Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 159. Rắc rối ở bar Louis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hẹn vào lúc bảy giờ tối, tất cả mọi người đã có mặt trước cửa bar

Louis. Lệ Dĩnh mặc bộ đồ rất đơn giản, chiếc quần jeans dài màu xanh

sẫm cùng chiếc áo sơ mi tay dài, phần thân màu trắng, hai tay màu xám

nhạt, đôi giày pa-ta kiểu màu trắng, mái tóc tùy ý buộc lên bằng một

chiếc nơ hồng nhỏ.

-Lệ Dĩnh , ai đi bar lại ăn mặc như cậu?-Từ Vy nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới

-Thế này thì sao? Mình thấy ổn mà.-Lệ Dĩnh không thấy có gì là khác thường

Lệ Dĩnh dừng một chút, nhìn mấy người xung quanh mình, quả thật cô là

người ăn mặc khác nhất. Vào bar đa số đều mặc váy ngắn, không bó sát thì

cổ áo khoét ngực, không mặc váy thì mặc quần đùi ngắn, áo dây lộ bờ vai

trần. Khuôn mặt thì trang điểm trắng như tờ giấy, môi đỏ, kẻ mắt.

-Dù sao cũng đi chơi cho thoải mái thôi, chứ có phải là đi dự tiệc gì đâu chứ?

Lệ Dĩnh bĩu môi, không để ý mình ăn mặc không hợp với nơi này.

-Đúng là nói với cậu thà tớ nói với đầu gối của mình thì hơn. Không nói nữa vào thôi.

Nói xong, tất cả vào bar, chọn một chỗ rộng rãi có thể nhìn bao quát

cả sàn nhảy, DJ đứng ở chỗ cao nhất bar đang cho dòng nhạc sôi động

cuồng nhiệt lan tỏa cả không gian. Ánh đèn lấp ló đủ màu sắc chiếu xung

quanh.

Một thời gian không đến đây, bar Louis vẫn như trước không thay đổi gì nhiều. Ồn ào, phức tạp!!!

Bia và rượu nhanh chóng đã được phục vụ mang lên bàn, Lệ Dĩnh cầm lấy

một chiếc ly thủy tinh được rót rượu vào, uống một ngụm.

Cay xè, nhưng mà vào cổ họng được một lúc lại có vị ngòn ngọt.

-Lệ Dĩnh , ra nhảu đi.-Hân Hân lôi kéo cô

-Mình không biết nhảy, vả lại sợ nhảy sẽ làm mọi người chê cười.-Lệ Dĩnh khéo từ chối

-Ấy, đã vào nơi này phải nhảy chứ?-Trác Linh cũng rủ rê cô

-Mình thật sự không biết nhảy. Hai cậu ra nhảy cùng mọi người đi.-Lệ Dĩnh cũng chỉ cười trừ không đi

-Hai cậu tốt nhất đừng rủ cậu ấy, chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.-Từ Vy đứng bên cạnh Trác Linh, nói

-Được rồi, vậy ba chúng ta ra nhảy.

Lệ Dĩnh nhìn cả ba đi ra ngoài sàn nhảy, hòa vào dòng người đang lắc

lư trong dòng nhạc do DJ mang lại, Lệ Dĩnh bất giác cong môi lên một

chút. Đã vào nơi này chỉ muốn bản thân vui vẻ, vậy thì hà cớ gì cứ bài

xích bản thân.

Lệ Dĩnh vẫn ngồi chỗ cũ dỏi mắt theo đám Từ Vy đang nhảy sôi động, cầm chai rượu vang rót một ít vào ly.

Nói sao thì những nơi phức tạp như bar Louis, Lệ Dĩnh cũng không muốn tới lui nhiều, chỉ tổ tự gây rắc rối cho bản thân.

Lệ Dĩnh tay cầm ly rượu đột nhiên run lên, càng không hiểu lí do gì,

cô đảo mắt nhìn xung quanh, cô có một cảm giác dường như có ai đó đang

nhìn cô. Chỉ là cô vẫn không tìm ra ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo cô.

Có lẽ là do suy nghĩ nhiều quá sinh ra ảo giác...

Ở một góc của bar Louis, nơi mà ai không để ý tới, nhưng nơi đó lại là

nơi có thể quan sát cả bar Louis. Ánh mắt người con trai khẽ động, bàn

tay cầm chiếc ly cổ cao khẽ run lên, sau đó dứt khoát để xuống bàn, ngã

người vào ghế, ánh mắt vẫn nhìn vào dáng người nhỏ bé đó.

Từ lúc cô bước vào anh đã thấy cô ngay, bởi vì giữa đám đông kia, cô

vẫn nổi bật hơn hết. Thứ nhất là ở cách ăn mặc, không hở hang, không

trang điểm, vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên, thứ hai là vì nét mặt ấy của cô đã

lâu anh chưa gặp, vẫn lương thiện đơn thuần trong sáng như ngày nào.

Một tháng, cô vẫn như trước, không thay đổi gì mấy. Có thể vui vẻ bên người khác, chỉ có duy nhất anh là không.

-Không định qua chào hỏi sao?

Người con trai khẽ lắc đầu, cười khổ.

-Như vậy cũng nên, dù sao gặp lại cũng không làm được gì.

Kiến Hoa lại cười khổ, thiệp cưới cũng đã làm xong, ngày mai sẽ phát

đi, còn quay đầu được sao? Hôm đó đã nói rõ, cô và anh đã không còn đi

cùng một con đường nữa, cho dù gặp nhau cũng chỉ là người xa lạ.

-Tớ hỏi thật, giữa Tư Thuần và Lệ Dĩnh cậu tột cùng yêu ai?- Kỳ Long nghiêm túc hỏi

-Còn quan trọng hay sao? Bây giờ tớ yêu ai, đã không còn nghĩa lý gì rồi.-Kiến Hoa nở nụ cười thê lương

Cô và anh, một tháng trước đã chấm dứt rồi.

Những kí ức khiến ta đau đớn, thường lại là những kí ức ta không muốn quên.

-Kiến Hoa , tớ là bạn của cậu, có một câu dù thế nào cũng phải nói, cậu

kết hôn với Tư Thuần chỉ vì trách nhiệm, kết hôn xong chỉ còn đau khổ

thôi. Không phải tớ xúi bậy, nhưng mà hôn lễ này, tớ cũng không có ý sẽ

đồng ý.

-Một tháng trước, tớ hỏi Lệ Dĩnh có đồng ý cùng tớ bỏ qua nước ngoài

không, cô ấy không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói hai tháng nữa tớ

sẽ kết hôn. Làm sao tớ không biết cô ấy đang nhắc nhở tớ.-Kiến Hoa vươn

tay cầm ly rượu lên, sau đó ngửa đầu uống cạn

-Loại tình yêu như thế này, đúng là rất biết làm khổ con người. Cũng

may, tớ và Thi không như thế.- Kỳ Long môi mong nhếch lên thành một

đường dài

Nghĩ đến Thi thôi, đã làm tâm trạng Kỳ Long vui vẻ hẳn, khuôn mặt cũng lộ rõ sự An phấn.

-Phải chi, tớ cũng được như cậu.-Kiến Hoa thoáng chút trầm lặng

-Bạn tốt, chuyện tình cảm rất là khó nói, đừng nên cứng nhắc, vẫn là thuận theo tự nhiên.

Kỳ Long khuyên nhủ, anh không khó nhận ra sự thay đổi trong thời

gian vừa qua của Kiến Hoa , chỉ là anh muốn giúp cũng là lực bất tòng

tâm.

Lệ Dĩnh vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn ra sàn nhảy, vốn đang rất nhàm chán thì

từ xa, một phục vụ đi đến, đưa cho cô một ly rượu Whisky, Lệ Dĩnh chỉ

mình, hỏi: "Là đưa tôi sao?"

-Vâng, có một người khách mời cô ly rượu này.-phục vụ lịch sự đáp

-Là ai vậy?-Lệ Dĩnh nhìn ra phía sau phục vụ, dường như tìm ai đó

-Tiểu thư, vị khách đó chỉ kêu tôi đem ly rượu đến mời cô, ngoài ra không nói gì nữa.

Phục vụ cũng không dám nhiều lời, liền đặt ly rượu xuống bàn, rồi cũng lui đi.

Lệ Dĩnh đảo mặt nhìn xung quanh, chẳng có ai nhìn cô, chẳng có ai là

người cô quen, vậy ly rượu này là ai mời cô chứ? Không lẽ... không thể

nào, nhất định.

...

Chửi anh cũng được, không yêu cũng được, chỉ cần xin em đừng đi lúc này.

...

Từ Vy nhảy mệt rồi quay lại bàn rượu cầm một ly rượu lên uống ừng ực,

sau đó lại liếc nhìn Lệ Dĩnh , như đang ngẫm nghĩ, rồi lại kéo tay cô

đứng lên.

-Từ Vy, chuyện gì?

Lệ Dĩnh bị Từ Vy lôi đứng lên, không biết trước liền bị kéo đi ra sàn nhảy.

-Nhảy đi, đã vào đây thì đừng làm mất vui chứ?-Từ Vy nháy mắt với Lệ Dĩnh một cái

-Tớ không biết nhảy. Tớ trở lại bàn đây.

Lệ Dĩnh định quay người đi liền bị Từ Vy nắm được tẩy, kéo cô lại không cho đi.

-Cậu mà không nhảy, tớ tuyệt giao với cậu đó.

Từ Vy khẽ lườm cô.

-Xem như sợ cậu đi.

Bắt quá, cô là người lạ nhất trong đám người đanh nhảy cuồng nhiệt này, chỉ đứng nhịp nhịp chân, cũng không nhảy gì nhiều.

-Lệ Dĩnh , không phải cậu chứ? Như vậy cũng gọi là nhảy sao?-Từ Vy thiệt sự chịu thua cô

-Tớ đã nói rồi mà. Tớ vẫn là trở về bàn còn hơn.

Lệ Dĩnh lại một lần quay người đi, chỉ là vừa đi được vài bước lại hoảng hồn lùi về sau.

-Con khốn, mày giám giựt chồng bà.

Một người phụ nữ chừng hai lăm ngoài, khuôn mặt trang điểm sặc sỡ quá

mức, bộ váy đen dài hơn đầu gối một chút, vẻ mặt như kẻ điên, tay cầm

mảnh thủy tinh của chai rượu bị vỡ nát, chĩa thẳng về phía cô.

-A... có kẻ điên.

-Hình như là đánh ghen.

Xung quanh đột nhiên im ắng, cơ hồ nghe như đang hiểu lầm cô là kẻ

giựt chồng cô ta nên bị đánh ghen, Lệ Dĩnh ngây ngốc kinh sợ, cô căn bản

không quen người phụ nữ này, làm sao biết chồng bà ta là ai.

-Cô... cô nói cái gì thế? Tôi giựt chồng cô hồi nào?-Lệ Dĩnh sợ người phụ nữ mất khống chế mà làm hại mình liền lùi về sau

-Mày... cái con đê tiện... dám quấn quýt với chồng tao, để tao xem,

hôm nay tao rạch nát mặt mày, mày còn vênh váo được hay không?-người phụ

nữ điên loạn, giơ mảnh thủy tinh kia đến thẳng Lệ Dĩnh

-Cô... tôi... tôi không quen biết chồng cô. Cô nhầm người rồi.

Đám người xung quanh xem chuyện vui đã bu thành vòng làm Lệ Dĩnh hết đường lui.

-Lệ Dĩnh , chắc chắn chị ta bị điên, tớ tin cậu không phải là người như vậy.

Từ Vy lên tiếng lớn giữa đám đông im phăng phắc kia, lời nói hoàn hoàn tin tưởng Lệ Dĩnh .

Lệ Dĩnh cảm động nhìn Từ Vy, cô chưa từng rơi vào trường hợp như thế này, nếu không ai tin cô chắc cô sẽ bật khóc mất.

-Mày làm chồng tao bỏ tao, tao sẽ cho mày không dám vác mặt ra đường nhìn ai.

Nói xong, người phụ nữ liền giơ cao mảnh thủy tinh, xông thẳng lại phía cô.

Mọi người trong bar chẳng qua gặp những chuyện này riết lại thành

chuyện quen, không ai lại rãnh rỗi đi lo chuyện bao đồng cả.

-A...

Lệ Dĩnh la lên một tiếng dùng tay che mặt mình lại, cô rất sợ. Người phụ nữ cứ thế mà lao về phía cô.

Bỗng, một tiếng thủy tinh rơi xuống mặt sàn vang lên thanh âm chói

tai, ngay sau đó tiếng của người phụ nữ cũng đã không còn, Lệ Dĩnh nhanh

chóng bị một bàn tay kéo về sau, ngã ngay vào lòng người đó.

Thật là ấm áp!!! Giống như lòng ngực vững vàng kia của anh...

Lệ Dĩnh giật mình, ngay sau đó ngước mặt lên, chỉ thấy chiếc cằm cương

nghị của người con trai, ánh mắt đen toát lên sự lạnh lẽo nhìn chằm

chằm người phụ nữ kia.

Tim Lệ Dĩnh , thịch một cái, sau đó lại nhảy loạn xạ.

-Lại để kẻ điên như cô ta vào đây, bar các người làm ăn kiểu gì

thế?-Kiến Hoa thanh âm sắc lạnh quét ánh mắt lãnh băng nhìn xung quanh

Không khí đột nhiên rất nặng nề, không ai dám hó hé một tiếng, ngay cả tiếng thở của nhau cũng nghe rất rõ.

-Dương thiếu gia, xin lỗi, là bar chúng tôi không tốt.-quản lí nhanh

chóng chen vào đám đông, đứng trước mặt anh vội cúi đầu xin lỗi

-Đừng nói nhiều, chuyện này tôi không truy cứu, nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì tôi nhất định không bỏ qua.

Cũng chỉ bỏ lại lời đó, đã ngang nhiên ôm cô vào lòng mình, bỏ đi ra ngoài.

Đám người Từ Vy há hốc miệng nhìn Kiến Hoa ôm cô đi, bọn họ luôn nghi

ngờ giữa cô và anh có gì mờ ám từ lúc Kiến Hoa đến trường Jeil, bây giờ

thì thật sự đã tin.

Lệ Dĩnh được Kiến Hoa đặt vào ghế phụ chiếc Bugatti, cô vẫn chưa hoàn

hồn được, nghĩ đến người phụ nữ kia muốn rạch mặt mình, lại run sợ.

Kiến Hoa ngồi vào ghế lái, thấy cô thất thần, cả người run sợ, mặt cũng đã trắng bệch cũng đủ thấy lúc nãy cô sợ thế nào.

-Không sao rồi... đừng sợ nữa.

Kiến Hoa vỗ vỗ lưng cô vài cái, như trấn an cô.

Lệ Dĩnh vẫn còn kinh sợ, hai tay nắm chặt vạt áo.

Viễn cảnh này, cô sợ sẽ có ngày Tư Thuần cũng làm như thế với mình. Không

thể xảy ra, cô phải ngăn bản thân mình ngay trước khi quá lún sâu.

Lệ Dĩnh không nói không rằng, cắn chặt môi liền mở cửa xe đi xuống.

Kiến Hoa không hề nghĩ cô sẽ còn suy nghĩ tới việc xuống xe, thấy cô bước ra ngoài liền mở đuổi theo.

-Lệ Dĩnh ... Lệ Dĩnh , em đi đâu? Anh đưa em về.

-Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần, tôi tự đi taxi được.

Lệ Dĩnh từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn anh lấy một cái.

-Bây giờ anh đang giúp em không phải như em nghĩ, chúng ta bây giờ là

người xa lạ, anh thấy chuyện bất bình nên ra tay, có được chưa?-Kiến Hoa

hết cách, liền nói rõ

Lệ Dĩnh dừng tay đang vẫy gọi taxi, như có tảng đá đè vào lòng ngực, rất khó thở.

-Lên xe, anh đưa em về.

Kiến Hoa thấy cô có chút do dự liền nhân cơ hội tiến lên kéo tay cô quay trở lại xe.

Lệ Dĩnh cũng không phản kháng, để anh kéo mình ngồi lên xe.

Kiến Hoa cũng đã ngồi vào ghế lái, nhấn ga chạy đi. Kiến Hoa vươn tay bật nhạc, dòng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.

Lệ Dĩnh khẽ tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lắng nghe giai điệu của bài hát

này. Khác xa với nhạc sôi động trong bar, bài hát này vừa nhẹ nhàng trầm

ấm, lại du dương sâu lắng đi vào lòng người.

Lệ Dĩnh không hề đề phòng, thoải mái chìm vào thiếp mắt ngủ,có lẽ quá

mệt mỏi nên khi bên cạnh anh lại thấy một chút thoải mái, có lẽ mấy

tháng nay, cô không có cảm giác an toàn, cũng không dễ dàng thiếp ngủ dễ

dàng như vậy.

Kiến Hoa hơi nghiêng đầu, thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, môi cô hơi

cong cong lên, cũng thấy cô ngủ rất ngon, còn mơ thấy giấc mơ đẹp.

Không tự giác khóe môi anh khẽ cong lên một đường. Nhìn cô ngủ không

hề đề phòng mình,trong lòng anh lại cảm thấy bình yên vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top