Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lúc Trương Triết Hạn bỏ mũ rơm xuống lau mồ hôi, nghe thấy tiếng chuông gió truyền đến từ cửa hàng bên cạnh. Anh quay đầu lại nhìn, tình cờ chạm mắt với chủ cửa hàng đang đi tới.

"Hey, là cậu!" anh mỉm cười chào hỏi đối phương.

Cung Tuấn đứng sững ở cửa, a một tiếng, lát sau mới chú ý tới dáng vẻ ngốc nghếch của Trương Triết Hạn, vịn cửa bất động.

"Tiệm này là cậu mở?" Trương Triết Hạn dùng mũ rơm quạt gió, nhón chân nhìn qua vai Cung Tuấn quan sát bên trong một chút.

Cung Tuấn lại ừm một tiếng, nghiêng người mở hết cửa ra, hỏi anh, "Có muốn vào uống chút gì không?"

**

Trương Triết Hạn ngồi xuống quầy bar, chống cằm, đung đưa chân nhìn Cung Tuấn rót đồ uống.

Ngón tay hắn thon dài, móng tay cắt rất mượt mà, là loại đi ra ngoài sẽ bị kéo đi làm khuôn tay ấy.

Hiện giờ đôi tay này lấy một xô đá viên từ tủ đông, dùng kẹp gắp chúng vào ly thủy tinh trong suốt đã được làm lạnh, và rót thứ đồ uống màu đen từ chiếc bình giữ nhiệt vào.

Cung Tuấn đẩy ly nước đến trước mặt Trương Triết Hạn, thấy đối phương nhìn mình không chớp mắt, đột nhiên có chút ngượng ngùng, xoa xoa tóc sau gáy, "Ừm, nước ô mai, giải nhiệt."

Trương Triết Hạn cười rộ lên, nhìn gương mặt Cung Tuấn dần dần đỏ lên cảm thấy đặc biệt thú vị.

Cung Tuấn bị anh nhìn chằm chằm có chút không biết làm sao, vội vàng quay người đi thu dọn đồ đạc trên kệ.

"Ông chủ nhỏ, cậu tên gì vậy?" Trương Triết Hạn đột nhiên hỏi.

Cung Tuấn không quay đầu lại, lớn tiếng đáp tôi tên Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn ghé vào trên bàn, suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi hắn, "Là hai chữ nào vậy?"

Lúc này Cung Tuấn mới quay người, chăm chú nhìn anh, "Cung phía trên có một chữ long dưới là chung, Tuấn là chữ tuấn trong tuấn tú."

Trương Triết Hạn gật đầu, "Người nhà cậu thật biết đặt tên."

Qua mấy giây Cung Tuấn mới phản ứng được Trương Triết Hạn đang khen mình đẹp trai, hắn lại bắt đầu lúng túng, nhưng trên kệ cũng không còn thứ gì để cho hắn lau nữa.

"Anh, anh không uống sao? Rất ngọt." Cung Tuấn dựa vào quầy bar, chỉ chỉ cốc nước ô mai hỏi Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn ồ một tiếng, lúc này mới cầm ly nước cúi đầu nhấp một ngụm.

"Oa?" anh có chút ngạc nhiên, "Cậu tự làm sao?"

Cung Tuấn đắc ý đứng thẳng lưng, "Đương nhiên là tôi làm."

Trương Triết Hạn cười rộ lên lại uống một ngụm lớn, "Cậu giỏi thật đấy."

**

Có thể mở một cửa hàng ở thành cổ này, Cung Tuấn đương nhiên có bản lĩnh.

Nhưng hắn cũng không biết nên thể hiện bản lĩnh của mình như thế nào với Trương Triết Hạn, vì vậy hắn quyết định giữ anh ở lại ăn cơm.

"Ăn cơm?"

Trương Triết Hạn ngửa đầu uống hết ly nước ô mai, có mấy giọt theo khóe miệng chảy xuống, anh không quá để ý lấy mu bàn tay lau miệng, cánh tay đang đưa giấy ăn của Cung Tuấn xấu hổ dừng lại giữa không trung.

Anh mỉm cười, vẫn vươn tay nhận tờ giấy kia, lau những giọt nước trên tay.

"Đúng rồi, tối nay anh có việc gì sao?" Cung Tuấn cho rằng anh có chuyện gì đó không thể đến ăn cơm.

"Không có, tôi vốn tới đây du lịch."

Cung Tuấn bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, "Chẳng trách gần đây tôi không nhìn thấy anh."

Trương Triết Hạn mỉm cười, cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, "7 giờ tôi quay lại được không?"

Cung Tuấn gật đầu như giã tỏi, "Có thể, đương nhiên có thể."

"Vậy 7 giờ gặp nhé, ông chủ nhỏ."

Trương Triết Hạn cầm mũ rơm trên bàn, nhảy xuống khỏi ghế vẫy tay với Cung Tuấn, lúc đi tới cửa đột nhiên dừng lại như nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi Cung Tuấn, "Đồ uống mời tôi nhỉ?"

Cung Tuấn suýt nữa làm đổ cốc trong tay, "Đương nhiên, đương nhiên!"

Trương Triết Hạn cười càng vui vẻ hơn, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng điếu, đẩy cửa ra, theo tiếng chuông gió biến mất trong tầm mắt Cung Tuấn.
  
   
2.

Sáu giờ tối, Cung Tuấn đúng giờ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buổi tối.

Lúc phụ bếp Tiểu Sảng và tạp vụ Lan Lan đẩy cửa bước vào, thấy ông chủ nhà mình đang vừa huýt sáo vừa xử lý một con cá trắm cỏ.

"Mặt trời mọc đằng tây à, ông ý tự làm cá?" Lan Lan giật mình kéo tay Tiểu Sảng hỏi.

Tiểu Sảng áu một tiếng, vừa định mở miệng thì Cung Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người họ đi tới liền cười híp mắt nói, "Cuối cùng hai người cũng tới, mau giúp anh mổ cá."

Lan Lan và Tiểu Sảng liếc nhau, quả nhiên vẫn là ông chủ mọi khi.

Lúc Tiểu Sảng chặt cá, Cung Tuấn trốn sang một bên, hỏi Lan Lan hôm nay có mấy bàn khách.

"Em xem nào, bốn bàn, hôm nay không nhiều lắm." Lan Lan mở sổ đặt chỗ, nhìn thoáng rồi trả lời hắn.

"Ồ, vậy nguyên liệu nấu ăn dư dả rồi." Cung Tuấn gật đầu.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Sảng quay đầu lại hỏi hắn.

"He he he." Cung Tuấn cười đặc biệt vui vẻ, "Lát nữa có người tới ăn tối."

Lan Lan nổi lên hứng thú, hỏi ai vậy?

Cung Tuấn đột nhiên trầm mặc, lúc này mới ý thức được mình quên hỏi người ta tên gì.

"Ờ thì, anh chưa hỏi." hắn thành thật trả lời.

**

7 giờ mở cửa, những khách hàng đã đặt chỗ cũng lần lượt tới nhà hàng, Cung Tuấn bắt đầu bận rộn, nhưng vẫn thừa dịp đặt đồ ăn lên quầy nhìn qua vách ngăn một chút xem Trương Triết Hạn đã đến chưa.

Khi Lan Lan đến bưng đồ ăn, thấy ông chủ mất hồn mất vía như vậy gõ gõ bàn nhắc nhở, "Ông chủ đừng coi đường thành muối nha."

Cung Tuấn cười ha ha, "Không có đâu sói."

Gần bảy giờ rưỡi, chuông gió ở cửa lại vang lên, Lan Lan vừa mang cá tiêu mây cho một bàn xong, quay đầu lại nói một câu hoan nghênh quý khách, thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa mỉm cười với cô.

Lúc này Cung Tuấn cũng vừa làm xong một đĩa rau củ xào thập cẩm, quay lại thấy Lan Lan ngẩn người, cao giọng gọi cô, "Em phát ngốc cái gì?"

Lan Lan chỉ về phía cửa, Cung Tuấn nghiêng người ra nhìn liền chạm mắt với Trương Triết Hạn đang đứng ở cửa.

"Ngại quá, tôi đến muộn." Trương Triết Hạn nghiêng đầu cười nói.

**

Trương Triết Hạn vẫn ngồi ở vị trí cũ, chống cằm nhìn Cung Tuấn đứng trong phòng bếp động tác thành thạo điêu luyện, giống như anh chàng cùng chân cùng tay lúc chiều anh gặp không phải cùng một người.

Lan Lan rót cho anh một ly nước và đưa thực đơn.

"Xin chào." Trương Triết Hạn lại mỉm cười với cô.

Lan Lan sửng sốt một chút, liếc nhìn ông chủ, phát hiện Cung Tuấn đang xào rau không biết từ lúc nào đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, cô lập tức bắt sóng.

"A ha ha, chào anh, anh là bạn của ông chủ tụi em mà, muốn ăn gì anh cứ thoải mái lựa chọn nha."

Tiểu Sảng đang thái rau ở sau bếp đột nhiên nghe thấy giọng điệu này của Lan Lan, cả người lập tức nổi gai ốc.

Trương Triết Hạn lật mở quyển thực đơn mỏng, nhìn lướt qua, phát hiện đều là món ăn thường ngày kiểu Tứ Xuyên, anh đột nhiên có chút rối rắm.

Cung Tuấn đang nấu canh trên bếp, sau khi vặn nhỏ lửa lau tay, quay người lại thấy Trương Triết Hạn đang cắn ngón tay nhìn thực đơn thì cười khẽ một tiếng.

"Hả?" Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn.

Cung Tuấn đi qua, cúi đầu chỉ cho anh những món trong thực đơn, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị rút ngắn, Trương Triết Hạn vừa cúi đầu có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người hắn.

Tại sao nấu ăn ở trong bếp lại không có mùi khói dầu? Trương Triết Hạn có chút phân tâm, hoàn toàn không nghe Cung Tuấn giới thiệu đồ ăn cho mình.

"... Món cá này cũng là sở trường của tôi, vậy anh muốn ăn gì?"

Sau khi Cung Tuấn tự nói xong, vừa ngẩng đầu, lại thấy Trương Triết Hạn nhìn mình ngẩn người, khoảng cách thực sự quá gần, đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên mặt đối phương. Hắn lập tức đứng dậy, lui về phía sau một bước.

"Anh, anh muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn thấy hắn lùi lại một bước mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn thực đơn, trong đầu chỉ nhớ vừa rồi đã nghe thấy chữ cá.

"Vậy ăn cá đi."
  
   
3.

Sau khi khách đã đặt trước tới nhà hàng, bếp sau rất bận rộn, Lan Lan cũng không có thời gian quan tâm đến bạn của ông chủ đột nhiên xuất hiện, đành phải đặt ấm nước trước mặt anh, mỉm cười xin lỗi, "Ngại quá, tụi em hơi bận."

Trương Triết Hạn thoải mái xua tay, nói không sao cả.

Anh ngồi ở quầy bar nhìn Cung Tuấn nấu ăn nhìn đến có chút mê mẩn, chợt nhớ tới có người từng nói với anh, đàn ông giỏi nấu nướng thật sự rất quyến rũ.

Lời này năm đó là để cổ vũ anh tiếp tục học nấu ăn, bây giờ nguyên văn đưa cho Cung Tuấn hình như cũng không có vấn đề gì.

Lúc Cung Tuấn quay lại lấy rau, thấy Trương Triết Hạn vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt chuyên chú, đột nhiên tay chân không chịu nghe sai khiến, tay run một cái, lá rau rơi mất vài cọng.

Hắn vội cúi xuống nhặt, lúc đứng lên lại không cẩn thận đụng đầu, ui một tiếng, khiến Tiểu Sảng phải quay đầu nhìn.

"Ông chủ?"

Cung Tuấn lập tức đứng lên, "Anh không sao, không sao thật mà."

Trương Triết Hạn ngồi ở quầy bar uống nước: Thồi, rút ​​lại câu vừa nãy.

**

Một tô cá tiêu mây đầy ắp được Cung Tuấn tự tay bưng đến trước mặt Trương Triết Hạn.

"Anh có ăn cơm không?" Cung Tuấn nhìn anh, dáng vẻ giống như chỉ cần anh đồng ý sẽ lập tức xới cơm cho anh.

Trương Triết Hạn mỉm cười, không phụ sự mong đợi của hắn nói được.

Lan Lan đang xới cơm đưa muôi gỗ trong tay cho ông chủ đang cười tủm tỉm đi tới, yên lặng đi xa.

Bát cơm đầy có ngọn vừa nhìn đã thấy không phải lượng bình thường, nhưng Trương Triết Hạn cũng không nói gì, dưới ánh mắt nóng bỏng của Cung Tuấn gắp lên một đũa... tiêu mây.

Vẻ mặt Cung Tuấn còn khó xử hơn Trương Triết Hạn gắp trúng tiêu mây, chỉ chỉ cá, "A... anh gắp xuống một chút, có lẽ tiêu mây phủ lên cá."

Trương Triết Hạn đưa đũa cho hắn, "Cậu gắp giúp tôi."

Cung Tuấn cầm một cái bát nhỏ, gắp hết tiêu ra, sau đó mới gắp một miếng cá vào bát Trương Triết Hạn.

"Ăn thử xem."

Tiểu Sảng vốn đã nhàn rỗi nhìn thấy một màn này liền nghiêng người về phía Lan Lan đang tính toán sổ sách, nhỏ giọng hỏi, "Đây là tình huống gì?"

Động tác ấn máy tính của Lan Lan chậm lại, liếc mắt, "Cậu là đồ ngốc."

**

Trương Triết Hạn ăn uống vui vẻ, cuồng nhiệt khen Cung tuấn một trận, thấy hắn sờ gáy cười ngốc nghếch trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

"Cậu giỏi thật đấy!" anh chân thành khen ngợi.

Cung Tuấn vẫn cười, trên mặt mang theo chút xấu hổ và ngượng ngùng, càng nhiều hơn chính là vui vẻ khi được người chân thành khích lệ.

"Vậy anh ăn đi, không đủ thì nói với tôi."

Cung Tuấn nói xong, lại rót cho anh một cốc nước ô mai giống buổi chiều, "Giải cay."

Thật ra Trương Triết Hạn ăn cay rất giỏi, nhưng lúc này Cung Tuấn còn chưa hiểu rõ, luôn cảm thấy nhìn Trương Triết Hạn không giống kiểu người giỏi ăn cay.

Hắn không muốn quấy rầy đối phương ăn cơm, đang muốn lui về thu dọn nhà bếp, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay trở lại, chớp chớp mắt hỏi, "Tôi còn chưa biết tên anh?"

Trương Triết Hạn cười tủm tỉm nhìn hắn, "Triết Hạn, tôi tên Trương Triết Hạn."

**

Trương Triết Hạn ăn hết một tô lớn cá và rau quả, ôm bụng tựa vào quầy bar nhìn Cung Tuấn rửa bát.

Khách hàng cũng lần lượt tính tiền rời đi, cửa hàng nhỏ lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiểu Sảng đang thu dọn bát đũa ở phía trước, Cung Tuấn nhìn thấy liền giục cô mau về nhà, hắn có thể dọn dẹp một mình.

"Em không sao mà, sắp xong rồi."

Cung Tuấn vẩy nước trên tay, đi ra lấy bát từ trong tay cô, "Mẹ em còn đang ở nhà chờ em đấy, mau về đi."

Quay đầu nhìn Lan Lan đang thu dọn quầy lễ tân, "Em nữa, mau về nhà đi."

Đuổi hết mọi người về Cung Tuấn mới kịp phản ứng, trong tiệm chỉ còn hắn và Trương Triết Hạn, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

"Bình thường cậu cũng đuổi bọn họ về à?" giọng nói của Trương Triết Hạn vang lên sau lưng.

Toang rồi, Cung Tuấn thầm nghĩ, khéo người ta coi mình là biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top