Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại.

Lúc Cung Tuấn cầm cái xẻng đào xuống, không khống chế được sức lực khiến bùn đất văng lên bắn tung tóe vào giày của hắn.

Trương Triết Hạn khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn đôi giày trắng sạch sẽ của hắn còn có ống quần trong nháy mắt nhuộm bùn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi hắn, "Rốt cuộc anh có được không vậy?"

Cung Tuấn cũng rất khó chịu, cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, hận không thể lập tức cởi ra giặt cả trăm lần, nhưng hắn vẫn phải kìm nén cảm giác đó, ngẩng đầu, nhìn người đứng một bên mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói, "Tôi là người chuyên nghiệp."

"Được, chuyên nghiệp."
       
   

14 Giờ trước.

Cung Tuấn mặc bộ vest trắng mới toanh, đi giày trắng, bước vào một quán trà trên phố.

Trước khi ra ngoài hắn cố ý xịt rất nhiều mousse lên tóc để trông già dặn hơn.

Quả nhiên lễ tân trong quán vừa thấy hắn bước vào liền thay đổi biểu tình, ân cần xếp cho hắn một vị trí tương đối yên tĩnh.

"Nơi này có được không ạ?"

Lá chuối tây vừa chắn tầm nhìn của những vị khách khác, nhưng vẫn đảm bảo nhìn thoáng qua là có thể trông thấy cửa chính và quầy lễ tân, là một vị trí không tệ.

Nhưng Cung Tuấn lập tức lắc đầu, nhìn quanh một vòng, chỉ vào chiếc bàn ở giữa sảnh, "Tôi muốn ngồi chỗ đó."

Lễ tân muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn giờ cũng không tiện nói cái gì, đành phải dẫn hắn tới bàn kia.

Cung Tuấn gọi một cốc uyên ương, gấp đôi đá.

Những giọt nước trên thành cốc tụ lại thành dòng nhỏ chảy xuống bàn, hắn không ngại phiền rút giấy lau sạch sẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn những vị khách đến dùng bữa.

Đã qua giờ cơm, trong tiệm không còn quá nhiều người, ngồi rải rác ở mấy chiếc bàn xung quanh, không có ai muốn ngồi ở khu giữa.

Cung Tuấn uống hơn nửa cốc uyên ương đá nhưng còn cảm thấy nóng hơn. Hắn lại rút một tờ giấy, gấp lại, lau mồ hôi ở thái dương.

Đúng lúc này, một người đeo kính râm bước vào cửa quán, tay Cung Tuấn khẽ dừng một chút, lại lập tức khôi phục như thường.

Người kia đứng ở cửa, nhẹ nhàng nhấc mép kính râm nhìn lướt qua chỗ ngồi trong quán, ánh mắt rơi vào chỗ Cung Tuấn đang ngồi, nhíu mày.

Lễ tân nhìn thấy y lập tức đi tới, "Ông chủ, anh xem..."

Người thanh niên xua tay, lại đeo kính râm lên, chỉ vào cái bàn bên cạnh Cung Tuấn, "Bàn kia sắp đi rồi, thu dọn một chút, tôi ngồi đó."

---

Toàn bộ quá trình Cung Tuấn luôn theo dõi cuộc trao đổi ngắn của họ từ khóe mắt, lúc cúi đầu uống trà còn nở một nụ cười rất khó nhận ra.

Hắn đương nhiên biết chủ nhân của chỗ ngồi này là ai, bởi vì trước khi đến, hắn đã quan sát ròng rã nửa tháng.

Chàng trai trẻ này tên Trương Triết Hạn, là ông chủ quán trà này, cũng là mục tiêu nhiệm vụ lần này của hắn.

Mỗi buổi chiều thứ hai và thứ tư, y sẽ đến cửa hàng của mình ngồi một lúc, uống một cốc trà sữa hoặc cà phê, bàn giao vài thứ với nhân viên trước khi rời đi.

Mà bây giờ, vị trí trương Triết Hạn thường ngồi đã bị hắn chiếm.

Uyên ương đã thấy đáy, Cung Tuấn ngẩng đầu, vẫy vẫy tay, lại gọi thêm một cốc.

Bàn bên cạnh đã thanh toán rời đi, nhân viên nhanh chóng dọn bàn cho ông chủ rồi đi vào sau quầy đưa order.

Trương Triết Hạn tháo kính râm xuống, ngồi vào chỗ của mình, quay đầu nhìn Cung Tuấn, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Ly uyên ương nhiều đá thứ hai Cung Tuấn gọi nhanh chóng được mang tới, đồng thời trà sữa nóng của Trương Triết Hạn cũng lên bàn.

Lúc Cung Tuấn nói cảm ơn với người phục vụ, ánh mắt giao thoa với Trương Triết Hạn một giây rồi nhanh chóng rời đi.

Trương Triết Hạn khuấy viên đường trong cốc một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn hắn.

"Sao vậy?" cảm nhận được ánh mắt của y, Cung Tuấn quay đầu nghi hoặc hỏi.

Trương Triết Hạn lúc nhìn người thoải mái, bị người hỏi cũng không thẹn thùng, cười nói, "Tại sao anh chỉ gọi đồ uống vậy?"

Cung Tuấn nhướng mày, chỉ chỉ ly trà sữa của y, "Anh cũng vậy?"

"Ha ha, xấu hổ ghê." Trương Triết Hạn bình tĩnh vén lọn tóc nhỏ ra sau tai, chẳng nhìn ra chút xấu hổ nào, "Ăn bánh mì nướng phô mai không? Tôi mời anh."

Cung Tuấn không lập tức trả lời, nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

"Thật ra tôi là chủ tiệm." Trương Triết Hạn chớp mắt.

---

Trương Triết Hạn ngồi về chiếc bàn mình quen thuộc, nhưng quay lưng về phía cửa lớn, đối mặt với Cung Tuấn mới quen chưa tới năm phút.

"Lần đầu tới?" Trương Triết Hạn hỏi hắn.

Cung Tuấn gật gật đầu, "Đi ngang qua, nhìn có vẻ không tệ nên muốn vào ngồi một chút."

"Vậy mà chỉ gọi đồ uống." Trương Triết Hạn cười hắn.

"Menu có quá nhiều lựa chọn, hoa hết mắt." Cung Tuấn giải thích.

Trương Triết Hạn chống cằm, nhấp một ngụm trà sữa, liếm liếm khóe môi: "Ồ, vậy sao? Xem ra tôi phải bàn với mọi người, menu cần cải tiến một chút."

Cung Tuấn nghe y nói xong hỏi, "Tại sao ông chủ không tự mình cải tiến?"

Trương Triết Hạn nhỏ giọng, "Thật ra tôi không biết nấu ăn."

"Anh cứ như vậy tiết lộ cho tôi cũng được sao?" Cung Tuấn cười, "Nào có ông chủ nói những lời này với người khác."

Trương Triết Hạn thoải mái xua tay, "Mở nhà xuất bản nhất định phải biết viết sách sao? Ông chủ hãng thu âm nói không chừng còn hát lệch tone."

Cung Tuấn không thể phản bác lời giải thích này của y, đúng lúc bánh mì nướng phô mai của Trương Triết Hạn được mang lên, hai người không nói tiếp nữa.

Dùng dao cắt bánh mì nướng ra, phô mai và bơ vẫn còn ấm chảy xuống nhìn rất hấp dẫn.

Trương Triết Hạn cắt một miếng lớn chia cho Cung Tuấn, đưa nĩa cho hắn, "Nếm thử đi, đầu bếp của chúng tôi làm món này rất ngon."

Cung Tuấn nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy cái nĩa, xắn một miếng, cuộn phô mai vòng quanh bánh mì, đưa vào miệng.

"Quả thật không tệ." hắn giơ ngón cái lên.

---

Cuối cùng Trương Triết Hạn cũng không lấy tiền hai cốc uyên ương đá, đeo kính râm lên cổ áo, đi theo Cung Tuấn cùng ra khỏi nhà hàng.

"Đi chỗ nào, tôi đưa anh đi?" Trương Triết Hạn chỉ bãi đậu xe đối diện, "Xe tôi ở đằng kia."

Cung Tuấn xỏ tay túi quần, ý vị không rõ nhìn y, khiến trong lòng Trương Triết Hạn bắt đầu muốn rút lui.

Thật lâu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: "Được, chỉ cần anh không chê xa."

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng thở ra, "Tôi có nhiều thời gian."
   

13 Giờ trước.

Lúc Trương Triết Hạn tỉnh lại cảm giác huyệt thái dương đau nhói, cả người không còn sức lực, hai tay hình như cũng bị người cố định sau lưng.

Y khống chế cảm xúc của mình, sau khi hít thở sâu ba lần, hồi ức trước khi hôn mê dần hiện lên trong đầu.

Địa chỉ Cung Tuấn cho y nói xa cũng không xa, thực tế Trương Triết Hạn còn có việc ở ngoại thành, chẳng qua là lúc ấy đầu y nóng lên, không nghĩ nhiều liền lái xe đưa người về.

Sau khi đến nơi, đúng như Trương Triết Hạn nghĩ, Cung Tuấn tháo dây an toàn, cúi người hôn lên môi y.

Y nhắm mắt lại đưa tay sờ soạng dây an toàn của mình muốn cởi ra, bỗng cảm giác trên cổ nhói một cái, mở mắt ra còn chưa kịp phản ứng đã bị Cung Tuấn ghì vào trong ngực hôn "choáng váng"

Trương Triết Hạn đầy một bụng tức, nhưng tức giận qua đi nỗi sợ hãi bắt đầu chiếm lấy đầu óc y.

Y nhớ rõ lúc mở mắt ra ánh mắt của Cung Tuấn đã hoàn toàn không giống ở trong tiệm, u ám lại âm trầm, giống sói, càng giống một con ác lang.

Trước mắt hiện giờ là một mảnh tối tăm, trên miệng cũng bị dán băng dính, Trương Triết Hạn thử giật giật tay sau lưng, trong nỗi sợ hãi tự cho mình chút không gian suy nghĩ, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có lẽ ngay từ đầu Cung Tuấn đã cố ý chiếm cái bàn đó, còn chọn ngày y sẽ tới quán, hết thảy đều quá mức trùng hợp, mà quá nhiều sự trùng hợp chính là cố ý.

Trương Triết Hạn không nghĩ ra được mình đắc tội với ai, hoặc có lẽ y đã chọn nhầm đối tượng, thứ mình đụng phải lại là một sát thủ máu lạnh biến thái.

Nghĩ tới đây, y không khỏi run lên, cảm giác có chút lạnh, còn có chút... mắc tiểu.

---

Lúc Cung Tuấn kéo đồ đạc vào, thấy Trương Triết Hạn bị trói đang không ngừng vặn vẹo cái mông, cả người sắp rơi ra khỏi ghế.

Hắn bỏ đồ xuống, cởi vài nút áo sơ mi, bước tới, ôm người ấn về vị trí cũ.

"Em sắp rơi xuống đấy." giọng của hắn vậy mà còn có chút quan tâm.

Trương Triết Hạn bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa cho giật nảy mình, rụt ra sau tránh khỏi tay hắn.

"Em sợ cái gì?" Cung Tuấn cúi người, cởi bịt mắt cho y, lại tháo băng dính dán trên miệng y xuống.

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, không chịu mở mắt nhìn hắn.

Cung Tuấn thở dài, kéo một chiếc ghế tới ngồi đối mặt với Trương Triết Hạn, chống đầu nhìn y.

Xung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người họ, Trương Triết Hạn không nhịn được hơi hé mắt ra nhìn trộm, kết quả đối diện với Cung Tuấn đang nhìn mình, lập tức nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Cung Tuấn thực sự khó hiểu.

Trương Triết Hạn nhỏ giọng chửi thề: "Mẹ kiếp, đổi lại là anh thử xem."

Cung Tuấn đành phải đưa tay, nhẹ nhàng xoay mặt y trở về, vuốt tóc y, "Đừng sợ."

Lần này Trương Triết Hạn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, trợn to mắt, dùng đầu hất tay của hắn ra, "Tôi có thể không sợ sao? Anh muốn làm gì thì nhanh lên. Muốn giết tôi cũng phiền anh xuống tay dứt khoát một chút."

Nghe y hét xong Cung Tuấn hoàn toàn ngây người.

---

Làm sát thủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cung Tuấn gặp người dám nổi giận với hắn.

Nhưng nếu nói Trương Triết Hạn không sợ, gương mặt tái nhợt và đôi chân không ngừng run rẩy đã bán đứng y.

Cung Tuấn cảm thấy y có chút đáng yêu, nếu y không phải nhiệm vụ của mình, thì nụ hôn khi nãy trong xe có 80% là thật tâm.

Người ta nói, sát thủ đều là những kẻ vô tình, nhưng Cung Tuấn cảm thấy đó đều là tiểu thuyết hoặc phim truyền hình bịa đặt.

Đối với hắn mà nói, sát thủ chẳng qua là một công việc, nhận tiền làm việc, ngoài công việc cũng phải có cuộc sống của mình, có tình cảm cũng rất bình thường.

Chỉ là lần này hắn động tâm với ông chủ quán trà cũng chính là đối tượng làm việc của hắn, cho nên sự tình có chút khó giải quyết.

Cung Tuấn ngồi trên ghế, vắt chéo chân nhìn Trương Triết Hạn không ngừng run rẩy nhưng lại tràn ngập lửa giận, bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.

Tuân thủ đạo đức nghề nghiệp chính là một dao trên cổ y, sau đó tìm một nơi chôn cất thật kỹ.

Không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp chính là giết chết cố chủ, sau đó cầm tiền dẫn người ẩn lui khỏi giang hồ.

Giữa hai lựa chọn này Cung Tuấn suy nghĩ chưa đến mười giây đã đưa ra đáp án mình muốn.

Còn Trương Triết Hạn đáng yêu, sau khi mắng người xong thấy Cung Tuấn nhìn mình nửa ngày không lên tiếng vẫn trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên rất hối hận vì những lời bốc đồng khi nãy.

Đang lúc y sám hối xong cảm thấy có phải nên xin lỗi và van cầu hắn thì tốt hơn không, Cung Tuấn bỗng mở miệng.

"Em bị tôi bắt tới."

Trương Triết Hạn mờ mịt: "Hả? A... rồi sao?"

Cung Tuấn hài lòng gật đầu: "Vậy phải nghe lời tôi đúng không?"

"Hả?" Trương Triết Hạn càng mờ mịt, "Đúng cái gì?"

"Vậy thì không thành vấn đề." Cung Tuấn vỗ đùi, đưa tay cởi dây thừng cho y.

Trương Triết Hạn nhìn hắn tâm trạng đột nhiên chuyển tốt, từ sói biến thành Husky, nỗi sợ hãi vừa mới quanh quẩn trong đầu y hoàn toàn bị gió lớn thổi bay, hóa thành khó hiểu và nghi hoặc đối với toàn bộ sự việc.

Y chợt nghĩ: Mình có nên xem lịch không, hôm nay có phải Cá tháng Tư không nhỉ?

---

Trương Triết Hạn xoa xoa cổ tay, ngồi tại chỗ nhìn Cung Tuấn đi tới đi lui, không dám lên tiếng.

Tạm thời còn chưa rõ tình huống, y lựa chọn giữ im lặng đương nhiên là phương án tốt nhất, người này vừa rồi còn tàn nhẫn làm y ngất xỉu, lại còn bắt cóc.

Nhưng hiện giờ có một chuyện vô cùng quan trọng, đó là y muốn đi vệ sinh.

Không biết Cung Tuấn đang làm gì, đi tới đi lui khiến Trương Triết Hạn chóng mặt, y nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn giơ tay lên giống như lúc đi học trả lời câu hỏi, muốn thu hút sự chú ý của Cung Tuấn.

Thấy y giơ tay, quả nhiên Cung Tuấn dừng lại, khó hiểu hỏi: "Em giơ tay làm gì?"

Trương Triết Hạn cũng không do dự nữa, nói thẳng: "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Vậy em cứ đi đi." vẻ mặt Cung Tuấn kiểu muốn đi thì đi nói với tôi làm gì.

"Không phải..." Trương Triết Hạn ấp úng, "Anh không sợ tôi chạy sao? Không phải anh nên đi cùng tôi à?"

Cung Tuấn ồ một tiếng: "Ra là ý này, yên tâm, em chạy không thoát đâu."

Trương Triết Hạn chính thức cạn lời: Cái gì gọi là yên tâm, có kiểu bắt cóc như anh sao? Đừng hành động không theo lẽ thường như vậy có được không?

Thấy y bất động hồi lâu, Cung Tuấn chỉ chỉ cuối hành lang: "À quên, phòng vệ sinh ở đó."

Trương Triết Hạn co cẳng lao về phía nhà vệ sinh.

---

Vòi nước trong phòng tắm bị mở hết cỡ, Trương Triết Hạn đứng trên nắp bồn cầu kiễng chân nhìn ra ngoài.

Cửa sổ quá nhỏ, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, Trương Triết Hạn lại đẩy nó lên nhưng vẫn không thể nhìn thấy.

Y nhảy xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm, thò đầu ra hành lang nhìn cửa chính. Khoảng cách rất gần, đại khái chỉ có vài bước, chạy tới mở cửa không mất tới năm giây. Y lại nhìn sang bên kia, nhưng không thấy bóng dáng Cung Tuấn.

Vì thế Trương Triết Hạn mừng rỡ như điên không chút nghĩ ngợi, bước ra xông về phía cửa chính.

Chân y vừa bước đến cửa chính, còn chưa kịp đặt tay lên nắm cửa đã bị Cung Tuấn không biết từ đâu xuất hiện kéo trở về, ôm vào trong ngực.

"Em định đi đâu?"

Cung Tuấn nửa ôm y, ngữ khí bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc tức giận nào.

Trương Triết Hạn cũng không dám động, mặc hắn ôm, cực kỳ xấu hổ.

Cung Tuấn thở dài, "Tôi nói em không chạy thoát được là nghiêm túc. Nếu vừa rồi em thật sự đụng vào chốt cửa, có thể đã mất mạng rồi."

Hắn nói xong, ra hiệu Trương Triết Hạn nhìn phía trên cửa. Trong góc tối treo một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng về phía cửa chính, một sợi dây nối liền với cò súng.

"Tôi lừa em làm gì?" Cung Tuấn tựa đầu lên vai y, dịu dàng hỏi.
  

12 Giờ trước.

Trương Triết Hạn vẫn còn sợ hãi, ngồi trên ghế bắt đầu vô thức cắn ngón tay.

Cung Tuấn cũng không ngăn cản, rót một ly nước đưa cho y.

Trương Triết Hạn không cầm, ngước nhìn hắn, trong mắt đủ loại cảm xúc hỗn độn.

"Muốn hỏi cái gì?" Cung Tuấn thu tay về, tự uống một ngụm, "Tôi đoán em có rất nhiều câu hỏi?" 

Cung Tuấn vừa dứt lời, Trương Triết Hạn lập tức hỏi hắn, "Anh bắt tôi tới đây để giết tôi à?"

Cung Tuấn thẳng thắn gật đầu, không chút do dự.

Trương Triết Hạn càng cắn tay mạnh hơn, gần như sắp rách da chảy máu.

"Vậy tại sao anh lại không giết tôi?"

Cung Tuấn suy nghĩ một chút, "Em đẹp mắt."

Người đối diện đang cắn tay lập tức bất động, giống như nghe thấy lời khùng điên gì đó, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Hả?"

"Tôi không lừa em, đúng là cảm thấy em đẹp mắt." Cung Tuấn đặt ly xuống, nghiêm túc nói.

Trương Triết Hạn gãi đầu: "Sát thủ các anh đều tùy tiện như vậy sao?"

Câu "sát thủ không có đạo đức nghề nghiệp như vậy" y không dám nói, sợ chọc giận Cung Tuấn.

Nhưng Cung Tuấn nghe ra ý tứ của y, tủm tỉm cười, thờ ơ nhún nhún vai: "Tình huống như này tôi cũng là lần đầu tiên."

Trương Triết Hạn suy nghĩ: Đây là khen y hay là sỉ nhục y, tuy rất vinh dự trở thành lần đầu tiên của hắn, nhưng hắn đã từng hỏi ý kiến mình chưa vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sát thủ không có nghĩa vụ phải quan tâm ý kiến của con tin.

Lúc động não vẻ mặt y đặc biệt nghiêm túc, con mắt đảo quanh giống như một con hồ ly nhỏ.

Thấy y dần dần chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình, Cung Tuấn không nhịn được lên tiếng cắt ngang, "Còn câu hỏi nào khác không? Ví dụ như ai muốn giết em chẳng hạn?"

Nghe xong những lời này của hắn Trương Triết Hạn trở nên nghiêm túc, cũng không cắn tay nữa.

"Anh không nhắc tôi cũng quên mất." y dừng lại một chút, "Nhưng nếu tôi hỏi, anh có thể nói cho tôi biết sao?"

Cung Tuấn lắc đầu: "Không thể."

Trương Triết Hạn nhíu mày: "Vậy anh nhắc tôi làm gì?"

"Người bình thường biết có người muốn giết mình, không phải nên lập tức hỏi xem ai muốn giết mình sao?" Cung Tuấn buồn cười nhìn y.

Trương Triết Hạn phản bác: "Còn không phải tại anh vừa rồi đột nhiên cởi trói cho tôi, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi."

Đây thực sự là lần đầu tiên Cung Tuấn gặp tình huống con tin tranh luận với sát thủ, nhưng cũng có thể là lần cuối cùng.

"Được rồi." hắn gật đầu, "Dù sao tôi cũng không thể nói cho em, hay là em tự đoán xem."

Trương Triết Hạn nghe hắn nói xong vậy mà thật sự bắt đầu đoán, còn thuận tiện nghiên cứu những thay đổi trên mặt Cung Tuấn.

"... Tiểu Vương phố Đông? Tháng trước vừa nói những món ăn mới của nhà tôi sao chép nhà hắn, đúng là cố tình gây sự. Còn có lão Lý ở phố Bắc, tôi mở nhà hàng tại sao lại đoạt mối làm ăn với tiệm net của lão, không thể hiểu nổi?" y xòe ngón tay kể vài người, lại phát hiện sắc mặt Cung Tuấn không thay đổi chút nào.

"Đều không phải sao?" Trương Triết Hạn sờ sờ chóp mũi, có vẻ hơi mờ mịt.

Cung Tuấn khoanh tay, chăm chú nhìn y không chớp mắt, đột nhiên mỉm cười.

"Không ngờ em đơn thuần như vậy."

Trương Triết Hạn híp mắt: "Anh lại sỉ nhục tôi."

Cung Tuấn lắc đầu: "Tôi thật sự đang khen em."

"Chẳng lẽ tôi còn phải cám ơn anh?" Trương Triết Hạn không tìm được đáp án liền trút giận lên sát thủ tới giết mình.

---

Trương Triết Hạn ngồi thêm một lúc nữa, lôi tất cả thân bằng cố hữu họ hàng gần xa bắn đại bác không tới điểm qua một vòng, kết quả vẫn không đoán đúng.

Y có chút bực bội, còn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát cuộn người trên ghế, không nghĩ nữa.

Nhưng vừa rảnh rỗi cảm giác hôn Cung Tuấn trong xe lại ào đến xâm chiếm não bộ, khiến Trương Triết Hạn đột nhiên ý thức được, Cung Tuấn nói y đẹp mắt mặc kệ có thật lòng hay không nhưng ít nhất có thể giữ lại mạng nhỏ của y.

Mặc dù lý do này nghe có vẻ không hợp lẽ thường, lại còn sai sai.

Y biết sự ỷ lại đặc biệt của con tin vào kẻ bắt cóc được gọi là hội chứng Stockholm, vậy nếu tình huống ngược lại thì gọi là gì?

Y vừa tò mò vừa muốn phân biệt ra chút chân thành trong đó.

Dù sao trong tiệm bọn họ đều chỉ là gặp sắc khởi ý, nói là tình yêu sét đánh thì quá khoa trương, thật lòng phó thác lại còn lâu mới tới.

"Này." Trương Triết Hạn gọi Cung Tuấn không biết đang bận rộn cái gì ở sau quầy bar trong bếp.

Cung Tuấn ngẩng đầu: "Em gọi thẳng tên tôi là được."

"Ai biết Cung Tuấn là tên thật hay giả, sát thủ các anh không phải đều che giấu thân phận sao?" Trương Triết Hạn cười nhạo một tiếng.

"Là tên thật." Cung Tuấn nói, "Vì cho dù có biết, không phải cuối cùng vẫn mang theo bí mật xuống mồ sao?"

Trương Triết Hạn sởn cả tóc gáy, bị một câu không mặn không nhạt này của hắn nói đến có chút không thoải mái, cũng không muốn hỏi thêm nữa.

---

Cung Tuấn mang một cái bàn gấp đặt trước mặt Trương Triết Hạn, bưng một tô mì đặt lên bàn.

"Ăn đi."

Trương Triết Hạn sững sờ nhìn hắn, không xác định chỉ chỉ trước mặt, "Đổi cách khác giết tôi?"

Cung Tuấn nhếch môi: "Tôi không hạ độc, hơn nữa tôi còn có thể cam đoan, hương vị cũng sẽ không để em cảm thấy tôi muốn hại em."

Nhưng Trương Triết Hạn vẫn không dám tin tưởng nhìn hắn, chớp chớp mắt: "Thật sự không có độc?"

Cung Tuấn đành phải bưng bát mì lên, uống một ngụm canh: "Giờ đã tin chưa?"

Trương Triết Hạn vội vàng bưng bát về: "Cũng không đến mức trực tiếp thử, anh nói lại lần nữa là được mà."

"Ừ, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

Cung Tuấn gật đầu, đưa đũa cho y, sau đó ngồi xuống một bên.

Trương Triết Hạn cầm đũa hỏi hắn: "Anh không ăn sao?"

"Em ăn trước đi, ăn cùng tôi em sẽ không thấy ngon miệng."

Trương Triết Hạn không nói nên lời, đành phải quay trở lại vận hành não bộ lần nữa, để làm rõ tình huống hiện tại.

Không thể không nói, là một sát thủ chuyên nghiệp, tay nghề nấu nướng của Cung Tuấn tốt hơn nhiều so với Trương Triết Hạn tưởng tượng.

Y uống hết ngụm canh cuối cùng, thỏa mãn gật đầu, đột nhiên cảm giác làm ông chủ hăng hái dâng lên, muốn cho người ta mấy lời nhận xét nhưng y đã nhanh chóng ngăn được ý nghĩ vô cùng dở hơi này.

Thấy y ăn xong, Cung Tuấn mới bê bát mì đã trương lên, ngồi xuống đối diện bắt đầu ăn.

"Cái kia..." đột nhiên Trương Triết Hạn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cung Tuấn đoán được y muốn nói cái gì, cắn một miếng, nguyên lành nuốt xuống: "Quen rồi."

Trong một thoáng Trương Triết Hạn cảm thấy có chút đau lòng, nhưng ngay sau đó lại tự mình dập tắt chút đau lòng này, cảm thấy có lẽ là một kiểu giăng bẫy khác của vị sát thủ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top