Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36. Cuộc thi hát định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này cứ vừa ra về là Lệ Dĩnh tức tốc chạy lên hội trường thành ra cô cứ đi sớm về trễ, ít khi ở nhà mà nếu về thì cũng trễ. Dạo này có lẽ cô chú tâm vào cuộc thi hát quá nên quên mất trọng tâm mình đến đây.

Không khí ở trường sôi nổi và náo nhiệt hẳn lên vì hôm nay là cuộc thi hát. Đứng phía sau cánh gà Lệ Dĩnh lén nhìn ra, hàng ngàn con người đang ngồi phía dưới vẻ hào hứng, cảm thấy hồi hộp và không tự tin với chính bản thân mình, Lệ Dĩnh muốn rút lui nhưng đã kề bên rồi làm sao mà rút nữa. Dù đã cùng Mã Khả tập nhiều lần nhưng Lệ Dĩnh vẫn không sao quen được, cứ hát khúc đầu là chập chừng mãi.

-Sắp bắt đầu sao đây?-Cô lo lắng nói, đi qua đi lại

-Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có anh mà.-Mã Khả trấn an cô

-Ừ.-Lệ Dĩnh gật đầu một cách ngần ngại

"......Love... love...l ove.... you are my love.... hey my baby... you're mine......"

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lệ Dĩnh reo lên, là số điện thoại của Thi Thi.

-Alo.

[...Chị hai...]-giọng nói trẻ con trong sáng đầu dây bên kia vang lên khi nghe cô nhấc máy

-Tiểu Bình, là em sao?-Lệ Dĩnh ngạc nhiên nói

[...Dạ, em nhớ chị hai lắm, khi nào chị về vậy?...]

-Chị chưa về được đâu, khi nào rãnh chị sẽ về, chịu không?.-Lệ Dĩnh nói bằng giọng ấm áp nhất

[...Em không chịu đâu, em muốn gặp chị, em nhớ chị lắm...]

-Tiểu Bình ngoan nha, chị hai thương Tiểu Bình lắm, khi nào được chị sẽ về chơi với em.

[...Chị hai hứa đấy...]

-Ừ chị hai hứa.

[...Chị không được gạt Tiểu Bình đó, pye pye chị em sẽ đợi chị về...]

-Ừ, yêu Tiểu Lạc nhất *chụt*. - Lệ Dĩnh đáp còn kèm theo cái hôn qua điện thoại rồi cúp máy

Lệ Dĩnh cảm thấy trong lòng có thêm động lực, cuộc thi này cô phải thắng.

-Ai vậy?-Mã Khả đứng bên cạnh cô hỏi

-Là em trai của em.-cô đáp

-Chắc nhóc nhớ em của nhóc lắm.

-Vâng.

Cô đáp, cô phải thắng cuộc thi này, ra điều kiện quay về thăm Tiểu Bìnj.

-Ừ, thôi em đi thay đồ cái đã.

Lệ Dĩnh mỉm cười rồi bước đi trên tay cầm bộ trang phục đi vào phòng thay đồ.

Mã Khả nhìn cô khẽ cười, đồng thời tháo chiếc kính ra, khuôn mặt đẹp trai đến mức hút hồn bao cô gái, anh rất chờ mong một lát nữa.

-Cảm ơn mọi người đã tới ủng hộ cuộc thi hát này.-thầy Huy dẫn chương trình đứng trên khán đài cầm micrô nói
́

-Hôm nay thành phần ban giám khảo của chúng ta là thầy hiệu trưởng, em Kiến Hoa và ca sĩ khiêm diễn viên Dương Mịch mời vỗ tay hoan nghênh chung.-thầy nói thì phía dưới ba người đứng dậy vẫy tay với mọi người, ai ai cũng vẫy tay hò hét lại

-Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi đầu tiên là em Khả Vi lớp 11A1 và em Minh Khang lớp 12A1.

Thầy nói rồi đi vào cánh gà nhường lại cho cặp nam nữ dự thi. Phần thi của ai cũng rất nổi trội có thể thấy sự quyết tâm trong họ, ai ai cũng gương mặt hào hứng ,ai cũng hát rất hay làm cô cảm thấy mình không sánh bằng họ.

-Đừng nói nhóc sợ rồi nha!??-Mã Khả từ phía sau vỗ vai cô một cái trê chọc

-Ai nói em sợ hả? Có anh đó.-Lệ Dĩnh hếch mặt lên

-Vậy thì tốt, anh lại sợ nhóc lên khán đài lại run cầm cập không hát thôi.-Mã Khả nhún vai nói

-Anh xem thường em quá đó. Lát nữa em sẽ cho anh thấy bản lĩnh của em.-Lệ Dĩnh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nói

-Làm được hãy nói nha.

Lệ Dĩnh quánh nhẹ vào người anh một cái, cô biết anh nói vậy là để làm cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà chính cô lại sợ giống như những lời anh nói.

-Nãy giờ em mới chú ý nha, anh không đeo kính rất đẹp trai.-Lệ Dĩnh nhìn anh bảy phần thật ba phần đùa

-Anh đẹp từ lâu rồi.

-Chết em rồi.-Lệ Dĩnh la lên một cái

-Em làm sao vậy?-Mã Khả không khỏi lo lắng hỏi

-Anh làm em muốn ói chứ gì. Làm ơn tự tin vừa thôi.-Lệ Dĩnh tinh ranh đáp lại

-Giỏi lắm, dám phá anh.-anh véo má cô

-Em, em sai rồi. Buông tay ra đi anh Mã Khả.-Lệ Dĩnh bị nhéo đau vội hòa hoãn nói

-Còn dám phá anh không?-anh không buông tay hỏi

-Không, không dám nữa. Buông tay đi anh.

-Như vậy mới ngoan.-Mã Khả hài lòng buông tay ra

Vừa được giải thoát cô xoa xoa hai bên má mình, có cần chơi ác vậy không? Nhéo má cô, đỏ hết rồi. Lệ Dĩnh khuôn mặt bí xị nhìn anh

-Muốn anh nhéo nữa phải không?-Mã Khả giơ tay định véo má cô nữa

-Không, em không muốn.-Lệ Dĩnh vội vã đưa hai tay ôm má mình, nhìn anh cảnh giác

-Không giỡn nữa, chúng ta chuẩn bị đi sắp đến lượt chúng ta rồi.-Mã Khả không giỡn nữa nghiêm túc nói

-Ừm, em vào vị trí trước.

-Ừm, anh cũng vào vị trì đây, một lát phải cố lên đó.

Mã Khả trước khi đi không quên làm động tác cố lên.

Lệ Dĩnh nhìn anh, lại đi cười ngu ngốc, anh vẫn là anh, một Mã Khả bí hiểm nhưng lại dịu dàng ấm áp, cũng bất cần tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top