Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  [Ra khỏi vỏ]



Trương Triết Hạn mặc quần áo Cung Tuấn đưa cho, không thoải mái kéo quần một chút, lại ngó đầu xem Cung Tuấn đã chuẩn bị xong chưa.

Cung Tuấn đang ở trong phòng chứa đồ, kêu y ở ngoài chờ.

Họng súng màu đen chĩa xuống đất, được bỏ vào trong bao, Cung Tuấn kéo khóa, đeo súng ở sau lưng.

"Anh đi giết người, sao lại mặc cả cây trắng?" Trương Triết Hạn nhìn hắn đi tới, không tán thành lắc đầu, "Mặc màu đen không phải tốt hơn sao?"

Cung Tuấn giơ tay vuốt tóc y, "Bẩn mới có thể nhìn thấy, đốt đi là xong."

Trương Triết Hạn cau mày, "Nghe cũng có lý."

"Ngốc." Cung Tuấn hôn trán y, kéo người ra cửa.

Trương Triết Hạn đi theo Cung Tuấn đến cửa chính, nhìn hắn định giơ tay đặt lên nắm cửa, lập tức kéo hắn lại, nhìn khẩu súng bên trên, "Anh làm sao vậy, chính mình cũng quên mất."

Cung Tuấn trầm mặc một chút, trên mặt mang theo áy náy quay đầu nhìn y.

Trương Triết Hạn lập tức hiểu ra, thở dài, "Không có đạn, đúng không?"

Cung Tuấn cười có chút miễn cưỡng, "Thật xin lỗi, vẫn lừa gạt em."

"Bỏ đi, tha cho anh." Trương Triết Hạn kiễng chân hôn trán Cung Tuấn, "Tôi tha thứ cho anh."

---

Hai người xuống lầu, đi tới bãi đỗ xe ngầm, Trương Triết Hạn nhìn thấy xe của mình đang đậu bên cạnh một chiếc xe thể thao màu bạc.

"Cung Tuấn." y dừng lại, chỉ chỉ chiếc xe thể thao kia, "Sao trong tòa nhà này của anh còn có người lái xe thể thao?"

Cung Tuấn đi qua, đứng bên cạnh xe thể thao, vỗ vỗ mui xe, "À, đây là xe của tôi."

Trương Triết Hạn nhìn hắn, khuôn mặt có chút vặn vẹo, "Anh còn chuyện gì muốn thông báo cho tôi không?"

Cung Tuấn suy nghĩ một chút, "Hình như không còn."

Hai người nhìn nhau trong bãi đậu xe mờ tối, cuối cùng Trương Triết Hạn đầu hàng trước.

"Đi của anh hay tôi?"

Cung Tuấn kéo cửa xe thể thao, "Đương nhiên là của tôi."

Xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe ngầm, bên ngoài trời vẫn tối đen, mặt trời còn chưa lên.

Trương Triết Hạn dựa vào cửa sổ xe, nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua bên ngoài, bỗng cảm thấy 14 tiếng vừa qua giống như 14 ngày dài đằng đẵng.

"Em đang nhìn gì vậy?" Cung Tuấn dừng đèn đỏ, đưa tay xoa nắn vành tai Trương Triết Hạn.

"Nhìn thành phố này." y quay đầu, cọ vào tay Cung Tuấn, có chút lưu luyến nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, "Có cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy."

Cung Tuấn mỉm cười, thu tay về, nhìn đèn đỏ đếm ngược phía trước, "Mới 14 tiếng, em còn ngủ một tiếng rưỡi."

"Tôi biết." Trương Triết Hạn cũng cười theo, "Nhưng cảm giác đâu phải lúc nào cũng giống nhau, đúng không?"

"Ừm."

Đèn xanh sáng lên, Cung Tuấn đạp chân ga, đi lên cầu vượt.

Lúc xe sắp chạy đến ngoại ô, Trương Triết Hạn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngồi dậy, hỏi Cung Tuấn, "Chúng ta cứ đi nghênh ngang thế này à, liệu có bị phát hiện không?"

Cung Tuấn cầm vô lăng không tiện thả tay, vì vậy hất cằm một chút ý bảo Trương Triết Hạn nhìn điện thoại của mình.

"Trước khi rời khỏi nhà tôi đã thông báo, sẽ có người xử lý."

Trương Triết Hạn không xem điện thoại của hắn, ồ một tiếng, lại tò mò hỏi tiếp, "Hacker trong giới sát thủ của các anh sao?"

Cung Tuấn gật đầu, "Như trước đó tôi đã nói với em, đây là công việc, tất cả mọi người đều nhận tiền làm việc."

"Hiểu rồi, vậy xem ra đánh giá trong ngành thật sự rất ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của anh." Trương Triết Hạn kết luận xong, quay đầu nhìn Cung Tuấn, "Có phải lần này tôi làm ảnh hưởng đến anh không?"

Cung Tuấn cười, nhưng không trả lời y.

Sau khi xuống khỏi cầu vượt, chạy dọc theo bờ sông, một phần khu cư xá dần dần hiện ra.

Nhìn dãy nhà phía xa, Trương Triết Hạn thu hồi nụ cười trên mặt, có chút không thoải mái.

Cung Tuấn nhìn y một cái hỏi, "Không vui?"

"Cũng không hẳn." Trương Triết Hạn lắc đầu, "Anh nói gã mưu đồ cái gì, ở một nơi như thế này, ngoài kia còn bao nhiêu người vẫn chen chúc trong phòng cho thuê."

"Em không biết sao?" Cung Tuấn có chút kinh ngạc.

Trương Triết Hạn đáp, "Tôi biết gã ở chỗ này."

"Không, tôi không nói cái này." Cung Tuấn cân nhắc một chút, "Ý tôi là, em không biết gã đánh bạc sao?"

Trương Triết Hạn sững người, "Mẹ nó, tôi thật sự không biết."

---

Chiếc xe thể thao màu bạc vững vàng dừng ở một bãi đất trống phía sau khu cư xá, Trương Triết Hạn theo Cung Tuấn xuống xe, giẫm lên đá vụn phát ra những tiếng lạo xạo, "Chúng ta vào bằng cách nào?"

Trương Triết Hạn nhìn hàng rào phía sau cư xá, có vẻ hơi cao nhưng chắc y có thể trèo qua.

Cung Tuấn khoác bao súng sau lưng, không biết lấy từ đâu ra một cái xẻng cầm trong tay, khóa xe lại, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, "Đi cổng sau."

Trương Triết Hạn còn chưa hiểu rõ, "Hả?"

Cung Tuấn đi tới, nắm tay y, kéo người đi về hướng cư xá, "Chính là cổng sau khu cư xá, trực tiếp đi vào."

"Sẽ không gặp phải bảo vệ sao?" Trương Triết Hạn có cả đống câu hỏi.

"Người tôi vừa tìm, dịch vụ trọn gói." Cung Tuấn rất kiên nhẫn giải thích với y.

Trương Triết Hạn à một tiếng, lại cúi đầu nhìn cái xẻng trong tay hắn, "Anh cầm xẻng làm gì?"

Cung Tuấn quay đầu cười nói, "Chôn một thứ."

Khu cư xá này có lẽ do mới xây dựng, chưa có nhiều người ở nên sau khi họ vào bằng cổng sau cũng không gặp phải những người thuê nhà dậy sớm, như thế bớt được không ít chuyện.

Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn rẽ qua mấy ngõ ngách trong cư xá, vòng ra phía sau một căn biệt thự.

Những cái cây cao che khuất tầm nhìn từ phía sau biệt thự, Cung Tuấn trực tiếp leo qua hàng rào, bước vào trong hoa viên.

"Anh làm gì vậy?" Trương Triết Hạn ở bên ngoài hàng rào hỏi hắn, không biết có nên đi vào không.

Cung Tuấn cắm cái xẻng xuống đất, quay đầu nhìn y, "Em cứ đứng ở ngoài đi, đừng vào."

"Được thôi." Trương Triết Hạn không biết hắn định làm gì, đành phải đồng ý, "Anh cẩn thận cái xẻng."

Kết quả lúc Cung Tuấn đào xuống, không kiểm soát tốt sức lực khiến bùn bắn đất văng lên bắn tung tóe vào giày của hắn.

Trương Triết Hạn khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn đôi giày trắng sạch sẽ và cả ống quần lấm tấm vết bùn, chỉ hận rèn sắt không thành thép hỏi hắn, "Rốt cuộc anh có được không vậy?"

Cung Tuấn cũng rất khó chịu, cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, hận không thể lập tức cởi ra giặt cả trăm lần, nhưng hắn vẫn phải kìm nén cảm giác đó, ngẩng đầu, nhìn người đứng một bên mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói, "Tôi là người chuyên nghiệp."

"Được, chuyên nghiệp."

Chẳng mấy chốc Cung Tuấn đã đào ra một cái hố nhỏ, móc trong túi quần ra thứ gì đó, ném vào.

Trương Triết Hạn còn chưa thấy rõ là cái gì, đã bị Cung Tuấn lấp đất lại.

"Cái gì vậy?" Trương Triết Hạn kiễng chân, muốn nhìn vào trong.

Cung Tuấn lấp đất xong lại giẫm vài cái rồi xách xẻng đi ra.

"Quỷ tò mò, đừng hỏi nhiều như vậy."

---

Cung Tuấn đặt xẻng dưới gốc cây, phủi đất trên tay, ngẩng đầu hỏi Trương Triết Hạn, "Mấy ngôi nhà quanh đây, em chọn một cái đi."

"Lại gì nữa?" Trương Triết Hạn không hiểu.

"Tìm cho em một chỗ ngồi đợi, dù sao cũng tốt hơn ở ngoài."

Trương Triết Hạn nhìn quanh một vòng, chỉ vào ngôi nhà đối diện biệt thự này, "Cái kia đi, gần."

Cung Tuấn gật đầu, nói được, lấy trong túi áo khoác ra một cái kính râm đưa cho y, "Đeo vào."

"Làm gì?"

"Nhỡ đâu tòa nhà kia có người."

Trương Triết Hạn đeo kính râm lên, dùng khuỷu tay chọc Cung Tuấn hỏi, "Anh có chắc là như này được không?"

Cung Tuấn đang cúi đầu nhìn giày của mình ngẩn người, thấy trong giọng nói Trương Triết Hạn đầy không xác định bỗng nhiên có chút mất hứng.

"Em đã hỏi tôi suốt từ nãy đến giờ."

Trương Triết Hạn quay lại, nhấc kính râm lên, trợn mắt, "Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi có thắc mắc không phải rất bình thường sao?"

Cung Tuấn ồ một tiếng, "Không sao, trước lạ sau quen."

Trương Triết Hạn xoay xoay cánh tay, "Một lần là đủ rồi."

"Nhưng tôi thấy em rất thích hợp." giọng Cung Tuấn có chút tiếc nuối.

Hai người họ đi về phía ngôi nhà.

Trương Triết Hạn ngáp một cái, quay đầu muốn hỏi Cung Tuấn mấy giờ rồi, lại phát hiện đối phương tinh thần sáng láng hoàn toàn không có dáng vẻ một đêm không ngủ.

"Sát thủ các anh thường xuyên thức đêm như vậy, không phải sẽ mất cân bằng hormone sao?"

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn còn đang ngái ngủ, tiến tới nhỏ giọng nói, "Hay là em thử một chút xem rốt cuộc tôi có mất cân bằng không?"

Trương Triết Hạn lập tức tỉnh táo, trừng mắt nhìn hắn, "Cung Tuấn, người như anh sao có thể làm được sát thủ vậy?"

Sát thủ thờ ơ nhún vai, "Dựa vào thực lực."

"Hờ hờ, tôi thấy tôi cũng chẳng kém anh là mấy?" Trương Triết Hạn bĩu môi.

Cung Tuấn nhướng mày, cũng hùa theo lời của y, "Cho nên tôi nói, em thật sự rất thích hợp."

Trương Triết Hạn không nói nhảm với hắn nữa, kéo chiếc kính râm trên đầu xuống đeo vào, quay lại nhìn xem có ai đi ngang qua không.

"Tôi đi xem trong nhà có ai không, em ở chỗ này chờ tôi, đừng chạy lung tung." Cung Tuấn nói xong bước nhanh vào khu biệt thự, bóng lưng biến mất trong rừng cây.

Trương Triết Hạn đứng bên cạnh một cây long não, khoanh tay đợi hắn.

Một lát sau Cung Tuấn đã trở lại, Trương Triết Hạn còn chưa kịp hỏi hắn đã thông báo, "Trong nhà không có ai, mau vào đi."

---

Cung Tuấn mở cửa, nghiêng người ý bảo Trương Triết Hạn đi vào trước.

"Tự ý đột nhập nhà dân thế này cũng được hả?" Trương Triết Hạn do dự ở cửa.

Cung Tuấn cũng không ép y, tự mình vào trước, đi vào nhà, cởi giày, giẫm xuống sàn rồi quay đầu lại nói với y, "Nếu muốn vào nhớ phải cởi giày, lát nữa tôi dễ thu dọn."

Những lời này giống như cho Trương Triết Hạn một loại bảo đảm nào đó, y không do dự nữa, đi theo Cung Tuấn vào trong.

Cung Tuấn đứng ở huyền quan, nghiêm túc nhìn y cởi giày.

"Nhớ kỹ đừng tùy tiện chạm vào đồ vật, nếu không sẽ rất phiền phức."

Trương Triết Hạn đang cởi giày một nửa, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi cũng không phải trẻ con ba tuổi, điểm này tôi vẫn biết."

Cung Tuấn giơ tay xoa đầu y, "Ngoan quá!"

"Cút."

---

Cuối cùng Cung Tuấn vẫn kéo y lên tầng hai, xuyên qua mấy gian phòng, đến một ban công rộng rãi.

"Tôi luôn cảm thấy em là sát thủ trời sinh." Cung Tuấn nhìn cửa sổ đối diện, cười nói với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn có chút mờ mịt a một tiếng, theo ngón tay Cung Tuấn nhìn sang, mỗi ô cửa sổ của biệt thự đối diện đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Đây thật sự chỉ là trùng hợp."

Sát thủ nhún vai, "Làm sát thủ cũng cần may mắn, không phải sao?"

Trương Triết Hạn nghe xong câu này của hắn cười yếu ớt, "Anh sai rồi, trước giờ tôi đều không may mắn, thậm chí cùng một trò chơi lần nào cũng có thể nhấn trúng răng cá mập."

Cung Tuấn nhìn y, không hiểu đó là trò chơi gì, nhưng hắn cũng không cần thiết phải tìm hiểu, bởi vì nó không quan trọng, quan trọng là, "Không sao, sau này em có tôi ở đây."

"Sao, anh muốn chia một nửa may mắn cho tôi?" Trương Triết Hạn nhướng mày cười hắn.

Cung Tuấn lắc đầu, "Không phải ý này, em xui xẻo tôi may mắn, triệt tiêu lẫn nhau, ai cũng không bị vận khí ảnh hưởng."

Trương Triết Hạn nghe hắn nghiêm túc giải thích, cảm thấy sát thủ trước mặt thật sự là một tên ngốc, nhưng y lại rất thích tên ngốc này.

"Anh làm cộng trừ nhân chia à, lại còn triệt tiêu." y vươn tay búng nhẹ vào trán sát thủ.

"Ui da." không đau, nhưng Cung Tuấn vẫn làm bộ hít vào một hơi, "Đau."

Trương Triết Hạn đành phải xoa xoa chỗ mình vừa búng người ta, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ cùng nuông chiều, "Anh cứ giả vờ đi."



[Trở vào vỏ]


Trương Triết Hạn ngồi ở một góc ban công, nhìn Cung Tuấn lắp súng trước mặt mình.

"Có phải anh hơi quá nghiêm túc không?"

Cung Tuấn đang điều chỉnh góc độ, nghe thấy câu hỏi của y nghiêng đầu nhìn y một cái, "Đây chính là em chọn."

"Tôi đâu có hiểu, chỉ chọn bừa một cái thôi, sao tôi biết được nó là súng bắn tỉa?"

Cung Tuấn không nói gì, đổi sang loại ống ngắm nhỏ hơn, lại nhìn phía cửa sổ đối diện.

"Nhưng mà, thật sự phải dùng súng bắn tỉa sao? Không thể đổi cái khác à?" Trương Triết Hạn nhích tới một chút, kéo gấu quần Cung Tuấn.

Cung Tuấn ghé mắt thử ống ngắm, vừa nghiêm túc lại chuyên chú.

Trương Triết Hạn sốt ruột, lại dùng sức kéo vạt áo hắn, "Tôi hối hận, thật đó, không dùng súng bắn tỉa được không?"

Cung Tuấn chậm chạp không động, trầm mặc gần nửa phút, sau đó thở dài, ngẩng đầu, thu súng về, không nhìn Trương Triết Hạn.

"Vậy đổi cái khác."

Ba phút trước, Trương Triết Hạn nhìn hắn lấy một khẩu súng trường từ trong túi ra còn chưa kịp phản ứng.

Mãi đến khi Cung Tuấn bắt đầu tìm ống ngắm kép trong túi, y mới nhận ra đây là một khẩu súng bắn tỉa.

Cũng không biết nên nói tay của y tốt hay không tốt, chẳng trách vừa rồi Cung Tuấn nói y là sát thủ trời sinh, nhưng đây thật sự chỉ là đánh bậy đánh bạ trùng hợp thôi.

Cuối cùng Cung Tuấn cũng cất súng trở lại túi, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

"Anh thấy tôi rất phiền phức đúng không?" Trương Triết Hạn đụng đụng tay hắn.

Cung Tuấn hít vào một hơi, "Không, tôi đang đấu tranh với mình."

Trương Triết Hạn cũng không nói nữa, chỉ im lặng ngồi trên ban công với hắn, nhìn bình minh dần ló rạng từ phía chân trời, thời gian đang trôi.

Cuối cùng, khi trời đã hơi sáng Cung Tuấn đứng dậy lần nữa, đưa điện thoại của mình cho Trương Triết Hạn.

"Chờ tôi trở về."

Trương Triết Hạn đưa tay kéo hắn lại, "Đừng tức giận."

Cung Tuấn quay đầu nhìn căn biệt thự đối diện, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, "Tôi sẽ cố."

---

Trương Triết Hạn tựa lưng vào ban công, buồn chán xoay điện thoại.

Y không chắc bên kia sẽ phát sinh cái gì, cũng không muốn hỏi Cung Tuấn.

Lúc mình nói muốn đổi súng, y cảm thấy luồng sát khí chậm rãi xuất hiện trên người Cung Tuấn tựa như bị người đánh tan, một lát sau lại lần nữa tụ lại vây quanh hắn.

Y mang theo chút tâm tình thăm dò, lại hỏi sát thủ có phải cảm thấy mình phiền phức không, thật ra cũng chỉ muốn nhìn xem luồng sát khí này có thể ẩn đi một lần nữa hay không.

Quả nhiên sát khí kia giống như hai cái tai lông xù mọc ở trên đầu Cung Tuấn, lúc nghe Trương Triết Hạn nói vậy liền ủy khuất cụp xuống, một lúc sau lại vụng trộm đứng lên, diễu võ giương oai.

Đây là phát hiện nho nhỏ của y, là loại ăn ý nào đó y và sát thủ đạt thành sau 14 tiếng chung đụng.

Trương Triết Hạn sẽ không cảm thấy hai cái tai đó bất thường, bởi vì đó là cuộc sống mà Cung Tuấn lựa chọn, y cũng sẽ không can thiệp.

Chỉ là trêu chọc sát thủ hình như đặc biệt thú vị, cảm giác này khiến y muốn ngừng mà không được.

Y nhìn mặt trời đỏ đã lên cao ở phía đông, chợt nhận ra mình và Cung Tuấn coi như đã cùng nhau thấy mặt trời mọc.

Sau này bọn họ còn có thể cùng nhau ngắm càng nhiều mặt trời lên mặt trăng lặn, chỉ cần sát thủ nguyện ý.

Dần dần, y bắt đầu chờ đến có chút nhàm chán, đứng lên xoa xoa chân mình, quay đầu nhìn biệt thự đối diện.

Bên cửa sổ yên tĩnh, dường như tất cả đều yên tĩnh, không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Trương Triết Hạn nhấn vào màn hình điện thoại, phát hiện Cung Tuấn vừa mới đi cách đây năm phút.

Bỗng nhiên, trong căn nhà đối diện truyền đến một tiếng hét chói tai, Trương Triết Hạn quay đầu lần nữa, vẫn không thấy bất cứ thứ gì.

Mặc dù bọn họ vừa mới dạo một vòng quanh đây phát hiện xung quanh không có ai, nhưng Trương Triết Hạn vẫn không khỏi lo lắng.

"Nhưng hắn là sát thủ." Trương Triết Hạn tự nói với mình, "Hắn biết khi nào nên ra ngoài."

Tiếng hét qua đi, toàn bộ khu vực yên tĩnh lạ thường, nhưng cũng không thấy Cung Tuấn từ phía đối diện đi ra.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ căng thẳng như vậy, nắm chặt điện thoại trong tay, đột nhiên phía đối diện vang lên tiếng hét thứ hai.

Chuyện này có vẻ không đúng lắm.

Y không do dự nữa, quay người băng qua căn phòng lúc tới đây, chạy xuống lầu, lúc mở cửa còn nhớ rõ Cung Tuấn dặn dò, đút tay vào túi áo khoác để vặn chốt cửa.

---

Cung Tuấn ngồi xổm trong phòng ngủ, trên tay cầm một con dao, máu từ lưỡi dao đang chậm rãi nhỏ xuống sàn nhà, trên áo khoác trắng như tuyết của hắn đã lấm tấm vết máu, cổ tay áo thậm chí còn bị máu thấm ướt.

Hắn có chút không vui nhíu mày, nhìn máu trong kẽ ngón tay mình, nghĩ thầm lát nữa phải rửa rất nhiều lần.

Người đàn ông nằm trên mặt đất đang bò về phía cửa, gã bị đâm hai nhát vào chân và vai nhưng đều không trí mạng.

Cung Tuấn đứng dậy, giẫm lên bắp chân gã, "Mày đi đâu vậy?"

Người đàn ông giãy giụa, nhưng vì vết thương ở đùi nên không dám cử động mạnh, ngoài miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, "Mẹ kiếp, mày có giỏi thì đâm chết tao ha ha ha ha, cái quái gì, ha ha ha... Á!!!"

Cung Tuấn không để gã cười xong, trầm mặt cắm con dao vào cánh tay gã, còn xoay một vòng.

Trong lòng hắn yên lặng đọc câu Trương Triết Hạn vừa nói đừng tức giận, nhưng ngọn lửa này làm sao cũng không ép xuống nổi.

Lần đầu tiên, sát thủ nhận ra rằng mình không cách nào giữ bình tĩnh.

Lúc hắn đi vào, vừa vặn gặp người đàn ông đang bước ra khỏi phòng ngủ, con dao trên tay đảo một vòng chuẩn bị đâm vào cổ đối phương.

Quá kinh ngạc làm cho khuôn mặt người đàn ông trở nên cực kỳ vặn vẹo, gã đẩy cửa muốn nhốt người ở ngoài, lại bị Cung Tuấn một cước đá văng ra.

Gã bị đạp xuống đất, chống tay cười ha hả, "Thì ra nó cũng chẳng phải là dạng tốt lành gì ha ha ha, nó cho anh bao nhiêu, tôi lại đưa thêm được không, dù sao nó chết tiền đều là của tôi."

Mặt Cung Tuấn không chút cảm xúc, đối với mấy lời kịch này đã vô cùng chán ghét.

Thấy hắn thờ ơ, vẻ mặt người đàn ông càng thêm dữ tợn, "Con mẹ nó không phải tiền thì là cái gì?"

Sát thủ lười nghe gã lải nhải, cúi người giơ dao lên.

"Là chính nó đúng không?" con bạc quả nhiên cái gì cũng muốn cược một phen, ngay cả mạng cũng muốn cược, "Thứ rẻ mạt."

Dao trong tay Cung Tuấn lập tức xoay một góc cắm trên vai gã, một tiếng hét chói tai vang lên.

Hắn đứng dậy, ánh mắt dịu dàng lúc nhìn Trương Triết Hạn đã hoàn toàn biến mất, trông hắn như một con sói khát máu, hung ác và lạnh lùng.

Hắn nhìn người đàn ông ôm bả vai kêu rên, lạnh lùng nói, "Buồn nôn."

---

Máu chảy khắp sàn nhà, lúc Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, Cung Tuấn đang đứng vẩy máu trên lưỡi dao, quay đầu nhìn sang, ngoan lệ trong mắt vẫn còn chưa rút đi.

Mùi máu tươi xộc vào khoang mũi khiến Trương Triết Hạn vô thức nôn khan một chút, bịt kín miệng mũi.

Cung Tuấn không ngờ y lại đột nhiên chạy tới, trên người hắn toàn là máu, trên mặt cũng có.

Trương Triết Hạn bất ngờ xông vào khiến hắn có chút không kịp phòng bị, vô thức giấu con dao sau lưng, không muốn để cho y nhìn thấy.

"Ra ngoài." hắn cố gắng đè nén lửa giận, để giọng của mình nghe có vẻ bình thường một chút.

Trương Triết Hạn không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn.

Tay Cung Tuấn có chút run rẩy, nhích người tới trước ngăn trở tầm mắt y, "Tôi nói em ra ngoài."

Trương Triết Hạn lại không nghe hắn, chỉ xoay người, đưa lưng về phía mớ hỗn độn trong phòng, giọng nói nghe còn bình tĩnh hơn Cung Tuấn, "Gã chết rồi?"

Cung Tuấn cởi áo khoác ra, quấn con dao lại cầm trong tay, "Chết."

Đứng ở hành lang Trương Triết Hạn chấn động một chút, khắc chế nội tâm phập phồng và cảm giác căm hận mùi máu tươi của mình, buông lỏng nắm tay, "Biết rồi."

Y nghe thấy tiếng bước chân của Cung Tuấn đang tới gần, không quay đầu lại, xoay người bước nhanh về phía cầu thang.

Cung Tuấn đi theo phía sau y, không lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Trương Triết Hạn.

Lúc đi tới cửa, hắn đưa tay muốn giữ người, lại phát hiện tay mình đầy máu, đành phải nhẹ giọng gọi y, "Em về trong xe chờ tôi, tôi phải thu dọn một chút."

Trương Triết Hạn một mực quay lưng về phía hắn, nghe vậy cũng không xoay lại, chỉ gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm bóng lưng y rẽ ngoặt một cái, biến mất ở cuối đường, trong lòng bỗng có thứ gì đó bị dập tắt.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lần đầu tiên cảm thấy mình đặc biệt đáng sợ.

      

     

[Sinh ra]
   
 
Cung Tuấn rửa tay thật nhanh, lấy găng tay từ trong túi đựng súng, dọn sạch sẽ dấu vết hai người đã từng ở đây, lại đi một chuyến đến căn nhà đối diện, xóa dấu vân tay không nên có.

Áo khoác bọc dao được nhét vào túi đựng súng, hắn cúi đầu, đi trên con đường lúc tới đây.

Càng đến gần cổng sau tim Cung Tuấn càng đập nhanh, hắn không chắc sau khi ra ngoài, mình còn có thể nhìn thấy Trương Triết Hạn hay không.

Có lẽ Trương Triết Hạn cứ thế rời đi cũng là một kết cục không tồi, ít nhất hắn không cần nhìn đối phương cố tỏ ra thoải mái nói chuyện với mình.

Từ lúc ở nhà Trương Triết Hạn nói muốn đi cùng, hắn đã lên dự liệu trước một kết cục.

Hắn bước ra khỏi cổng sau không có người trông coi, dọc theo rào chắn rẽ ra ngoài, nhìn thấy xe thể thao của mình, dừng lại cách chiếc xe vài mét.

Trương Triết Hạn ngồi dựa ở mui xe, ngửa đầu hướng về phía mặt trời, nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, trên mặt mang một biểu cảm rất dịu dàng.

Y tắm mình trong nắng, đưa tay chắn ở phía trước, mở mắt ra.

"Anh đứng ngẩn người ở đó làm gì?" Trương Triết Hạn quay đầu nhìn Cung Tuấn, trên mặt cười ra hai lúm đồng điếu nhàn nhạt, "Sao rửa mặt cũng không sạch thế?"

Nhất thời Cung Tuấn không biết nên trả lời câu nào.

"Anh bị ngốc đúng không?" Trương Triết Hạn híp mắt, chỉ chỉ cái xe, "Kêu tôi lên xe đợi, nhưng lại không đưa chìa khóa cho tôi."

Cung Tuấn lấy trong túi quần ra, "Em không hỏi tôi."

"Vậy được, là tôi quên." y nghiêng đầu lè lưỡi, "Nhưng tôi nhớ mang xẻng này, thông minh không?"

Lời Trương Triết Hạn nói Cung Tuấn đột nhiên không nghe rõ, nhưng hắn vẫn không dám dễ dàng bước ra, hắn sợ đó chỉ là một hồi ảo ảnh.

"Anh đang làm gì vậy, sao không nói chuyện?" Trương Triết Hạn rời khỏi mui xe, vừa định bước ra đã bị Cung Tuấn ngăn lại.

"Em đừng tới đây." Cung Tuấn nhìn chằm chằm y, "Bẩn."

Trương Triết Hạn gật đầu, "Bẩn thật, trở về anh phải tắm rửa thật kỹ, trên cằm toàn là máu."

Cung Tuấn cảm giác mình và y không cùng tần số trò chuyện.

---

Thấy Cung Tuấn mãi không nhúc nhích, Trương Triết Hạn phớt lờ mệnh lệnh của hắn, đi thẳng tới.

Cung Tuấn định thần lại, lùi về sau một chút, dịch khỏi tay y.

"Cung Tuấn, anh tránh cái gì?" tay Trương Triết Hạn dừng ở giữa không trung, nhưng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi hắn.

"Tôi nói rồi, bẩn." Cung Tuấn kiên trì nói lại một lần nữa.

Trương Triết Hạn đấm vai hắn một cái, sau đó tóm lấy ống tay áo đẫm máu của hắn xoa xoa.

"Bẩn rồi." y giơ tay lên cho hắn xem.

Cung Tuấn sững sờ, nhìn vết máu trong lòng bàn tay Trương Triết Hạn, giống như vết đỏ kỳ dị trải trên tờ giấy trắng sạch sẽ.

"Khi nãy mùi máu tươi trong phòng quá nặng, tôi sợ phun ra đó nên mới vội vàng chạy đi, anh sẽ không cho rằng tôi sợ hãi không cần anh nữa chứ?" Trương Triết Hạn nhìn sắc mặt hắn, chậm rãi giải thích, "Với lại tôi sợ không kiềm chế được xông tới đâm gã hai nhát, chắc chắn anh sẽ không cho."

Cuối cùng Cung Tuấn cũng chịu đối mặt với y, cẩn thận dùng ngón tay lau vết máu trong lòng bàn tay y, khóe miệng ép xuống, dáng vẻ đặc biệt mất hứng nói với Trương Triết Hạn, "Lau không hết."

Trương Triết Hạn cảm thấy giờ phút này sát thủ đặc biệt đáng yêu, dùng bàn tay sạch sẽ vuốt tóc hắn, "Vậy thì trở về lau."

Y nhìn tay mình một chút, thầm nghĩ: Nếu bị dính máu là bẩn, vậy thì cùng nhau bẩn đi.

Y nghiêng người ôm lấy Cung Tuấn, để quần áo trên người mình cũng dính máu.

"Đồ ngốc, vừa rồi anh đang nghĩ gì thế?"

Cung Tuấn tựa đầu vào vai y, nhìn ánh mặt trời phía xa, nheo mắt, nhẹ giọng nói, "Nghĩ bộ dạng đó bị em nhìn thấy liệu em có chán ghét tôi không, sợ tôi, không cần tôi."

"Đúng vậy, thật sự rất đáng sợ." Trương Triết Hạn thấp giọng trả lời hắn, lại mang chút tâm lý trêu chọc, "Lúc đẩy cửa ra còn tưởng anh muốn ăn thịt tôi, quả nhiên tôi không nhìn sai, anh đúng là người sói."

Sát thủ người sói trên vai y hừ một tiếng, lại không nói nữa.

Trương Triết Hạn chọc chọc eo hắn, "Chúng ta về nhà sao?"

"Về." Cung Tuấn cảm thấy từ 'nhà' Trương Triết Hạn nói thật êm tai.

---

Xe thể thao trên đường trở về, Trương Triết Hạn cầm điện thoại của Cung Tuấn xem tin nhắn.

"Vị đại ca này tìm anh nói mọi chuyện đều xử lý tốt, hỏi anh đồ ở đâu."

Cung Tuấn gật đầu, kêu y trả lời tin nhắn cho đối phương, đồ chôn ở vườn hoa sau biệt thự.

Lúc này Trương Triết Hạn mới nhớ tới cái hố Cung Tuấn đào trong vườn, hỏi hắn, "Rốt cuộc là cái gì vậy?"

"Thứ những người dọn dẹp hậu quả cần dùng đến."

Trương Triết Hạn không thể đoán ra, cảm thấy hắn vòng vo chính là không muốn nói với mình, tắt điện thoại ném về chỗ cũ, không để ý tới hắn.

Cung Tuấn thở dài, nhìn đối phương một chút, "Là USB."

"Vậy làm sao phải thần thần bí bí đào hố chôn, không thể đưa trực tiếp sao?" Trương Triết Hạn có hơi cạn lời.

Cung Tuấn cũng không biết nói sao, "Bọn họ thích nhận kiểu đó, tôi cũng không có cách nào."

"Hại tôi rối rắm cả nửa ngày, lý do lại kỳ cục như vậy." Trương Triết Hạn trợn mắt, lại cầm di động về trả lời tin nhắn cho người ta.

Xe thể thao lần nữa tiến lên cầu vượt, lần này trên đường nhiều xe hơn lúc đến nên tốc độ xe của hai người giảm xuống.

"Bây giờ em cảm thấy thế nào?" Cung Tuấn đột nhiên hỏi y.

Trương Triết Hạn đang gõ chữ dừng lại một chút, lại lập tức khôi phục bình thường.

"Không có cảm giác gì, rất bình thường." y chớp mắt mấy cái, cười nói.

Cung Tuấn lại lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, "Thật ra..."

"Anh im miệng, không cho nói." Trương Triết Hạn vươn tay che miệng hắn, "Cho dù tôi rất vui vẻ anh cũng cảm thấy bình thường, anh muốn nói như vậy đúng không?"

"Tôi có vui vẻ cũng không phải vì gã chết, gã muốn giết tôi, kết quả bị phản sát, coi như hòa nhau. Nhưng tôi không muốn cảm xúc của mình dính đến loại người này dù chỉ một giây." Trương Triết Hạn dừng một chút, buông tay xuống nhìn Cung Tuấn, "Tôi vui vẻ, vì lúc tôi đẩy cửa ra, may mắn nhìn thấy anh."

Cung Tuấn không so đo y lại nghi ngờ năng lực của mình, chỉ nắm chặt vô lăng, một đường vượt qua mấy chiếc xe.

"Sao tự nhiên anh lái nhanh như vậy làm gì?" Trương Triết Hạn không rõ ràng lắm, tóm chặt dây an toàn.

Cung Tuấn xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga, "Vội về nhà."

---

Toàn bộ quần áo bẩn đều ném ở cửa trước, Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn vác vào phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen lại một lần nữa dội xuống, máu trên tay y bị nước cuốn trôi, chảy vào đường ống thoát nước, cũng giống như người cùng chuyện này, bị vứt bỏ toàn bộ, từ nay về sau sẽ không có ai nhắc tới.

Máu trên mặt Cung Tuấn cũng được y cẩn thận rửa sạch, Trương Triết Hạn xoa xoa ngón tay thon dài của hắn, dùng bông tắm chà xát sạch sẽ từng đốt ngón tay.

"Lần sau nhớ mang theo một đôi găng tay, nếu không tôi lại phải rửa như thế này cho anh." Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.

Cung Tuấn rút tay về, xả sạch bọt, cúi đầu hôn lên môi Trương Triết Hạn, "Sao còn có lần sau?"

Trương Triết Hạn đẩy Cung Tuấn một chút, nhéo mặt hắn, "Anh không đi làm nữa?"

"Tôi cứ nghĩ em sẽ kêu tôi thoái ẩn giang hồ." Cung Tuấn cười nắm lấy tay y.

"Anh nghĩ nhiều rồi, đây là chuyện riêng của anh, tôi sẽ không can thiệp."

Cung Tuấn ừ một tiếng, kéo y đến trước người mình, duỗi tay sờ bắp đùi y, thấp giọng nói, "Đùa thôi."

Thân thể Trương Triết Hạn lập tức phiếm hồng, y không có đưa tay ngăn cản động tác của Cung Tuấn, mà theo vuốt ve của đối phương ôm lấy cổ hắn, nhón chân ghé vào bên tai hắn, "Đến nơi đến chốn một chút, thế nào?"

Cung Tuấn nghi hoặc ừ một tiếng, hỏi y có ý gì.

Trương Triết Hạn kéo tay hắn đặt ở sau đầu mình, tình dục trong mắt như biển sâu, "Hôn tôi."

Cung Tuấn lập tức hiểu ý của đối phương, cúi đầu hôn y, không quá dịu dàng, thậm chí còn có chút thô bạo, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Trương Triết Hạn, khuấy đảo trong miệng y, nhẹ nhàng liếm răng nanh của y.

Hắn tắt nước, nâng người lên ôm ra khỏi phòng tắm, lảo đảo dây dưa đi vào phòng khách, đến bên chiếc ghế Trương Triết Hạn tỉnh lại.

"Ngồi đây." Cung Tuấn đặt người xuống, nắm tay Trương Triết Hạn cố định sau lưng, hôn khóe mắt y một cái, "Đừng lộn xộn."

Trương Triết Hạn ngửa đầu thở hổn hển, giục hắn nhanh lên một chút.

Cung Tuấn nhanh chóng làm theo mong muốn của y, còng tay Trương Triết Hạn ở sau lưng, bịt mắt y, còn dán một miếng băng dính lên miệng y.

Trương Triết Hạn lại giãy giụa xoay eo, Cung Tuấn tách hai chân y cố định bên cạnh ghế dựa, để cả người y trở thành tư thế mở rộng.

Mông Trương Triết Hạn cọ lên phía trước lại bị Cung Tuấn đẩy trở về, hắn ngồi xuống, cúi đầu ngậm lấy dương vật đứng thẳng kia.

"Ưm..."

Trương Triết Hạn sướng đến ngửa đầu, dựa vào ghế, cảm thụ dương vật của mình được Cung Tuấn thân mật liếm láp, mút vào, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Đầu lưỡi mềm mại lướt qua quy đầu, khoang miệng nóng ướt làm cho y bất giác thẳng lưng, muốn được nuốt vào sâu hơn, hai bên đùi cũng không khỏi siết chặt.

Cung Tuấn ngước mắt nhìn ngực y, vươn tay xoa nắn một bên núm vú, nhéo hạt đậu đỏ tới sưng lên.

Trương Triết Hạn không có chỗ để trốn, cả người run rẩy, không cần Cung Tuấn nuốt sâu thêm vài lần đã nhanh chóng bắn ra.

Cung Tuấn xé băng dính trên miệng y, dùng đôi môi mang theo mùi tinh dịch hôn lên môi y, ngón tay vẫn đùa giỡn núm vú.

"Haa..." bờ môi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, cả người Trương Triết Hạn đỏ bừng, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, "Đừng... đừng nghịch đầu vú... khó chịu..."

"Vậy em nói đi, muốn tôi nghịch chỗ nào?" Cung Tuấn không hề dừng động tác trong tay, thậm chí còn nhéo mạnh hơn, dùng sức xoa nắn.

"A......"

Cung Tuấn ôm y ngồi lên ghế để Trương Triết Hạn tựa vào ngực mình. Dương vật dán ở sau lưng y lại phồng lớn một vòng.

Ngón tay hắn theo xương cụt trượt xuống, hậu huyệt vừa được khai phá mấy giờ trước tham lam cắn ngón tay hắn.

"Sao lại ướt như vậy, em là yêu tinh làm bằng nước hửm?" Cung Tuấn ngậm gáy y, cắm ngón tay vào.

"Aaa..." tay Trương Triết Hạn bị còng ở sau lưng đẩy hắn, "Sâu quá..."

"Tôi mới dùng tay thôi." Cung Tuấn cười khẽ, chen hai ngón tay vào, cảm giác lại có một luồng nước chảy xuống kẽ tay.

Trương Triết Hạn mềm nhũn dựa vào ngực hắn, hai chân dang rộng khoác lên đùi Cung Tuấn cũng trượt xuống.

Cung Tuấn một tay nắm lấy mông y nhấc lên, tay còn lại quen đường quen nẻo tìm đến điểm mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.

"A a a a....." Trương Triết Hạn giãy giụa trong ngực hắn.

Cung Tuấn vỗ mông y một cái, lưu lại dấu tay nhàn nhạt, "Mẹ nó đừng động."

Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn lộ ra một mặt tàn nhẫn, hung hăng cắn vai Trương Triết Hạn, trong tiếng kêu mập mờ của y rút ngón tay ra, cầm dương vật cắm đến tận gốc.

Trong nháy mắt đó, Trương Triết Hạn há miệng lại không thể phát ra âm thanh, ngửa đầu nhận lấy kích thích và đau đớn khi hậu huyệt bị cự vật xuyên qua.

"Em động đi." Cung Tuấn thả chân của y xuống, hai tay ôm lấy ngực y, vừa xoa nắn vừa dụ dỗ y tự mình di chuyển.

Trương Triết Hạn ngẩn người giây lát, bắt đầu ngồi trên người hắn nhấc eo, lại bởi vì hai tay bị còng ở sau lưng khó giữ thăng bằng, thi thoảng cả người lại đổ về phía trước, quy đầu trong huyệt lập tức nghiền ép điểm mẫn cảm.

Chưa động được mấy lần hai chân y đã mềm nhũn, eo cũng run rẩy không chịu làm việc đàng hoàng.

"Ha... mệt quá... anh động đi..." Trương Triết Hạn quay đầu lại, nịnh nọt hôn lên cằm hắn.

Cung Tuấn nhéo nhéo hai trái cầu của y, bờ môi lướt qua vành tai y, "Nói như nào?"

Trương Triết Hạn lại vểnh mông cọ xát hai cái, nói bằng giọng mềm nhũn, "Ưm... ông xã... xin anh..."

Cung Tuấn ôm lấy eo y, tháo còng tay, đè người xuống sofa, "Xin tôi cái gì?"

"Xin anh... chịch em đi..." Trương Triết Hạn nâng mông, quay đầu liếc hắn một cái.

Dương vật trong hậu huyệt ngay lập tức va chạm mãnh liệt, không chút dịu dàng, chỉ một mực cắm rút.

Trương Triết Hạn bị làm đến không nói ra lời, chỉ có thể nghẹn ngào cắn cổ tay, nước bọt theo cổ tay nhỏ xuống nệm ghế.

Khoái cảm tích tụ sắp đạt tới đỉnh điểm, Cung Tuấn chịch càng hung ác, không cho y cơ hội thở dốc.

Dương vật phía trước rốt cuộc không nhịn nổi run rẩy bắn ra, thấm ướt sofa dưới thân.

"Sofa bị em làm ướt hết rồi." Cung Tuấn bóp cổ y, ghé sát vào tai y, "Đừng tè ở đây nha."

"Aaa..." Trương Triết Hạn còn chưa vượt qua thời kỳ trơ, dương vật lại bắt đầu có cảm giác muốn bắn, "Anh mau... bắn đi... a..."

Cung Tuấn làm như không nghe thấy, còn bận rộn trồng dâu trên lưng y, nắm lấy mông y xoa bóp nhào nặn.

"Tiếp tục cầu xin tôi."

Trương Triết Hạn chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, "A... làm... làm ơn... ha... không... không được..."

Dương vật của y không thể bắn được gì nữa, tí tách tràn ra một ít chất lỏng trong suốt.

"Em vừa mới bắn đấy thôi, sao lại nói không được?"

Cung Tuấn lật người Trương Triết Hạn lại, dương vật xoay một vòng trong thân thể khiến y cong người.

Ngay cả sức lực ôm đùi mình để người ta chịch y cũng không có, chỉ có thể mặc cho Cung Tuấn nắm eo mình, bắt nạt hết lần này đến lần khác.

Ngay lúc Trương Triết Hạn cảm thấy mình sắp ngất đi, Cung Tuấn rốt cuộc chạy nước rút thêm mười mấy lần rồi bắn toàn bộ vào sâu bên trong y.

Trương Triết Hạn mệt đến không nhấc nổi ngón tay, mơ mơ màng màng nhìn Cung Tuấn, nhỏ giọng làm nũng, "Anh phải tắm sạch sẽ cho tôi."

Cung Tuấn dán vào trán y, cọ cọ chóp mũi y, lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu, "Tuân lệnh."

Sau 14 tiếng, cuối cùng Trương Triết Hạn đã có thể ngủ ngon lành trong ngực Cung Tuấn, không cần gánh vác ngày mai, cũng không cần hoài nghi quá khứ.

Hình như y lại nhìn thấy cá voi xanh lần nữa, đi qua biển cả vô tận, lần này, y lựa chọn đứng trên bờ nhìn cá voi xanh đi xa.

Bởi vì y có hòn đảo thuộc về riêng mình, hòn đảo độc nhất vô nhị.

Sau khi thức dậy, chờ đợi y không chỉ có tự do, mà còn có tình yêu.
       
  
    
[Trưởng thành]

     
Trương Triết Hạn đẩy cửa quán trà, gật đầu với Tiểu Triệu đang đứng sau quầy.

Thấy y đến, Tiểu Triệu vội vàng chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

"Ông chủ, rốt cuộc anh đã tới."

Trương Triết Hạn bình tĩnh xua tay hỏi cô, "Đừng vội đừng vội, làm sao vậy?"

Tiểu Triệu giơ điện thoại lên, "Sắp đến giờ mở cửa rồi đầu bếp Cố còn chưa tới, điện thoại cũng không liên lạc được, không biết có chuyện gì."

"À, cậu ấy không làm nữa." Trương Triết Hạn cười cười, vỗ vai Tiểu Triệu, "Quên nói với em."

Tiểu Triệu mờ mịt, "Nhưng các anh không phải người quen sao?"

Trương Triết Hạn tiếc nuối lắc đầu, "Cậu ấy tìm được chỗ tốt hơn, mọi người hảo tụ hảo tán."

"A..." Tiểu Triệu nghe cái hiểu cái không, nghĩ nghĩ một chút, "Vậy tiệm chúng ta không có đầu bếp, không phải anh muốn đóng cửa chứ?"

Nhà cô bé không có điều kiện, vừa đi học vừa làm thêm ở đây, ông chủ luôn đối xử rất tốt với nhân viên bọn họ, nếu tiệm trà phải đóng cửa, cô sẽ buồn lắm!

Trương Triết Hạn cười thần bí với cô, nhỏ giọng nói, "Em đừng nói với mấy đứa kia vội, cho tụi nó niềm vui bất ngờ."

Tiểu Triệu mờ mịt, "Dạ?"

"Cho mấy đứa một kỳ nghỉ, tiền lương vẫn nguyên." Trương Triết Hạn dừng lại một chút, "Đến lúc mấy đứa đi làm lại, nơi này đã biến thành nhà hàng cay Tứ Xuyên rồi!"

Tiểu Triệu càng mờ mịt, tiệm trà đang yên lành sao lại biến thành nhà hàng cay Tứ Xuyên, khoảng cách này cũng không phải lớn bình thường đâu.

Thấy Tiểu Triệu có chút sững sờ, Trương Triết Hạn quơ quơ tay trước mắt cô, "Sao lại ngẩn người?"

"Nhưng mà." Tiểu Triệu lấy lại tinh thần, "Anh tìm được đầu bếp mới chưa?"

Trương Triết Hạn gật đầu, "Tìm được rồi, nhưng anh ấy rất bận, cho nên sau này chúng ta sẽ chuyển thành mô hình phòng riêng, phải đặt trước mới được, yên tâm, tiền lương vẫn thế."

Y nói một tràng dài, Tiểu Triệu chỉ nghe thấy bốn chữ tiền lương vẫn thế.

"Đúng rồi, đầu bếp đang ở ngoài, chờ chút anh dẫn người ta vào."

Tiểu Triệu chỉ kịp a một tiếng, Trương Triết Hạn đã vui vui vẻ vẻ đi mở cửa, vẫy tay với bên ngoài.

Cung Tuấn lần thứ hai bước vào quán trà, mặc áo sơ mi hoa khác hẳn lần trước, tóc mái ngang trán để tự nhiên, cả người giống như một sinh viên tràn đầy sức sống.

Tiểu Triệu nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy có chút quen mắt.

"Anh..." cô nghĩ nửa ngày vẫn không ra.

Trương Triết Hạn không làm phiền cô bé suy nghĩ, kéo tay Cung Tuấn vội vàng đi về phía bếp sau, "Nhanh lên nhanh lên, nhìn xem anh muốn sửa thế nào."

Cung Tuấn đành phải cười thân thiện với Tiểu Triệu một cái, đi theo phía sau Trương Triết Hạn, kêu y đi chậm một chút, đừng nóng vội.

"Anh lại sắp ra ngoài, không được, phải nhanh chóng quyết định."

"Được được được, em nói cái gì thì chính là cái đó."

Mãi đến khi hai người đã đi vào bếp, Tiểu Triệu mới nhớ ra, đầu bếp mới nhìn quen mắt này chính là người hôm đó chiếm chỗ ngồi của ông chủ.

Cô đập tay một cái, cũng theo sau hai người đi vào bếp, trên khuôn mặt hiện lên ý cười, "Ôi, đây chính là duyên phận ông trời sắp đặt."
  
 
_Hoàn_

❤️💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top