Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝟙𝟛.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ sáng là thời gian ca đêm, cũng là thời gian bắt đầu phát sóng của kênh âm nhạc.

Chiều nay lúc Cung Tuấn đến phòng làm việc, cả người đều hơi lâng lâng, thậm chí lúc đang họp hắn cũng không có ý kiến gì đối với sắp xếp chủ đề và lựa chọn bài hát của biên kịch Vương, nói cái gì cũng ok cũng tốt.

Chương trình đi được một nửa, đạo diễn Hồ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, xác định dẫn chương trình át chủ bài của bọn họ chẳng qua là có tâm sự gì đó, chứ không phải có ý nghĩ nhảy việc từ chức.

"Người trẻ tuổi, như thế này chẳng phải rất bình thường sao?" biên kịch Vương hiếm khi mở miệng mà không buông lời cay đắng.

Đạo diễn Hồ gật đầu, quyết định sau khi phát sóng sẽ tìm Cung Tuấn nói chuyện xem rốt cuộc là vấn đề gì, mình có thể giúp cấp dưới phân ưu giải nan hay không.

Kết quả sau khi phát sóng, đạo diễn Hồ còn chưa kịp tháo tai nghe đã thấy Cung Tuấn đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài như một cơn gió chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Biên kịch Vương bên cạnh bình chân như vại vỗ vai đạo diễn Hồ, vẻ mặt hiểu rõ: "Có lẽ là yêu đương."

"Yêu đương?" miệng đạo diễn Hồ có thể nhét vừa một quả bóng tennis, "Chẳng lẽ lại là người trong đài chúng ta?"

Biên kịch Vương lắc đầu: "Cái này thì tôi chịu."

**

Cung Tuấn một hơi bò lên năm tầng lầu.

Lúc hắn đẩy cửa đi vào, biên kịch Trương đã sửa xong bản thảo đang cuộn mình trên sofa, trùm chăn kín mít ngủ say sưa.

So với nội tâm hỗn loạn của dẫn chương trình Cung, thì Trương Triết Hạn cái người sáng nay ném đề tài sống chung ra dường như chẳng hề có chút phiền não, thoải mái xoay người trên sofa, quay mặt về phía Cung Tuấn tiếp tục ngủ ngon lành.

Cung Tuấn giận đến muốn đánh mông anh một cái.

**

"Em có muốn chuyển đến nhà anh ở không?" Trương Triết Hạn nói đến nhẹ nhàng tiêu sái, giống như đây cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Cung Tuấn sững sờ tại chỗ, bắt đầu hoài nghi có phải mình ngủ không đủ giấc nên xuất hiện ảo giác không?

Trương Triết Hạn đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt hắn: "Anh không đùa đâu, anh hỏi nghiêm túc đó."

Nhảm nhí, sống chung là chuyện có thể nói đùa sao?

Cung Tuấn định thần lại, lập tức nắm lấy vuốt mèo đang lắc lư trước mặt, dùng ánh mắt mười hai phần chân thành tha thiết nhìn Trương Triết Hạn: "Sao đột nhiên anh lại muốn ở chung?"

Trương Triết Hạn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu đáp: "Nhà anh rộng như vậy, em thì ở xa, sống chung cũng đâu có vấn đề gì."

"Nhưng chúng ta vừa mới bắt đầu yêu đương."

Đây chính là vấn đề.

Cung Tuấn cũng hoàn toàn không ngờ Trương lão sư nhà hắn lại nghĩ thoáng như vậy, từ quan hệ yêu đương phóng vèo sang chế độ vợ chồng già.

Trương Triết Hạn vẫn nghiêng đầu như trước, một bộ dáng dầu muối không ăn* còn mở to hai mắt nhìn hắn, phảng phất nghe không hiểu ý Cung Tuấn nói.

(*) 油盐不进: Có nghĩa là ý kiến của ai cũng không nghe, ai thuyết phục cũng không có tác dụng.

"Đột nhiên ở chung, nhỡ cãi nhau..." Cung Tuấn bắt đầu nói quanh co.

Biên kịch Trương ồ một tiếng, bắt đầu lên lớp cho người ta: "Trên thế gian không có cặp đôi nào không cãi nhau, chỉ có những người yêu nhau cãi nhau mỗi ngày."

Cung Tuấn bị những lời này chọc cười, sau một lúc lại cảm thấy hơi ngốc.

"Trương lão sư, thì ra anh viết truyện ma đều theo phong cách này?"

**

Mặc dù anh nói không sai, nhưng Cung Tuấn vẫn phải suy tính một chút.

Trương Triết Hạn cũng không tỏ ra mất hứng, ngược lại còn an ủi hắn nói đôi khi mình hơi nôn nóng cố chấp, còn đặc biệt bướng bỉnh, để Cung Tuấn đừng suy nghĩ quá nhiều, không muốn cũng không sao cả.

"Ừm... em biết." Cung Tuấn bất đắc dĩ cười cười, kéo Trương Triết Hạn dựa vào trong ngực mình, "Ngay cả xúc động muốn cắn anh một ngụm cũng có."

Biên kịch Trương cười đến run rẩy: "Cho em cắn cho em cắn, chỉ cần em tới ở cùng anh, tùy em muốn cắn thế nào cũng được."

Vậy cũng được hả?

**

Lúc Cung Tuấn đi vào liền khóa trái cửa phòng làm việc, trước khi tới hắn cũng đã gửi Wechat với Dư Tường, cho nên tạm thời sẽ không có ai tới đây quấy rầy bọn họ.

Suy nghĩ phiêu đãng suốt một ngày của hắn, sau khi nhìn thấy Trương Triết Hạn rốt cuộc đã chìm tới đáy, bây giờ cả người đều vô lực, bùm một cái đổ vào trong ngực Trương Triết Hạn.

"Ưm..." biên kịch Trương bị người đánh thức, còn chưa kịp gắt ngủ đã ngửi thấy mùi hương thảo quen thuộc.

Anh nhắm mắt lại, đặt tay lên đầu người trong ngực, xoa hai cái giống như xoa đầu cún con, dinh dính hỏi: "Thu xong rồi?"

"Vâng."

"Vậy ngủ cùng anh một lúc, tan làm chúng ta đi ăn sáng."

"Được."

**

Sofa vốn không rộng lắm còn chen chúc hai người đàn ông, động một cái cũng tốn sức, hai người lại hết lần này tới lần khác muốn nằm mặt đối mặt, hơi thở dây dưa quấn quýt, chân cũng không co lên được.

Bảo người ta ngủ cùng kết quả chờ Cung Tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt, Trương Triết Hạn lại không buồn ngủ.

"Em suy nghĩ một ngày rồi, đã có đáp án chưa vậy?" anh đẩy cánh tay Cung Tuấn, nhẹ giọng hỏi.

Liên tục hai ngày Cung Tuấn ngủ không ngon, hiện giờ trong ngực ôm một cái lò sưởi nhỏ, ấm đến mức hắn buồn ngủ ríu mắt, nghe vào tai trái lập tức chui sang tai phải chạy ra ngoài.

Nhìn hàng mi dài của Cung Tuấn cố run rẩy hai lần cuối cùng vẫn không thể mở ra, Trương Triết Hạn cong môi dụi vào cổ hắn, hôn cằm Cung Tuấn một cái.

"Ngủ trước đã." Cung Tuấn dùng cả tay cả chân quấn lấy anh như bạch tuộc.

**

Ngủ một giấc dậy, điện thoại của Trương Triết Hạn đã bị Dư Tường oanh tạc đơ cả máy.

Lúc đầu đạo diễn Dư cho là hai người chỉ muốn thì thầm to nhỏ, nên đứng chờ ngoài cửa, kết quả đợi nửa giờ vẫn chưa thấy người ra.

Y không dám gõ cửa, lại không có văn phòng để về, nhắn tin cho người ta cũng không ai trả lời, cuối cùng đành phải dấn thân vào vòng tay ấm áp của đạo diễn Hồ cách vách.

"Mau dậy đi, tớ nói này đạo diễn Hồ sắp hỏi tớ phát khóc rồi!"

Cung Tuấn dựa vào vai anh, vừa nhìn màn hình điện thoại vừa cười toe toét: "Lát nữa phải mời đạo diễn Dư ăn cơm."

Trương Triết Hạn cười phá lên: "Loại chuyện này trước kia cậu ấy cũng làm không ít đâu."

"Vậy, em ngủ ngon không?"

Trương Triết Hạn chẳng buồn quan tâm đến tin nhắn Wechat, nhét điện thoại vào khe hở của ghế sofa, quay lại nằm úp sấp lên người Cung Tuấn.

"Ừm..." Cung Tuấn nheo mắt, làm bộ như đang suy nghĩ, "Để em nghĩ xem."

"Anh nói rồi không muốn cũng không sao." Trương Triết Hạn nhìn hắn đặc biệt xoắn xuýt, liền chống nửa thân trên dậy, nghiêm túc nói.

Kết quả bị người dưới thân túm trở về, ôm cổ hung hăng hôn một trận.

"Ưm..." biên kịch Trương từ bỏ việc hỏi đáp án, chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào.

**

Trương Triết Hạn liếm liếm khóe miệng bị Cung Tuấn cắn, sẵng giọng: "... Em hôn ác liệt như vậy làm gì?"

Cung Tuấn một tay nghịch đuôi tóc anh, một tay chống đầu, nhướng mày nói: "Em đang nghĩ nếu như ở chung, có phải mỗi ngày khi rời giường đều có thể hôn anh như vậy không."

Biên kịch Trương lập tức đỏ mặt.

"Tùy em..."

Dẫn chương trình Cung gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng: "Vậy em còn cái gì để xoắn xuýt nữa đâu."

Cảm xúc hắn rối rắm cả một ngày, là đang rối rắm những cái này hả?

Trương Triết Hạn khô lời.

"Nếu cãi nhau đừng đuổi em ra cửa được không?"

Cung Tuấn chớp chớp mắt, đáng thương nhìn anh, cứ như hiện giờ bọn họ đã cãi nhau rồi ấy.

Con thỏ trong lòng biên kịch Trương tung người nhảy xuống cái bẫy do thợ săn giăng ra.

"Được."

Rõ ràng là anh đề nghị ở chung, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại biến thành thế này.

Ờ... cứ có cảm giác bị cún con gài bẫy?

Bỏ đi, em ấy vui vẻ là được.

***

Đôi lời: fic này tác giả ghi là "đang ra" nhưng lần cuối cùng cập nhật là tháng 4/2022. Lúc đọc qt mình cũng hơi băn khoăn nhưng vì câu chuyện tình yêu của biên kịch Trương và dẫn chương trình Cung ngúc nghích đáng yêu quá, mà fic cũng dừng ở đoạn về chung một nhà nên mình vẫn edit. Rất xin lỗi vì đã không báo trước với mọi người   ಥ‿ಥ

Nếu một ngày đẹp trời tác giả viết tiếp thì dĩ nhiên mình sẽ edit tiếp, còn nếu như ngày đó không tới thì mọi người hãy coi như câu chuyện tình yêu của hai người đã cập bến hạnh phúc nhoa 

❤️💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top