Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lúc nhận được điện thoại của em họ, Trương Triết Hạn đang ngồi dựa vào xe kiểm tra mũ bảo hiểm mới.

“Gì đấy? Anh của mi đang bận.”

Em họ ở bên kia gào thét không ra hơi, anh nhíu mày, đưa điện thoại ra xa.

“Anh! Anh của em! Anh trai tốt của em! Anh không đến là em xong thật đó.”

“Anh thấy giờ mày xong rồi mà.” Trương Triết Hạn treo mũ bảo hiểm lên xe, cắt ngang em họ đang lải nhải không ngừng, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra xe của mình, “Có chuyện nói chuyện, không có thì cúp.”

“Đừng, đừng mà. Đội bóng rổ của khoa mình, từ lúc anh đi liền rớt xuống ngàn trượng, không gượng dậy nổi. Anh của em, cầu xin anh đó, lần này thôi. Anh đến huấn luyện cũng được.”

“Lần trước đã nói rồi mà cầu xin cũng vô dụng.” anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Sang trường thể dục bên cạnh bắt người đi, cúp đây.”

Phớt lờ tiếng kêu rên lại tăng level của em họ, anh nhanh chóng cúp điện thoại.

Trương Triết Hạn đứng lên, xoa xoa đầu gối, không tiếng động thở dài.

Buổi tối lúc anh trở lại chung cư, Wechat của em họ gửi tới phủ kín màn hình.

Trương Triết Hạn có chút bất đắc dĩ, bật đèn nằm xuống sofa, nhìn đống tin nhắn oanh tạc của em họ, cuối cùng vẫn mềm lòng.

“Đúng một lần, chọn thời gian rồi báo cho anh.”

Em họ lập tức gửi cho anh một chuỗi tin nhắn thoại, anh lười nghe, quăng điện thoại sang bên, vào phòng ngủ thay đồ chuẩn bị đến bar.

Lúc anh đến bar, đám bạn cùng phòng đã uống trước, thấy anh đến trễ thì trêu chọc vài câu, rót cho anh đầy một ly bia.

“Hôm nay cậu không cưỡi xe tới đấy chứ? Đừng như lần trước bọn tớ uống nằm bò ra cậu vẫn tỉnh queo là không được đâu.”

“Lần trước có việc.”

Anh uống một hơi hơn nửa ly, vừa nghe bạn cùng phòng thảo luận cô gái nào đẹp, vừa lơ đãng nhìn xung quanh.

Hàng ghế dài hơi chếch phía sau có một nhóm người nhìn có vẻ vẫn là sinh viên, quán bar này gần đại học của bọn họ, buổi tối không ít người chạy đến tụ tập.

Trương Triết Hạn chú ý tới nam sinh ngồi ngoài cùng, thoạt nhìn không giống người sẽ đi bar, hình như cũng không hợp với những người bên cạnh.

Nam sinh chống khuỷu tay nhìn sàn nhảy ngẩn người, đôi mắt chớp chớp, người bạn bên cạnh đưa cho hắn một ly rượu, hắn lắc đầu đẩy ra. Bạn hắn cũng không quá để tâm, nhún vai tiếp tục quay sang bên khác nói chuyện phiếm.

Có chút thú vị.

Trương Triết Hạn lại nhấp một chút rượu, nhìn chằm chằm người ta không thả.

Khoảng cách hơi xa, ánh đèn lại mờ ảo.

Vóc dáng nam sinh hẳn là rất cao, đôi chân dài miễn cưỡng kẹt giữa sofa và cái bàn. Đối phương thả xuống một ngón tay thon dài, không ngừng gõ mặt ghế sofa dưới thân.

Vài phút sau, lúc nam sinh đứng dậy đi ra ngoài, Trương Triết Hạn nói với bạn cùng phòng một tiếng, đi theo phía sau người ta ra cửa.

Quán bar ở dưới lòng đất, lúc anh đi theo người ta lên bậc thang, nam sinh dừng bước, đứng trên bậc thang quay đầu lại, chú ý tới Trương Triết Hạn cách đó vài bước.

“Anh có chuyện gì sao?”

Giọng thật trầm, rất giống với tưởng tượng của anh.

Anh đi lên mấy bước, đứng cách đối phương một bậc thang, dưới ánh đèn mờ tối thấy người ta đột nhiên nhíu chặt mày thì cười rộ lên.

“Bé đẹp trai, người lớn không ở nhà lén chạy đến đây sao?”

Nam sinh quay người lại, hơi dựa về sau tránh xa Trương Triết Hạn một chút, lấy di động ra.

“Uống nhiều quá có cần tôi giúp anh gọi cho ai đó không?”

“Sặc.” Trương Triết Hạn líu lưỡi: “Cún con, cậu thấy tôi uống nhiều chỗ nào?”

Nam sinh vẫn lạnh lùng nhìn anh, đối với lời anh vừa nói cũng không chút dao động.

“Có bệnh thì chữa.” nói xong liền xoay người rời đi.

Trương Triết Hạn kéo tay áo đối phương, nghiêng đầu một chút, mái tóc dài ngang trán đảo qua đuôi mắt.

Nam sinh bị anh kéo áo, lại quay đầu lại, rốt cuộc có một tia không kiên nhẫn.

“Đừng tức giận. Tôi đùa thôi mà.” Trương Triết Hạn le lưỡi, lắc lắc cánh tay người ta: “Cậu vẫn là sinh viên nhỉ? Lần sau nhớ học cách từ chối người khác, không muốn đến thì đừng miễn cưỡng. Bây giờ thì, mau về nhà đi, cún con.”

Đối phương nghe anh nói mấy lời dặn dò của phụ huynh thì sửng sốt giây lát rồi mới rút tay về, bỏ lại một câu ‘anh mới là cún’ rồi quay đầu bước đi.

Trương Triết Hạn dựa vào tường, nhìn bóng lưng có chút chạy trối chết của đối phương, cười ra tiếng.

Sau khi trở lại bar, bạn cùng phòng cười gian xảo nhích tới, hỏi anh vừa đi theo người ta làm gì, anh nhún nhún vai, lại cầm lấy một ly rượu, uống vài ngụm lớn.

"Quan tâm cún con bị lạc đường."

Ngày hôm sau, lúc Trương Triết Hạn bị đoạt mệnh liên hoàn call đánh thức, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.

Anh không kiên nhẫn kéo chăn lên đỉnh đầu, cọ cọ gối đầu.

Đối phương vẫn kiên trì gọi cho anh, không hề có ý định từ bỏ. Khi điện thoại vang lên lần thứ sáu, Trương Triết Hạn mới miễn cưỡng vươn tay ra khỏi chăn, uể oải nghe máy.

“Anh! Sao anh còn chưa tới?”

“Tới chỗ nào, vừa sáng ngày ra.”

Đầu Trương Triết Hạn đầy dấu chấm hỏi, mang theo cau có nồng nặc lúc mới ngủ dậy hỏi.

“Bố trẻ ơi, hôm qua em gửi tin nhắn rồi mà. Hôm nay mời ngài đến huấn luyện. Không phải ngài không thèm đọc chứ?!”

Đúng rồi đấy, đúng là anh chưa đọc.

“Nín. 20 phút nữa chờ anh ở cổng phía tây.”

Cổng tây của trường nằm xa đường lớn, nhưng gần khu ký túc xá.

Lúc Trương Triết Hạn cưỡi xe máy đến, em họ đã đứng ở bên ngoài ra sức vẫy tay với anh.

“Anh ới! Làm em suýt chút nữa tưởng anh đổi ý.”

Trương Triết Hạn vừa dừng xe, cởi mũ bảo hiểm xuống, em họ liền nhào tới muốn ôm anh.

Anh dựa vào xe, dùng mũ bảo hiểm ngăn trước mặt người đang xông tới, nhíu mày: “Nói rồi đấy, chỉ một lần này.”

Động tác của em họ bị kẹt giữa đường, ngay lập tức đổi sang vẻ mặt chân chó, thở dài với anh.

“Vâng vâng vâng, một lần thì một lần, anh nói cái gì chính là cái đó.”

Lúc này Trương Triết Hạn mới gật đầu, buông tay xuống, chuẩn bị cùng em họ đi vào.

Bỗng nhiên từ bên cạnh họ lóe ra một bóng người cao lớn, trong tay còn mang theo bình nước đang đi về phía cổng tây.

Trương Triết Hạn vừa nhìn thấy sườn mặt liền nhận ra, mặc dù tối qua đèn quán bar thật sự rất mờ ảo, nhưng anh lại nhớ rõ ràng.

Hôm qua đôi chân dài của cún con bọc trong quần jean, còn hôm nay người ta mặc quần short thể thao.

Lúc đôi chân vừa mịn vừa thẳng kia đi thoáng qua trước mắt Trương Triết Hạn liền vô thức huýt sáo.

“Hey, cún con.” Trương Triết Hạn gọi một tiếng, thấy bóng lưng hắn lập tức cứng ngắc.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một giây, bước chân của đối phương không hề dừng lại, đi vào cổng lớn, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Trương Triết Hạn.

Em họ bên cạnh tận mắt chứng kiến anh trai mình đùa giỡn trai đẹp giữa đường, kinh ngạc hơn nửa ngày, nhìn gương mặt vui vẻ của Trương Triết Hạn, hỏi: “Anh biết người ta à?”

“Không biết.”

Em họ nhặt tam qua vỡ vụn lên, đối với hành vi như vậy của anh trai mình hoàn toàn câm nín, đành phải vừa kéo người đi về phía sân bóng rổ, vừa liên miên lải nhải.

“Cung đại thiện nhân mà anh cũng đùa giỡn, tim anh đúng là to thật đấy!”

“Cái gì thiện nhân, hể, em biết cậu ta hả?”

Trương Triết Hạn nổi lên hứng thú, kẹp cổ em họ kêu cậu biết gì mau nói.

Em họ bị anh kéo thất tha thất thểu, vừa đuổi theo bước chân của Trương Triết Hạn vừa bắt đầu bỏ sỉ bát quái của đại thiện nhân cho anh.

“Hotboy khoa biểu diễn năm nay, Cung Tuấn. Anh không ở trường nữa, bảo sao cái gì cũng không biết. Các cô gái theo đuổi hắn thật đúng là đếm không xuể, đại thiện nhân của chúng ta ai đến từ chối người đó, vậy mà không có một cô gái nào oán giận hắn…”

“Đây chẳng phải là chiêu số của mấy cậu ấm sao?” Trương Triết Hạn nhíu mày cắt ngang lời của em họ.

“Nhưng nghe nói hắn từ chối người ta đặc biệt tàn nhẫn, là kiểu phũ không trượt phát nào ấy.”

“Thật à? Thú vị đấy chứ!”

Trương Triết Hạn buông em họ ra, vỗ vỗ vai cậu, tiếp tục đi đến sân bóng rổ. Em họ đi theo phía sau anh, trong giọng nói đều mang theo khó có thể tin.

“Anh? Trương Triết Hạn? Anh muốn làm gì? Không phải chứ? Anh đừng với nói với em…”

Trương Triết Hạn quay người vuốt ngược tóc trên trán ra sau, nhìn vẻ mặt hoảng sợ và chấn động của em họ, cười phá lên.

“Chuyện người lớn, trẻ con đừng quan tâm.”

 
2.

Cung Tuấn có thói quen chạy bộ buổi sáng, lúc mới nhập học hắn thường đến sân thể dục của trường chạy vài vòng cho tỉnh táo.

Sau đó người theo đuổi hắn đột nhiên nhiều lên, bất kể thời gian địa điểm đều có người đến tỏ tình, thậm chí còn chạy tới sân thể dục chặn đường hắn.

Mặc kệ hắn lạnh lùng từ chối như thế nào, các cô gái vẫn vô cùng kiên trì.

Nhưng nguyên nhân buộc hắn phải chạy bộ bên ngoài trường, chính là có một lần hắn bị một nam sinh ngăn lại trên sân thể dục, xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán khiến nam sinh kia đỏ bừng mặt.

Hắn thật sự không kỳ thị bất cứ xu hướng tính dục nào, lịch sự từ chối đối phương, nhưng từ đó cũng không đến sân thể thao của trường nữa.

Hắn không thích loại không khí chỉ trỏ đó, cho dù người bị vây xem bị chỉ trỏ cũng không phải hắn.

Hôm nay không có lớp học buổi sáng nên Cung Tuấn rời khỏi ký túc xá hơi muộn, đến lúc trở về lại nhìn thấy Trương Triết Hạn ở cổng tây.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy người này, từ sau lần đụng độ ở quán bar.

Trương Triết Hạn ngồi dựa vào xe máy của anh nghịch điện thoại, mái tóc hơi dài rủ xuống hai bên má, lúc không nói chuyện nhìn đặc biệt nhu hòa.

Cung Tuấn quyết định không để ý anh, hắn khoác khăn mặt lên cổ, bình tĩnh đi tới.

Đại khái là lúc này cổng tây thật sự quá yên tĩnh, thời điểm còn cách Trương Triết Hạn mấy bước đối phương nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu nhìn.

"Ôi, cún con." Trương Triết Hạn vẫy tay với hắn, lên tiếng chào hỏi.

Cung Tuấn không để ý anh, đi thẳng qua. Sau đó hắn nghe thấy người phía sau cười khẽ một tiếng, đuổi theo.

"Sao lại không để ý đến người ta, tốt xấu gì cũng từng gặp mấy lần." giọng Trương Triết Hạn dinh dính, giống hệt đêm đó ở quán bar.

"Tôi có tên." Cung Tuấn lạnh lùng trả lời anh.

"Ha ha ha, tôi biết. Nhưng nhìn cậu đáng yêu nên mới gọi như vậy, không thích thì thôi."

Trương Triết Hạn đi nhanh vài bước đến gần Cung Tuấn một chút, nhìn vẻ mặt của hắn.

"Lại làm sao?" Cung Tuấn quay sang, thấy Trương Triết Hạn nghiêng đầu giống như con hồ ly nhỏ, cười đến giảo hoạt.

"Hôm nay cậu rảnh không?"

"Không."

Trương Triết Hạn gật đầu, cứ như vậy đi theo hắn, cũng không nói chuyện.

Càng tới gần ký túc xá người qua lại càng nhiều, nhìn thấy hai người bọn họ sóng vai đi tới, vẻ mặt hóng hớt đều không thể giấu nổi.

Cung Tuấn không nhịn được quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, thấy đối phương ôm mũ bảo hiểm hai tay đút túi, vẻ mặt bình tĩnh, hắn hắng giọng, hỏi: "Anh là sinh viên trường này à?"

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn đột nhiên nói chuyện với mình, không kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn hắn.

Cung Tuấn bất đắc dĩ, đành phải hỏi lại lần nữa: "Tôi nói, anh là sinh viên trường này sao?"

Cũng không biết câu hỏi này chọc trúng chỗ nào trên người Trương Triết Hạn, anh thoải mái cười to, khiến người qua đường chú ý càng nhiều.

Tai Cung Tuấn nóng lên, nhìn người đang cười không ngừng, bước nhanh muốn tránh xa đối phương.

Chỉ chốc lát sau Trương Triết Hạn lại đuổi theo, ngừng cười, cách Cung Tuấn gần hơn một chút.

"Cung đại thiện nhân, cậu thật sự không để ý chuyện bên ngoài sao?"

Cung Tuấn nghe anh gọi mình như vậy cũng không phản bác, chỉ hỏi Trương Triết Hạn có ý gì.

"Hôm nay đến lớp, nhớ hỏi bạn học xem Trương Triết Hạn là ai. Cún con, giờ tôi có việc phải đi trước. Bái bai."

Trương Triết Hạn vẫy tay với hắn, lại cười cười, sau đó rẽ một cái đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, sờ sờ vành tai đã bớt nóng, trở về ký túc.

Buổi chiều trước khi lớp học biểu diễn bắt đầu, Cung Tuấn túm lấy bạn học đi ngang qua, hỏi: "Cậu có biết Trương Triết Hạn không?"

Bạn cùng lớp câm nín nhìn hắn, cố gắng nhìn ra chút gì đó từ khuôn mặt không cảm xúc của hắn.

Cuối cùng thấy trên mặt hắn tràn đầy mờ mịt, đành phải ngồi xuống, thong thả nói: "Đại thiện nhân, cậu thế này không ổn rồi! Tớ nghi ngờ cậu còn chẳng nhìn nhóm chat lớp mình ấy."

"Tớ rất ít xem." Cung Tuấn nhún vai, ý bảo cậu mau nói.

"Tụi con gái lớp mình mỗi ngày ngoại trừ buôn dưa về cậu, chính là bàn luận Trương Triết Hạn. Một ngày nào đó con trai lớp mình không nhịn được nữa sẽ nổi dậy."

Bạn học nói với vẻ mặt tràn đầy căm phẫn, còn vỗ vai Cung Tuấn không ngừng thở dài.

"Cho nên? Rốt cuộc anh ta là ai?"

Cung Tuấn gỡ tay cậu ra, hỏi lại lần nữa.

"À, đàn anh khoa nhạc kịch. Năm thứ ba."

Lần thứ tư.

Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn đang đứng xếp hàng trong căn tin, liền theo bản năng muốn né tránh. Nhưng đối phương đã nhìn thấy hắn, đôi mắt cười đến cong cong, vẫy tay với hắn.

Cung Tuấn không dám chắc nếu bây giờ hắn xoay người bỏ đi, người này có thể ở trước bàn dân thiên hạ gọi hắn là cún con hay không. Cho nên hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn kiên trì đi về phía đội ngũ đang xếp hàng.

Bạn học ở phía sau túm lấy áo hắn, lại gần hỏi: "Đây là hai người có quen biết đúng không?"

Cung Tuấn lắc đầu, kêu cậu ta đừng hóng hớt.

Hắn cúi đầu chơi điện thoại, lại nghe thấy bạn học phía sau đậu má một tiếng, vừa ngẩng đầu Trương Triết Hạn đã nhảy tới bên cạnh hắn, cười ngọt ngào với hắn. Sau đó vươn qua hắn hỏi: "Bạn học, cậu có phiền nếu tôi chen hàng không?"

Bạn học ở phía sau liên tục nói ba lần không phiền, nhường lại vị trí, còn lui về phía sau vài bước cách xa hai người bọn họ.

Cung Tuấn lười để ý anh, tiếp tục nghịch di động của mình.

"Vậy giờ biết tôi là ai chưa?"

Trương Triết Hạn chọc chọc vai hắn, đùa giỡn hỏi.

Cung Tuấn cũng không quay đầu lại, ừ một tiếng.

"Lạnh lùng như vậy. Cậu đúng là cún con lạnh lùng."

"Anh còn gọi như vậy tôi đi."

Cung Tuấn cất điện thoại quay đầu nói với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhìn lỗ tai phiếm hồng của hắn, lập tức chững chạc đàng hoàng thu lại vẻ đùa giỡn trên mặt, thoải mái nói: "Không gọi không gọi. Tôi mời cậu ăn cơm, bún trộn Giang Tây của căn tin này ngon lắm."

Nói xong liền lấy thẻ cơm ra nhét cho Cung Tuấn, để hắn tiếp tục xếp hàng.

Cung Tuấn cầm thẻ anh đưa tới, cúi đầu trầm mặc.

Cuộc chiến giằng co trong lòng hắn còn chưa bắt đầu, giọng nói không kiên nhẫn của dì căn tin đã truyền tới.

"Hai phần bún trộn, cậu có ăn cay không?" Trương Triết Hạn nhận thẻ ăn về, đáp lời dì căn tin xong quay đầu hỏi hắn.

Cung Tuấn lắc đầu, nhìn Trương Triết Hạn quen thuộc lấy bún xong lại đẩy hắn đến bên cạnh chờ.

Cho đến khi đã ngồi vào bàn với tô bún xào đỏ rực, nhìn Trương Triết Hạn ngồi đối diện tràn đầy phấn khởi đưa cho mình một đôi đũa, Cung Tuấn vẫn không thể nào hiểu được hướng đi của câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top