Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34. Chuẩn bị cho Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Lệ Dĩnh đã có mặt ở nhà bếp làm hai ly coffee cho hai vị thiếu gia, tâm trạng của cô đỡ hơn hồi tối nhiều, suốt đêm cô cứ trằn trọc vì nụ cười của anh, anh cười rất đẹp nhưng cô lại thấy anh rất ít cười, vội lắc đầu xua đi suy nghĩ mông lung cô đặt phần ăn sang xuống bàn rồi lên phòng hai vị thiếu gia gọi thức dậy

_Cốc...cốc...cốc

-Anh Nguyên em vào nha.-Lệ Dĩnh đứng ngoài phòng Nguyên nói lớn

-Ừm em vào đi.-Kiến Nguyên trong phòng nói vọng ra

Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, thấy anh đang đứng chỉnh trang bộ đồng phục, nhìn kĩ Nguyên cũng đâu có kém gì Kiến Hoa, khuôn mặt luôn ấm áp, nụ cười hiện trên môi thật dịu dàng

-Wow, nhìn kĩ anh đẹp thật.-Lệ Dĩnh lên tiếng nửa ngưỡng mộ nửa trêu đùa

-Em... dám trêu anh nhỉ, gan ha.-Nguyên chợt bối rối, mặt đỏ gắt cả lên

-Em nào dám, em nói thật mà, anh đẹp lắm.-Lệ Dĩnh mỉm cười đáp

-Thôi đi cô nương, ghẹo anh hoài ha.-Nguyên véo nhẹ má cô

-Hì, em nói thật mà tại anh nghĩ em ghẹo anh thôi.

-Ừ anh tin mà.-Nguyên cười dịu dàng đáp

-Ừ mà anh chưa xong nữa nhỉ?-Lệ Dĩnh hỏi khi thấy chiếc cravat và áo khoác đang nằm trên giường

-Ừ anh chưa xong, đợi anh tí.-Nguyên đáp

-Hay để em giúp anh nha.

Lệ Dĩnh mỉm cười đáp, rồi khom người xuống lấy chiếc cravat đưa lên cổ thắt cho Nguyên , vì chiều cao có hạn nên Lệ Dĩnh phải nhón chân lên mà thắt, vừa mỏi chân lại thêm tay còn phải ngước lên nữa chứ, làm Lệ Dĩnh phần nào thấy khó khăn

Kiến Nguyên có vẻ không chú tâm đến tình trạng "thấp bé" của cô, vì tình trạng anh bây giờ....... rất rất hạnh phúc. Tim cứ đập thình thịch mãi, phải chi, phải chi ngày nào cũng thế này, làm điểm tâm, chỉnh trang lại đồng phục cho anh thì tốt biết mấy

-Xong rồi.-Lệ Dĩnh kéo ngay ngắn chiếc cravat vừa thắt xong nói

-Cảm ơn em.-Nguyên cười "hạnh phúc" nói

-Anh khoác áo vào đi.-Lệ Dĩnh nhắc nhở

-Ừ cảm ơn em.

-Anh mặc áo khoác dài hay ngắn vậy?-Lệ Dĩnh thắc mắc

-Anh tính mặc ngắn.-Nguyên nhẹ nhàng đáp

-Hôm nay trời hơi lạnh anh mặc áo khoác dài tay đi.

Lệ Dĩnh nói rồi lấy nhanh chiếc áo khoác ngắn tay trên giường thay bằng chiếc áo khoác dài tay trong tủ quần áo, rồi khoác nhanh cho Kiến Nguyên. Đồng phục đã chỉnh tề, trông anh trong bộ đồng phục này cũng thật đẹp, tuy màu đen nhưng lại không mất đi vẻ đẹp ấm áp dịu dàng, nhất là đôi mắt nâu đó, trông nó thật gần gũi và ấm áp làm cô luôn cảm ấy lòng ấm hẳn

-Xong rồi anh xuống nhà trước đi, em qua phòng Kiến Hoa kêu anh ấy

-Ừm

Lệ Dĩnh nói rồi ra khỏi phòng Nguyên, thẳng tiến phòng của Kiến Hoa, đứng ngoài phòng tay cô nắm chặt khóa cửa nhưng chẳng mở ra, vì sao ư? Vì chuyện tối qua, sợ tim mình sẽ đập loạn lên khi thấy anh cười, sợ... sợ mình sẽ vượt quá xa mức giới hạn.

_Cạch

Đang đứng lơ mơ phân vân mở với không thì cánh cửa tự nhiên bật ra, thoáng giật cả mình, Lệ Dĩnh mới lấy lại bình tĩnh nhìn cánh cửa tự nhiên bật ra, định phán nó cái đá chân, thì bắt gặp Kiến Hoa đang đứng nhìn cô lạnh lùng và khó hiểu những hành động của cô

-Cô làm trò gì thế?-Kiến Hoa nhìn cô trân trân nói

-Hả... Không... không có gì, tôi chỉ lên kêu anh thôi.-Lệ Dĩnh cười như con ngố đáp

-Lẹ lên đi, hôm nay có cuộc họp chuẩn bị phần thi hát, cô lo hồ sơ chưa?-anh lạnh lùng nói

-Hồ... hồ sơ? Tôi... tôi có biết gì đâu.-cô ấp a ấp úng nhìn anh trân trối nói

-Đúng là tức chết với cô, tôi biết thế nào cũng vậy nên chuẩn bị giùm rồi.-anh nhăn mặt lạnh lùng nói

-Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm.-cô mắt sáng rỡ cả lên

-Không có lần sau đâu đó.

Anh nói rồi thong dong bước đi xuống nhà, để lại cô còn sung sướng, hôm nay tên này tốt thật, cô không lo chuẩn bị hồ sơ vậy mà cũng được bỏ qua. Haha hôm nay quả là ngày may mắn của cô mà.

Lệ Dĩnh sốt sắng chạy nhanh xuống bếp dọn bữa sáng cho anh, bưng ra hai phần ăn cùng hai ly coffee, hôm nay cô thay đổi khẩu vị cho hai người để khỏi ngán

-Mặt em sao thế?Lại đánh nhau à.-Nguyên vừa ăn vừa nhìn Kiến Hoa hỏi dò xét

-Ừ, anh biết mà.-Kiến Hoa đáp lạnh lùng

-Ừ, nếu được thì em dừng lại đi.

Ngay khi Nguyên dứt lờiKiến Hoa liền buông bộ dao nĩa xuống, lấy khăn lau lau miệng rồi đứng phất dậy bỏ đi, Nguyên lắc đầu nhìn theo đứa em trai ngỗ nghịch của mình mà trong lòng thoáng đau giùm.

Đã ba năm, ba năm rồi, vẫn chưa dứt ra được, có lẽ nó đã khắc sâu quá rồi.

Nguyên ăn nốt phần ăn rồi cũng bỏ đi trước. Lệ Dĩnh đứng phía trong không khỏi thắc mắc, từ trước tới giờ anh có bao giờ như vậy đối với Nguyên đâu chứ, đúng là tên tính khí thất thường, vui thì không sao, giận thì quả có sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top