Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Trương Triết Hạn dừng lại một lúc, bỗng nhiên cảm thán, "Sao lại có một ông chủ tốt như cậu nhỉ?"

Cung Tuấn a một tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Trương Triết Hạn tỏ rõ vẻ ước ao, "Hay là tôi cũng đến làm việc cho cậu nhé?"

Cung Tuấn bối rối, không biết nên nói gì cho phải, "Cái này cái này..."

Nhưng Trương Triết Hạn lại tự mình nói tiếp, "Tôi sẽ làm món gà cay."

"Nhưng, nhưng mà..." Cung Tuấn tiếp tục ấp úng.

"Ha ha ha ha đùa cậu thôi, tôi vẫn phải quay về làm việc mà."

Cung Tuấn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong một thoáng, hắn lại có chút không vui.

**

Cuối cùng, Cung Tuấn vẫn không nhận tiền cơm của Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn cảm thấy băn khoăn, xắn tay áo lên muốn giúp hắn rửa bát.

"Không cần không cần, anh ngồi đi, tôi rửa một lát là xong." Cung Tuấn vội vàng ngăn anh lại, để anh đừng động.

Trương Triết Hạn nhanh chóng bị thuyết phục, lập tức ngồi về vị trí ban đầu, bỏ tay áo xuống.

"Anh đang đi nghỉ cùng công ty à?" Cung Tuấn vừa rửa bát vừa tò mò hỏi anh.

Trương Triết Hạn lắc đầu, "Không, tôi nghỉ phép năm."

"À." Cung Tuấn cúi đầu lau vết dầu mỡ trên đĩa, "Sao anh lại chọn nơi này, thật ra cũng không nổi danh lắm, không phải bình thường mọi người đều đến Lệ Giang, Đại Lý sao?"

"Trùng hợp." Trương Triết Hạn giống như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, cười rộ lên giải thích với hắn, "Lúc mua vé tôi không biết nên đi đâu, thế là bạn tôi xúi viết tên tất cả các thành cổ ra giấy sau đó rút thăm, rút được chỗ nào thì đi chỗ đó."

Cung Tuấn quay đầu lại nhìn anh, nghiêng đầu a một tiếng, "Vậy có nhiều địa điểm không?"

Trương Triết Hạn chống đầu suy nghĩ một chút, "Cũng may, chỉ có hơn trăm thôi."

Đĩa trong tay Cung Tuấn trượt vào bồn nước, "Nhiều như vậy luôn?"

Trương Triết Hạn nhìn hắn, nhẹ gật đầu, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc, "Nhiều thành cổ như vậy, tôi lại rút trúng nơi này của các cậu, cậu nói xem, đây là duyên phận gì?"

**

Sau khi khóa cửa hàng, Cung Tuấn một mình đi về nhà.

Trương Triết Hạn không cho hắn đưa về, nói mình ở trong một homestay không xa, đi vài bước là tới.

Cung Tuấn đứng trước cửa tiệm nhìn theo bóng lưng Trương Triết Hạn rời đi, thấy anh quay người lại vẫy tay với mình, "Đừng nhìn nữa."

Ánh đèn mờ nhạt của thành cổ chiếu lên người Trương Triết Hạn, bóng của anh hắt lên con đường đá xanh cổ kính, tiếng ve sầu trong đêm hè vang vọng bên tai Cung Tuấn, trong không khí tràn ngập mùi dương mai thơm ngát.

Hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Trương Triết Hạn ở thành cổ, anh vẫn đội cái mũ rơm rộng vành đó, hấp tấp đạp xe đi sát qua bên người hắn, miệng hô lớn, "Anh đẹp trai, làm ơn nhường chút."

Cung Tuấn giật mình né sang bên, suýt nữa mất thăng bằng ngã sấp mặt, Trương Triết Hạn không hề quay đầu lại, vẫy tay nói một câu xin lỗi nha, hôm nào mời anh ăn cơm, rồi biến mất như một cơn gió.

Kết quả đi lòng vòng một hồi, vẫn là Cung Tuấn mời anh ăn cơm.

**

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn đang ngồi trên ghế xích đu trước cửa homestay che mũ rơm phơi nắng, đột nhiên cảm thấy ánh nắng trước mặt bị che mất.

Anh bắt chéo chân lên nói, "Ai nha, vui lòng đừng cản trở tôi phơi nắng."

Cung Tuấn dùng tay không xách đồ ăn nhấc chiếc mũ rơm trên mặt anh, cười với anh một cái.

Trương Triết Hạn mở mắt ra nhìn thấy là hắn, đầu tiên là đáp lại một nụ cười thân thiện, sau đó giật lại chiếc mũ rơm từ trong tay hắn, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, xua hắn như đuổi gà con, "Đi đi đi! Cậu cũng không được."

Cung Tuấn bị đuổi sang bên cạnh có chút xấu hổ, hắn thò vào chiếc túi đang cầm trên tay lấy ra một cây kem, đưa cho Trương Triết Hạn, "Anh ăn không?"

Trương Triết Hạn lại tủm tỉm cười vỗ vỗ chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, "Ăn."


5.

Đôi chân dài của Cung Tuấn vô cùng ấm ức bị hắn co lại, ngồi ngay ngắn trên ghế như học sinh tiểu học nhìn Trương Triết Hạn ăn kem.

Đại gia đang ngồi ăn lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cắn một miếng kem bị cóng đến chu môi xùy xùy, vẫn không quên tri kỷ hỏi Cung Tuấn, "Sao cậu không ăn?"

Cung Tuấn cười khúc khích nói, "Vừa rồi thấy anh ngồi ở đây nên mua riêng cho anh thôi."

Trương Triết Hạn nhướng một bên lông mày, có loại ảo giác bắt nạt người lương thiện, lập tức lấy ví ra đưa cho Cung Tuấn, "Mua thêm cây nữa đi."

Cung Tuấn nhìn ví tiền của anh, khó hiểu a một tiếng.

"Sao vậy? Không đủ tiền à?" Trương Triết Hạn ngậm kem, mở ví ra nhìn.

Cung Tuấn vội vàng xua tay, "Không phải không phải, vì nhà họ không nhận tiền mặt."

"Chời má." Trương Triết Hạn phát ra một câu cảm thán từ đáy lòng.

"Sao vậy?" Cung Tuấn không hiểu lắm.

"Bỏ đi, cậu đừng ăn nữa." Trương Triết Hạn cất ví, đưa cây kem đã cắn một nửa đến trước mặt hắn, "Hoặc là, nếu cậu không ngại?"

Cung Tuấn liên tục lui về sau, "Anh ăn đi, anh ăn đi."

**

Chuyện Trương Triết Hạn không có Alipay đã khiến Cung Tuấn cười suốt năm phút.

"Cậu đừng cười nữa, có buồn cười đến vậy sao?" Trương Triết Hạn ngậm kem trong miệng, không còn gì để nói.

Cung Tuấn lắc đầu, "Không buồn cười, mà là quá thần kỳ, sao lại có người không dùng Alipay nhỉ?"

"Vì có tiền mặt và quẹt thẻ đó." Trương Triết Hạn nghiêm túc giải thích.

"Đúng đúng." Cung Tuấn đành phải trả lời như vậy.

Họ lại ngồi phơi nắng thêm một lúc, Cung Tuấn đột nhiên đứng lên nói phải trở về cửa hàng.

"Tối nay anh ăn gì?" Cung Tuấn lại hỏi anh.

Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, nói vẫn chưa biết.

"Vậy anh lại đến chỗ tôi ăn cơm đi, đỡ phải nghĩ." Cung Tuấn chân thành nhìn anh.

Trương Triết Hạn đột nhiên muốn trêu hắn, "Vậy thanh toán Wechat hay tiền mặt?"

Quả nhiên Cung Tuấn vừa nghe anh hỏi vậy ngay lập tức lắc đầu xua tay, "Không cần tiền."

Trương Triết Hạn ôm mũ cười to, cười đến chảy nước mắt.

"Tôi đùa thôi, tiền vẫn phải đưa, về sau ngày ba bữa đều do cậu phụ trách."

Ngọn núi vô hình đột nhiên đập xuống vai Cung Tuấn, "Hả?"

Trương Triết Hạn dùng mũ quạt gió, "Tôi chán ở homestay này rồi, có thể đến chỗ cậu ở không?"

**

Lúc Cung Tuấn một tay xách đồ ăn một tay kéo vali của Trương Triết Hạn, trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Khi nãy hắn mơ mơ hồ hồ gật đầu, đến khi phản ứng lại Trương Triết Hạn đã chạy vào trả phòng thu dọn hành lý.

Động tác nhanh gọn như đã sớm chuẩn bị khiến hắn có chút hoảng hốt, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bắt đầu run chân nhớ lại xem phòng mình đã dọn dẹp ngăn nắp chưa.

Trương Triết Hạn đi theo phía sau hắn, đội mũ rơm huýt sáo, hai tay trống trơn.

"Ừm, đi thêm một chút nữa là tới." Cung Tuấn quay đầu lại nói với anh.

"Ồ, vậy cũng gần cửa hàng của cậu nhỉ, mà cậu giỏi ghê, có nhà ở chỗ này luôn." Trương Triết Hạn cảm thán.

Cung Tuấn vội vàng giải thích, "Thuê hết đó, cửa hàng và nhà của tôi đều là chị Lý cho thuê."

"Vậy cũng rất giỏi." Trương Triết Hạn nhẹ giọng nói, "Sau này nếu tôi từ chức, cũng muốn tới đây thuê một căn nhà."

"Anh dự định làm gì?" Cung Tuấn có chút tò mò.

"Ngủ." Trương Triết Hạn trả lời rất nhanh, "Muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đó."

Cung Tuấn nhìn vẻ mặt của anh, xác nhận đối phương không có nói đùa, nhẹ gật đầu, "Vậy cũng tốt."

Trương Triết Hạn vươn tay chọc chọc cánh tay hắn, "Đến lúc đó tôi sẽ là hàng xóm của cậu, phiền cậu phụ trách ngày ba bữa nha."

Cung Tuấn suýt nữa tự vấp vào chân mình ngã trên đất bằng.


6.

Lúc Trương Triết Hạn đi theo Cung Tuấn vào trong sân, chị Lý chủ nhà đang bê một chậu ớt to định đem phơi, trông thấy hai người chị tủm tỉm cười gọi Cung Tuấn lại hỏi hắn, "Đây là bạn của cậu đến đây chơi à?"

Cung Tuấn cười gật đầu, cũng không giải thích nhiều, Trương Triết Hạn ngược lại chào một tiếng chị ngọt lịm, khiến chị Lý tâm hoa nộ phóng.

"Chào cậu chào cậu, bé con này trông đẹp trai quá."

Chị Lý mời họ hôm nào đến nhà ăn lẩu, Trương Triết Hạn lập tức đồng ý.

Chờ chị Lý rời đi, Cung Tuấn tiếp tục kéo hành lý vừa đi vừa tò mò hỏi Trương Triết Hạn, "Sao anh còn hiểu cả tiếng Tứ Xuyên vậy?"

"À, trước kia tôi công tác ở Trùng Khánh một thời gian, nghe có vẻ cũng không khác lắm." Trương Triết Hạn đánh giá chung quanh, thuận tiện giải thích, "Nhưng tôi không biết nói."

Cung Tuấn cười khúc khích, "Có muốn tôi dạy anh không?"

Trương Triết Hạn nhìn hắn một cái, dùng mũ đánh hắn, "Đi nhanh lên."

**

Khu nhà chị Lý cho Cung Tuấn thuê thật ra cũng không nhỏ, còn có vài phòng trống.

Cung Tuấn dẫn người đi tham quan một vòng hỏi, "Anh muốn ở phòng nào?"

Trương Triết Hạn hỏi ngược lại hắn, "Cậu ở phòng nào?"

Cung Tuấn nghẹn một chút, chỉ chỉ tầng hai, "Tôi ở trên lầu."

"Vậy tôi ở bên cạnh phòng cậu."

Nói xong anh tự mình xách vali, tốc độ rất nhanh đi lên lầu, để lại một mình Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng, ở dưới lầu gãi gãi đầu.

Trương Triết Hạn cất hành lý xong lại chạy xuống lầu, thấy Cung Tuấn còn đang ngẩn người, vỗ vai hắn, "Cậu không đến cửa hàng sao?"

Cung Tuấn như vừa mới tỉnh mộng, "Đi đi đi."

**

Trương Triết Hạn lại đi theo hắn đến cửa hàng, trên đường đột nhiên hứng thú bảo Cung Tuấn dạy anh nói tiếng Tứ Xuyên.

"Dạy câu nào?" Cung Tuấn hỏi anh.

Trương Triết Hạn khoanh tay suy nghĩ, bỗng đập tay một cái, "Cậu là ai nói như nào? Lúc trước tôi nghe người ta nói nhưng quên rồi."

"Nỉ si nả cưa?" Cung Tuấn dùng tiếng Tứ Xuyên đọc cho anh nghe.

Trương Triết Hạn nghe xong, như con vẹt nhắc lại một câu, "Lǐ sì là guō" (Lý Tứ cay nồi)

Cung Tuấn cười suốt dọc đường cho đến khi vào tiệm, hắn cười đến run tay, lúc mở khóa suýt nữa làm rơi ổ khóa vào chân.

Nhưng Trương Triết Hạn phía sau vẫn không mệt mỏi lặp lại câu này, giống như con chim sáo vừa mới học nói, không ngừng dùng ngữ điệu kỳ quái lặp lại "Lý Tứ cay nồi"

Rốt cuộc Cung Tuấn không nhịn được nữa, quay người đưa tay bịt miệng Trương Triết Hạn để anh đừng nói nữa.

Bọn họ ở trước cửa tiệm vắng hoe, Cung Tuấn đứng trên bậc thềm, cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn.

Hơi thở của Trương Triết Hạn phả vào mu bàn tay, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.

Họ nhìn nhau ba giây, Cung Tuấn mới ý thức được mình nên bỏ tay ra, liền nhanh chóng rút về, giấu sau lưng, siết chặt nắm tay.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ chỉ phía sau hắn, "Sao chúng ta không vào, bên ngoài nóng quá."

Cung Tuấn vội vàng tránh sang bên, nhìn Trương Triết Hạn giống như không có việc gì lướt qua bên cạnh hắn, mở cửa bước vào tiệm.

Chuông gió bị kéo theo phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, tựa như một chậu nước lạnh dội lên đầu Cung Tuấn giữa buổi trưa hè, rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo lại, đi theo Trương Triết Hạn vào trong.

Trương Triết Hạn vẫn ngồi vào vị trí đó, thuần thục rót cho mình một ly nước, uống một ngụm, quay đầu nhìn Cung Tuấn, "Cậu không xử lý nguyên liệu nấu ăn sao?"

Cung Tuấn à một tiếng xách đồ ăn đi vào bếp sau, quay lưng về phía Trương Triết Hạn bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Trương Triết Hạn liếm môi, có mùi bạc hà nhàn nhạt. (vâng, tay anh Tuấn vừa bịt miệng người ta đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top