Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝟘𝟝.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ cảm thấy có lẽ em ấy hơi thích tớ."

"Tớ cảm thấy có lẽ anh ấy hơi thích tớ."

Ở cùng một tầng nhưng khác văn phòng, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đồng thời nói ra những lời này.

Đạo diễn Dư ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó cau mày nhìn Trương Triết Hạn: "A, người anh em, lời khi nãy tớ không nghe rõ... Hay cậu nói lại lần nữa đi?"

Mà ở đầu dây bên kia, đồng chí Tiểu Đới đang ăn tối hú lên một tiếng, suýt nữa rơi điện thoại vào bát mì tôm trước mặt.

"Cái gì?!"

**

00:40 sáng.

"Vậy hôm nay cậu vẫn không đến phòng thu?" trước khi ra khỏi cửa Dư Tường quay đầu lại nhìn Trương Triết Hạn đang nằm trên sofa nghịch điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trương Triết Hạn giơ tay lên vẫy vẫy với y: "Không đến."

"Nhìn xem, còn chưa yêu đương đã như vậy rồi. Ôi, thời thế thay đổi, thấy sắc quên bạn..."
(*) Câu gốc là [Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ] than thở khí chất của người đọc sách trong xã hội trở nên xấu đi, mất đi sự thuần phác thiện lương

Đạo diễn Dư vừa cảm thán vừa thuận tay đóng cửa cho Trương Triết Hạn, nhìn sang bên kia.

Đầu kia hành lang vừa vặn đứng một Cung Tuấn đang khóa cửa, nghe thấy tiếng động hắn lập tức quay đầu nhìn lại.

Hiện giờ Dư Tường nhìn Cung Tuấn có hơi xấu hổ, nhưng y không muốn biểu hiện quá rõ ràng, kẻo lại vứt hết giá của biên kịch Trương nhà mình không còn một cọng.

Y nhanh chóng đổi sang vẻ mặt vô cùng thân thiết, vẫy tay với Cung Tuấn: "Tiểu Cung, cậu cũng đến rồi à?"

Hỏi cũng như không.

Câu chào ngớ ngẩn này để Trương Triết Hạn ở trong phòng nghe không sót một chữ, anh chỉ ước có thể xông ra ngoài che miệng bạn nối khố của mình kêu y đừng nói nữa.

Đáng lẽ không nên nói với cậu ta chuyện này.

**

"Chỉ có mình đạo diễn Dư, Trương lão sư anh ấy không đi ạ?" giọng nói của Cung Tuấn dần dần tới gần.

"À... ờ biên kịch Trương hả? Cậu ấy không khỏe. Đúng rồi, không khỏe lắm!"

Mà biên kịch Trương 'không khỏe lắm' đã hoàn toàn cạn lời.

Anh cụp mắt, kéo chăn trên sofa trùm kín người, cảm ơn bạn nối khố từ đáy lòng đã vì tình yêu của anh mà hao tâm tổn sức.

"Vậy em vào xem Trương lão sư thế nào?" Cung Tuấn nói xong liền muốn đẩy cửa đi vào.

Thế thì lộ hết à?

Dư Tường nghe vậy thì cuống lên, vội vàng chắn cửa: "Cậu ấy bị cảm. Ờ, cái loại dễ bị lây ý."

Kết quả Cung Tuấn rút trong túi ra một cái khẩu trang, cười với y: "Không sao, em có cái này."

Nước này đạo diễn Dư tính sai.

Đạo diễn Dư cảm thấy phiền lòng.

Vì vậy, y quyết định làm Lôi Phong sống* một lần.

(*) Thường dùng để hình dung người thiện lương chính nghĩa, vui vẻ giúp đỡ người khác.

Đạo diễn Dư nhấc tay mở cửa, trực tiếp đẩy người vào. Y làm bộ phủi phủi bụi bặm (không hề có) trên tay áo, để lại một câu chúc may mắn trước khi Cung Tuấn kịp phản ứng, sau đó chạy trốn với tốc độ ánh sáng.

**

Trương Triết Hạn cảm thấy rất đau đầu.

Vừa nghe tiếng mở cửa, thân thể anh lập tức cứng đờ, động cũng không dám động.

Anh quay mặt vào ghế sofa nhắm chặt hai mắt, sợ Cung Tuấn phát hiện ra mình chẳng làm sao cả.

Một lúc sau, giọng nói tận lực đè thấp của Cung Tuấn vang lên ngay phía sau anh.

"Trương lão sư?"

Bàn tay dưới chăn của Trương Triết Hạn nắm chặt lấy vải nhung trên ghế sofa, làm bộ như không nghe thấy.

"Nằm ngủ sao không cởi áo khoác?" Cung Tuấn lẩm bẩm ngồi xổm xuống, đưa tay sờ trán Trương Triết Hạn.

Sau khi xác nhận biên kịch Trương đang ngủ không bị sốt, hắn nhìn chằm chằm quần áo của đối phương nhíu mày.

Bị ngốc à sao lại không cởi áo rồi hãy ngủ? Rõ ràng đang bị cảm, rồi muốn lát nữa thành cảm lạnh hay gì?

Hay mình cởi giúp Trương lão sư?

Cung Tuấn gãi đầu, trên khuôn mặt viết đầy xoắn xuýt.

Nhưng lỡ anh ấy đột nhiên tỉnh dậy thì sao?

A, đi chết đây.

**

Trương Triết Hạn cũng đang xoắn xuýt.

Khoảnh khắc làn da trên mu bàn tay hắn chạm vào trán mình, anh có cảm giác huyết dịch toàn thân đều dồn lên đầu, nhiệt độ càng lúc càng tăng.

Mùi vani cay nồng quanh quẩn nơi chóp mũi anh, đọng lại rất lâu.

Là mùi nước hoa trên người Cung Tuấn.

Đột nhiên anh rất muốn xoay người nhìn ánh mắt hiện giờ của đối phương, muốn biết trong con ngươi màu hổ phách kia, rốt cuộc có mình không.

Nhưng nếu đó chỉ là ảo tưởng của anh?

A, thật là phiền.

**

Di động của Trương Triết Hạn đột nhiên rung lên phá vỡ cục diện bế tắc.

Lúc này anh mới nhớ ra, mỗi ngày đúng 00:50 đồng hồ báo thức sẽ vang lên nhắc nhở mình nghe chương trình của Cung Tuấn.

Mà Cung Tuấn ngồi xổm ở một bên vội vàng rút bàn tay đang duỗi ra một nửa về, sau đó lùi lại một chút.

Trương Triết Hạn thở dài trong lòng, cũng không biết nên cảm ơn báo thức phục vụ đúng giờ, hay là than thở nó quá mức kính nghiệp.

Anh lấy điện thoại từ dưới chăn ra, tắt chuông báo thức, sau đó làm bộ vươn vai xoay người như vừa mới ngủ dậy.

**

"Ủa... sao cậu lại ở đây?"

Biên kịch Trương cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình quá đỉnh.

Còn Cung Tuấn bị 'bắt quả tang' cực kỳ muốn chạy trốn.

Hắn đưa tay sờ sờ chóp mũi, lại phát hiện mình vẫn đeo khẩu trang đành phải bỏ tay xuống, lảng tránh ánh mắt Trương Triết Hạn, ấp úng giải thích: "À em... đạo diễn Dư nói anh bị cảm... Em chỉ, chỉ muốn nhìn một chút, anh... xem anh có cần..."

Lắp ba lắp bắp, rất giống thỏ con bị hồ ly chặn ở cửa hang (là hồ ly mà không phải sói 😂)

Trương Triết Hạn nén cười ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy cậu xem xong chưa?"

"Rồi, rồi ạ!" Cung Tuấn gật như giã tỏi, vội vàng đứng dậy, "Em đến phòng thu đây ạ."

"Cái đó..." hắn đi đến cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn đang ngồi trên sofa nhìn mình chăm chú, "Trương lão sư, anh cởi áo khoác rồi ngủ thì tốt hơn."

"Hả?"

"Không phải anh bị cảm ạ?"

Sắc đẹp làm mụ mị đầu óc khiến Trương Triết Hạn suýt nữa quên "thiết lập" của Dư Tường đặt cho mình.

"À đúng đúng, khi nãy tôi hơi mệt nên ngủ thiếp đi. Cảm ơn cậu!"

Cung Tuấn lắc đầu, nói không có gì.

"Vậy anh nghỉ ngơi đi ạ."

"Ừm."

**

Cửa phòng làm việc vừa đóng, bầu không khí ái muội cũng lập tức tan biến.

Cung Tuấn úp mặt vào bức tường ngoài hành lang, tháo khẩu trang xuống hít sâu vài cái.

Nếu đồng hồ báo thức không rung lên, có lẽ hắn đã ôm Trương Triết Hạn cởi áo khoác giúp anh.

"Từ từ... mày đang trách đồng hồ báo thức đấy à?" hắn cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nếu cậu không chắc chắn, thì cứ thử thăm dò một chút xem." những lời Tiểu Đới nói qua điện thoại lúc chiều lại bắt đầu quanh quẩn trong đầu hắn.

Đừng nói là thăm dò trước mặt, khi nãy người ta ngủ hắn cũng chẳng dám manh động.

"Haiz..."

Cung Tuấn khều khung ảnh trên tường, cảm thấy con đường đi đến tình yêu hình như lại dài ra một chút.

**

Trong văn phòng cách nhau một bức tường, Trương Triết Hạn nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cảm ơn bạn nối khố! Dư Tường thật sự là một thiên tài!

Nếu không phải trên người còn đắp một cái chăn, vừa rồi lúc Cung Tuấn đưa tay muốn chạm vào anh, mặt mũi của anh đều vứt đi hết.

Biên kịch Trương đỏ tai vén góc chăn lên, nhìn em trai nhỏ sinh long hoạt hổ phía dưới, cảm thấy mình như vậy rất giống một tên biến thái.

"Mày phấn khởi như vậy có ích gì hả?"

Ngay cả yêu đương còn chưa nói kia kìa.

**

Trong phòng thu tầng dưới.

Cung Tuấn nhẹ nhàng bước vào phòng thu, dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của biên kịch Vương bình tĩnh đeo tai nghe lên, bắt đầu xem kịch bản.

Thời gian vừa đến, kênh âm nhạc đúng giờ phát sóng.

Chủ đề đêm nay là hồi ức thanh xuân, sau một đoạn hàn huyên thường ngày, tai nghe của Cung Tuấn bắt đầu phát một bài hát thuộc về thanh xuân của lớp người như biên kịch Vương, bài 《Công viên táo xanh》

Hắn vừa ngâm nga theo giai điệu bài hát, vừa ngồi tựa vào lưng ghế nhìn bão bình luận nhấp nháy trên điện thoại.

Đêm nay bạn học Tiểu Phong Miêu đến muộn.

Lúc Cung Tuấn đang tò mò đối phương sẽ chia sẻ gì về cuộc sống hàng ngày, một id mới tên 'Tân Dư đại soái ca' bỗng nhiên quăng bình luận.

"Ể, sao cậu lại tới muộn như vậy?"

Từ những ngày đầu chạy chương trình, Cung Tuấn chưa bao giờ thấy Tiểu Phong Miêu tương tác với ai, vì thế tràn đầy hứng khởi muốn nhìn xem rốt cuộc đại soái ca này có phải đang hỏi Tiểu Phong Miêu không?

Quả nhiên, Tiểu Phong Miêu trả lời bằng ba dấu chấm.

Tân Dư đại soái ca lại tiếp tục gửi một tràng 'ai da' thật dài.

Sau đó Tiểu Phong Miêu không thèm nói nữa.

Dẫn chương trình Cung chống cằm theo dõi cuộc trò chuyện không có nội dung này, cảm thấy hai người họ hẳn là bạn bè quen biết ngoài đời.

Nhưng trong câu hát tiếp theo của Tiểu Hổ đội "Hãy nói cho tôi what's your name" hắn lại đột nhiên lóe lên linh quang.

Hắn bấm vào trang cá nhân của Tiểu Phong Miêu, nhìn hồ sơ và ảnh đại diện đều bỏ trống, thời gian đăng ký hiển thị là ngày 21 tháng 1 năm nay.

Đúng vào ngày chương trình đầu tiên của hắn phát sóng.

"Trùng hợp như vậy?"

Mà hắn chỉ cần cẩn thận nhớ lại một chút, những thứ vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày của Tiểu Phong Miêu, lập tức hoàn toàn trùng khớp với sở thích và thói quen của một người.

"Đậu má."

Cung Tuấn ngơ ngác cầm di động đứng lên, dưới tiếng nhạc sắp kết thúc và ánh mắt nghi hoặc của biên kịch Vương bên ngoài cửa kính, một cước nhảy vào vòng xoáy tình ái mang tên Trương - từ trên trời rơi xuống - Triết Hạn.

"Trời xanh ơi, anh ấy thật sự thích con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top