Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Trương Triết Hạn nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì cay của cún con đối diện, tốt bụng đi mua cho hắn một ly trà sữa.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi bảo dì đừng cho cay rồi, không nghĩ tới trong rau quả vẫn còn chút ớt. Này, uống cho đỡ cay.”

Anh đưa trà sữa qua, thuận tay đẩy cái tô trước mặt Cung Tuấn sang bên.

Cung Tuấn ngẩn người một lúc mới cầm ly trà sữa lên uống, sau đó vẫn nhìn chằm chằm mặt bàn không nói gì.

“Cậu bị cay ngốc rồi hả?”

Trương Triết Hạn chống cằm, tay còn lại huơ trước mắt Cung Tuấn thật lâu mới gọi được người ta ngẩng đầu nhìn anh.

“Trương Triết Hạn.”

Đây là lần đầu tiên Cung Tuấn gọi tên anh. Lúc hắn nói chuyện giọng vẫn còn hơi run, cổ họng khàn khàn.

“Ơi.” hai tay Trương Triết Hạn chống cằm, đáp một tiếng.

“Xin anh, đừng mời tôi ăn cơm nữa.” Cung Tuấn nói xong, lại uống một ngụm trà sữa thật to rồi nhẹ nhàng để ly xuống bàn, dựa trở lại lưng ghế.

Trương Triết Hạn nghe xong cười lớn, cầm ly trà sữa dở trên bàn uống một ngụm.

“Được.” anh liếm môi, thấy trong mắt Cung Tuấn viết đầy luống cuống liền cố tình ngửa đầu uống hết chỗ trà sữa còn lại.

“Tôi về đây.” Cung Tuấn đứng bật dậy, cầm bát đũa phải trả căng tin, cứng rắn nói.

Trương Triết Hạn cũng đứng lên theo, nói ok ok, chúng ta cùng về.

Cung Tuấn nhìn anh: “Tôi về ký túc xá.”

Trương Triết Hạn liền gật đầu, đáp: “Tôi biết, xe của tôi ở cổng tây, cùng đường.”

Trương Triết Hạn huýt sáo đi phía trước, Cung Tuấn chậm rề rề đi ở đằng sau, hai bên duy trì khoảng cách nhất định.

Lúc đi qua sân bóng rổ, em họ nhìn thấy Trương Triết Hạn thì chạy tới khoe với anh hôm nay đội bóng biểu hiện như này như kia.

Trương Triết Hạn qua loa ừ ừ, không dấu vết cách xa em họ một chút.

Đáng tiếc em họ anh thần kinh thô, vừa nói xong liền phát hiện Cung Tuấn đi theo phía sau Trương Triết Hạn không xa.

Mắt em họ trợn to như muốn rớt ra, vỗ vai anh hét lớn: “Đậu má! Anh tốc độ vãi lều.”

Nói xong phát hiện anh họ đang nhìn cậu chằm chằm, mà Cung Tuấn cũng nhướng mày nhìn cậu chăm chú.

“Hoặc là anh đập mày một trận ngay tại đây.” Trương Triết Hạn gỡ tay em họ ra, thân thiết vỗ vỗ: “Hoặc là biến.”

Em họ vèo một cái đã không thấy bóng dáng.

Trương Triết Hạn quay người nhìn Cung Tuấn, cười cười.

“Em họ ngốc của tôi.” 

Cung Tuấn ồ một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.

“Cún con, có muốn gia nhập đội bóng rổ không?”

Trương Triết Hạn đánh giá vẻ ngoài của hắn, hỏi một câu.

Cung Tuấn cảm thấy bên vai hơi trầm xuống, quay đầu mang theo một tia cam chịu.

“Thứ nhất, tôi không chơi bóng rổ. Thứ hai, đừng có gọi tôi như thế nữa.”

“Ôi chao, tôi lại quên. Vậy cậu nói xem tôi nên gọi cậu là gì nhỉ, bé đẹp trai? Bé đáng yêu?...”

“Tôi có tên.” Cung Tuấn không thể nhịn được nữa, cắt ngang chuỗi ví dụ của Trương Triết Hạn.

“Ồ, cậu thích gọi tên. Vậy… Tuấn Tuấn? Hay cậu thích Tiểu Tuấn hơn? Tôi thấy Tuấn Tuấn hay hơn.” Trương Triết Hạn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cung Tuấn, mồm miệng càng hăng hái: “Vậy gọi Tuấn Tuấn đi, rất thân thiết.”

“Trương Triết Hạn.” hôm nay đây là lần thứ hai Cung Tuấn gọi tên anh, khác với mười mấy phút trước, lần này nghe như đang cầu xin anh mau ngậm miệng.

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn thật sự có chút tức giận, cũng không trêu hắn nữa, cười toe toét kéo người đi về phía ký túc xá.

Khi đến dưới lầu ký túc xá, trời đã tối hẳn.

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn không có vẻ muốn đi, nhíu mày: “Sao anh còn chưa đi?”

Trương Triết Hạn dùng mũi chân đá đá viên sỏi dưới đất, khoanh tay cười với hắn nói: “Muốn nhìn cậu lên lầu đó.”

“Không cần. Tôi với anh cũng không thân tới vậy.”

“Trước lạ sau quen. Chúng ta cũng gặp nhau lần thứ mấy rồi, cậu khách khí quá! Nhanh lên lầu đi.”

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn mặt mũi tỉnh bơ nói mấy lời sến súa, dáng vẻ chẳng thấy có chỗ nào không ổn, cảm thấy mình còn không đi sẽ thật sự bị bức điên.

Hắn đành phải xoay người đi về phía cửa an ninh, ngay cả câu gặp lại cũng không muốn nói.

Trương Triết Hạn ở phía sau nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì lớn tiếng gọi: “Ây da, Tuấn Tuấn, chờ chút. Thêm Wechat đi.”

Trong nháy mắt cả người Cung Tuấn liền đỏ như tôm luộc, nhìn những người đang rời khỏi ký túc trong mắt đã viết đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.

Hắn nghiến răng quay người lại, Trương Triết Hạn đang vô tội giơ điện thoại, thấy hắn quay lại còn lắc lắc hai cái.

“Tôi… không mang điện thoại.” Cung Tuấn khô cằn đáp.

Trương Triết Hạn nheo mắt đánh giá Cung Tuấn một phen, nhanh như chớp duỗi tay lấy ra chiếc điện thoại từ túi áo của hắn.

“Tuấn Tuấn, sao cậu lại gạt người?” anh lắc đầu, đưa trả điện thoại cho hắn, làm bộ cực kỳ thương tâm.

Cung Tuấn nhìn vẻ mặt đối phương, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Rốt cuộc ai mới là sinh viên khoa biểu diễn?

Di động đã bị Trương Triết Hạn lấy ra, Cung Tuấn không còn cách nào khác đành phải cầm điện thoại của mình mở khóa, ấn mở Wechat.

Người đối diện nhìn một loạt động tác của hắn lập tức thay đổi biểu tình, đôi mắt còn chớp chớp nhìn hắn, nhỏ giọng hô tôi quét cậu nha.

Cung Tuấn nghe chỉ thị của anh, bất đắc dĩ đưa mã QR tới mặt người ta, chờ Trương Triết Hạn quét xong thì bỏ lại một câu đừng gọi tôi nữa, quay người bước nhanh lên lầu ký túc xá.

Trương Triết Hạn nhìn theo bóng lưng Cung Tuấn cuống quýt chạy trốn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, cất điện thoại, lại quay trở về sân bóng rổ.

Em họ tinh mắt thấy tâm trạng của anh mình không tệ, vội vàng xông đến hỏi: “Thế nào thế nào?”

Trương Triết Hạn không để ý tới cậu, chỉ cầm trái bóng rổ em họ đang ôm, xoay trên đầu ngón tay.

Em họ thấy anh không nói gì, tiếp tục lải nhải.

“Anh trâu bò thật đấy! Cả ngày hôm nay, trên diễn đàn trường mình đều đang thảo luận về hai người. Nhóm Wechat thì càng không phải nói, đám con gái trong lớp bâu lấy em hỏi hai người có quan hệ gì. Cho nên, hehe, hiện tại hai người rốt cuộc là thế nào?”

Trương Triết Hạn mới nghe được một nửa đã nở nụ cười, chờ cậu nói xong thì trả bóng lại cho em họ còn đang trông mong nhìn mình, nheo mắt trầm giọng nói: “Lần trước đã nói, chuyện người lớn…”

“Em không biết! Em không biết! Em nào dám quản, em chỉ tò mò thôi.”

Em họ lập tức điên cuồng lắc đầu xua tay, sợ Trương Triết Hạn sẽ tẩn cậu một trận ngay trên sân bóng.

“Anh dặn cái này, sau này có huấn luyện nhớ báo cho anh, anh sẽ tới."

Em họ vẫn chưa kịp phản ứng Trương Triết Hạn vừa đồng ý chuyện gì, sửng sốt rất lâu.

Chờ cậu hiểu được ý tứ của anh họ, Trương Triết Hạn đã đi một đoạn xa, cậu ở phía sau vui mừng hét lớn: “Anh! Thật ạ? Anh là papa của em. Anh là tổ tông của em.”

Trương Triết Hạn vừa đi vừa vẫy tay với cậu, cũng không quay đầu lại.
  
4.

Cung Tuấn vừa đẩy cửa ký túc xá đi vào đã thấy bạn cùng phòng ngồi ở cạnh bàn nhìn hắn, trong mắt đều là mấy chữ "mau nói" viết thật to.

Hắn không định để ý cậu ta, ngồi thẳng vào bàn mình, lấy di động ra.

Trên Wechat hiển thị lời mời kết bạn từ một người để avatar hình mèo.

Bạn cùng phòng ngó thấy Cung Tuấn không có ý định nói chuyện, nghẹn sắp nổ tung, đành phải chủ động mở miệng: "Hey, đại thiện nhân! Xin cậu đó, nói một xíu đi mà. Cái gì cũng được."

Cung Tuấn quay đầu lại cười với bạn cùng phòng, hỏi: "Cậu muốn biết cái gì?"

"Cậu đừng giả ngu nữa. Lối đi bộ, căng tin, dưới lầu ký túc xá, nơi nào cũng có cậu với người ấy."

Bạn cùng phòng vừa nói vừa khua tay múa chân, vẻ mặt gặm đến hăng say.

"Tớ thấy cậu xem phim nhiều quá rồi, không có việc gì làm thì tập luyện đi."

"Tập cái gì? Cố sự tình yêu của cậu và người ta hả? Tớ đồng ý."

Cung Tuấn đi lên búng trán cậu ta một phát.

Bạn cùng phòng ôm trán còn thút thít trốn vào góc tường, trên miệng vẫn tiếp tục rì rầm năn nỉ.

Cung Tuấn chê phiền, lấy tai nghe đeo lên.

Hắn nhìn đối tượng mình vừa chấp nhận kết bạn, đổi ghi chú thành 'bệnh thần kinh'

Lòng hiếu kỳ quấy phá, hắn lướt xuống nhấn xem vòng bạn bè của Trương Triết Hạn. Vòng bạn bè của đối phương chỉ lác đác vài tấm ảnh xe máy, còn có mấy bài hát của Châu Kiệt Luân, kéo xuống nữa chỉ có thể xem được một tháng gần nhất.

Cung Tuấn nhớ lại dáng vẻ anh bướm hoa này "tung tay nhảy múa" bên cạnh hắn, cảm thấy những gì biểu hiện trong vòng bạn bè quả thực không cùng một người.

Ngay cả ảnh tự sướng cũng không có, hắn thầm nghĩ.

Buổi tối Cung Tuấn đang nằm trên giường bạn cùng phòng ngó sang rủ hắn chơi Vương Giả. Hắn vừa đáp ứng "bệnh thần kinh" trên Wechat liền gửi tin nhắn.

Bạn cùng phòng giục hắn nhanh lên, Cung Tuấn bảo cậu ta chờ ván tiếp theo, mình có chút việc.

Sau đó hắn ấn mở Wechat.

Bệnh thần kinh: Tuấn Tuấn, cậu ngủ chưa?

Cung Tuấn hối hận, hắn quay sang hỏi bạn cùng phòng có thể dẫn mình theo không, bạn cùng phòng đáp: "Ok, cậu xong việc rồi hả?"

"Không có gì, bị bệnh thần kinh trêu chọc."

Cung Tuấn thở dài nằm trở về, không định trả lời Trương Triết Hạn.

Một lát sau, ván đầu tiên của bạn cùng phòng còn chưa kết thúc, di động của hắn lại rung lên mấy lần.

Bệnh thần kinh: Sao ngủ sớm vậy?

Bệnh thần kinh: Cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ còn đang chờ cậu.

Bệnh thần kinh: Có muốn đấu địa chủ không?

Cung Tuấn nhìn mấy tin nhắn, mí mắt giật một cái, ngón tay thon dài ấn mở bàn phím.

"Cuộc sống về đêm của anh chính là đấu địa chủ?

"Vậy, quán bar?"

Đúng rồi, nếu không phải hôm đó bị bạn cùng lớp kéo đến bar, hắn cũng sẽ không bị Trương Triết Hạn quấn lấy.

"Không được, tôi muốn đi ngủ."

Cung Tuấn nhìn bên kia vẫn hiển thị đang nhập, đành phải chờ tiếp.

"Cũng đúng, cún con phải nghỉ ngơi đầy đủ mới mau lớn."

"Ngủ ngon nhé." còn gửi kèm ảnh mèo ngủ ngon đồ.

"Anh mới là cún!"

Cung Tuấn nhịn một ngày, rốt cuộc thấp giọng hét lên.

Bạn cùng phòng bị tiếng hét bất thình lình của hắn dọa đến tay run một cái, nhấc người dậy nhìn khuôn mặt giận đến méo mó của Cung Tuấn, đột nhiên nở nụ cười.

"Cười cái rắm." Cung Tuấn lườm bạn cùng phòng, thấy cậu ta vẫn cười không ngừng liền cầm một cái gối ném sang.

"Ha ha ha ha ha cậu vừa mới nhe răng ha ha ha ha ha ha."

Hắn lười để ý bạn cùng phòng, mặc kệ đối phương vẫn đang cười ngặt nghẽo, xoay người nằm quay lưng lại, lỗ tai đỏ lên.

Tối nay hắn ấn mở Wechat của Trương Triết Hạn lần thứ hai, xóa ghi chú khi nãy, đổi thành 'Người điên'

Một tuần kế tiếp, Cung Tuấn không gặp 'người điên' ở trường lần nào.

Thỉnh thoảng khoa biểu diễn sẽ có lớp trùng với khoa nhạc kịch, hắn không chắc năm nhất và năm ba có thể đụng phải hay không, nhưng mỗi lần chuông tan học vang lên hắn sẽ lập tức rời đi.

Trong Wechat ngoại trừ tin nhắn tối hôm đó, Trương Triết Hạn cũng không liên lạc nữa, vòng bạn bè cũng không cập nhật.

Cung Tuấn thậm chí còn hoài nghi Trương Triết Hạn không tới trường đi học.

Mãi đến hôm nay sau khi lớp học đài từ kết thúc, hắn và bạn học đến căng tin ăn cơm lúc đi ngang qua sân bóng rổ mới nhìn thấy Trương Triết Hạn ngồi trên khán đài.

Khác với áo jacket đen trong hai lần gặp trước, hôm nay tóc Trương Triết Hạn buộc nửa sau đầu, mặc áo nỉ màu lam và áo khoác trắng.

Anh huấn luyện viên

Lúc Cung Tuấn nhìn qua, Trương Triết Hạn đang hướng về phía em họ trên sân hô cái gì đó, chân mày nhíu chặt.

Bạn học thấy Cung Tuấn nhìn sân bóng rổ ngẩn người, bình luận một câu: "Khoa nhạc kịch của bọn họ năm nay hẳn là dễ đánh."

"Cái gì?" Cung Tuấn phục hồi tinh thần, quay đầu hỏi bạn học có ý gì.

"À, cậu không chơi ở đội bóng rổ khoa mình nhỉ. Hai năm trước sợ nhất là đụng phải khoa nhạc kịch đó, năm nay chắc là đỡ hơn."

Cung Tuấn vẫn chưa hiểu, bảo cậu ta nói rõ ràng một chút.

"Hai năm trước đội trưởng của bọn họ là Trương Triết Hạn, cực kỳ trâu bò. Là nỗi ám ảnh của tất cả các khoa."

"Vậy sao anh ta không đánh nữa?" hắn hỏi tiếp.

"Nghe đàn anh nói là đầu gối bị thương, còn rất nghiêm trọng, sau này có thể chơi bóng hay không cũng rất khó nói."

Cung Tuấn quay lại nhìn về phía sân bóng rổ, Trương Triết Hạn đã đứng lên, đang túm tai em họ anh nói một tràng. Các thành viên khác vừa đứng xem vừa cười toe toét, kết quả bị Trương Triết Hạn đạp từng người một trở lại sân.

Bạn học huých Cung Tuấn hỏi hắn có đi ăn cơm không, chậm chân thì lát nữa sẽ đông lắm.

Hắn lơ đãng ừ ừ, quay người cùng bạn học đi đến căng tin.

Lúc bọn họ sắp ăn xong thì Trương Triết Hạn và em họ anh đi vào. Đã đến giờ cao điểm nên chỗ trống trong căng tin chẳng còn bao nhiêu.

Em họ vừa nhìn quanh tìm chỗ trống vừa nghe anh dạy dỗ.

"Rồi rồi, anh, cơm nước xong xuôi anh mắng tiếp được không? Em đang tìm chỗ mà."

Trương Triết Hạn cười lạnh một tiếng: "Còn dám ăn. Là đứa nào cầu xin anh quay lại?"

Em họ cười hì hì nói là em là em, ngài mắng tiếp đi ạ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cung Tuấn ở góc căng tin.

"Ối anh, đó không phải Cung Tuấn sao?"

Trương Triết Hạn nghe vậy nhìn theo hướng em họ chỉ, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Cung Tuấn vừa ngẩng lên.

Anh lập tức đổi sang giao diện mỉm cười vô hại, vẫy tay với Cung Tuấn, kết quả bị đối phương cho ăn bánh bơ.

Em họ một lần nữa chứng kiến Trương Triết Hạn lật mặt siêu tốc, vừa cách xa anh trai được xíu đã bị một câu mệnh lệnh túm về: "Đi. Bên cạnh cậu ta có ghế trống, chiếm cho anh, anh mời mày ăn cơm."

"Nhưng cạnh người ta chỉ có một ghế?"

Trương Triết Hạn nhếch môi, hơi nheo mắt nhìn em họ như nhìn đứa ngốc: "Thì sao?"

"Không sao không sao. Em đi liền!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top