Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44 + 45. Công Viên Giải Trí Hoạ&Cốt ̣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Lệ Dĩnh thức dậy liền thay bộ đồ thường ngày hay mặc. Sau đó đi đến phòng ngủ của Tiểu Bình, mở cửa ra thì không thấy ai.

Đi ra phòng ăn cũng không thấy, rốt cục em ấy đã đi đâu?

Đang ngẫm nghĩ Tiểu Bình có thể đi thì giọng nói cười vui vẻ của Tiểu Bình từ ngoài sân vọng vào.

Lệ Dĩnh vội chạy ra, thấy Kiến Hoa và Tiểu Bình đang đi vào nhà, trên tay còn cầm một gói thức ăn.

-Hai gười mới đi đầu về đó?- Lệ Dĩnh hỏi

-Anh Kiến Hoa dẫn em đi mua thức ăn sáng.-Tiểu Bình cười tít cả mắt đáp

-Vậy Tiểu Bình mau vào trong ăn sáng đi, rồi chị hai dẫn Tiểu Bình đi chơi.-Lệ Dĩnh xoa nhẹ đầu Tiểu Bình ân cần nói

-Tiểu Bình sẽ vào ăn sáng ngay.-Tiểu Bình vâng lời rồi cùng đám trẻ chạy lăn xăn vào nhà ăn sáng

Nhìn Tiểu Bình vui vẻ chạy vào nhà, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc. Khẽ quay qua nhìn Kiến Hoa, nói:

-Anh cũng vào ăn sáng đi.

-Tôi chưa đói.

-Tối qua anh ngủ có quen không?-Lệ Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh

-Cũng bình thường.-Kiến Hoa nhún vai

Lệ Dĩnh thoải mái nhìn anh, cô cứ sợ anh không quen như vậy cô sẽ không gánh vác nổi đâu. Anh mà chỉ bị mất một cọng tóc, đời cô coi như tàn.

-Nhìn cô...

Anh nhìn cô từ đầu đến chân lấp lửng nói.

-Tôi thì làm sao?-Lệ Dĩnh nhìn lại mình, cô thì có bị làm sao chứ?

-Không hề giống con gái chút nào.-Kiến Hoa khẽ lắc đầu nói

Lệ Dĩnh nhìn lại mình một lần nữa, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa, cô thế này mà nói không phải con gái sao? Anh có phải bị mù rồi không?

-Tôi thế này mà anh bảo là con trai sao?-Lệ Dĩnh liếc anh nói

-Tôi chỉ nói cô không giống con gái thôi, là cô tự nói mình là con trai.-Kiến Hoa thản nhiên nói

-Anh...-Lệ Dĩnh lập tức nghẹn họng.

-Mà gà mái như cô, làm sao thùy mị hiền thục như con gái được.-Kiến Hoa nói với vẻ tiếc nuối

Lệ Dĩnh giận run mình, cô mà không phải con gái sao? Tên này, rõ ràng đang chọc cô điên mà. Nhưng mà cô nói gì ra anh cũng có cớ trả lời lại, tức đến điên mà. Không được, phải hạ quả.

Lệ Dĩnh lấy tay quạt quạt mặt mình, hít vào thở ra, nói chuyện với anh chắc cô sớm vào viện tâm thần quá.

-Tâm trạng tôi đang rất tốt, sẽ không vì anh mà bị phá hỏng.

Lệ Dĩnh gặng cười sau đó lườm anh đi vào nhà.

Tại công viên giải trí Hoạ Cốt, Lệ Dĩnh nắm tay Tiểu Bình đi vào trong, Kiến Hoa thả đi theo sau.

Chỉ có điều, khi anh vừa bước vào liền thu hút ánh nhìn, toàn bộ con gái đều nhìn anh bằng ánh mắt hình trái tim. Kiến Hoa vẫn như vậy, lạnh lùng nhìn xung quanh. Cả người anh đều được vầng sáng hào quang bao lấy. Sáng chói.

Lệ Dĩnh nắm tay Tiểu Bình đến quầy bán vé. Nhìn bảng trò chơi, sau đó nhìn Tiểu Bình nói:

-Tiểu Bình muốn chơi trò gì?
-Chơi cái kia đi.

Tiểu Bình còn chưa trả lời thì Kiến Hoa đã lù lù xuất hiện sau cô, chỉ vào bảng trò chơi.

Lệ Dĩnh nhìn theo tay anh, ngay sau đó kịch liệt phản đối.

-Không.

-Trò đó vui mà. Tiểu Bình có muốn chơi không?-Kiến Hoa không thèm quan tâm cô, nhìn Tiểu Bình nói

-Dạ muốn.-Tiểu Bình vô tư gật đầu

-Tiểu Bình...-Lệ Dĩnh nhìn Tiểu Bình, từ trước đến giờ Tiểu Bình luôn làm theo ý cô, từ khi cái tên heo đực này đến thì hầu như nó chỉ chọc điên cô, toàn nghe lời anh.

-Không, tôi không vào ngôi nhà ma đâu. Hay là chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.-Lệ Dĩnh cực cầu khẩn nhìn anh

-Được thôi, chơi thì chơi.

Kiến Hoa cũng nhanh chóng tán thành, Tiểu Bình đồng ý theo sau.

Cả ba mua vé sau đó đi đến ngồi ngay đầu tàu, Tiểu Bình ngồi giữa còn anh và cô ngồi bìa, Lệ Dĩnh sau khi thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Bình, sau đó không khỏi căng thẳng. Cô sợ cảm giác mạnh, còn rất sợ ma nữa. Lúc nãy vì tránh chơi trò ngôi nhà ma, cô mới đành đưa ra biện pháp này thôi. Bây giờ lại hối hận.

Lúc đầu tàu đi rất chậm bỗng nó chạy nhanh lên làm cô giật hết cả mình, nó uốn quanh rồi chạy xuống xong thì lộn vòng làm cô phải hét lên vì hết hồn. Kiến Hoa thì không như cô, cảm giác bất ngờ làm anh cũng phải thích thú, còn Tiểu Bình tuy nhỏ nhưng lại giống Kiến Hoa thích chơi cảm giác mạnh.

-ÁÁÁÁaaaaaa…..-cô hét lên khi tàu xoay vòng vòng

-Trò này cũng vui.-Kiến Hoa thoải mái nói

-Ừ thì vui mà…ÁÁÁaaaaa….-cô đang nói thì la lên vì tàu đột ngột đâm xuống với tốc độ cực nhanh

-Chị hai ơi vui quá…-Tiểu Bình phấn khởi la lên

Có cho lần sau cô cũng không dám chơi. Cô yếu tim, sợ cảm giác mạnh, lại chơi trò này, chắc bị nhồi máu cơ tim chết mất.

Cô sợ đến mức phát khóc nhưng lại bị cô nuốt trọn vào trong bụng lúc đầu vì muốn xem anh phá hình tượng sẽ sợ sệt tới nỗi khóc, ai dè nguyên kế hoạch đồ sộ tiêu tan hết. Người sợ lại là cô.

Sau mấy phút chiếc tàu dừng lại, Lệ Dĩnh nhanh như tên lửa chạy xuống mà cái đầu cứ quay mồng mồng cả lên, đứng choạng vạng không vững nữa, cô phải vịn vào thân cây gần đó.

-Ôi cái đầu của tôi.-Lệ Dĩnh ôm đầu mình

-Chỉ có bấy nhiêu cũng không chịu nổi.-Kiến Hoa chậc lưỡi nhìn cô

-Cái đó là đương nhiên, anh là con trai, tôi là con gái, làm sao tôi chịu bằng anh.-Lệ Dĩnh vội biện lý

-Sức yếu thì nói đi, còn mạnh miệng.-Kiến Hoa khóe môi cong lên một đường nói

-Anh Kiến Hoa, chị hai vốn sợ cảm giác mạnh, em còn nhớ lúc trước chỉ chơi trò thảm bay thôi chị ấy còn muốn ngất xỉu huống chi trò tàu lượn siêu tốc này.-Tiểu Bình ngây thơ nhìn Kiến Hoa nói

Lệ Dĩnh ám chỉ kêu Tiểu Bình đừng nói nữa nhưng mà nó vẫn nói ra hết. Ôi, xấu hổ quá đi!!! Lệ Dĩnh che mặt mình lại, thầm chửi Tiểu Bình, nhiều chuyện quá.

-Vậy mà còn có người mạnh miệng.-Kiến Hoa càng ngày càng đắc ý

-Tôi... tôi...-Lệ Dĩnh nhất thời cứng miệng

-Hay là chơi ngôi nhà ma đi.-Kiến Hoa để xuất

-Tiểu Bình tán thành. Nhưng mà...-Tiểu Bình đang phấn khích lại mặt ủ mày chau nhìn Kiến Hoa rồi nhìn Lệ Dĩnh

-Nhưng mà sao?-Kiến Hoa cặn kẽ hỏi

-Chị hai còn rất sợ ma, chị ấy làm sao dám chơi chứ.-Tiểu Bình xụ mặt chu mỏ nói

-Gì chứ? Chị hai hết sợ ma rồi. Chơi thì chơi thôi.

Lệ Dĩnh ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói, cô mà không chơi thì sẽ cho tên heo đực như anh có cơ hội chế giễu. Không được, tuyệt đối không được.

Nhưng mà, cô rất sợ ma. Lỡ như, lỡ như sợ quá té xỉu rồi sao?

Lệ Dĩnh trong đầu tưởng tượng đến cảnh đi vào nhà ma, đột nhiên một con ma xuất hiện, cô sợ quá hét lên sau đó xỉu tại chỗ, còn Kiến Hoa lại đứng cười hả hê.

Lệ Dĩnh lắc đầu, cô không được xỉu.Ma giả mà, sợ gì chứ. Đúng vậy!!!

Mua vé xong, Lệ Dĩnh bước cùng Kiến Hoa và Tiểu Bình tiến vào ngôi nhà ma. Trong lòng không khỏi lo sợ. Triệu Lệ Dĩnh ơi, dũng khí lúc nãy của mày biến đâu hết rồi, sao giờ không còn sót tí nào hết vậy.

-Chị hai, chị sợ lắm sao?-Tiểu Bình nhìn cô hỏi

-Chị đâu có, chỉ là, chỉ là trong đây tối quá thôi.-Lệ Dĩnh thật sự đang sợ sắp chết nè, tay chân cũng bủn rủn cả lên

-Chị hai, trán chị chảy nhiều mồ hôi lắm, chị sợ lắm có phải      không?-Tiểu Bình hỏi han

-Chị không sao. Đi tiếp đi.-cô nén sợ hãi cười trừ với Tiểu Bình

-Con gà mái như cô đúng là vô tích sự.

Kiến Hoa lằng nhằng sau đó trực tiếp kéo cô ra sau lưng mình.

Lệ Dĩnh hơi bất ngờ nhưng mà không hiểu sao trong lòng cô, lại cảm thấy an toàn như vậy, sợ hãi lúc nãy cũng giảm bớt đi vài phần. Cô ngước nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, lại vô cùng tin tưởng cùng an toàn tuyệt đối.

-Sợ như vậy còn bày đặt chơi.-Kiến Hoa vừa đi vừa nói

-Anh nghĩ... không sợ sao?-Lệ Dĩnh bây giờ không cần quan tâm đến sỉ diện, cô sợ sắp chịu không được nè.

-Cô tệ hơn Tiểu Bình đấy.

Càng đi vào sâu thì không khí càng tối tăm, u ám lạnh lẽo đến thấu xương,những hình nộm ma quái kinh tòm thò ra làm cô hồn bay phách lạc. Rồi có cả luồng gió nhẹ thổi qua làm cô sởn cả tóc gáy.

-ÁÁÁaaaa…..-cô la toáng cả lên

Vì ở đâu một bộ xương người rơi xuống làm cả ba giật mình nhưng chỉ cô sợ hãi hét lên, còn Kiến Hoa và Tiểu Bình cố nhịn cười vì cười trên sự sợ hãi và đau khổ của người khác rất là ác. Bàn tay cô bóp chặt cánh tay anh như thể xé nát nó cũng đủ thấy cô đang rất sợ. Kiến Hoa thì cứ đi trước cùng với Tiểu Bình như tấm lá chắn cho cô không khí càng u ám hơn làm cô toát đẫm mồ hôi. Bỗng có một cánh cửa, Tiểu Bình liền lên tiếng rối rít

-A, chắc đây là lối ra đó chị hai.

Cô nghe tới đây thì mừng rỡ, kéo tay cả hai người kia chạy thật nha tới, nhưng vừa mới mở của ra thì……….

-ÁÁÁaaaa….. Maaaaaaaaaa….-cô hãi hồn la lớn

Cô ôm chặt lấy anh, những tiếng rên rỉ của ma quỉ làm cô thấy sợ hơn. Anh có thể cảm nhận được tim cô đang rất đập mạnh và nhanh, và áo anh cũng đang ướt vì có gì đó nóng nóng chảy ra (nước mắt của cô ấy).

Kiến Hoa có chút nhíu mày nhìn cô gái đang úp mặt sau lưng mình, lại có chút xót xót khó tả, cảm giác này rốt cục là sao?

 

Cuối cùng cả ba cũng thoát ra được căn nhà ma đó, cô vội ngồi xuống băng đá gần đó, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, đến giờ mà mấy tiếng rên vẫn còn vang vẳng bên tai cô làm cô muốn ngất đi luôn.

-Chị hai, chị không sao chứ, Tiểu Bình hư quá khi bắt chị hai vào đó chơi.-Tiểu Bình hối lỗi làm mặt cún con trông rất yêu

-Bốc quá, chị hai không sao cả, Tiểu Bình giỏi hơn chị hai nữa đấy không sợ ma luôn.-cô xoa nhẹ đầu Tiểu Bình nói

-Lần sau không chocô đi theo, chỉ tôi và Tiểu Bình thôi.-Kiến Hoa khoanh hai tay trước ngực nói

-Có lần sau tôi sẽ không dẫn đến khu vui chơi này đâu.-Lệ Dĩnh rút kinh nghiệm nói

-Chị hai, hay là mình đi xem cá heo đi.-Tiểu Bình nắm vạt áo cô nói
 
-Được, mình đi thôi.-Lệ Dĩnh mỉm cười ân cần nói

-Hura...

Sau đó cả ba đi đến khu "Biển khơi" nơi hàng loạt những chú cá trong bề kính, và đặc biệt nhất là màn trình diễn xiếc cá heo.

Cả ba ngồi vào ghế nhìn xuống phía khán đài nơi có những chú cá heo uốn lượn trong nước, chúng nhảy qua vòng, uốn quanh trong nước và đua nhau bơi lội rồi cả trò phun nước lên nữa chứ trông thật là đẹp.

-Hay quá.-Tiểu Bình vỗ tay hoan hô

-Cũng hay.-Kiến Hoa ngồi bên cạnh khẽ cười

-Anh nói làm như đây là lần đầu xem xiếc cá heo vậy.-Lệ Dĩnh trề môi nhìn anh

-...

-Đừng nói là bị tôi nói trúng rồi nha.-Lệ Dĩnh ngạc nhiên khi anh im lặng

-Lạ lắm sao?-Kiến Hoa lại nhìn cô bằng ánh mắt mọi ngày. Lạnh.

-Đương nhiên rồi, đường đường là thiếu gia tập đoàn lớn mà chưa từng thấy cá heo bơi thì đúng là chuyện lạ.-Lệ Dĩnh thao thao bất tuyệt nói

-Có cần cô quan tâm không?

-Ờ, thì không.-Lệ Dĩnh bĩu môi sau đó xem tiếp

-Anh Kiến Hoa, đi theo em, em đưa anh đi chào cá heo.-Tiểu Bình nắm tay anh nói

-Sao?-anh khó hiểu nhìn Tiểu  Bình

-Thì đi chào cá heo đó, chúng ta đi thôi.-Tiểu Bình nói rồi kéo anh đi xuống phía dưới chỗ mấy chú .

Sau đó Tiểu Bình kéo anh đứng lên chen qua những hàng ghế đi xuống phía dưới, Tiểu Bình to nhỏ với người điều khiển một lát, ông ta gật đầu mỉm cười.

Cuối cùng, cô cũng thấy màn, \"Heo đực chào cá heo\".

Lệ Dĩnh mở tưởng tới một con heo đực đi đến biển gặp một con cá heo, sau đó cúi đầu hành lễ còn nói: \"Ột ột, xin chào cá heo!\"

Haha nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà cười lớn, trong nhất thời mọi người nhìn cô y như đang nhìn một người \"điên\". Cô vội giơ tay lên xin lỗi sau đó giả vộ vuốt vuốt tóc mình.

Nhìn hai người, trông anh có vẻ chưa thấy cá heo thật, không ngờ đấy. Bởi vậy ta nói giàu cũng không tốt, mà nghèo thì không nên.

Còn xung quanh mấy cô gái cứ nhoi nhoi trước vẻ đẹp của anh, người nào người nấy cứ nhìn anh từ lúc anh xuống dưới, cứ y như vào đây để xem "heo" chứ không phải cá heo nữa.

Cô chỉ có thể tặng cho họ hai từ \"háo sắc\".

Đến một lúc anh mới cùng Tiểu Bình đi lên, Lệ Dĩnh lấy trong túi xách bịch khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho Tiểu Bình.

-Có vui không?

Lệ Dĩnh chu đáo y như một người mẹ lo lắng cho con mình.

-Dạ vui lắm.-Tiểu Bình cười tươi nói
  
Lệ Dĩnh  lau xong mồ hôi cho Tiểu Lạc, thấy trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, có lòng tốt rút ra một tờ đưa cho anh.

Nhưng mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.

-Không phải anh định kêu tôi lau cho anh giống lau cho Tiểu Bình chứ.-Lệ Dĩnh chu mỏ nhét tờ khăn giấy vào tay anh, cô có ý tốt đưa cho anh lau mồ hội vậy mà còn nhìn cô vẻ kì quái.

Kiến Hoa vẫn im lặng cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán mình, không hiểu sao đi chơi với cô và Tiểu Bình, lại cho anh một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như một thứ tình cảm anh đã mất từ sớm bây giờ được cảm nhận lại.

Sau màn xem xiếc cá heo, cả ba đi đến một quán ăn ở khu vui chơi, ngồi vào bàn lật cái menu ra mà cô không khỏi ngán ngẫm, lúc trước chỉ có hai phần cô và Tiểu Bình, bây giờ lại có phần anh, túi tiền sẽ bị hao hụt đây. Không, anh giàu như vậy chẳng lẽ một phần ăn cũng nhỏ nhen tính toán với cô.

-Chị hai,  Bình Bình muốn ăn KFC.-Tiểu Bình nhìn cô chớp mắt nói

-Vậy thì Tiểu Bình cũng phải ăn chè khúc bạch mới được.-Lệ Dĩnh đóng menu nói

-Tiểu Bình không ăn chè khúc bạch đâu.-Tiểu Bình làm nũng

-Không được.

-Tiểu Bình hay là anh Kiến Hoa ăn chè khúc bạch với em có chịu không?-Kiến Hoa so với cô có chút \"kinh nghiệm\" trong việc nuông chiều trẻ con

-Dạ được.-Tiểu Bình nhanh chóng

Qủa nhiên, quả nhiên là phản bội. Đứa  trai luôn nghe cô lại dễ dàng nghe lời tên heo đực này, Triệu Gia Bình, em giỏi lắm!!!

Lệ Dĩnh đã xác định món ăn của hai chị em cô xong, thuận tay cầm menu che lên mặt, sau đó ngả người ghé sát vào anh nói nhỏ:

-Tôi nói anh này...

-Sao đây?-Kiến Hoa không chút biểu cảm nhìn cô

-Anh là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi và Tiểu Bình ăn sao cũng được, nhưng mà không lẽ anh lại đi tính toán một phần ăn với tôi.-Lệ Dĩnh nhìn anh chớp

-Cho nên...

-Cho nên phần  anh tự tính, còn tôi và Tiểu Bình tôi tự tính. Được chứ?-Lệ Dĩnh nghe anh nói hai từ \"Cho nên\" cũng có chút mừng rỡ, chắc anh sẽ không trách cô đâu.

Anh nhìn cô quan sát một lát. Im lặng. Vẫn là im lặng.

Lệ Dĩnh đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.

-Không.

Ngay sau đó đẩy cô ngồi thẳng, lấy luôn chiếc menu ra.

Lệ Dĩnh đơ mặt nhìn anh, chỉ có một phần ăn, có bao nhiêu tiền đâu, sao mà keo kiệt quá vậy? Tài chính của cô đúng là bị rút từ từ là bởi cái tên này mà.

-Một KFC, hai chè khúc bạch và một phần ăn gia đình dành cho ba người.-Kiến Hoa không nhanh không chậm nói với phục vụ

-Khoan khoan, là ba chè khúc bạch.

Lệ Dĩnh vội nói lại với phục vụ.

-Qúy khách xin đợi một lát sẽ có ngay.-phục vụ nói rồi lui đi

Tên nhỏ nhen. Tính toán với cô, vậy mà ngay cả chè khúc bạch cũng chỉ có hai phần, rõ ràng không cho cô ăn mà. Ích kỉ, nhỏ mọn.

Một lúc sau, phục vụ bưng thức ăn bày lên bàn. Phần ăn ba người là ba món mặn một món canh, không tệ, không tệ.

-Nào, ăn thôi.- Lệ Dĩnh vừa nói vừa gấp thức ăn cho Tiểu  Bình.

-Cảm ơn chị hai. Chị hai, anh Kiến Hoa ăn cơm.-Tiểu Bình ngoan ngoãn nói, sau đó vô tư cầm đùi gà lên ăn

Lệ Dĩnh vốn không có cách nào miễn cưỡng lại với thức ăn, cho nên không suy nghĩ cặm cụi ăn, cô đang nghĩ tới dạ dày mình là một túi rỗng không đáy, dạ dày bốn ngăn của con bò, ăn nhiệt tình, vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng đã gắp đến miếng khác.

Kiến Hoa so với cô ăn còn nhã nhặn hơn, mỗi động tác đều tao nhã, lịch thiệp.

-Cô ăn để mau đi đầu thai hay sao?-Kiến Hoa từ tốn gắp thức ăn nói

-Liên quan anh sao?-Lệ Dĩnh mặc kệ anh tiếp tục ăn

-Ăn giống tôi này.

Kiến Hoa nói, sau đó tao nhã gắp thức ăn, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, cứ như vậy đều đều mà tao nhã.

Lệ Dĩnh không quan tâm, tiếp tục ăn cách của mình.

-Thử ăn theo cách của cô một lần nữa đi.

Kiến Hoa tuy lời nói có chút lười biếng nhưng lại có đa phần ra lệnh.

Lệ Dĩnh gục đầu, làm theo lời ăn, rất chậm rất chậm gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Biết cô thích nhất là ăn, vậy mà còn hành hạ cô bằng cách này.

Người ta nói \"Trời đánh tránh bữa ăn\" sao mà cô cứ gặp tên heo đực này quài vậy? Ngay cả ăn cũng không được ăn thoải mái nữa.

-Ăn như vậy uất ức lắm sao?- Kiến Hoa không nhìn cô, vẫn gấp thức ăn nói

-Không, không hề. Nào có.-Lệ Dĩnh lắc đầu, sau đó gấp thức ăn bỏ vào miệng cười hìhì

Kiến Hoa khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyên tâm ăn.

Thật ra lúc nãy cô muốn nói, rất uất ức, anh biết rõ cô ăn rất nhiệt tình, ăn không cần nghĩ ngợi, chỉ cần có thức ăn là ăn, vậy mà còn bắt cô ăn từ tốn. Cô thà bị anh hạ nhục ăn không thèm mặt mũi, không thùy mị như con gái cũng được. Cô chấp nhận được bị anh hạ nhục để được ăn thõa thích.

-Chị hai, chị bị làm sao vậy?-Tiểu Bình thấy cô ăn chỉ gấp chút ít, lại không ăn như mọi ngày, không khỏi hiếu kì hỏi

-Chị không sao.

Lệ Dĩnh nuốt nước mắt ngược vào trong đáp, cô rất muốn nói chị hai rất muốn ăn nhiều, nhưng mà có người không cho chị hai ăn như vậy.

-Vậy chị hai ăn tiếp đi.

Tiểu Bình nói sau đó ăn tiếp KFC của mình.

Cô còn tưởng nó sẽ cho cô ăn một miếng KFC nào ngờ lại phũ phàng đến mức này.

Heo đực, heo đực, heo đực. Ngay cả ăn cũng giành với tôi, cũng không cho tôi ăn thoải mái, đáng ghét.

“Tách”

Vốn đang đau khổ ăn ăn cơm, thì một tiếng máy ảnh vang lên, sau đó là ánh sáng lập lòe chiếu vào người mình, Lệ Dĩnh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông khá già dặn, tầm sáu mươi ngoài, trên tay còn đang cầm một chiếc máy ảnh.

-Ta xin lỗi vì làm phiền gia đình cháu, nhưng mà nhìn gia đình các cháu rất hạnh phúc nên ta mới không kìm được chụp một tấm hình.

-Bác hơi, bác hiểu nhầm rồi. Thật ra bọn cháu...

-Cháu đừng ngại, mặc dù hai cháu trông trẻ người nhưng nhìn vào rất hạnh phúc, ta sẽ không nói gì đâu.-bác cười hiền hậu nhìn cô

Trời ạ, bây giờ là gì nữa đây? Sao lại nói cô và anh là vợ chồng, còn Tiểu Bình là con của cô và anh chứ? Hiểu lầm quá lớn rồi. Không xong, không xong.

-Chắc bác...

-Hay là bác... chụp hình cho gia đình cháu đi.

Lời nói này, là do chính miệng Kiốn Hoa thốt ra.

Lệ Dĩnh tròn mắt nhìn anh, gì, gì chứ? Anh vừa nói chụp hình cho gia đình cháu sao? Rốt cục đang diễn ra trò gì hả trời?

Lệ Dĩnh đưa tên lên trán mình, bây giờ là gì đây? Sao lại thành ra hiểu lầm lớn thế này?

-Tiểu Bình muốn chụp hình gia đình, Tiểu Bình muốn.-Tiểu Bình phấn khởi vỗ tay, có thể thấy sự mừng rỡ cùng hạnh phúc

-Nào cười lên.-người đó đưa máy ánh lên và nói

Cả ba người cùng hướng mắt về phái ống kính, Lệ Dĩnh cùng Tiểu Lạc nở nụ cười tươi, còn Kiến Hoa khẽ cong môi lên một đường đẹp đẽ, không quá nhạt cũng không quá chói.

Chụp xong người đó đưa hai tấm hình lấy liền cho cô , Lệ Dĩnh cầm lấy một tấm, anh một tấm, khẽ mỉm cười khi thấy hình ảnh hạnh phúc đó, Tiểu Bình có vẻ rất vui và thích Kiến Hoa, có lẽ anh cũng tốt không vẻ bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo kia, chắc anh cũng đau khổ lắm khi cố tạo cho mình vẻ bọc đó.

Anh nhìn tấm hình một lúc lâu, khóe môi vô tri vô giác hơi nhấc lên, sau đó đút vào chiếc ví trong túi, nó được để trong một nơi rất cẩn thận và khi mở ra sẽ thấy ngay tấm hình.

Sau một bữa ăn tràn đầy đau thương dành cho Lệ Dĩnh.
Tiểu Bìnhđứng giữa cả hai, hai bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé nắm lấy tay anh và cô.

-Đi xe bus về nhé.- Lệ Dĩnh nhìn anh nói

-Không.

Ngay lấp tức anh nhìn cô lạnh lùng, lúc đầu khi đi anh không rõ xe bus sẽ thế nào đến khi lên rồi lại hối hận. Xe bus đó rõ ràng rất đáng dẹp bỏ.

-Sợ sao?

Lệ Dĩnh buồn cười nhìn anh, nhớ lúc nãy khi anh lên xe bus lại nhịn không được mà cười.

Lệ Dĩnh nắm tay Tiểu Bình đứng ngay trạm đợi xe bus, Kiến Hoq đứng phía sau, sau anh lại có hàng tá con gái nhí nhố chen nhau đứng nhìn anh.  Anh không bận tâm đến họ, chỉ bận tâm đến con gà mái, biết anh lb đi ra ngoài sẽ gặp tình trạng này còn không cho anh đưa cả hai đi bằng xe riêng của mình.

-Xe bus đến rồi, lên thôi.-Lệ Dĩnh nhìn chiếc xe bus chầm chậm dừng ngay trạm, sau đó cùng Tiểu Bình đi lên.

Kiến Hoa đi lên theo, thì đương nhiên đám con gái kia cũng theo sau.

Lệ Dĩnh cùng Tiểu Bình chọn hai chiếc ghế trống ngồi xuống, trên xe đông người hẳn, nội những cô gái đi theo anh cũng chiếm diện tích rồi.Kiến Hoa khó khăn chen qua đám đông đứng ở chỗ cô ngồi. Tay phải đưa lên cao vịn vào cho đứng vững.

-Anh ấy đẹp trai quá đi.

-Hình có bạn gái rồi?

-Cái cô ngồi ngay chỗ anh ấy đứng đó, hình còn có con?

Không muốn nghe người mọi lời bàn tán đều lọt vào tai anh và cô, Lệ Dĩnh rất muốn giải thích người không tiện, Kiến Hoa khẽ quay qua dùng ánh mắt lạnh lẽo dọa bọn họ.

-Con trai lạnh lùng đúng là rất đẹp trai.

-Ước gì anh ấy là bạn trai tớ, tớ có chết cũng tình nguyện.

Kiến Hoa quả thật bị đám ruồi nhặng này làm phiền chết, nếu không phải đang trên xe bus lại còn có mặt Tiểu Bình anh đã đuổi hết đám người này xuống xe chỉ còn ba người thôi.

Tâm trạng vốn đang bức bối, lại bị xe bus đột nhiên phanh lại làm anh hơi ngã về phía trước, xui một cái là anh lại đứng đối diện cô, trong nháy mắt khoảng cách giữa cô và anh trở nên rất gần, gần đến mức tim cô đập thình thịch một tiếng.

Lệ Dĩnh còn đang ngẩn ngơ nai vàng thì Kiến Hoa mặt vẫn lạnh tanh đứng cao người trở lại, dáng dấp cao lớn phủ lấy cô cùng Tiểu Bình.Lệ Dĩnh thu hồi lại gương mặt đỏ ửng của mình, nhịp tim cũng đập lại theo tiết tấu bình thường.

-Hay là, hay là anh ngồi xuống đi.-Lệ Dĩnh nhìn anh ngập ngừng nói

-Cô và Tiểu Bình ngồi đi.

-Ngồi đi, dù gì anh đi xe bus lần đầu mà. Tiểu Bình ngồi trên chân tôi được rồi.Lệ Dĩnh nhanh chóng bế Tiểu Bình lên ngồi trên đùi mình, còn một chiếc ghế bên cạnh ám chỉ anh ngồi vào

 


-Không cần.

-Ngồi đi. Nhiều người nhìn chúng ta kìa.

Kiến Hoa ngồi xuống một cách miễn cưỡng, còn ngồi chưa được lâu anh đã bế Tiểu Bình qua mình, đặt Tiểu Bình ngồi lên đùi anh.

-Không cần phiền anh đâu, Tiểu Bình ngồi với tôi được rồi.-Lệ Dĩnh vội nói

-Im lặng cho đến khi đến khi vền tới nhà.

Kiến Hoa không quan tâm đến cô, chân mày anh tuấn nhíu lại, có cho anh lb, anh cũng không có lần sau đi lên xe bus.

***

Lệ Dĩnh quay về thực tại, nhìn anh. Không đi xe bus, chẳng lẽ đi bộ? Từ đây về nhà tình thương đi xe bus cũng đã mười phút, đi bộ chắc hai mươi phút quá.

-Anh định, định đi xe gì về?- Lệ Dĩnh nhìn anh dò xét

-Hai chân.

Kiến Hoa lại nhìn cô, lạnh lùng nói ra hai chữ này.

-Sao? Hai chân? Ba người sáu chân? So với xe đạp thì còn nhanh lb hơn- Lệ Dĩnh lẩm bẩn trong miệng

-Tiểu Bình, đi, anh dẫn em đi mua kem.

Kiến Hoa mặc cô đứng đó lầm bầm, dẫn Tiểu Bình đến xe kem.

-Vậy đi.

Sau khi đã tìm ra phương án, Lệ Dĩnh vỗ tay một cái, vừa định nói ý kiến với anh thì quay qua người đã đi mất. Nhìn anh dắt Tiểu Bình đi mua kem, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc. Ngay sau đó chạy đến nơi mình cần phải đến.

Kiến Hoa mua kem cho Tiểu Bình xong quay trở lại chỗ lúc nãy lại không thấy cô. Lại biến đi đâu nữa rồi? Anh nhớ cô đâu phải thần đâu mà cứ biến quài vậy?

-Ê, tôi ở bên này.

Còn đang suy nghĩ xem cô chạy đi đâu, thì giọng la inh ỏi của cô đã vang lên, Kiến Hoa quay qua nhìn, cô kiếm đâu ra chiếc xe đạp vậy.

Lệ Dĩnh ngồi trên xe đạp lúc nãy đi đến chỗ thuê xe để thuê, được thuê trong vòng hai tiếng, cô cũng đã trình bày tận tình cho chủ thuê biết, còn phải khan cả cổ, miệng cũng con két mới có thể thuyết phục chủ xe hai tiếng sau đến nhà tình thương lấy xe. Rốt cục phải đưa thêm tiền.

Lần này quả thật ngân khố của cô bị giảm sút trầm trọng mà.

Tiểu Bình tay cầm cây kem, lăn xăn chạy tới chỗ cô, còn Kiến Hoa không nhanh không chậm đi đến, hai tay đút vào túi, luôn luôn nổi bật giữa đám đông xung quanh.

-Tôi mới thuê xe.-Lệ Dĩnh thấy anh đến gần nói

-Tôi không có hỏi.-Kiến Hoa lại lạnh lùng trả lời lại

-Tôi nghĩ anh không biết chạy xe đạp đâu. Lên đi, tôi chở cho.-Lệ Dĩnh hạ cục tức xuống, kiên nhẫn nói tiếp

-Hoắc Kiến Hoa tôi không để con gái chở.-anh lãnh đạm nói

-Vậy có giỏi anh chở đi. Bày đặt sỉ diện.-Lệ Dĩnh trề môi

-Xuống đi.- Kiến Hoa lại nhìn cô, buông ra hai từ

-Hả!??-cô không hiểu nhìn anh

-Xuống xe.-anh lười biếng nhắc lại, người năm phần là ra lệnh

-Nhưng tôi tốn tiền...

Xuống xe, xuống xe, xuống thì xuống.

Lệ Dĩnh bi thảm xuống xe, cô tốn nhiều tiền lắm đó, bàn ăn lúc nãy đã tốn lắm rồi, giờ là tiền thuê xe còn phải tốn thêm để cho chủ xe kêu người đến nhà tình thương lấy xe về nữa.

Tiền ơi, tiền ơi, bay về đi. Đừng có mà đi không trở lại.

Còn đang đau xót cho túi tiền của mình, Kiến Hoa đã lên xe ngồi ở yên trước.

Lệ Dĩnh mở to mắt nhìn, cô, cô đang nằm mơ hay sao? Anh, anh, anh lại...

Không. Cô đang mơ, đang mơ đó. Làm sao anh lại đồng ý chạy xe?

Lệ Dĩnh vỗ má mình người mà anh vẫn ngồi ở yên trước, lần này thật sự kinh hãi. Thiếu gia, thiếu gia anh lại chạy xe đạp? Heo đực biết chạy xe đạp?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top