Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Cung Tuấn bị một cuộc điện thoại thúc giục trở về trường luyện tập, trước khi đi còn bám lấy khung cửa, hôn Trương Triết Hạn đến trái phải bất phân.

"... Em còn không đi sẽ muộn mất." Trương Triết Hạn bị hắn hôn đầu váng mắt hoa, thật vất vả mới bắt được chút khe hở đẩy Cung Tuấn ra, "Lượn nhanh."

"Không ăn được khó chịu." Cung Tuấn xụ mặt, đưa tay vuốt tóc Trương Triết Hạn.

"Đâu phải anh không cho ăn, lớp bạn nhỏ tập luyện anh cũng không có cách mà." Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, buồn cười chọc chọc má Cung Tuấn, trong lòng giống như nở đầy bong bóng, một giây sau sẽ bay lên mất.

"Mau trở về, nếu không sẽ muộn mất."

Cung Tuấn thở dài gật đầu, còn tiếc nuối vẫy tay nói em đi đây, sau đó biến mất ở cuối hành lang.

   

Lúc nghỉ giải lao, Cung Tuấn gửi Wechat cho Trương Triết Hạn.

"Tối nay em có thể đến không?" kèm theo ảnh một em cún nghiêng đầu.

Qua vài phút, Trương Triết Hạn gửi lại một chuỗi dấu hỏi chấm.

"?????"

"Cung Tuấn! Trong đầu em toàn mấy thứ màu vàng đúng không?" cùng với ảnh bé mèo câm nín.

Cung Tuấn ngồi dưới sân khấu không có bất kỳ biểu hiện nào, ngón tay lại nhanh chóng gõ chữ.

"Không phải anh quyến rũ em trước sao? Nho mọng nước?"

"Ui chà, sao anh không nhớ, buồn ngủ quá, tạm biệt."

Lúc này Cung Tuấn mới không nhịn được cười ra tiếng.

Bạn học ngồi ở phía trước nghe thấy tiếng cười quay đầu lại, nhìn Cung Tuấn cười đến mặt mày cong cong chỉ có thể chậc chậc quay lên.

   

Diễn tập xong Cung Tuấn nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn ngứa ngáy không nhịn được. Gửi cho bạn cùng phòng một tin đêm nay không về, bước nhanh đến trạm xe bus.

Hàng ghế chờ vắng hoe, lúc hắn đứng ở trạm dừng xe bus, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên tấm kính, chợt nở nụ cười.

Vẻn vẹn một ngày, hắn đi đi về về giữa nhà Trương Triết Hạn và trường học ba lần. Lúc đi đến dưới lầu Cung Tuấn mới nghĩ đến, có phải mình nên báo cho anh ấy một tiếng không.

Kết quả hắn vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy một tiếng 'meo' trầm thấp.

Cung Tuấn sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy Trương Triết Hạn ngồi trong bóng tối trên lan can bên cạnh, mắt cá chân trắng nõn đung đưa trong không trung.

Quần áo ở nhà của Trương Triết Hạn được bọc chặt trong chiếc áo khoác dày màu đen, chính là chiếc áo anh mặc lúc Cung Tuấn rời đi chiều nay.

Mái tóc dài có lẽ bị anh buộc qua loa, vểnh lung tung cả lên.

Thấy hắn cầm điện thoại ngẩn người Trương Triết Hạn lại meo một tiếng thật dài, còn giơ một tay lên cạnh đầu vẫy vẫy như mèo chiêu tài.

Cuối cùng Cung Tuấn cũng hồi phục tinh thần, nhưng vẫn dừng nguyên tại chỗ, cách thật xa hỏi: "Anh ở đây làm gì?"

"Đón cún sữa dính người nhà anh đó." Trương Triết Hạn cười híp mắt, "Anh sợ em ấy không vào được nhà sẽ tủi thân khóc gâu gâu."

Lúc này Cung Tuấn mới đi qua, nhìn thẳng Trương Triết Hạn đang ngồi lắc lư trên lan can.

"Ngồi xuống, coi chừng ngã." hắn đỡ eo Trương Triết Hạn, chăm chú nhìn anh, "Em đang định nhắn tin cho anh."

"Anh cũng đoán vậy." Trương Triết Hạn được hắn ôm lại phách lối dịch mông trên lan can mỏng manh.

Trong không khí tràn ngập mùi hoa quế, Cung Tuấn hít mũi, hỏi: "Trương Triết Hạn, có phải anh mùi hoa quế không?"

Trương Triết Hạn bị hắn chọc cười nghiêng ngả, không chú ý trượt xuống, ngã vào trong ngực Cung Tuấn.

"Bảo anh ngồi cẩn thận mà, sao không nghe lời?" Cung Tuấn đỡ anh, lại dùng sức ôm Trương Triết Hạn lên đặt lên lan can lần nữa, còn giữ chặt mông anh không để người rơi xuống.

Trương Triết Hạn bị hắn giữ không thể động đậy, đành phải le lưỡi, nói dù sao em cũng có thể đón được anh.

Chóp mũi Cung Tuấn quanh quẩn mùi hoa quế, còn có mùi táo xanh nhàn nhạt trên người Trương Triết Hạn.

"Anh tắm rồi à?"

Trương Triết Hạn gật đầu, đưa tay ôm cổ Cung Tuấn ngáp một cái.

"Lần sau đừng ra ngoài chờ em, buổi tối lạnh, ngoan." Cung Tuấn cúi xuống hôn đỉnh đầu Trương Triết Hạn, bất ngờ bế anh lên.

"Oái, em làm gì?" Trương Triết Hạn bị hành động của hắn làm giật mình, hai tay nắm chặt hơn một chút, "Thả anh xuống."

"Đừng lộn xộn, về nhà."

Cung Tuấn không để ý tiếng hét của anh tiếp tục ôm người đi về phía căn hộ.

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn ôm mình nhẹ nhàng như không, cười cười, nói: "Vậy anh muốn ăn khuya."

"Được, về nhà đã."

"Còn muốn uống trà sữa!"

Dù sao cũng là ôm một người đàn ông trưởng thành, Cung Tuấn miễn cưỡng nhấn thang máy, đồng ý: "Mua hết."

"Cung Tuấn." thang máy từng tầng từng tầng đi lên, Trương Triết Hạn tựa đầu trên vai hắn, đột nhiên gọi tên hắn.

"Vâng."

"Em biết anh xuống dưới chờ em là ý gì đúng không?" Trương Triết Hạn thổi nhẹ vào tai hắn.

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn thang máy chậm chạp mới đi được một nửa, thở dài, dùng sức nâng Trương Triết Hạn lên, nghiêng đầu đối với người vừa giở trò xấu cưng chiều lại bất đắc dĩ, nói: "Muốn mạng."
  
  
14.

Vừa vào nhà, Trương Triết Hạn liền giãy giụa muốn nhảy xuống, Cung Tuấn sợ anh ngã, kiên quyết đặt người lên bàn ăn.

Cung Tuấn đè bắp đùi của anh nói: "Anh thật sự rất thích ngọ nguậy lung tung."

Trương Triết Hạn bị hắn đè ép vẫn không an phận cọ lên phía trước, gấu quần mặc ở nhà bị anh cọ vén lên, lộ ra bắp chân trắng nõn.

Cung Tuấn bị anh trêu bốc hỏa, bắt lấy mắt cá chân của Trương Triết Hạn kẹp vào bên chân mình.

"Đau." Trương Triết Hạn cười nói một câu, cũng không biết là thật hay là giả vờ, Cung Tuấn đành phải buông lỏng một chút.

"Anh đừng nghịch em cũng không cần dùng vũ lực."

Cung Tuấn chống tay còn lại lên cạnh bàn, cúi đầu ngậm hầu kết của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn bị đầu lưỡi của hắn liếm phát ra tiếng hừ hừ, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn không động.

Cung Tuấn buông tha mắt cá chân của anh, đi cởi nút quần áo ở nhà.

"Lạnh quá!" Trương Triết Hạn người này, thân thể không động thì miệng lại bắt đầu lải nhải.

Cung Tuấn cũng chẳng buồn nhấc mắt, một tay che miệng anh, rải những nụ hôn dày đặc xuống lồng ngực trắng nõn vừa cởi khuy áo.

"Ưm..." Trương Triết Hạn khẽ run, hai tay nắm lấy mép bàn, đốt ngón tay dùng sức trắng bệch, thân thể bắt đầu ngả ra sau.

Cung Tuấn cởi chiếc áo lông vũ của anh lót bên dưới rồi mới để Trương Triết Hạn nằm xuống, tiếp tục cởi quần mặc ở nhà của anh.

Bàn tay lạnh buốt của hắn mới chạm vào eo anh, Cung Tuấn liền cảm thấy người dưới thân khẽ run một cái.

"Lạnh quá!" Trương Triết Hạn thở hổn hển làm nũng, "Lên giường được không?"

Cung Tuấn không để ý tới anh, trực tiếp cởi quần ở nhà mới thoát một nửa và cả đồ lót xuống, để mông Trương Triết Hạn tiếp xúc với mặt bàn lạnh như băng.

"Ui, lạnh." Trương Triết Hạn lạnh cứng cả người, tức giận muốn đạp hắn.

Cung Tuấn chặn chân của anh lại, kéo người trên bàn lại gần, nắm chân anh quấn lên eo mình.

"Lạnh thật sao?" hắn cúi đầu, một tay luồn ra sau lưng anh, theo sống lưng mò mẫm lên trên.

Trương Triết Hạn bị sờ nói không ra lời, chỉ có thể điên cuồng gật đầu, sau đó lại bị ôm lấy, đi về phía phòng ngủ.

Cung Tuấn cảm thán: "Anh đúng là yêu tinh làm nũng."

   

Trương Triết Hạn nằm trên đệm giường mềm mại, thấy Cung Tuấn vẫn quần áo chỉnh tề trong mũi liền phát ra tiếng hừ hừ, giận dỗi kéo quần hắn.

"Còn nghịch nữa em sẽ cắn anh." Cung Tuấn cầm tay anh uy hiếp cắn cổ tay mảnh khảnh của Trương Triết Hạn một cái.

Hắn theo cổ tay hôn một đường lên vai, ôm cả người anh vào ngực mình, trên eo cũng sờ soạng mấy lần.

Trương Triết Hạn nằm trong ngực hắn tiếp tục hừ hừ, tính khí dưới thân còn chưa đụng đã hơi ngẩng đầu lên.

Cung Tuấn bắt đầu sờ cặp đùi săn chắc và bờ mông gợi cảm của anh, miệng cũng đồng thời chặn lại tiếng than nhẹ của Trương Triết Hạn, đầu lưỡi chui vào miệng anh chậm rãi khiêu khích.

Buổi chiều lần đó giúp hắn biết những điểm mẫn cảm trên người Trương Triết Hạn, tay hắn vẫn không ngừng, nhưng chính là không đụng vào tính khí đã đứng thẳng của anh.

"Hưm... sao em không đụng nó?" Trương Triết Hạn vừa thở dốc của hỏi, lại bị hôn tới đầu óc choáng váng.

Lúc này Cung Tuấn mới đưa một tay qua tuốt súng cho anh.

"A, em chậm chút, nhanh quá!"

Cung Tuấn nghe anh líu lo không ngừng, ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ, với tay lấy chiếc bịt mắt trên tủ đầu giường gấp lại để Trương Triết Hạn cắn.

"Anh thả lỏng, em cũng sẽ không cắn cổ tay."

Trương Triết Hạn bị sờ đến đầu óc hỗn loạn, Cung Tuấn bảo anh làm gì anh liền làm theo.

Anh cắn chặt đồ vật trong miệng, những tiếng rên rỉ ngọt ngào vẫn liên tiếp tràn ra khỏi cổ họng.

Sau khi bị Cung Tuấn sờ đến cao trào, anh vẫn nghe lời cắn miếng bịt mắt, nước miếng đã thấm ướt cả một mảng lớn vải vóc.

Cung Tuấn không cho anh nhả ra, lúc Trương Triết Hạn chớp mắt run rẩy lại cúi đầu cắn núm vú của anh.

"Hừ..." Trương Triết Hạn càng rên rỉ lớn hơn, eo cũng run rẩy.

Cung Tuấn vui vẻ liếm, một bàn tay bắt đầu sờ soạng phía sau anh.

Đầu ngón tay hắn chỉ vừa mới đụng vào cửa huyệt Trương Triết Hạn đã rụt người lại.

"Ngoan, đừng sợ, em sẽ làm thật chậm." hắn giơ tay rút miếng bịt mắt trong miệng Trương Triết Hạn, hôn anh trấn an.

Đầu ngón tay khó khăn chui vào, hắn sợ anh bị đau, hỏi Trương Triết Hạn có bôi trơn không.

Trương Triết Hạn kêu hắn đừng dông dài nữa, Cung Tuấn bất đắc dĩ hôn hôn trán anh, nhanh chóng vào phòng tắm lấy chút sữa dưỡng thể.

   

Sau khi ba ngón tay đã có thể đi vào toàn bộ, mái tóc bù xù của Trương Triết Hạn cũng ướt đẫm mồ hôi, anh cào lung lung lên tay Cung Tuấn, nói không ra lời.

Cung Tuấn vẫn quần áo gọn gàng như cũ, chỉ có vành tai đỏ lên.

"Em phiền quá, nhanh lên." Trương Triết Hạn khó chịu mắng hắn.

Mắt Cung Tuấn tối sầm lại, ghé vào bên tai anh: "Lát nữa người khóc lóc đòi em chậm lại đừng là anh nha."

Hắn nói xong lập tức cởi quần, trong lúc Trương Triết Hạn còn chưa thấy rõ, đỡ thằng em của mình đâm vào.

Trương Triết Hạn bị hắn đỉnh tới cuộn ngón chân lại, mắng cũng không ra hơi, chỉ có thể trừng hắn.

Cung Tuấn nắm eo anh chậm rãi đẩy vào, không ngừng hôn lên mặt anh, tay kia cũng bắt đầu xoa nhẹ thắt lưng anh.

"Đau thì nói." Cung Tuấn nhìn anh đỏ mặt thở dốc, vuốt tóc Trương Triết Hạn

"Lão Cung, đau." Trương Triết Hạn hít vào một hơi, cố ý gọi như vậy.

"Shhh, anh mưu sát chồng." Cung Tuấn đỉnh vào toàn bộ, bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng. Hắn kiềm chế ngọn lửa trong người bị Trương Triết Hạn khơi lên, cho đến khi ra vào thông thuận mới bắt đầu dùng sức đỉnh làm.

Mỗi lần hắn đâm mạnh vào Trương Triết Hạn lại thở dốc một tiếng, cho đến khi âm thanh kia bắt đầu biến điệu, thậm chí còn cao hơn một chút.

"Cún thối nhà em... nhanh quá.. a.a.a..." Trương Triết Hạn đã không thể bám được cánh tay Cung Tuấn, hai chân cũng không ngừng trượt xuống.

Mặc cho anh cầu xin thế nào Cung Tuấn cũng mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn chịch vào sâu hơn.

"A, lão Cung... ông xã..."

Cung Tuấn chịch Trương Triết Hạn đến cao trào, nhìn người dưới thân ánh mắt tan rã trong miệng vẫn không ngừng gọi hắn, động tác bên dưới không hề ngừng lại.

"Triết Hạn." hắn hôn lên mi mắt anh, đồng thời bắn ra.

   

Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn vẫn còn mơ mơ màng màng, hỏi anh: "Còn uống trà sữa không?"

"Không uống."

"Vậy không được, em còn chưa no. Em vẫn muốn uống sữa."

Lúc này Trương Triết Hạn mới mở lớn hai mắt, giơ nắm đấm không có chút sức lực đánh hắn một cái: "Sói đuôi to!!"

Cung Tuấn bị anh đấm một quyền, liếm môi, oan ức nói: "Anh nói em là cún sữa mà."

"Xéo đi!"

_Hoàn chính văn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top