tỷ.

Tất cả đều dồn ánh mắt nhìn Dương Dương , sau đó mắt lóe sáng khi nhận ra
anh, trong đầu chỉ nghĩ được anh chịu bỏ ra một tỷ để mua sợi dây chuyền này, chắc chắn tặng
cho bạn gái.

-Một tỷ, có ai trả giá thêm không?-người dẫn chương trình thấy cả hội trường im lặng liền lên tiếng

Trương lão gia muốn trả giá thì bị bà Minh ngăn lại, bà lắc đầu ý bảo
đừng trả giá. Trương lão giá biết bà thích, chỉ vì số tiền đã lên đến tỷ
đồng, bà không muốn ông phải tốn đi số tiền này chỉ vì nhu cầu riêng của
bà.

-Một tỷ lần một.

-Một tỷ lần hai.

-Một tỷ lần ba. Thành giá.

Sau đó ba tiếng cộp cộp cộp vang lên, cũng là sợi dây chuyền thuộc về sở hữu của Dương Dương .

Bà Minh lưu luyến nhìn, sau đó quay qua nhìn Trương lão gia, nhẹ giọng nói:

-Mình về thôi.

-Em đã thích vì sao lại chịu để nó vào tay người khác?

-Không thích nữa, mình đi thôi.

Nói xong, bà khoác tay Trương lão gia bỏ ra ngoài.

Dương Thành Thiên nhìn theo bà, ánh mắt khẽ nheo lại, trong đôi mắt có chút đau đớn.

- - -

-Mẹ.

Lệ Dĩnh vẫy tay gọi khi thấy bà Minh khoác tay Trương lão gia từ bên trong đi ra.

-Lệ Dĩnh , đã đến rồi sao?

Bà Minh vốn hẹn Lệ Dĩnh vào phòng hội trường xem buổi đấu giá nhưng Hạ
Đồng không mấy thích những trò vô bổ này nên ở ngoài chờ cùng Kiến Hoa .

-Chào bác trai, bác gái.-Kiến Hoa hơi gập người lịch thiệp nói

Trương lão gia cùng bà Minh khẽ gật đầu, sau đó bước đến xe.

Vừa đúng lúc, có người từ trong bước ra, kí giả bu quanh, liên tục hỏi chuyện.

Lệ Dĩnh nhìn người bước ra, đó là một người con trai cao tầm một mét
tám sáu, khuôn mặt sáng lạng lại rất thu hút, có thể nói ngũ quan tinh
tế nếu là nữ nhân chắc chắn sa vào lòng anh ta ngay.

Lệ Dĩnh cảm thấy người con trai này rất quen thuộc...

Dương Dương bị đám kí giả làm phiền, tâm trạng không mấy tốt, đột nhiên
dừng bước chân, đứng cách đám người Lệ Dĩnh không xa, ánh mắt Dương Dương
khẽ liếc sang.

Ba anh bảo sau khi mua sợi dây chuyền này xong phải đem tặng lại cho
bà Minh , chủ ý chỉ có một. Dương Dương nở nụ cười rực rỡ đi đến phía bà
Minh , ánh mắt đảo quanh, có chút giật mình.

Vì sao cô ấy lại ở đây?

Lệ Dĩnh nhìn người con trai nở nụ cười, lặp tức nhớ ra, là Dương Dương .
Cô đã nói thứ thu hút nhất trên gương mặt của Dương Dương chính là nụ
cười.

-Bác gái, sợi dây chuyền này, cha cháu muốn tặng cho bác.

Dương Dương tạm thời gác việc vì sao Lệ Dĩnh lại ở đây, chìa chiếc hộp
lớn hình vương bằng nhung màu đen đựng sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra
chiếc mặt bà Minh .

-Cha cậu? Là ai?-bà Minh mơ hồ, bà căn bản không quen cậu con trai này, làm sao biết ba anh ta là ai?

-Cháu là Dương Dương , cha cháu là Dương Thành Thiên .

Dương Dương chậm rãi nói, như muốn cho bà nghe kĩ cái tên của ba mình.

Cơ thể bà Minh chấn kinh, nhìn Dương Dương .

Mà Lệ Dĩnh cũng sớm bị lời Dương Dương nói làm cả người run rẩy, thất thần nhìn Dương Dương .

Dương Thành Thiên ... cái tên này nghe quen làm sao?

Sau một lúc bà Minh mới bình tĩnh, nhưng mà ngực phập phồng hơi thở
hơi rối loạn, cười hiền hậu, khách sáo từ chối: \"Cảm ơn ý tốt của Dương
lão gia, nhưng mà ý tốt này tôi không dám nhận.\"

-Đúng vậy. Anh đem về cho ông ta, bảo là mẹ tôi hiện tại rất tốt đừng làm phiền bà nữa.

Lệ Dĩnh hơi thở gấp rút, rõ ràng có tức giận, Dương Thành Thiên họ Dương,
Dương Dương cũng họ Dương, sao cô không nghĩ ngay từ đầu cả hai có quan hệ
cha con chứ?

Dương Dương chững người khi nghe Lệ Dĩnh gọi bà Minh một tiếng mẹ.

Sao ba anh lại quan tâm đến mẹ Lệ Dĩnh ? Không lẽ...

Dương Dương tâm tình không mấy tốt, nhưng vẫn giữ thái độ trang nhã như
ban đầu, nói: \"Vậy tôi sẽ về bảo cha tôi rằng phu nhân không muốn nhận
nó. Đã làm phiền.\"

Nói xong thì gập người, sau đó hơi nhìn sang Lệ Dĩnh đang đứng cạnh Kiến Hoa , rồi lên siêu xe Nissan đi mất.

-Dương Thành Thiên là ai?

-Là... ba ruột em.

Kiến Hoa có vài phần kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn như cũ.

Dương Thành Thiên , ông ta đã mất tích gần hai mươi năm qua, vì sao bây giờ
lại xuất hiện? Hai mươi năm qua ông như người đã chết, như biến mất
khỏi thế giới này vì sao hôm nay lại biết rõ bà đang ở đây? Rốt cục ông
có ý đồ gì?

Trong lòng bà Minh nơm nớp lo sợ, càng sợ hơn chính là ông biết về sự có mặt của Lệ Dĩnh .

. . .

Dương Dương đi vào thư phòng của Dương Thành Thiên , tâm tình không tốt, đặt hộp đựng sợi dây chuyền Bán Nguyệt trước mặt ông.

-Cha, bây giờ người có thể nói rõ chuyện gì xảy ra không? Bà ấy là ai?

Dương Thành Thiên khẽ thở dài, sau đó nhìn con trai đưa tay chỉ vào ghế ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại thở dài.

Ông kể, chuyện này cũng đã cách đây gần hai mươi năm, ông lúc đó đã
hai mươi chín tuổi, đã có vợ và một đứa con trai tức là mẹ Dương Dương và
Dương Dương , ông cũng chỉ là một nhạc sĩ chưa nổi danh, cũng vẫn chưa là
một doanh nhân thành đạt.

Vào một ngày, ông vô tình đi qua phòng trà, lại nghe được một giọng
hát rất ấm áp, rất sâu lắng, dòng nhạc du dương mang nỗi buồn vời vợi
vậy mà giọng hát này còn sâu lắng, còn ưu thương hơn.

Ông là một nhạc sĩ, khi nghe người con gái có giọng hát như vậy liền
đi vào trong, kết quả nhìn thấy bà Minh đứng trên khán đài hát. Khuôn
mặt bà lúc ấy cũng như giọng hát của bà, hiện lên nổi bi ai như oán
trách.

Từ đó ngày nào ông cũng đến đó chỉ mong nghe được giọng hát của bà,
lúc đầu đối với ông bà rất dè chừng nhưng ông luôn sáng tác ra bài hát
cho bà hát, bà thích nhất chính là bài \"Qúa khứ\" mỗi lần ông phiền muộn
bà đều sẽ hát cho ông nghe, cả hai tiếp xúc lâu ngày nên từ từ sinh tình
cảm.

Ông biết bản thân đã có vợ không nên có tình cảm với bà Minh nhưng mà không ngăn lại được.

Đúng một năm trời qua lại, cuối cùng mọi chuyện cũng đổ vỡ, vợ ông
biết tìm đến tận nơi để gặp bà Minh còn đưa cho bà một số tiền, sau đó
bế con trai là Dương Dương dọn đến nơi khác sinh sống ép ông phải đi theo.

Ông không có cách nào khác, vợ và con đều không thể bỏ, chỉ còn đành thuận theo lời về.

Mười mấy năm sau, vợ ông mất, ông cũng là bắt đầu làm kinh doanh, về
sau ông có tìm lại phòng trà đó nhưng người ta nói lúc ông đi không ít
lâu thì phòng trà đã bị bán mất, mọi người cũng mỗi người một nơi.

Ông cảm thấy bản thân không xứng với bà Minh , ông đã làm bà đau lòng.
Khi ông biết bà đang sống ở đây, ông liền từ Mỹ bay về Trung Quốc, nào ngờ
lại hay tin bà đang là Trương phu nhân.

Đúng là trớ trêu!!! Chỉ có thể nói là có duyên nhưng mà không có phận!!!

Dương Dương nghe xong, tim có chút nhói lên, một phần là vì câu chuyện
của cha mình, nhưng quan trọng hơn chính là anh biết được... Lệ Dĩnh là
em cùng cha khác mẹ của mình.

-Cha, vậy còn Lệ Dĩnh ?-Dương Dương bình tĩnh tâm hỏi

-Lệ Dĩnh ? Là ai?-Dương Thành Thiên khẽ nhíu mày

-Cha không biết? Con nghe cô gái này gọi bà Minh là mẹ, nhưng không
phải con của Trương lão gia, vì Trương lão gia chỉ có một đứa con trai là
Trương Hàn .

-Con nói sao? Nói vậy...

Dương Thành Thiên nghe con trai mình nói càng ân hận tự trách hơn, thì ra
khi ông bỏ đi bà đã mang thai đứa con của ông. Vì sao lại không nói cho
ông biết? Suốt bao năm qua chắc bà đã chịu khổ nhục nhiều lắm.

-Minh , tôi nên làm sao bù đắp cho em và con đây?

.

Lệ Dĩnh ngồi trong phòng tưới nước cho chậu hoa oải hương, một quyết
định sai lầm cũng dễ dàng đưa con người ta lún vào hố sâu, mang một vết
nhơ trên người muốn bôi xóa cỡ nào cũng vậy. Mẹ cô nói đừng như bà, trao
hết tất cả mọi thứ cho người con trai mình yêu, kết quả người thiệt
thòi chỉ là bản thân mình.

Lúc đầu cô không hiểu, về sau trải qua rồi mới biết, muốn xóa bỏ cũng
không được, trong lòng mang theo một hình bóng không lưu mờ, như định
mệnh ràng buộc lẫn nhau.

_Cốc cốc

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Lệ Dĩnh quay đầu nhìn ra cửa, thấy Tư Thuần đứng ngay cửa .

-Chị Tư Thuần ...

Lệ Dĩnh vội đứng lên nhìn Tư Thuần , đã tối rồi Tư Thuần còn qua phòng cô làm gì chứ?

-Chị định lên hỏi em, có xuống ăn lẩu không? Mã Khả cũng đến.-Tư Thuần đôi môi ẩn hiện nụ cười, hỏi

-Sao ạ? Em...

Lệ Dĩnh vẫn chưa nghe rõ lời Tư Thuần , có phải cô nghe nhầm không đây? Tư Thuần bảo cô xuống ăn lầu mà còn có Mã Khả sao?

-Không lẽ lại mất phần em, mau xuống thôi.-Tư Thuần không đợi cô đồng ý hay không đã nắm tay cô kéo đi

-Em...

Lệ Dĩnh bất đắc dĩ để Tư Thuần kéo đi, trong lòng lại bồn chồn, dường như có điều gì đó không hay sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top