Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

IV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại.

Cung Tuấn mở cửa, nghiêng người ý bảo Trương Triết Hạn đi vào trước.

"Tự ý đột nhập nhà dân thế này cũng được hả?" Trương Triết Hạn do dự ở cửa.

Cung Tuấn cũng không ép y, tự mình vào trước, đi vào nhà, cởi giày, giẫm xuống sàn rồi quay đầu lại nói với y, "Nếu muốn vào nhớ phải cởi giày, lát nữa tôi dễ thu dọn."

Những lời này giống như cho Trương Triết Hạn một loại bảo đảm nào đó, y không do dự nữa, đi theo Cung Tuấn vào trong.

Cung Tuấn đứng ở huyền quan, nghiêm túc nhìn y cởi giày.

"Nhớ kỹ đừng tùy tiện chạm vào đồ vật, nếu không sẽ rất phiền phức."

Trương Triết Hạn đang cởi giày một nửa, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi cũng không phải trẻ con ba tuổi, điểm này tôi vẫn biết."

Cung Tuấn giơ tay xoa đầu y, "Ngoan quá!"

"Cút."
      
   
   
4 tiếng 30 phút trước.
  

Trương Triết Hạn mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, y là một nhà thám hiểm, chèo chiếc thuyền gỗ trên biển cả vô tận.

Có lúc y sẽ gặp sóng to gió lớn, có lúc trời mưa như trút nước, và phần lớn thời gian y phải cảnh giác với những con cá mập luôn rình rập xung quanh thuyền gỗ của mình, hơi bất cẩn một chút, sẽ có nguy cơ táng thân trong bụng cá.

Cuộc hành trình cô đơn và dài đằng đẵng, y không biết mình xuất phát từ nơi nào, đi đâu, và đích đến cuối cùng là chỗ nào.

Cho đến một ngày y gặp một chú cá voi xanh đang trồi lên mặt biển để hít thở.

Đó là một con cá voi xanh toàn thân màu xám đậm, lúc nó thở, phun ra một cột nước bắn thẳng lên trời, những hạt nước rơi xuống làm ướt tóc và quần áo của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn bị cá voi xanh này thu hút, đi theo nó đến tận một hòn đảo không người, lại trố mắt nhìn cá voi xanh khổng lồ kia biến thành một người, đi tới trước mặt mình.

"Tại sao anh lại đi theo tôi?" cá voi xanh biến thành người có đôi mắt sâu thẳm, tựa như biển cả mà nó vừa bơi qua.

Trương Triết Hạn không hề sợ hãi, xuống khỏi thuyền gỗ, bước chân trần trên cát mịn, chạm vào đuôi mắt của đối phương, "Tôi không biết, có lẽ vì tôi thấy anh sống tự do như vậy, tôi rất ghen tị."

Cá voi xanh mỉm cười nhìn y, "Anh cũng tự do."

"Tôi sao?" Trương Triết Hạn nghĩ nghĩ, "Chờ tôi kết thúc cuộc phiêu lưu này, có lẽ tôi sẽ tự do."

"Không, anh tự do, bởi vì anh đã theo tôi tới hòn đảo này." cá voi xanh lắc đầu, chỉ hòn đảo phía sau, "Nơi này chính là tự do."

Trương Triết Hạn đang muốn hỏi đối phương có ý gì, thì đột nhiên người kia lại biến về hình dáng cá voi xanh, cái đuôi khổng lồ cuốn lên một con sóng mãnh liệt, đổ ập về phía Trương Triết Hạn, trong nháy mắt bao phủ y và cả hoang đảo phía sau.

Y vùng vẫy trong sóng biển, trong lúc nín thở bỗng cảm thấy loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc, thậm chí càng thêm tự tại.

Vì vậy y thả lỏng thân thể, mở mắt ở trong nước, trông thấy cá voi xanh đang nhìn y từ đằng xa, cái đuôi lắc lư trong nước.

Biển sâu vô tận, giờ phút này chỉ có y cùng cá voi xanh.

---

Lúc Trương Triết Hạn tỉnh lại, y cảm thấy giấc mơ vừa rồi có lẽ là thật, nếu không phải giải thích thế nào khi hiện giờ y nhắm mắt lại vẫn có thể cảm giác được mình đang chìm chìm nổi nổi, thậm chí trên người còn ướt sũng.

Y mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai của Cung Tuấn, lẫn trong hơi nước, có chút mơ hồ không rõ.

Y lại nhìn xuống, phát hiện mình đang trần truồng nằm trong bồn tắm, nước ấm vừa vặn tràn qua ngực.

"Anh làm gì vậy?" Trương Triết Hạn ngồi dậy, giọt nước theo đầu vai trượt xuống, "Thừa dịp tôi ngủ dìm chết tôi?"

Cung Tuấn vốc nước hắt lên mặt y, "Nghe cũng được đấy!"

Trương Triết Hạn nghiêng đầu né tránh, cũng vốc nước hắt lại hắn, "Vậy anh cũng rảnh thật, còn thả tôi vào nước ấm, sao không trực tiếp dùng nước lạnh?"

"Có lẽ là vì quá yêu em." Cung Tuấn không để ý quần áo trên người bị Trương Triết Hạn làm ướt, chống tay bên cạnh bồn tắm cúi người hôn đuôi tóc y, "nên trước khi giết em phải đun nước ấm."

Trương Triết Hạn bị hắn hôn ngứa, rụt cổ lại, hùa theo hắn nói giỡn, "Tình yêu của anh dành cho tôi chính là giá tiền điện đun nước."

Cung Tuấn suy nghĩ một chút, "Tôi làm sát thủ chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, em hãy quý trọng phần tình yêu này đi."

"Vậy cái bồn nước nóng này sao tôi có thể hưởng thụ một mình?" Trương Triết Hạn ôm cổ hắn kéo về phía mình, "Anh nói đúng không?"

Cung Tuấn chống lên mép bồn tắm, không bị y kéo vào nhưng vạt áo đã rơi xuống nước, ướt sũng.

"Sau khi em đến nhà tôi, tôi đã thay quần áo hai lần." Cung Tuấn có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn y.

Trương Triết Hạn nhếch môi, tiếp tục ngang ngược kéo quần áo hắn, "Vậy anh đừng mặc nữa."

"Sao?" Cung Tuấn nắm bàn tay nghịch ngợm của y, "Em không mệt nữa à?"

Trương Triết Hạn ghé vào thành bồn tắm, xoay eo tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hai chân đan vào nhau, giống như một mỹ nhân ngư tò mò vừa mới lên bờ.

"Ngủ dậy, đương nhiên không mệt nữa."

Cung Tuấn cúi người nâng gương mặt của y, hôn râu gốc xanh trên cằm y, "Vậy em muốn làm ở đâu?"

Đáp lại hắn là tiếng khuấy nước, còn có tiếng thở dốc nhàn nhạt của Trương Triết Hạn, "Ngay tại đây."

---

Một tiếng rưỡi trước Trương Triết Hạn lạnh lùng từ chối Cung Tuấn xong, xoay người vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.

Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt say ngủ của y, đành phải tháo băng dính trên cổ tay y ra trước, sau đó kéo chăn đắp cho y, nằm xuống phía sau ngủ cùng người ta.

Nhưng trên người dính nhớp thật sự làm cho hắn không thoải mái, ngủ một lúc, sát thủ có bệnh thích sạch sẽ nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm tự mình tắm rửa lần nữa, sau đó xả đầy nước ấm vào bồn rồi mới quay lại ôm Trương Triết Hạn đang ngủ say.

Trên mặt y vẫn còn nước mắt, khắp người đều là dấu hôn Cung Tuấn lưu lại, rõ ràng còn chưa làm đến cuối cùng, người lại mệt đến nằm xuống liền ngủ, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Cung Tuấn cầm một chiếc khăn mới, thấm ướt rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Trương Triết Hạn, sau đó nằm bên cạnh bồn tắm nhìn y.

Là một sát thủ, hắn có thể làm cũng chỉ có những thứ này.

Sau khi dựng xong chiếc thang đó, hắn từng bước kéo người đi ra, nhưng đi hay ở, phải do Trương Triết Hạn tự mình quyết định.

Hắn muốn Trương Triết Hạn vui vẻ, cũng muốn Trương Triết Hạn vui vẻ mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

Hắn hiểu được đối với Trương Triết Hạn mấy giờ trước giống như thế giới cũ bị phá vỡ hoàn toàn, mà toàn bộ cấu trúc trong thế giới mới cần được ai đó thiết lập lại.

Hai giờ trước lúc cơ thể va chạm kịch liệt, khoảng trống trong linh hồn bọn họ cũng được lấp đầy từng chút một.

Sau khi hắn quyết định được ăn cả ngã về không lựa chọn không giết y, đây chính là kết thúc đẹp trong canh bạc của Cung Tuấn, nhưng không phải là kết thúc cuối cùng mà hắn muốn.

Tất cả mọi chuyện đều sẽ có hồi kết, ân oán tình thù mấy thứ này cũng chỉ là khách qua đường ngắn ngủi trên đường đời, hắn không hy vọng, cũng không muốn Trương Triết Hạn mang theo mấy thứ này tiếp tục bước đi.

Cung Tuấn cũng không muốn ép người đưa ra quyết định, đây không phải bản ý của hắn, nhưng con đường dịu dàng này đã bị đánh dấu "không thể đi tiếp", ngoại trừ buộc Trương Triết Hạn trả lời, hình như chẳng còn cách nào khác.

Người ngủ say lúc này cũng không biết mơ thấy cái gì, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm nói mơ.

Cung Tuấn duỗi ngón tay đặt ở mi tâm của y, điểm nhẹ một cái mang theo chút kỳ vọng, ngữ khí hết sức thành kính, "Em tự do."
   
   
   
4 Giờ trước.
  

Quần áo trên người Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn cởi ra, ném xuống sàn phòng tắm.

Hai đại nam nhân chen chúc trong một cái bồn tắm nho nhỏ, chỉ khẽ động cũng khiến nước tràn ra.

"Tôi phát hiện tất cả đồ vật trong nhà anh đều quá nhỏ, giường cũng vậy, bồn tắm cũng thế." Trương Triết Hạn ghét bỏ.

Cung Tuấn ngồi phía sau ôm y, tựa cằm lên vai y, "Vậy sau này đổi hết."

"Đến nhà tôi đi." Trương Triết Hạn nghiêng đầu cọ mặt hắn.

"Không." Cung Tuấn ôm lấy eo y, chọc chọc thứ đó vào mông y, "Muốn ở đây."

Khi nãy Trương Triết Hạn nói muốn làm trong phòng tắm, bây giờ Cung Tuấn liền dùng lời của y bẻ lái lung tung, y lại không làm gì được hắn, đành phải gật đầu, "Được được được."

Y luồn tay ra sau chạm vào cơ bụng của Cung Tuấn rồi trượt xuống, chào hỏi cây cự vật bên dưới.

Trương Triết Hạn vuốt ve hai cái trêu chọc nói, "Xem ra đây là thứ to nhất trong nhà anh."

Cung Tuấn mặc cho tay Trương Triết Hạn làm loạn ở dưới, dán môi lên cổ y, dùng răng ngậm lấy phần thịt mềm sau gáy, nhẹ nhàng gặm cắn.

"Shhh..." Trương Triết Hạn bị cắn đau ngẩng đầu muốn trốn, lại bị người ôm về, để lại một dấu răng trên đó.

"Anh ăn thịt người hả?" Trương Triết Hạn buông cây gậy của hắn ra, đưa tay sờ sờ dấu răng, quay đầu lại tức giận trừng hắn.

Cung Tuấn phớt lờ, ôm Trương Triết Hạn quay lại ngồi đối diện, cắn yết hầu hơi nhô lên của y.

Hắn hồi tưởng cảm giác buổi chiều ôm y về nhà và khi nãy bế y vào phòng tắm, "Em cũng không có mấy lạng thịt."

Nói xong, ánh mắt dừng ở trước ngực và mông Trương Triết Hạn mấy giây, đưa tay bóp mông y, "Xem ra đều vào hết hai chỗ này."

Trương Triết Hạn đột nhiên bị hắn bóp mông, không khống chế được lập tức ưỡn thẳng lưng sau đó lại nặng nề ngồi xuống, đập vào lòng bàn tay của Cung Tuấn, phát ra một tiếng vang ái muội.

"Anh đừng động." mặt y đỏ lên, dịch mông khỏi tay hắn.

Cung Tuấn ừ một tiếng, "Vậy thì động chỗ khác."

---

Miệng Cung Tuấn nói động chỗ khác, nhưng tay lại không như vậy, bàn tay phủ lên mông y, dọc theo khe mông trượt xuống. Trương Triết Hạn tựa vào bồn tắm, hai tay chống ở thành bồn sợ mình không cẩn thận trượt xuống.

Lòng bàn tay Cung Tuấn nóng rực, còn nóng hơn cả nước trong bồn tắm, ngón tay hắn mò đến hậu huyệt, mượn nước ấm khai phá cái hang nhỏ kia.

"Em thả lỏng đi." ngón tay của Cung Tuấn vòng quanh cửa huyệt, nhẹ nhàng ấn hai cái.

Trương Triết Hạn lại không thả lỏng được, nghiêng mặt qua chỗ khác không nhìn hắn, giả bộ như không nghe thấy, cây gậy dưới thân lại đứng thẳng trong nước.

Cung Tuấn nghiêng người phủ lên, đẩy y vào một góc, "Em tránh tôi như vậy là đang xấu hổ sao?"

"Cái rắm, ai xấu hổ." Trương Triết Hạn lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.

"Vậy bên dưới em thả lỏng chút, ngón tay tôi cũng không chen vào nổi." Cung Tuấn thấp giọng nói.

Trương Triết Hạn hắng giọng, "Trơn quá, do bồn tắm trơn quá nên tôi căng thẳng."

"Không nói sớm." Cung Tuấn lui về sau, chân dài bước ra khỏi bồn tắm, vươn tay về phía Trương Triết Hạn, "Ôm em ra nhé?"

Mặt Trương Triết Hạn đỏ lên, đẩy tay hắn ra, "Không cần."

---

Trương Triết Hạn vịn tường, vểnh mông, những giọt nước ẩm ướt dọc theo xương cụt của y trượt vào khe mông, nhỏ xuống cổ tay Cung Tuấn.

"Ưmm..."

Đôi tay bình thường cầm đao thương giết người, giờ khắc này đang vuốt ve trên người y, khuấy động bên trong thân thể y.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, nước nóng từ vòi hoa sen tưới lên lưng Cung Tuấn, làm cho hắn càng thêm khô nóng.

Ngón tay hắn chen vào hậu huyệt, vách trong bao lấy đốt ngón tay, có rất nhiều chất lỏng chảy ra, hòa lẫn với dòng nước trong suốt.

Cùng nhau bị cuốn trôi tới miệng cống.

"Ướt thật đấy!" Cung Tuấn liếm liếm môi trên, nhét dương vật của mình vào giữa hai chân Trương Triết Hạn, "Chảy ướt hết tay tôi."

Chân Trương Triết Hạn run lẩy bẩy, suýt nữa không kẹp nổi dương vật của hắn, "Tốt quá còn gì, giúp anh tiết kiệm bôi trơn."

Cung Tuấn ghé vào bên tai y cười khẽ, tay cũng không dừng, bắt đầu di chuyển thắt lưng, "Cũng có lý, nhưng em nhiều nước như vậy, chẳng phải tôi bắn vào trong cũng sẽ bị trôi hết sao, hình như vẫn hơi lỗ?"

Trương Triết Hạn run lên, da đầu tê dại, thứ đó lại lớn thêm một vòng, ra vào giữa hai chân y.

"Anh đừng... muốn vào thì vào... ưm..."

Cung Tuấn ừ một tiếng, lại bỏ thêm một ngón tay, "Chưa được, vẫn chặt quá."

Tay Trương Triết Hạn không vịn nổi nữa, cả người mềm nhũn như kẹo bông gòn tan chảy, tỏa ra thứ hương vị ngọt ngào thoảng nhẹ.

Cung Tuấn xoay người y lại, để Trương Triết Hạn vòng tay lên cổ mình, cúi đầu cắn núm vú y, ngón tay cũng tiến vào sâu hơn.

"Anh lại cắn nữa, lúc nãy đã bị anh cắn sưng hết rồi." Trương Triết Hạn treo trước ngực hắn, dựa lưng vào tường, không còn gì để nói.

Tay của y cũng không an phận, chọc chọc cơ ngực của Cung Tuấn, còn bóp đầu vú của hắn.

"Đệt." Cung Tuấn bị tập kích bất ngờ, thấp giọng mắng một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, "Em bóp chỗ nào đấy?"

Trương Triết Hạn cười đắc ý, "Mình anh được bóp hả?"

"Tôi thấy em có vẻ đã quên mất một chuyện." Cung Tuấn cắn đầu vú của y, rút tay khỏi hậu huyệt.

"Này... anh làm gì vậy?" Trương Triết Hạn khó hiểu nhìn hắn.

Cung Tuấn sờ soạng dưới bồn rửa lấy ra một cái còng tay, "Để em ngoan một chút."

Vẻ mặt Trương Triết Hạn lập tức cứng đờ, "Tôi đệt, sao chỗ nào anh cũng móc được ra còng tay thế?"

"Tôi là sát thủ." Cung Tuấn nhướng mày.

---

Bàn tay không ngoan của Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn còng lại treo trên một ống thép nằm ngang phía trên đầu, bởi vì hơi cao nên y phải kiễng chân mới có thể giẫm trên sàn nhà.

Cung Tuấn đỡ eo y, ở phía sau từ từ cắm vào. Hậu huyệt được ngón tay hắn xoa mở từng chút từng chút nuốt lấy dương vật, chất lỏng ở vách trong bị ma sát ra tiếng nước òm ọp.

"A....." chân Trương Triết Hạn càng thêm run rẩy, toàn thân ửng hồng, vành tai đỏ như sắp rỉ máu.

Sau khi cả cây đã vùi vào hậu huyệt, Cung Tuấn cũng không lập tức di chuyển, mà nâng eo Trương Triết Hạn để y tựa vào ngực mình.

"Em thật nóng." hơi thở của Cung Tuấn rơi trên đầu vai Trương Triết Hạn, ánh mắt lại hướng xuống bên dưới, dán chặt vào dương vật đang rỉ nước của y, "Muốn tôi động một chút không?"

"Không muốn... anh đừng nói nhảm nữa..." Trương Triết Hạn nhẹ nhàng xoay eo khiến đầu dương vật xẹt qua vách trong của y, "Haa..."

Hậu huyệt chịu kích thích lập tức co rút làm Cung Tuấn sung sướng thở ra một hơi, "Hay là em động đi."

Trương Triết Hạn ước gì có thể đạp hắn một cước, nhưng y vừa động dương vật bên trong liền cọ qua chỗ đó làm y không dám động lung tung.

"Anh đừng đùa nữa."

Cung Tuấn cười rộ lên, ngón tay kẹp núm vú của y kéo lên, hạ thân rốt cuộc cũng chậm rãi rút ra cắm vào.

Trương Triết Hạn bị động tác chậm chạp của hắn treo lơ lửng, quay đầu lại hỏi, "Này... anh mài dao à... có thể... nhanh chút không..."

Cung Tuấn nhéo ngực y một cái, "Sao em lại nóng nảy như vậy, không chậm người bị đau là em."

Trương Triết Hạn không thèm để ý, "Anh nói tôi nhiều nước còn gì."

Cung Tuấn im lặng hồi lâu, ngón tay đã xoa đầu vú của y tới sưng đỏ, nhưng vẫn không chịu tăng thêm tốc độ.

"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn không hiểu hắn đang làm gì, mờ mịt gọi tên hắn.

"Em trả lời tôi một câu." Cung Tuấn dùng sức nhấn vào điểm mẫn cảm của y.

Trương Triết Hạn bất ngờ bị dương vật đè ép, há miệng a một tiếng, nửa ngày không phản ứng lại, "Cái... cái gì?"

Cung Tuấn ôm lấy eo y, dùng sức đỉnh mạnh hai cái nhưng lại không hỏi gì.

"A —" Trương Triết Hạn hét lớn, trên trán đổ đầy mồ hôi, "Anh hỏi đi."

"Em định làm gì?" Cung Tuấn tăng nhanh tiết tấu, người phía trước căn bản không thể đứng vững, một khi chân vừa hạ xuống sẽ bị đỉnh vào càng sâu.

Trong khoái cảm ngập đầu này Trương Triết Hạn không có cách nào suy nghĩ, vô số dòng điện xuyên qua trái tim y, dũng động, kêu gào, chạm đến nơi sâu nhất trong tâm trí y.

Cung Tuấn đang buộc y phải trả lời, buộc y nói ra.

Trương Triết Hạn siết chặt hai tay, bên tai chỉ còn lại tiếng còng tay ma sát đường ống kim loại, tiếng thở dốc nặng nề của Cung Tuấn, cùng với tiếng hét chói tai của chính y.

Dương vật trong hậu huyệt không ngừng nghiền ép điểm mẫn cảm, cắm vào cả cây rồi lại rút ra toàn bộ, khi rút ra mang chất lỏng chảy xuống chân y, lúc cắm vào liền ép thành bọt trắng xung quanh, dâm mỹ lại tràn đầy cám dỗ.

Tiếng thở dốc hỗn loạn chồng lên nhau, trong phòng tắm đều là hơi nước, mờ ảo gần như không thấy rõ mặt mũi.

Cung Tuấn đi vòng lên trước mặt y, nâng một chân của y lên, không nói lời nào đã cắm đến tận cùng.

"A a a —" Trương Triết Hạn ngửa đầu, suýt nữa bị đẩy đến cao trào, "Sâu quá..."

Cung Tuấn mắt điếc tai ngơ, mỗi một lần đều vừa sâu vừa hung ác, "Em còn chưa trả lời tôi."

Trương Triết Hạn thở hổn hển, trên mặt lộ ra chút thống khổ nhưng lại nói không nên lời cầu xin hắn dừng lại.

"Nhanh quá... chậm chút!" rõ ràng người mới vừa rồi còn chê động tác của Cung Tuấn quá chậm cũng là y.

Cung Tuấn quệt chút chất lỏng ở chỗ giao hợp sờ lên mông y, lại cọ vào trước ngực y, cuối cùng vươn tay khuấy đảo trong miệng y, trêu đùa môi lưỡi của y, "Nước nhiều như vậy, không nếm thật lãng phí."

"Ư..ư..." dương vật của Trương Triết Hạn đã căng tới phát đau, hiện giờ chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ bắn.

Cung Tuấn ưỡn thẳng lưng hỏi y, "Muốn bắn sao?"

"Xin anh, tôi muốn bắn." Trương Triết Hạn run rẩy nhìn Cung Tuấn, liếm ngón tay hắn, nước bọt tràn qua khóe miệng chảy xuống.

Cung Tuấn nghiêng người tới liếm sạch, ôm lấy mặt của y hôn y, mút đầu lưỡi của y, còn kích thích vòm miệng của y.

"Ưm ưm..." Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, hậu huyệt không tự chủ căng cứng, "Aaa..."

Cung Tuấn buông miệng y ra, cầm dương vật của y bịt mã mắt lại, nhẹ giọng hỏi y, "Có muốn bắn không?"

Trương Triết Hạn khó chịu muốn chết, gật mạnh đầu, "Muốn, sao lại không muốn."

"Vậy em biết nên trả lời cái gì."

Cung Tuấn nghiêng đầu cắn yết hầu của y, dùng lưỡi đảo quanh, bỏ tay khỏi mã mắt, hạ thân nhanh chóng ra vào mấy chục cái, mỗi lần đều nghiền ép qua điểm mẫn cảm.

"A a a a a —" thân thể Trương Triết Hạn căng cứng, xuất trên bụng hắn.

Lúc Trương Triết Hạn cao trào Cung Tuấn nhả yết hầu ra cắn lên đầu vai y, đồng thời bắn trong hậu huyệt của y, kích thích người trong ngực run lên, tí tách bắn rất lâu.

"Trả lời tôi." hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Triết Hạn, bế người lên để hai chân y quấn trên eo hắn.

Trương Triết Hạn đỏ mắt, thở hổn hển, dưới ánh mắt chăm chú của Cung Tuấn rốt cuộc mở miệng, "Tôi muốn giết hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top