Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Kim Tận
Beta: Maris

Đã lâu rồi nàng không mệt như thế này, Tùy Tùy ở Thanh Hàm viện ngủ bù nửa ngày, lúc tỉnh lại thì Hoàn Huyên đã không thấy bóng dáng đâu.

Nàng ngẩn người một lúc, ký ức đêm qua dần hiện lên.

Nàng nghĩ tới tấm lưng chồng chất vết thương của hắn đầu tiên, vì nàng nắm tóc, đem hắn cào thành như vậy, cũng không biết hắn có nhớ lại chuyện tối qua không mà chưa đến tìm nàng tính sổ.

Vừa lúc đó tỳ nữ nghe thấy tiếng nàng đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong phòng, Tùy Tùy liền hỏi: “ Tề Vương điện hạ đâu ?”

Tỳ nữ đáp: “ Hồi bẩm Lộc nương tử, sáng sớm hôm nay điện hạ đi Li Sơn.”

Tùy Tùy hơi suy tư gật đầu.

Li Sơn là suối nước nóng ở trong cung điện, hoàng đế nhiều năm bị bệnh phong hàn, mấy năm gần đây vào thu đông hay đi suối nước nóng dưỡng bệnh, Hoàn Huyên đột nhiên đi Li Sơn, hẳn là có việc gấp--- nếu biết sáng sớm đã  phải ra ngoài thì tối hôm qua hắn sẽ kiềm chế một chút.

Hoàng đế triệu kiến, nếu không phải là tình hình quân sự khẩn cấp thì là do bệnh tình có biến hóa.

Tùy Tùy xoa xoa phần eo đau nhức, đứng dậy rửa mặt, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cẩn thận nghĩ lại mới nhận ra mùi hương quen thuộc trong phòng đã biến mất.

Nàng nhìn lướt qua góc tường bên giường, nơi đó đặt một chiếc lư hương Bác Sơn, nhưng giờ đã không thấy đâu.

Tùy Tùy hỏi tỳ nữ: “ Lư hương trong phòng đâu rồi ? “

Tỳ nữ đáp: “ Điện hạ phân phó, sau này không cần châm hương trong Thanh Hàm viện. “

Tùy Tùy có chút kinh ngạc, nàng biết “ Dưới ánh trăng hải đường” là của Nguyễn Nguyệt  Vi  phối. Vì vậy trong phòng ngủ của Tề Vương luôn châm loại hương này nên có mùi hoa cỏ thoang thoảng .

Trở lại Đường Lê viện, lư hương trong phòng cũng đã được mang đi, nàng gọi Xuân Điều, quả nhiên cũng là yêu cầu của Tề Vương điện hạ.

Tùy Tùy nhớ đêm qua Hoàn Huyên bị choáng đầu khi ngửi hương, có lẽ đêm qua hắn đã ngửi thấy mùi lạ khiến hắn sinh ra ác cảm .

Con người yêu hay ghét chỉ trong phút chốc mà thôi, hoài niệm một người cũng chưa đến nỗi phải chấp nhặt  vào những việc nhỏ nhặt thường ngày, Tùy Tùy không nghĩ nhiều, đem sự hoang mang trong lòng đặt ra sau đầu.

Nàng hỏi Xuân Điều: “ Cửa hàng son phấn đã mang đồ tới chưa”

Xuân Điều đáp:” Nô tỳ đã để trên gác tủ cho nương tử.”

Nàng bước tới mở cánh cửa tủ làm bằng gỗ mun có nạm ngọc bích, lấy một cái hộp gỗ ra.

Tùy Tùy mở hộp lấy ra một bình sứ, dùng đuôi trâm gỡ bỏ lớp sáp dán, mở nắp ra ngửi, nhưng lại cau mày nói: “ Không phải loại này, thứ ta muốn là già la hương, không phải vị này, mùi vị này hơi lạ có chút cổ quái.” Nàng nhăn mũi khi nói.

Xuân Điều ngửi ngửi, cảm thấy rất thơm, không phải mùi hương khiến người ta chán ghét.

Bất quá cũng không có lý do gì để bắt mọi người thích hay không thích, ví dụ như Tề Vương điện hạ, người thường đốt một loại hương khắp nơi, giờ qua một đêm liền không thích nữa.

Nàng xem tờ giấy được dán trên nắp, là già la hương, nàng nói: “ Chắc là chủ quán nhầm lẫn, đã dán nhầm lô. Cửa hàng có nhiều khách, có thể nhầm lẫn trong lúc bận, ngày mai nô tỳ sẽ đi đổi.”

Tùy Tùy nói: “ Xuân Điều tỷ tỷ lại phải đi thêm một chuyến rồi.”

Xuân Điều cất bình vào tráp, để vào ngăn tủ, ngày mai mang đi đổi.

Tùy Tùy ngáp một cái: “ Ngươi đi đi, ta muốn ngủ thêm giấc nữa.”

Xuân Điều nhìn nàng, sợ rằng đêm qua nàng đã mấy canh giờ không ngủ, liền nói: “ Ma ma đã cho người làm canh sâm gà, để nô tỳ đi xem.”

Tùy Tùy gật đầu: “ Đa tạ.”

Sau khi Xuân Điều ra ngoài, Tùy Tùy mới lấy cái tráp từ trong tủ, lấy bình sứ ra.

Có một lỗ nhỏ không dễ thấy ở trên hộp, trông giống như gỗ bị sâu đục.

Tùy Tùy lấy trâm bạc ấn nhẹ phần đuôi của chiếc trâm vào lỗ, có tiếng “ lách cách “ phát ra, nàng đặt chiếc trâm xuống kéo tấm dưới cùng ra để lộ tường kéo.

Tường kéo mỏng như giấy Tuyên Thành  - là một bức mật thư. Mặt trên dày đặc những ký tự nhỏ, nét chữ còn nhỏ hơn cả sợi tóc.

Tùy Tùy đem tráp trở lại như cũ, bỏ lại vào trong tủ, lúc này mới cầm lấy mật thư, đọc nhanh như gió.

Mẩu giấy có kích thước như bàn tay viết tất cả tình hình về biên quan và trong cung.

Về phần Hà Sóc, thúc phụ nàng dường như đã bỏ ý định điều quân, dừng việc sắp xếp lương thực. Tùy Tùy thở dài nhẹ nhõm, Đoạn Bắc Sầm làm việc từ trước đến nay gọn gàng, chưa bao giờ nàng phải lo lắng.

Trong triều cục diện rối loạn, văn thần võ tướng ở Trung Quan* vẫn đang vì hổ phù Thần Dực Quân sẽ thuộc sở hữu của ai mà tranh luận không thôi, đặc biệt là một số chức Trung Quan có quyền lực, ngày thường đấu đá túi bụi, lúc này lại nhất trí đem mũi giáo nhắm vào Tề Vương, hắn lúc trước đã giết không ít người ở Trung Quan khiến nhiều người tức giận.

*Trung Quan theo tại hạ hiểu là cấp quan trung cấp. Thường thì để quan trung cấp cũng được nhưng cảm giác không hay cho lắm nên để là Trung Quan nhé.

Tuy nhiên, hiện tại phe muốn Tề Vương giao hổ phù có vẻ chiếm thế thượng phong, thậm chí có một Ngự sử buộc tội Tề Vương tự điều động binh lính, ám chỉ hắn có tâm làm phản.

Tùy Tùy vuốt cằm, cảm thấy sự tình trước mắt không đơn giản như vậy.

Nàng suy nghĩ một lát, tiếp tục đọc, từ lúc đại hôn xong hoàng đế liền triệu hắn đi suối nước nóng trong cung, theo những gì tra được thì bệnh phong hàn của hoàng đế ngày càng nghiêm trọng.

Ngoài ra, trong kinh thành đã xảy ra sự cố không nhỏ, một tòa nhà của Thái Y Thự cháy, lửa đã nhanh chóng được dập tắt, không có thương vong, chỉ là một số dược liệu không kịp đưa ra ngoài đã bị đốt thành tro.

Các loại thuốc của hoàng đế, hoàng tử cùng các cung phi được sủng ái đều được Thượng Dược Cục quản lý, Thái Y Thự là cho quan viên, cấm quân cùng cung nhân xem bệnh, cháy nhà kho cũng quan trọng lắm.

Nhưng sự việc ngoài ý muốn này kéo theo rất nhiều sự việc lớn nhỏ liên quan khác, khiến Tùy Tùy chú ý.

Bọn họ mới thả ra ngoài chút “gió” là có người tra sự việc của cố Thái Tử, sau lưng Thái Y Thự cháy, nàng cảm giác hai vụ việc này có liên hệ với nhau.

Nàng thả tờ giấy vào chậu than, tận mắt thấy nó cháy thành tro. Nàng đã nhờ Cao ma ma dạy viết thư pháp nên giờ nàng cắt ra một mảnh giấy có kích thước không khác biệt lắm với tờ trước, nhấc bút nhanh chóng viết vài chữ, làm khô nét mực, rồi cất vào trong tráp.


Mấy ngày nay tuyết rơi rất nhiều, Li Sơn được bao phủ bởi lớp tuyết dày, khi ánh mặt trời chiếu vào, trên những cây thông như băng tuyết lóe sáng rực rỡ.

Trong tuyết trắng, con đường giống như một con hắc xà uốn lượn trên mây, cung điện giống như đang lơ lửng trên trời.

Hoàn Huyên không quan tâm đến tốc độ, phi nước đại mà theo con đường.

Hắn sáng sớm ở Sơn Trì Viện đã nhận được tin phụ hoàng phát bệnh, gấp gáp phi ngựa trở về, nhưng do đường xá xa xôi đến giữa trưa mới đến nơi.

Tới tẩm điện, trước long sàn đã có không ít người, Hoàn Huyên nhìn lướt qua, có Thái Tử, Trương Tướng, Hàn Lâm đại học sĩ Phùng Khoan, Lại bộ cùng Binh Bộ thị lang, đại phu, ngự sử,…, mấy quan ở Trung Quan có tầm ảnh hưởng lớn cũng có mặt, ngoài ra còn có Thượng Dược cục.

Hầu hết tất cả các triều thần đều đến, nhưng không thấy hoàng hậu trong đó, Hoàn Huyền liền biết “ đột nhiên bệnh trở nặng “ có lẽ chỉ là cái cớ.

Hoàn Huyên hướng Thái Tử hành lễ, sau đó quỳ xuống trước long sàn: “ Hoàng nhi đến chậm, thỉnh phụ hoàng trừng phạt.”

Hoàng đế tựa lưng trên gối, gương mặt tiều tụy, nhưng mà thấy Tam hoàng tử,trong đôi mắt vô thần lại sáng thêm một chút: “ Trẫm không có việc gì.”

Thái Tử lo lắng nhìn thoáng qua đệ đệ: “ Phụ hoàng long thể có bệnh, tối qua ta đã phái người đến tới vương phủ tìm ngươi, sao lại trì hoãn đến bây giờ?”

Hắn ngữ khí ôn hòa, nhưng trong lời nói rõ ràng có ý khiển trách.

Hắn thân là huynh trưởng lại là Thái tử, răn dạy đệ đệ là đương nhiên, nhưng Tề Vương tay cầm thực quyền, không kém các hoàng tử khác, hành động tức giận không nể mặt đệ đệ mình đúng là không muốn lưu cho Tề Vương điện hạ thể diện.

Câu này cũng không dễ trả lời, nếu giải thích thì xảy ra nghi ngờ cãi vả, nếu chịu nỗi oan này lại mất đi chữ hiếu.

Hoàn Huyên trầm ngâm, hoàng đế xua tay nói: “ Tuyết rơi nhiều ngày nên bệnh cũ của trẫm trở nặng. Trẫm nói không cần ầm ĩ, huống chi lão Tam còn đang dưỡng bệnh.”

Tề Vương dưỡng bệnh như thế nào, ở đây tất cả mọi người đều rõ, nhưng Hoàn Huyên một đêm chưa ngủ, lại cưỡi ngựa một quãng đường dài không nghỉ. Lúc này môi đã trắng bệch nhìn có chút ốm yếu.

Hoàng đế dừng một chút, nhìn về phía Thái Tử, ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn nở nụ cười từ ái: “ Trẫm chỉ cần xem tình huynh đệ như thủ túc hài hòa, nói không chừng bệnh cũng không cần thuốc mà khỏi.”

Thái Tử trong lòng nhảy dựng, liền quỳ xuống thỉnh tội: “ Hoàng nhi không nên trách móc Tam đệ, thỉnh phụ hoàng thứ tội.”

Hoàng đế cười nói: “ Thái Tử đứng lên đi, trẫm biết ngươi quan tâm trẫm, phụ tử chi gian, không cần phải sợ hãi như vậy.”

Thái Tử đứng lên nói, liếc nhìn đệ đệ, chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh mím môi.

Đúng lúc này, Trung Quan bưng chén thuốc tới, Thái Tử muốn lấy, hoàng đế nói: “ Những việc này để hạ nhân làm là được.”

Trên mặt Thái Tử hiện lên tia xấu hổ, thu lại tay đang vươn ra giữa không trung: “ Hầu hạ phụ hoàng uống chén thuốc này là bổn phận của hoàng nhi”

Hoàng đế nói: “ Trẫm biết ngươi hiếu thuận, ngươi có thể giúp trẫm bớt lo việc trong triều, trẫm đã rất vui mừng.”

Thái Tử vội nói: “ Hoàng nhi may mắn được kế vị, thay phụ hoàng phân ưu là bổn phận của hoàng nhi.”

“ Lo cho nước cho dân là tốt.” Hoàng đế gật đầu,” bất quá trẫm nghe nói ngươi bận việc triều chính hơn mười ngày . Trong phủ Bồng Lai, trẫm cũng thấy băn khoăn."

Dừng một chút lại nói: “ Ngươi cũng đã trì hoãn việc nạp phi mấy năm, cùng Thái Tử Phi tân hôn chưa lâu,  thời điểm này phải là keo đầu như sơn, cũng không thể chỉ lo chính sự mà không quan tâm đến.”

Hoàng đế vuốt râu cười: “ Trẫm đang ngóng trông đến ngày được cháu.”

Thái Tử sắc mặc khẽ đổi, miễn cưỡng cười nói: “ Là hoàng nhi suy nghĩ không chu toàn làm phụ hoàng lo lắng.”

Hoàng đế nhìn về Trương Tướng vùng Phùng Đại học sĩ: “ Trương khanh, Phùng khanh, trẫm tính toán cho Thái Tử nghỉ vài ngày, đoạn thời gian tiếp theo triều chính phó thác cho các ngươi.”

Hai vị đại thần lĩnh mệnh tạ ơn.

Hoàng đế lại hướng Binh Bộ thị lang nói: “ Biên sự còn phải làm phiền Cố khanh nhiều.”

Nói rồi hướng Hoàn Huyền vẫy tay: “ Lão tam, lại đây.”

Hoàn Huyền tiến lên một bước: “ Phụ hoàng có gì phân phó?”

Hoàng đế nói: “ Ngươi có kinh nghiệm điều binh, lại là thống soái Thần Dực Quân, nhưng tuổi vẫn còn trẻ sẽ có điều thiếu sót, khi luyện binh và quản lý quân đội nên xin ý kiến Cố thị lang.”

Trên mặt tất cả các thần tử đều hiện ra vẻ ngạc nhiên, có một số ít Trung Quan hơi tái mặt, hoàng đế chưa bao giờ nói đến chuyện binh quyền, nhưng lúc này với thái độ ấy-- lực lượng quan trọng nhất của triều đình, hoàng thượng vẫn nguyện ý giao cho tam hoàng tử.

Thái Tử âm thầm buồn rầu không thôi, bắt đầu vào đông bệnh phong hàn của hoàng đế ngày càng nặng, là thời điểm thấy nghi kị nhau nhất, hắn muốn giấu tài, nhân lúc Tề Vương hồi kinh làm loạn trận tuyến, nhưng mắc sai lầm nhiều, cuối cùng rước lấy sự nghi ngờ của thiên tử.

Hắn liếc nhìn người đệ đệ bình tĩnh của mình, trong đầu chợt lóe nên một ý niệm—gần đây tin tức về hổ phù có rất nhiều, thậm chí có ngự sử trên triều buộc tội Tề Vương có tâm làm phản, hắn tất nhiên vui mừng, không đem việc này áp xuống, ngược lại liên hợp với Nguyễn gia, âm thầm thêm dầu vào lửa.

( Lời Edit :  Cha con nhà họ Nguyễn có đứa nào tốt, chung một giuộc một đám, nam 9 mắt mù thật mà nhìn trúng NNV )

Nghĩ đến đây hắn thấy kỳ quặc. Trong cung điện nhỏ bé ấy, nào có ai can đảm dám luận tội quân vương, có khi sau lưng hắn ...

Tâm Thái Tử đột nhiên lạnh đi, hắn trúng kế của Hoàn Huyên!

Hắn biết chính mình cầm trọng binh sẽ rước lấy sự kiêng kị của hoàng đế, vì thế âm thầm để người thổi lửa, lấy lui làm tiến, làm hắn nghĩ rằng chính mình đã nắm chắc thắng lợi, nhất thời khinh suất, thế nhưng hắn lại âm thầm thông qua Nguyễn gia đi tìm phương pháp từ Trung Quan, liên thủ quạt thêm chút gió, một kích mà thành.*

*Một kích mà thành: đánh bại trong một đòn, là knock out-KO.

Hiện tại nghĩ đến, đúng thật tức đến muốn ngất! Thiên tử để ý nhất là sự cân bằng trong thế cục, điều hoàng đế lo sợ nhất là sự cấu kết giữa Trung Quan và ngoại thần, đúng là Hoàn Huyên “ tường đảo mọi người đẩy “, làm hắn hạ quyết tâm.

Sau lưng Thái Tử mồ hôi đã lạnh đã chảy ròng ròng, nhưng mà dù có hối hận cũng không có ích gì, trước mắt không phải cần nhắc đến binh quyền trong tay Hoàn Huyên mà nên lấy lại lòng tin của hoàng đế.

Hoàng đế dường như không nhìn thấy sắc mặt xám xịt của nhi tử, dặn dò nhóm trọng thần vài câu, nói với Thái Tử: “ Thời gian đã không còn sớm, ngươi cũng sớm hồi Đông Cung đi, hiện giờ ngươi là người có gia thất, đừng để nương tử chờ lâu.”

Dừng một chút nói: “ Đại triều Nguyên Đán* sẽ do Trương Tướng và Lễ Bộ Tống thị lang lo liệu, ngày đó trẫm sẽ trở về Bồng Lai cung tự mình chủ trì, ngươi cứ an tâm bồi Thái Tử Phi.”

*Đại triều Nguyên đán: Cuộc thượng triều đầu năm.

Thái Tử ngạc nhiên, chủ trì Đại triều Nguyên Đán từ lúc hắn giám quốc đến nay là một chuyện lớn, cũng là cơ hội hắn khẳng định vị trí của mình, hoàng đế hành động như thế này không khác gì tát hắn một nhát trước mặt triều thần.

Hoàng đế không để ý đến hắn, quay đầu nói với quần thần: “ Chư vị ái khanh lưu lại một lát, trẫm còn có việc muốn thương lượng với các vị.”

Thái Tử trực tiếp bị loại khỏi thảo luận chính sự.

Thái Tử âm thầm cắn chặt răng, trên mặt không dám lộ ra bất cứ điều gì, khom mình hành lễ: “ Đa tạ phụ hoàng săn sóc, hoàng nhi xin cáo lui.”

Hành lễ xong hắn hướng Hoàn Huyên cười nói: “ Tam đệ hồi vương phủ chứ? Cùng đi không ? “

Hoàng đế nói: “ Thái Tử về trước đi, Tam hoàng tử lưu lại, quân vụ Tây Bắc trẫm còn muốn hỏi một chút.”

Thái Tử “ Dạ “ một tiếng, lại hành lễ, nhìn Hoàn Huyên một cái, im lặng đi ra ngoài.

Một đám chúng công thần mắt mũi nhìn nhau, trong đó còn có người đứng phe Thái Tử, phản đối kịch liệt Tề Vương cầm binh, lúc này cũng không dám ho he gì.

Trong những năm trước, kim thượng đã quyết liệt cứng rắn, thủ đoạn cường ngạnh, chỉ khi cố Thái Tử hoăng thệ thì thân thể ngày càng sa sút, mấy năm nay đều đem triều chính giao cho Thái Tử, bên ngoài như thế nào đều không quản lý, có người đã quên đi tác phong độc đoán của ông ngày ngày xưa.

*Giải thích một chút về hoăng thệ và băng thệ (hà): Hoăng thệ là dùng cho phi tần, hoàng tử, công chúa khi tạ thế. Băng thệ thì đặc biệt hơn là dùng cho hoàng đế, hoàng hậu. Cái này đọc lịch sử thì biết. Không phải tại hạ đọc đâu, cái này là em trai tại hạ nói cho tại hạ nghe.

Cuộc chạm trán hôm nay, không chỉ là cảnh cáo Thái Tử, mà cũng đối với triều thần mà cảnh báo--- quyền lực của Thái Tử là hắn cho, chỉ cần hắn còn trên đời một ngày, thì có thể thu hồi bất cứ lúc nào.

Bọn họ không thể không nhìn vào Tề Vương, vị hoàng tử này từ nhỏ không có gì nổi bật, khi nhắc tới hắn trong những năm đó, chỉ nhớ có dung mạo giống trưởng hoàng tử, như thể là bóng dáng của hoàng huynh.

Ai có thể nghĩ đến, hắn không chỉ có tài làm tướng, mà còn có quyết đoán quyền thế, thân ở tình thế nguy hiểm nhưng có thể lợi dụng tình thế mà trở nên nhu nhược, đem Thái Tử thành quân cờ, không thể không khiến người khác nhìn bằng con mắt khác.

Thái Tử tuy chiếm được trữ vị, nhưng có một đệ đệ xuất sắc, vị trí này có thể bảo đảm được hay không thì vẫn khó nói.

Chúng thần trong lòng đều có tính toán riêng, đều lâm vào trầm ngâm.

Sau khi Thái Tử rời đi, hoàng đế mới nói: “ Trẫm đem chư vị lưu lại là có một chuyện muốn thương lượng.”

Dừng  một chút nói: “ Từ khi Tiêu Đại tướng quân hy sinh sa trường, ba đạo quân Hà Sóc như rắn mất đầu, Tiêu Đồng An lưu lại, tạm giữ chức tiết độ sứ, nhưng là danh bất chính mà ngôn bất thuận*, chung quy không phải kế lâu dài. Ngày hôm trước hắn đã khẩn cầu triều đình phái quân đến Hà Sóc giám sát, chư vị nghĩ như thế nào?”

* Danh bất chính mà ngôn bất thuận: Không có danh, không có tiếng nói.

Hoàn Huyên nghe vậy hơi nhíu mày, từ cuộc hỗn loạn của hai mươi năm trước, ba trấn của Hà Sóc và triều đình cũng chỉ là ràng buộc mà thôi, không khác gì các nước chư hầu ngày xưa, triều đình không thể can thiệp vào nội tình của Hà Sóc, hiện giờ đột nhiên phái quân đến giám sát là muốn triều đình nhúng tay vào.

Hoàng đế dùng Tiêu Đồng An làm con rối, nhưng không hoàn toàn tín nhiệm hắn, vì vậy phái Trung Quan đến làm quân đến giám sát, cũng là phòng ngừa hắn làm phản.

Tiếc rằng hoàng đế suy nghĩ rất kĩ, nhưng hành động như vậy quá nóng vội, chỉ sợ quân Hà Sóc trên dưới bất mãn, nếu là bất ngờ làm phản, dựa vào Tiêu Đồng An và một ngoại lai hoạn quan thì sao có thể trấn áp được.

Nếu hắn khăng khăng đi theo con đường của riêng mình thì Hà Sóc sẽ hỗn loạn.

Các đại thần bên nào cũng cho là mình đúng, còn thu từ Tiêu Đồng An một khoản tiền hối lộ lớn, tự nhiên lại nói chuyện thay hắn, hoàng đế nghiêng tai lắng nghe rồi hơi gật đầu, cuối cùng nhìn về phía Hoàn Huyên nói: “ Lão Tam thấy thế nào?”

*Tính ra chỗ này tại hạ vẫn chưa hiểu lắm vì raw và covert không ghi rõ. Tiêu Đồng An hối lộ Trung Quan, hay Trung Quan tịch thu từ Tiêu Đồng An. Nhưng theo diễn biến của tại hạ thì TDA hối lộ nhé. Nghe có vẻ hợp lý. Ai thấy lạ thì nói.

Hoàn Huyên nói: “ Thần cho rằng Tiêu Đồng An nhỏ yếu, nhát gan bất tài, chỉ sợ không được lòng quân.”

Hoàng đế ánh mắt hơi lóe lên, trầm ngâm không nói.

Hoàn Huyên hiểu được thu hồi ba trấn binh quyền ở Hà Sóc đã thành chấp niệm của hoàng đế, liền châm chước nói: “ Ba trấn Hà Sóc là nơi giam giữ của hoàng gia ở phía bắc,và Bôt Hải ở phía nam, quả thực là sẽ ảnh hưởng nếu bứt dây động cỏ, thần ngu ngốc cho rằng nên thân trọng”

*Không hiểu cả raw và convert chỗ này. Tự biên tự diễn cho hợp lý é =))

Chuyện này có vấn đề, nên hắn nói xong câu ấy liền không nhiều lời nữa.

Hoàng đế sắc mặt hơi trầm xuống, im lặng một lúc lâu, hơi gật đầu: “ Trẫm đã biết, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, để trẫm cẩn thận suy nghĩ.”

Dứt lời xoa xoa thái dương, đối với quân thần nói: “ Trẫm có chút mệt mỏi, chư vị ái khanh lui ra đi.”

Chúng thần sôi nổi hành lễ lui ra, trong tẩm điện chỉ còn hai cha con.

Hoàng đế lúc này hướng Tam hoàng tử nói: “ Mấy ngày nữa là 30 tết, ta sẽ về Đông Nội, ngươi đi biên quan ba năm, ba năm gia đình cũng ta không được đoàn tụ, khó có được năm nay ngươi ở lại, nhị ca ngươi sớm đã cưới nương tử, càng thêm náo nhiệt, ngươi cũng sớm một chút.”

Hoàn Huyên ánh mắt hơi chuyển: “ Vâng.”

Dừng một chút lại nói: “ Mẫu thân ngươi ngày thường ở trong chùa tu hành, 30 tết luôn muốn cùng người nhà đoàn viên. Nàng có khúc mắc, ngươi đừng oán nàng...”

Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: “ Nhi tử không dám”

Hoàng đế lại nói: “ Hiện giờ nhị ca ngươi cũng đã lập gia thất, ta cũng giải quyết xong một nỗi lo, tiếp theo là đến phiên ngươi có tin tức tốt chứ ? “

Hắn từ ái nhìn khuôn mặt tuấn tú của nhi tử, hơi vuốt râu mỉm cười: “ Có vừa ý khuê tú nhà nào ?”

Trong đầu Hoàn Huyên hiện lên một thân ảnh nhưng lại không liên quan đến từ khuê tú, hắn lấy lại bình tĩnh nói: “ Làm phiền a gia quan tâm, nhi tử không có ý định cưới vợ, tuy rằng bốn trấn An Tây tạm thời bình định, nhưng biên cảnh vẫn chưa thái bình...”

Hoàng đế cười đánh gãy lời hắn: “ Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ cưới vợ liền chậm trễ ngươi kiến công lập nghiệp? “

Sắc mặt ông bỗng trầm xuống: “ Ngươi còn đang trách ta thay mẫu thân cầu thú nhị ca với  nữ tử Nguyễn thị ? Chẳng lẽ nàng gả cho nhị ca ngươi rồi cả đời không thành thân ? “

Hoàn Huyên lập tức nói; “ Là nhi tử không có ý định cưới vợ, không liên quan đến người khác. “

Hoàng đế nhàn nhạt thở dài, buồn bực nói: “ Hoàn gia chúng ta đều là kẻ si tình, tưởng rằng chỉ có huynh trưởng ngươi ...”

Hắn ngồi dậy vỗ vai nhi tử: “ A gia biết trong lòng ngươi vẫn không buông xuống được, vốn dĩ nhị ca ngươi cưới con gái Nguyễn gia, chính phi của ngươi nên chọn nhà khác, nhưng nếu ngươi thích... Thái Tử Phi có một đường muội, nhỏ hơn nàng hai tuổi, phụ thân ở Giang Nam nhậm chức, phẩm mạo tài năng đều không thua Thái Tử Phi...”

Hoàn Huyên muốn nói, nhưng hoàng đế nâng tay ngăn hắn, từ biện giường lấy một bức tranh cuộn cho hắn xem: “ Đây là bức họa đưa từ Giang Nam đến, ngươi nhìn thử xem.”

Hắn một bên nói,  một bên đem tranh chậm rãi mở ra.

Trên tấm lụa là một cô gái xinh đẹp, búi tóc hoa huệ, mặc y phục lam nhạt và váy lụa, đang ngồi dưới một bụi trúc, trong tay cầm quyển sách, khẽ cau mày, tựa như đang trầm ngâm.

Khuôn mặt này của thiếu nữ không giống Nguyễn Nguyệt Vi, nhưng cặp mắt cùng thần thái giữa lông mày giống y hệt Nguyễn Nguyệt Vi.

Nếu phải làm thế thân, thì thiếu nữ giống Nguyễn Nguyệt Vi này còn kém xa Lộc Tùy Tùy—trừ bỏ khuôn mặt có vài phần tương tự, thì thân hình, tính cách, gia thế xuất thân, thậm chí món ăn yêu thích Lộc Tùy Tùy với Nguyễn Nguyệt Vi đều khác một trời một vực.

Nhưng kỳ quái chính là, hắn nhìn người trong tranh thì tâm lặng như nước, không chút gợn sóng.

Hoàng đế thu hồi bức họa, cuộn tròn lại đưa hắn: “ Đừng vội vàng mà quyết định, phụ thân nàng sắp hồi kinh, ba tháng nữa có thể đến kinh thành, đến lúc đó các ngươi sẽ được gặp nhau”

--------------------------

Phía dưới truyện như cũ là phần cảm ơn của tác giả với các fuong fuba.

Đôi lời chia sẻ của edit: Dịch mấy chương này tại hạ như chết tâm luôn, dl toàn đúng vào mấy chương binh quyền, nguyên cái chương 26 đều là binh binh với quyền quyền. Nếu có sai sót lỗi lầm ở đâu thì mọi người góp ý thông cảm. Chứ edit mấy cái hoàng quyền cũng hại não, chỉ mong vả mặt nhanh nhanh thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top