Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51.Độc quyền xoa đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồ bơi mà Mã Khã dẫn cô đến là hồ bơi trong khách sạn Thiên Khã, khu hồ bơi rộng lớn có thể chứa hơn một trăm người, Mã Khã lại không cho ai vào đây bơi ngoài cô, anh và Tiểu Bình. Cô hỏi lí do, thì anh trả lời lại, nghe xong mà cô cười muốn trẹo quai hàm, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.

-Vì anh mặc cảm với bản thân, không muốn mọi người cười anh.

-Anh mặc cảm? Cười anh?-Lệ Dĩnh nghe xong bật cười lớn

-Thân hình anh không đẹp, anh bơi tệ, anh tự ti.

-Hahaha...

Lệ Dĩnh nghe xong cười ha hả, muốn nhịn cười cũng không thể, có ai lại như anh không? Lại nói những câu chọc cười cô như vậy, anh tự ti về bản thân anh, vậy chắc cô sớm tự kỷ rồi còn gì!??

Lệ Dĩnh đứng trước hồ bơi, không khỏi thích thú, hồ bơi rất rộng lớn, nước lại trong veo nhìn được dưới đáy luôn, nếu Lệ Dĩnh đoán không nhầm thì hồ bơi sâu chừng 1m70, cũng may là cô biết bơi, nên với người 1m60 vài centimet như cô không sợ uống nước.

Lệ Dĩnh mặc một chiếc quần đùi, chiếc áo sơ mi trăng ngay khúc đuôi áo được cô cột thành chiếc nơ. Mái tóc được cô bới cao lên.

Còn Tiểu Bình mặc bộ đồ bơi trẻ em, còn ôm chiếc phao lớn.

-Tiểu Bình, chị em mình xuống trước, lát anh Mã Khã xuống sau.-Lệ Dĩnh mỉm cười nói

Lệ Dĩnh cùng Tiểu Bình nhanh chóng đi xuống hồ bơi, lâu rồi chưa bơi, bây giờ bơi lại rất thích, nước âm ấm không quá lạnh, bao quanh lấy cô. Lệ Dĩnh thoải mái bơi, cô từ nhỏ đã biết bơi nên bây giờ bơi rất giỏi.

Lệ Dĩnh vốn đang bơi dưới dòng nước thì tự nhiên phía trên có một bàn tay đưa xuống nhấn cô xuống dưới, lực không mạnh nhưng đủ làm cô chới với, vội ngóc đầu lên.

-Khụ khụ...

Lệ Dĩnh vừa lên khỏi mặt nước ho sằng sặc, lau nước trên mặt mình, nhìn người con trai đang cười khằng khặc khi thấy mình bị uống nước, người đó không ai khác ngoài Mã Khã.

-Mã Khã, anh dám nhấn nước em.-Lệ Dĩnh vừa tức vừa vui nhìn anh bặm môi nói

-Lại đây, lại đây.-Mã Khã ưu tư trước thái độ của anh, cười thỏa thích, sau đó lùi về sau

-Được lắm, đừng để em bắt được anh.-Lệ Dĩnh cũng không chịu thua, cấp tốc đuổi theo

-Nhóc không bắt được anh đâu.

-Đứng lại.

Lệ Dĩnh không tin mình không đuổi kịp anh, bơi lại phía anh, chỉ có điều cánh tay cách anh một centimet thì anh đột nhiên hụp xuống nước, lặn xuống nước mất.

Lệ Dĩnh ngoi lên, anh biết lặn, cô cứ tưởng anh không biết bơi nên lặn cũng không biết, ai mà ngờ, được rồi, cứ để cô bắt anh được đi, rồi cô sẽ cho anh uống hai lít nước luôn.

Lệ Dĩnh nghĩ xong, liền lặn xuống phía dưới đáy, nào ngờ, cô lại bị anh nhấn nước lần hai. Lệ Dĩnh tức không nói nên lời, cô không tin bản thân mình biết bơi lại thua một người chỉ biết lặn như anh.

-Mã Khã, anh lên đây cho em.-Lệ Dĩnh liên tục khuấy động nước, nhằm lôi anh lên

-Chị hai. Anh Mã Khã ở đây nè.

Tiểu Bình đang ôm chiếc phao, nói. Lệ Dĩnh quay ra sau nhìn, lại thấy Mã Khã đứng cạnh Tiểu Bình, còn cười đắc ý.

Lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn kĩ, lời anh nói sai một trời một vực, anh nói thân hình anh xấu nhưng mà cô lại thấy sai bét. Anh không mặc áo, để lộ thân hình cường tráng, nước da hơi ngâm, cơ thể rắn chắc lộ ra phía trên.

Lệ Dĩnh đi lại phía anh, dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn anh, dám nhấn nước cô hai lần, cô mà bắt được thì cho anh uống nước thoải mái luôn.

-Nhóc bơi cũng giỏi đó.-Mã Khã không bị ánh mắt muốn nhấn dìm anh của cô làm sợ mà ngược lại còn vui vẻ nói

-Anh lặn cũng rất giỏi.-Lệ Dĩnh nghiến răng nhìn anh

-Qúa khen. Anh vẫn còn học hỏi nhóc nhiều.

-Anh...-Lệ Dĩnh đúng là không nói chuyện lại anh mà.

Lệ Dĩnh bặm môi, tức tối hất nước lại phía anh.

-Cho anh chết, cho anh chết.-Lệ Dĩnh nói liên tục hất nước về phía anh

Nào ngờ, Tiểu Bình lại hợp tác với Mã Khã, cùng với Mã Khã hất nước ngược lại cô, qua chuyến đi chơi lần này chắc cô phải đi xét nghiệm xem Tiểu Bình có phải em cùng mẹ khác cha với cô hay không? Ba lần bốn lượt phản bội cô.

Tắm hồ bơi một lúc cô mới nhận ra, Mã Khã không chỉ biết lặn mà còn bơi rất giỏi, giỏi hơn cả cô gấp mấy lần, cái này cô có nên nói anh khiêm tốn hay không? Hay là anh muốn chọc cười cô đây?

Tắm một lúc, Lệ Dĩnh đi lên bờ, kéo theo Mã Khã cùng Tiểu Bình lên theo mình, cô cười hìhì, nhìn Mã Khã chớp mi mắt, nói:

-Em muốn xông hơi. Đi thử nha.

-Anh sợ nóng.-Mã Khã nói

-Lúc nãy anh nói anh sợ người khác cười thân hình anh xấu, anh bơi tệ. Mà anh nhìn lại xem, có đúng lời anh nói đâu chứ.-Lệ Dĩnh bĩu môi nói

-Cho nên...

-Cho nên mình đi xông hơi.-Lệ Dĩnh mỉm cười chớp chớp mắt nói

-Mười phút.

-Mười lăm đi.

-Anh bơi tiếp.

-Được được, mười phút.

Lệ Dĩnh thuận theo anh, sau đó cùng anh và Tiểu Bình vào phòng xông hơi.

Phải nói, nóng không tả nổi. Chỉ vừa đóng cửa lại thôi, cô y như đang ở sa mạc Sahara vậy, nóng, nóng, rất nóng.

Lệ Dĩnh ngồi lên hàng ghế gỗ, nước hồ bơi trên người cô bắt đầu được thay bằng mồ hôi nhễ nhại, nhiệt đột phòng chắc cũng năm mươi quá. Cô đoán vậy.

-Chị hai, Tiểu Bình ra trước, Tiểu Bình không chịu được nữa.-Tiểu Bình mồ hôi mồ kê chảy đầy, sau đó ba chân bốn cẳng bay ra khỏi phòng xông hơi.

Chỉ còn cô và anh.

-Anh có chịu nổi không?-Lệ Dĩnh nhìn anh cười tủm tỉm hỏi

-Không.-Mã Khã nhìn cô nói

-Vậy ráng chịu lát đi, cho anh thành heo quay luôn.

-Đợi đó đi nhóc.

Mười phút sau...

-Đúng mười phút rồi, mình ra nha.-Lệ Dĩnh bắt đầu cảm thấy khó chịu, nóng muốn chết cô rồi, sao anh lại chịu được mười phút nhỉ?

-Anh muốn xông tiếp.-Mã Khã nhìn cô nói

-Cái, cái gì?

Lệ Dĩnh nghe xong dở khóc dở người với anh, anh nói anh không chịu nổi, anh sợ nóng còn gì, ngay cả cô chịu cũng sắp không xong, vậy mà anh đòi xông thêm.

-Anh muốn xông hơi tiếp, nhóc chịu không nổi thì ra trước đi.-Mã Khã nhìn cô bình thản nói

-Anh, anh nói, anh sợ nóng mà.

-Bây giờ thì anh thích rồi.

-Được rồi, dù gì em cũng muốn xông thêm, em ở lại.

Lệ Dĩnh cứ tưởng mười phút thôi sẽ thoát ra khỏi cái phòng nóng như sa mạc này, ai mà ngờ anh lại đòi ở thêm, áaaa, cô lại bị anh gạt rồi. Anh làm gì mà sợ nóng.

Năm phút sau...

-Anh ra chưa?-Lệ Dĩnh mồ hôi đổ đầy khắp người, nhìn anh hỏi

-Không chịu nổi sao?-Mã Khã đắc thắng nhìn cô

-Ai nói, ở lại thì ở lại.

Lệ Dĩnh trề môi, kệ, ráng chịu năm phút nữa, coi như cô đang tập luyện đi, lỡ sau này bị Bình ra ngoài sa mạc ít nhất cô chịu nổi =="

Năm phút sau, sức chịu đựng của cô bắt đầu hết, Lệ Dĩnh không cần thể diện, nhìn anh la lên, sau đó phóng như bay ra khỏi phòng xông hơi.

-Em không chịu được rồi, em ra trước, anh cứ ở lại mà thành heo quay đi.

Mã Khã buồn cười nhìn cô chạy ra khỏi phòng xông hơi, thật ra với anh mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, anh chỉ muốn đùa cô một lát thôi.

Lệ Dĩnh quay trở lại hồ bơi, hít một hơi thật sâu lấy lại không khí, ra đây mát mẻ hẳn, nếu cô còn ở đó thêm một giây nào, sớm muộn cô cũng bị nướng chín cho xem.

-Phù phù...

Cô đúng là xem thường anh mà, lại đi tin lời anh, làm hại cô vào cái phòng nóng như sa mạc đó gần ba mươi phút, nhưng mà cô cũng nên khâm phục mình.

-Nhóc vẫn tốt chứ?-Mã Khã xuất hiện từ phía sau lưng cô, cố ý hỏi

-Nhờ anh, bây giờ sức khỏe em rất tốt, xông hơi có lợi cho sức khỏe mà.-Lệ Dĩnh quay qua miễn cưỡng cười với anh, anh rõ ràng đang nói mốc cô mà

-Như vậy thì tốt, sức khỏe trên hết mà.-Mã Khã ân cần xoa đầu cô

-Đầu em không phải cứ để anh xoa quài nha.-Lệ Dĩnh chu mỏ nói, lần nào anh cũng xoa đầu cô hết

-Anh thích xoa.-anh nói, lại xoa đầu cô tiếp tục

-Xoa đi xoa đi, sau này anh không xoa được nữa.-Lệ Dĩnh nói đùa

Chân mày anh khẽ nhíu lại, nhìn cô.

-Thì sau này em hoàn thành nhiệm vụ hoặc thất bại thì phải quay về, đến lúc đó anh làm sao xoa đầu em.-Lệ Dĩnh giải thích

-Dù em không còn ở đây, anh cũng sẽ đến gặp em, mỗi ngày xoa đầu em.-Mã Khã ôn nhu nói

-Gì chứ? Lỡ như, lỡ như sau này em có bạn trai rồi sao? Đến lúc đó, bạn trai em cũng sẽ xoa đầu em.-Lệ Dĩnh nói đùa tiếp

Mã Khã có chút giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:

-Anh xoa đầu em, không cần xin phép ai ngoài em cả, chỉ cần em nhớ một điều, chỉ có anh được phép xoa đầu em.

-Ngay cả xoa đầu anh cũng giành độc quyền nữa là sao?-Lệ Dĩnh phồng mang trợn má nói

-Bởi vậy cho nên, sau này dù đi đâu, em cũng không được cho ai xoa đầu em.

-Để em suy nghĩ lại cái đi.-Lệ Dĩnh vui vẻ đáp, sau đó dắt Tiểu Bình đi thay đồ

-Em rất giống cô ấy, Lệ Dĩnh.-Mã Khã nhìn cô vô tư dắt Tiểu Bình đi, khóe môi lại vô thức nâng lên một đường

***

-Không được, không được. Xoa đầu em quài, em méc anh Kiến Hoa đó.

Giọng nói trong sáng thuần khiết của một cô gái bất mãn vang lên.

-Cậu ấy là bạn anh, sẽ không nhỏ mọn đến mức đó đâu."

Người con trai đứng đối diện cô, khẽ cười thích thú, bàn tay lại tiếp tục xoa đầu cô gái.

-Gì chứ? Kiến Hoa nói rất thích xoa đầu em, anh xoa như vậy, anh ấy sẽ phạt anh cho em.-cô gái xì mũi nói

-Cậu ấy là bạn trai em, không lẽ lại nghĩ xấu về bạn thân của cậu ấy vậy sao? Chỉ là xoa đầu chẳng nhẽ lại nhỏ nhoi đến thế.-người con trai vẫn tiếp tục xoa đầu cô

-Được rồi, thua anh, thua anh. Nhưng em nói trước, Kiến Hoa nói không cho ai xoa đầu em ngoài anh ấy, cho nên đầu em thuộc sở hữu của anh ấy, bây giờ anh xoa, thì anh cũng nên bồi thường cho em.-cô gái lém lỉnh nói

-Sao không phải bồi thường cho Kiến Hoa?

-Bởi vì em muốn. Bây giờ anh phải khao em một bữa.

-Giỏi lắm cô bé, anh chỉ xoa có tí xíu đã bắt anh khao em một chầu. Đi thôi anh dẫn em đi ăn.

Chàng trai ưu tư nói, khóe môi không ngừng là nụ cười rạng rỡ.

Anh đã từng, có một thời gian rất hạnh phúc. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top